Chương 10: Xem triển lãm

Cưới Trước Yêu Sau

Mộng Tiêu Nhị 11-11-2023 16:08:55

Tần Mặc Lĩnh sẽ không tự mình đưa vé cho Giản Hàng, trước đó tặng quà lễ tình nhân cho cô, tới văn phòng cô lấy ví tiền, còn mua cafe cho cô, tối qua còn không nỡ để cô về một mình mà chủ động đến đón cô, anh đã vì cô phá lệ rất nhiều lần. Nếu lại đến đưa cho cô vé của triển lãm tranh, khó đảm bảo cô sẽ không nghĩ nhiều rằng anh viện cớ để đến gặp cô. Anh định để thư ký đưa qua. Ngày hôm sau. Tần Mặc Lĩnh nhớ ra hôm trước mượn xe của Giản Hàng còn chưa trả lại, anh gọi cho tài xế không cần tới đón. Ăn sáng xong, anh lái xe của Giản Hàng tới công ty, tìm thời gian trả xe lại cho cô. Lần trước lái xe của cô là lúc trời tối, Tần Mặc Lĩnh không mở đèn trần xe, trang trí trong xe chỉ nhìn được đại khái một phần, không nhìn thấy trên hộp kê tay còn có một khối mô hình. Anh không thể tưởng tượng được người có tính cách lãnh đạm như Giản Hàng lại thích mô hình ấu trĩ thế này. Anh cầm lên đánh giá, mô hình được làm rất tinh tế. Tần Mặc Lĩnh không chơi game, nên không biết mô hình này là hình nhân vật nổi tiếng trong trò chơi. Tại gara để xe của Lạc Mông, có chỗ để xe dành riêng cho Tần Mặc Lĩnh. Anh trực tiếp đậu xe ở vị trí chuyên dụng này. Hôm nay thư ký cũng tới công ty từ sớm, xe của cô một trước một sau lái vào gara cùng với Tần Mặc Lĩnh, cô nhìn thấy chiếc ô tô màu trắng trực tiếp đỗ ở vị trí chuyên dụng của sếp. Trong lòng thầm nghĩ, không biết là nhân viên mới nào, dù sao thì nhân viên cũ cũng không để xe ở vị trí đó. Cô nhanh chóng hạ cửa xe, muốn nói với đối phương dời xe sang vị trí khác, đó là vị trí để xe chuyên dụng của sếp bọn họ. "Xin chào, ngại quá, làm phiền một chút..." Mới nói được một nửa thì ngừng lại. Cửa xe của chiếc ô tô màu trắng mở ra, Tần Mặc Lĩnh bước ra từ trong xe. "Tần tổng, chào buổi sáng, tôi không biết là xe của anh." Tần Mặc Lĩnh gật đầu, đóng cửa xe lại, nói: "Xe của vợ tôi." Thư ký Cao: "..." Sếp lái xe của Giản Hàng tới công ty, chứng minh quan hệ vợ chồng của họ không giống như những gì bên ngoài đồn đại. Sếp chủ động nói đây là xe của ai, dùng "vợ tôi" chứ không phải "phu nhân nhà tôi", từ "phu nhân" này dù thể hiện sự tôn trọng và chính thức nhưng lại không được thân mật tự nhiên như từ "vợ", chứng minh hôm nay tâm trạng của sếp không tồi. Sếp tâm trạng tốt, thì áp lực công việc của cô mới giảm đi được một chút. Tần Mặc Lĩnh khóa xe, đi tới thang máy. Anh có thang máy chuyên dụng, không cần phải chờ đợi. Thư ký Cao thấy sếp đứng trước thang máy mà không ấn mở, cô biết rằng sếp có việc cần giao cho cô. Bước chân như mang theo gió, cô chạy bước nhỏ tới chỗ sếp mình. Tần Mặc Lĩnh đưa cho cô một phong thư, "Gửi tới Doãn Lâm, đưa cho Giản Hàng." "Vâng." thư ký Cao không hỏi nhiều, nhận lấy phong thư. Thư ký Cao đi cùng sếp vào thang máy chuyên dụng. Tần Mặc Lĩnh đột nhiên nhớ ra có một người thích hợp đưa tấm vé này cho Giản Hàng hơn thư ký Cao – Tần Tỉnh. Có những lời, anh tiện nói trực tiếp với Tần Tỉnh, nhưng không tiện nói nhiều với thư ký Cao. Cuộc hôn nhân của anh và Giản Hàng là chuyện cá nhân, anh