Lần gần đây nhất Giản Hàng ngồi sát Tần Mặc Lĩnh như vậy là khi hai người chụp ảnh để lĩnh chứng, khi đó ngồi sát cạnh nhau là điều bất đắc dĩ, người chụp ảnh đã nhắc nhở nhiều lần, bảo hai người ngồi xích lại gần hơn, Tần Mặc Lĩnh mới miễn cưỡng làm theo.
Hôm nay không có ai nhắc nhở cả.
Giản Hàng kịp thời dừng lại dòng suy nghĩ lung tung của mình, quay đầu sang lắng nghe tiết mục hát tình cảm mạnh mẽ trên sân khấu.
Điện thoại rung lên, Lâm Kiêu gửi đến ba tin nhắn liên tiếp: [Lão đại, bản tóm tắt đã được gửi đến hộp thư của chị.]
[Chờ chị trả lời.]
[Em làm hai ván game trước, nếu chị có điều gì muốn nói, có thể viết trực tiếp trong email.]
Ý muốn nói cô đừng gọi cho cậu ta, cậu ta chơi game, không rảnh tiếp chuyện.
Vì game, cậu ta thậm chí còn dùng cả kính ngữ với cô.
Trong công ty chỉ có Lâm Kiêu là người duy nhất phải viết bản tóm tắt cá nhân hàng tuần, cô cũng không quy định Lâm Kiêu phải viết bao nhiêu chữ, cậu ta muốn viết cái gì thì cứ viết cái đó.
Thứ hai hàng tuần ở công ty sẽ diễn ra cuộc họp định kỳ, để cậu ta viết tóm tắt vào buổi tối cuối tuần là để cậu ta tổng kết lại, xem xem đã hoàn thành công việc hay chưa, có làm ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn đội hay không.
Giản Hàng mở hộp thư ra, bản tóm tắt cá nhân của Lâm Kiêu gửi tối nay vẫn qua quýt như thường lệ.
[1. Em đã kiểm tra qua, tất cả các công việc đều đã hoàn thành. 2. Nghe nói đầu tháng sau nhóm chúng ta sẽ rất bận, chị cứ yên tâm giao cho em nhiệm vụ chỉnh sửa dấu câu, lỗi chính tả, cũng có thể giao cho em công việc đóng bìa tài liệu.]
Giản Hàng phản hồi lại Lâm Kiêu, khen cậu ta được việc, để điện thoại di động xuống rồi tiếp tục uống rượu.
Bất giác, chén rượu uống đã thấy đáy.
"Em có muốn uống thêm một ly nữa không?" Tần Mặc Lĩnh hỏi cô.
Giản Hàng không quay đầu lại, lắc đầu, chống cằm nghe nhạc.
Trên bục đang biểu diễn bài hát này là bài Lâm Kiêu thường xuyên hát, thỉnh thoảng cậu ta còn ngâm nga vài từ khi thắng trận trong game, công ty thỉnh thoảng sẽ tổ chức team building, lần nào cậu ta cũng chọn bài này.
Lâm Kiêu hát không đúng nhịp, mỗi lần hát đều là thảm hoạ và bị mọi người vây quanh xử hội đồng, cậu ta vừa hát vừa cười, tra tấn lỗ tai lẫn tâm hồn những người xung quanh.
Tần Mặc Lĩnh nhìn Giản Hàng bên cạnh, cô đang thất thần, tựa hồ như đang nghĩ đến một người nào đó.
Anh ngửa đầu, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Anh không có trách nhiệm cùng cô đến quán bar để cô hồi tưởng về quá khứ.
Tần Mặc Lĩnh uống rượu cũng cảm thấy mất đi vị ngon, "Đi thôi." Anh chuẩn bị đi thanh toán.
Bài hát kia còn chưa kết thúc, Giản Hàng cuối cùng quay người lại và nói, "Chờ tôi nghe xong bài hát này đã. Lâm Kiêu mỗi lần hát đều sai nhịp, hại tôi quên mất bản gốc của nó nghe như thế nào rồi."
Tần Mặc Lĩnh hơi khựng lại khi cầm thẻ thanh toán hóa đơn, "Lâm Kiêu?"
"Ừm, là bạn của Tần Tỉnh, anh không biết sao?"
"Đã nghe qua, Tần Tỉnh có nhắc tới."
Giản Hàng nói thêm vài câu: "Lâm Kiêu làm việc ở Doãn Lâm, dưới trướng của tôi, bố mẹ cậu ta nhờ tôi chiếu cố. Dẫn dắt cậu ta hai năm, tới giờ cậu ta mới thu liễm được chút."
Có sự bất lực trong lời nói.
Tần Mặc Lĩnh chưa từng gặp Lâm Kiêu, có lẽ đã gặp qua nhưng không nhớ, tuy nhiên anh có thể tưởng tượng ra được Lâm Kiêu là người có tính cách như thế nào, mỗi khi Tần Tỉnh lập tổ đội chơi game, Lâm Kiêu luôn là người lớn tiếng nhất, còn không ngừng nhắc đến cái tên Olive nhỏ.
Vừa rồi cô thất thần nghĩ, là tên khiến cô đau đầu Lâm Kiêu, mà không phải người đàn ông nào khác.
Nghĩ vậy, Tần Mặc Lĩnh lại nhét thẻ vào ví và ra hiệu cho người pha chế cho anh một ly nữa.
Giản Hàng thắc mắc: "Không về nữa sao?"
Tần Mặc Lĩnh chỉ nói: "Trở về cũng không có việc gì."
Giản Hàng không hiểu được tâm tư của anh, lúc muốn đi lúc lại không muốn. Không về cũng tốt, cô nghe thêm mấy bài hát, nghe nhạc trên điện thoại hoàn toàn khác với nghe trực tiếp.
Tần Mặc Lĩnh chịu đựng sự huyên náo ồn ào trong quán bar, thực sự rất đau đầu.
Anh nhấp một ngụm rượu, kiên nhẫn lắng nghe bài hát.
Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, Giản Hàng đợi đến mười một giờ, hỏi Tần Mặc Lĩnh có muốn đi về hay không.
Sự kiên nhẫn của Tần Mặc Lĩnh đã đến cực hạn, vì vậy anh liền đứng dậy nói, "Đi thôi."
Anh cầm thẻ đi tính tiền.
Quản lý quán bar trước đó đã nhận được một cuộc gọi từ ông chủ, nói Tần Mặc Lĩnh muốn thanh toán thì cứ để anh thanh toán, bởi anh không thích nợ nhân tình.
Tần Mặc Lĩnh đến mua một ly cà phê cũng đều tính tiền chứ đừng nói là bình rượu hơn một ngàn tệ.
Sau khi ra khỏi quán bar, Giản Hàng hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn cảm thấy không chân thật.
"Em sao vậy?" Thấy cô vẫn chưa rời đi, Tần Mặc Lĩnh hỏi.
Giản Hàng: "Không có gì." Rượu mạnh hơn so với tưởng tượng của cô, cô uống có hơi quá đà, giờ đây cảnh đêm trước mắt có cảm giác vô cùng hư ảo.
May mắn thay, tài xế đã lái xe tới nên cô không cần phải đi thêm nữa.
Ngồi lên xe, Giản Hàng bắt đầu thấy khát nước, "Có nước không?"
"Có." Tần Mặc Lĩnh lấy cho cô một chai nước từ tủ lạnh trên xe.
"Không có nước không lạnh sao?"
"Ở trong thùng phía sau xe." Tần Mặc Lĩnh đặt nước lạnh xuống.
Tài xế mở cốp, anh ta không vội xuống xe, từ kính chiếu hậu bên trong nhìn ông chủ mình đã mở cửa xe bước ra, anh ta liền ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tần Mặc Lĩnh đến phía sau cầm một chai nước, vặn nắp ra cho Giản Hàng.
"Cảm ơn anh." Giản Hàng nhận lấy chai nước.
Nhiệt độ bình thường của nước khoáng vẫn có chút hơi lạnh, vừa nuốt xuống, cảm giác cồn cào trong dạ dày cũng đỡ hơn nhiều.