không muốn người ngoài biết được quá nhiều. Lúc ra khỏi thang máy, anh lại lấy lại phong thư từ chỗ thư ký Cao. Thư ký Cao tưởng rằng sếp muốn tự mình đưa cho Giản Hàng. Đến văn phòng, Tần Mặc Lĩnh không vội mở máy tính mà gọi điện cho Tần Tỉnh hỏi cậu ta đã dậy chưa. "Bây giờ là mấy giờ rồi mà em còn chưa dậy, anh tưởng em là Lâm Kiêu chắc." Tần Mặc Lĩnh từng nghe Giản Hàng nhắc đến cái tên Lâm Kiêu này, có khả năng cũng đã từng gặp người thật, nhưng không có ấn tượng gì, chủ yếu là do bạn bè của Tần Tỉnh quá nhiều. "Đến văn phòng anh một chuyến." "Bao giờ thế?" "Bây giờ" "Có chuyện gì vậy?" "Đến rồi nói" Tần Tỉnh rất ghét người khác úp úp mở mở, nhưng người này là Tần Mặc Lĩnh, cậu ta hoàn toàn có thể nhịn. Tần Tỉnh lái chiếc siêu xe lòe loẹt dễ gây chú ý trực tiếp tới Lạc Mông. Tần Mặc Lĩnh vừa để điện thoại xuống, thư ký Cao gõ cửa, tiến vào cùng còn có chú ba Tần. Chú ba Tần vẫn luôn là chủ tịch danh dự của Lạc Mông, ông tới tìm Tần Mặc Lĩnh đương nhiên không cần hẹn trước. Vừa rồi thư ký Cao nhìn thấy chú ba Tần cũng ngạc nhiên, không kịp thông báo cho Tần Mặc Lĩnh, liền cùng chú ba Tần tiến vào. Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho thư ký Cao ra ngoài, anh tự mình rót nước cho chú ba, chú ba vừa xuất viện, không thể uống trà, ông nhận lấy cốc nước trắng. "Thím ba không có nhà ạ?" Anh không cười nhạo chú ba mà chỉ nói chuyện bình thường. Chú ba Tần thở dài, tự giễu cợt: "Thím của cháu mà ở nhà, chú làm sao dám tới." Hôm qua ông mới xuất viện, vợ ông có việc phải xử lý, không thể một ngày hai mươi tư giờ đi theo ông. Nằm viện lâu quá, ông vừa hay ra ngoài hít thở không khí, tiện thể ghé qua Lạc Mông. Từ lúc ông làm phẫu thuật, vợ ông không cho phép ông hỏi tới chuyện ở công ty. Ông chỉ có thể giao toàn bộ công việc cho Tần Mặc Lĩnh, lúc đầu Tần Mặc Lĩnh không muốn tiếp nhận. Sau nhiều lần thuyết phục, Tần Mặc Lĩnh mới miễn cưỡng đồng ý. Lạc Mông gần đây có nhiều biến động, đặc biệt là bộ phận sản xuất số bốn, giám đốc điều hành bộ phận số bốn Uất Minh, bị Tần Mặc Lĩnh bắt được điểm yếu, chuyện của Uất Minh liên quan đến không ít quản lý cấp cao, nếu họ đều cùng từ chức, thì hậu quả thật khó lường. "Cháu hành động dứt khoát như thế, cẩn thận cổ phiếu của Lạc Mông rớt không phanh đấy." Tần Mặc Lĩnh không tán thành, "Rớt thì vừa may cho cháu mua lại." Chú ba Tần: "Cháu nói nghe thì dễ. Có những chuyện không thể phát triển giống hệt như suy nghĩ của cháu, một khi thoát khỏi sự kiểm soát, khó có thể cứu vãn được." "Chú ba, chú cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt. Chú yên tâm, cháu biết mình đang làm gì." Chú ba Tần không phải là không yên tâm, cũng không phải lo lắng năng lực làm việc của cháu trai, ông là sợ bất trắc, đến lúc đó nguy hiểm vượt quá tầm kiểm soát."