Cô và Tần Mặc Lĩnh có sự nhận thức khác nhau về rượu, nồng độ mạnh như thế, anh lại cho rằng là bình thường ư?
Sớm biết vậy cô đã không ham uống rồi.
Khi chuẩn bị về đến nhà, Giản Hàng cảm thấy bụng hơi khó chịu nên vừa ấn vừa xoa nhẹ.
Tần Mặc Lĩnh trong lúc vô tình liếc thấy cô đang xoa xoa bụng, "Đau dạ dày sao?"
Giản Hàng lắc đầu, "Không đau, chỉ là có chút không thoải mái."
"Hay là đến bệnh viện khám nhé?"
"Không cần. Không sao đâu, tôi về nhà uống chút nước ấm là được."
Nếu về nhà vẫn đau thì cô sẽ uống thuốc, cô luôn để rất nhiều loại thuốc chữa đau dạ dày ở nhà.
Tần Mặc Lĩnh nhớ rằng ngày đầu xem mắt, cô không đến do phải nhập viện vì viêm dạ dày cấp, anh luôn nghĩ đó là chỉ cái cớ để cô không đến xem mắt.
Bây giờ xem ra, cô là thật sự đã bị bệnh.
Giống như mấy lần trước, lần này Tần Mặc Lĩnh một mực muốn đưa Giản Hàng về đến tận cửa, anh muốn xác nhận chắc chắn: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
Giản Hàng vẫn là câu nói đó: "Không cần đâu." Đối với cô, chuyện uống rượu rồi đau dạ dày chỉ là việc nhỏ, không đáng để nhắc tới, chỉ cần có tiệc xã giao là phải uống rượu, uống nhiều quá không tránh được việc bị đau dạ dày.
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Vậy em ngủ sớm một chút." Anh đóng cửa, khi cửa đóng được hơn phân nửa, cánh cửa gần như chắn ngang người cô, anh lại nói với vào: "Có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Qua khe cửa, cô gật đầu.
Tần Mặc Lĩnh từ bên ngoài đóng cửa lại, anh nghe được bên trong có tiếng khóa trái cửa lên.
Chính bản thân Giản Hàng cũng không coi chuyện này có gì nghiêm trọng, cô uống một chút nước ấm, thay quần áo rồi đi tắm rửa.
Sau khi tắm nước nóng, mùi rượu cũng dần tan đi, nhưng bụng lại ngày càng khó chịu và bắt đầu đau.
Trước khi đi ngủ, cô tìm thuốc và uống một viên.
Lần gần đây nhất cô bị viêm dạ dày cấp là trước tết, tiệc xã giao quá nhiều, dạ dày bị tổn thương, phải truyền nước. Chỉ hai ngày sau khi bình phục, cô lại phải đi tiệc, thân là bên tổ chức, làm sao có thể không uống rượu được.
Đêm đó cô uống hơn nửa lít rượu trắng, về đến nhà bụng đau đến tận nửa đêm, uống thuốc xong hôm sau gần như đã khỏe lại.
Giản Hàng nghĩ lần này cũng vậy, cô uống thuốc rồi lên giường đi ngủ.
Chịu đựng được đến rạng sáng, trong lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, không biết đã ngủ bao lâu rồi lại bị cơn đau làm cho bừng tỉnh.
Cô bật đèn nhìn đồng hồ, hai giờ kém mười phút.
Giản Hàng xoa xoa trán, đau đến chảy mồ hôi. Cô luôn chịu đau rất giỏi, lần đó cơn đau kéo dài đến nửa đêm, làm ướt cả bộ đồ ngủ, cô gắng gượng cố chịu, không đến bệnh viện.
Nhưng lúc này lại không thể chịu đựng được nữa.
Cô từ từ chống người dậy, tìm quần áo để thay.
Giản Hàng không gọi xe, cầm lấy túi xách đi xuống lầu, từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa xe.
Ở sảnh dưới lầu có hai nhân viên bảo vệ túc trực, lúc này bọn họ căn bản không có việc gì phải làm, trong giờ làm việc có quy định không được nghịch điện thoại di động, nên họ đang nói chuyện phiếm.
Gặp Giản Hàng ra ngoài muộn như vậy ra, sắc mặt lại tái nhợt, người bảo vệ ân cần hỏi: "Cô Giản, cô sao vậy?"
Giản Hàng cười cười, "Làm phiền hai người một chút, có thể đưa tôi đến bệnh viện được không, tôi đã uống rượu nên giờ không thể lái xe."
"Không cần khách sáo, chuyện nên làm." Một trong hai nhân viên bảo vệ đưa tay ra, "Đưa chìa khóa xe cho tôi."
Đây không phải là lần đầu tiên họ đưa người dân ở khu chung cư này đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, công ty cung cấp các dịch vụ hỗ trợ cho khách hàng không chỉ có những chuyện này, đương nhiên, để được phục vụ tận tình như vậy đều là vì phí dịch vụ cao ngất ở nơi này.
Bảo vệ chở Giản Hàng đến một bệnh viện gần nhất, chỉ mười phút đã tới nơi, Giản Hàng không làm phiền anh ấy phải vào cùng mình. Cô xuống xe ở cửa, để lại xe cho người bảo vệ lái trở về.
Cô không thể nhớ được đây là lần thứ mấy vì uống rượu mà khó chịu đến mức phải tới bệnh viện tiêm.
Từ lúc đăng ký đến khi được truyền nước, đã là bốn mươi phút sau.
Giày vò lâu như vậy, Giản Hàng gần như ngã quỵ vì đau đớn, sau đó cô cong lưng lại như một chú mèo, ôm lấy bụng đi đến phòng truyền dịch.
Bên cạnh có một cô gái trẻ nhìn thấy cô một mình đến đây truyền nước, giúp cô chỉnh lại chiếc ghế.
"Cám ơn em."
Cô gái trẻ cười ngọt ngào, "Không cần khách sáo."
Giản Hàng tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn bịch truyền nước, tổng cộng phải ba túi.
Trước đây uống một cân rượu trắng không thành vấn đề, nhưng sau này uống nửa cân đã đau bụng, tối nay cô chỉ uống có một ly thôi, cho dù rượu có mạnh hơn nữa, nếu là trước đây thì cũng không thể đến độ phải vào viện truyền nước được.
Giờ uống chút rượu đã phải đến bệnh viện, về sau xã giao thì phải làm sao bây giờ.
Ngay cả chính Giản Hàng cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô đau thành dạng này, cũng không nghĩ đến sức khỏe bản thân, mà chỉ đến chuyện sau này không uống được trong các bữa tiệc xã giao phải làm thế nào.
Cô đại diện cho Doãn Lâm, trên bàn rượu, đau dạ dày không phải là cái cớ, chỉ cần không uống đến chết, thì vẫn phải tiếp tục uống.
Giản Hàng lấy điện thoại di động ra, đặt báo thức nửa tiếng sau, cô đặt điện thoại di động lên đùi, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết là do dạ dày hay là ruột gan, cô đau đến quặn thắt lại, căn bản ngủ không được.
Khi sắc trời sáng dần, Giản Hàng mới từ bệnh viện đi ra.
Sau khi truyền nước, dạ dày cũng không còn đau nhiều nữa, bác sĩ đề nghị buổi tối cô lại đến truyền thêm một bịch nữa.
Giản Hàng bắt taxi về đến nhà, trời vừa hửng nắng, cô vo gạo nấu cháo, không dám ăn gì khác.
Trong lúc chờ cháo chín, Giản Hàng tắm giặt xong, bật máy tính lên đọc mấy email hôm nay, sau một đêm có đến sáu, bảy email từ trụ sở gửi đến, cần phải xử lý gấp.
Cháo nấu xong, Giản Hàng vừa ăn cháo vừa trả lời email, mở email thứ ba lên, là thông báo một tuần nữa sẽ có cuộc họp tại tổng bộ.
Cô chuyển ngay cho thư ký và nhờ thư ký đặt vé máy bay trước.
Bụng còn khó chịu, cô mới ăn được nửa bát cháo.
Chưa đến 7 giờ 30, sau khi xử lý xong tất cả các email, Giản Hàng tìm thuốc uống rồi đi tới công ty.
Trong tầng hầm của công ty, Giản Hàng gặp Lâm Kiêu, Lâm Kiêu xưa nay không bao giờ đi làm muộn, đây là ưu điểm duy nhất của cậu ta, các đồng nghiệp thường trêu cậu ta, ngoại trừ việc đến sớm, còn lại dù có soi kính lúp cũng tìm không ra ưu điểm nào khác.
"Lão đại, chào buổi sáng." Lâm Kiêu cầm trên tay nửa tách cà phê, một tay đút túi quần, đầu tóc tỉ mỉ, tinh thần luôn tràn đầy năng lượng.
"Chào buổi sáng."
Hai người đi vào thang máy, Lâm Kiêu vừa muốn đưa tay ra, động tác của Giản Hàng lại nhanh hơn cậu ta một nhịp, nhấn số tầng lầu.
Lâm Kiêu liếc nhìn dấu kim tiêm trên mu bàn tay cô, "Lão đại, chị bị bệnh à?"
"Ừm."
"Sao không xin nghỉ?"
"Không cần."
Lâm Kiêu chỉ hi vọng Giản Hàng xin nghỉ, cô không ở công ty, cậu ta có thể tiêu diêu tự tại, muốn làm cái gì thì làm, bình thường dưới con mắt của cô, cậu ta cũng không dám làm gì.
Giản Hàng cũng liếc nhìn mu bàn tay của mình, vẫn còn có vết máu ứ đọng, tối hôm qua lúc tiêm cô không có chú ý nên mũi tiêm bị lệch, lại phải tiêm lần thứ hai.
–
Lúc này ở cao ốc Lạc Mông, Tần Mặc Lĩnh đang chuẩn bị cho một cuộc họp, anh đột nhiên nghĩ đến Giản Hàng, không biết dạ dày của cô còn đau không. Tối hôm qua cô đau dạ dày là do anh, nếu như không phải anh để cô uống rượu, sẽ không xảy ra chuyện này.
Xuất phát từ trách nhiệm, anh nên quan tâm một chút.
Cầm điện thoại lên, Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho Giản Hàng: [Dạ dày của em thế nào rồi?]
Giản Hàng không muốn khiến anh áy náy, trả lời: [Không sao rồi.]
Tần Mặc Lĩnh đăm chiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại, với bản tính mạnh mẽ của cô, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không muốn làm phiền ai, anh đành gọi cho thư ký Cao.
Xe của Giản Hàng vẫn để ở Lạc Mông, Tần Mặc Lĩnh đã đưa chìa khóa xe cho thư ký Cao.
Thư ký Cao nhìn vào logo xe hơi trên chìa khóa xe, cô vô cùng ấn tượng với chiếc xe màu trắng này, nó đã đậu trong bãi đậu xe của ông chủ mấy ngày nay, ông chủ nói rằng đó là xe của vợ mình.
Thư ký Cao tiến lên hai bước, lấy chìa khóa xe ở góc bàn.
Trừ khi ông chủ mở miệng trước, cô sẽ không hỏi nhiều.
Tần Mặc Lĩnh giao việc, nói: "Lái đến Doãn Lâm, đưa cho Giản Hàng giúp tôi."
Nếu như Giản Hàng đi làm bình thường, thì chứng tỏ sức khoẻ của cô không có vấn đề gì.
Ngay cả lúc làm việc bình thường, nếu cơ thể có chút khó chịu, Thư ký Cao có thể nhìn ra được ngay.
Sau khi thu xếp xong, Tần Mặc Lĩnh lại cầm điện thoại lên, cảm thấy có thể nói trước với Giản Hàng một tiếng: [Buổi trưa em có ở công ty không? Định đem xe qua trả em.]
Giản Hàng: [Có.]
Lần trước đến lấy ví, là đích thân anh đến, lần này chắc hẳn cũng là anh tự mình tới.