Đợi đến khi Du Minh từ chức, giám đốc bộ phận sản xuất số bốn cứ để trống". Nước ở bộ phận số bốn thâm sâu khó lường, tìm một người không áp chế được tới đảm nhiệm cũng vô dụng. Ý nghĩ này của chú ba không hẹn mà đúng với suy nghĩ của Tần Mặc Lĩnh, "Cháu tự có tính toán." Chú ba Tần chỉ ngồi có vài phút, nước trong cốc đã uống hết, ông đứng dậy chuẩn bị về nhà. Còn chưa kịp nhấc chân, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, tiếp đó cửa được mở ra. Nhìn thấy người tới, chú ba Tần cảm thấy hôm nay cho dù uống nước trắng cũng bị giắt răng, ông không dễ gì tránh được vợ mình, ai ngờ lại bị con trai bắt gặp. "Bố, sao bố lại ở đây?" Chú ba Tần mặt không đổi sắc: "Tản bộ tới chỗ này nên lên uống cốc nước. Hai đứa nói chuyện đi." Tần Tỉnh tiễn ông tới thang máy, Tần Mặc Lĩnh không đi theo. Chú ba Tần vờ như cố ý nhắc tới: "Anh con nói, chiếc siêu xe đó là quà tặng sinh nhật sớm cho con, còn thiếu cái gì không?" Tần Tỉnh còn có gì không hiểu nữa, bố cậu ta muốn dùng tiền mua chuộc cậu ta, để cậu ta không nói với mẹ mình chuyện ông tới Lạc Mông. Thực ra dù ông không cho quà sinh nhật, cậu ta cũng không thèm mách lẻo với mẹ mình chuyện này. Nhận đồ của người khác thì làm việc cho người, bố cảu cậu ta là đang chuẩn bị trước đề phòng hậu hoạn. "Bố, con cái gì cũng không thiếu" Chú ba Tần: "Tiền con mời khách lần này tính hết cho bố, rượu bia cứ uống thoải mái." Tần Tỉnh mỗi năm đều tổ chức tiệc sinh nhật, tiền rượu là vấn đề lớn, năm nay có thể thoải mái uống rồi. "Cảm ơn bố". Chỉ là sinh nhật cậu ta còn lâu mới tới. "Bố, bố vẫn chưa ngồi chiếc xe mới của con, bố cả ngày trong nhà ngột ngạt, không tốt để dưỡng bệnh, thời tiết bắt đầu ấm áp, đến lúc đó con cứ hai ba ngày dẫn bố đi đổi gió." Câu nói này có mấy tầng ý nghĩa, một là, cậu ta sẽ không nói cho mẹ mình chuyện bố mình đến Lạc Mông. Hai là, sau này chỉ cần bố anh muốn đến Lạc Mông, cứ lấy cậu ta làm lá chắn, cứ gọi là tới, tùy thời lai bố anh tới công ty. Giữa những người đàn ông, có những lời không cần nói rõ, hiểu trong lòng là được. Tần Tỉnh thay bố mình ấn nút thang máy, cùng đợi thang máy với ông, ai nhìn vào cũng thấy cha hiền con thảo. Tiễn ông tới dưới lầu, Tần Tỉnh mới quay về văn phòng Tần Mặc Lĩnh. "Anh, có chuyện gì thế?" Tần Mặc Lĩnh chỉ chỉ vào tấm vé xem triển lãm trên bàn, "Giúp anh đưa cho Giản Hàng." Tần Tỉnh cầm tấm vé, cậu ta không có khiếu thưởng thức triển lãm tranh, "Sao anh không tự mình đưa?" Tần Mặc Lĩnh không trả lời câu hỏi của cậu ta: "Vé là mẹ anh đưa anh, anh đã từng xem triển lãm này ở nước ngoài." Tần Tỉnh lập tức hiểu, đây là buổi hẹn mà bác cả cố ý sắp xếp, anh họ không muốn đi, còn tìm lý do nói bản thân đã từng xem. "Cả hai tấm vé đều đưa chị dâu sao?" "Ừ" "Anh nói xem, anh ghét bỏ chị dâu như thế, lúc đầu sao còn đồng ý kết hôn, anh muốn ngược à. Chị dâu cũng đâu có đắc tội gì với anh, anh như vậy thì mặt mũi chị dâu để ở đâu? Ai mà không có lòng tự tôn?" Tần Tỉnh cũng là nghĩ gì nói nấy, không có ý định thảo luận với Tần Mặc Lĩnh. Tần Mặc Lĩnh nhăn mày, "Chỉ xem triển lãm thôi, có cần phải suy nghĩ phức tạp vậy không." Anh uống vài ngụm cafe, nói với Tần Tỉnh: "Em đưa vé cho Giản Hàng, nếu cô ấy có hứng thú, thì hẹn bạn đi xem. Nếu không muốn xem, có thể đưa vé cho người khác." Tần Tỉnh buột miệng nói: "Nhỡ đâu chị dâu muốn xem, nhưng bạn của chị ấy đều không rảnh. Một người xem triển lãm buồn biết bao." Ngừng một lát, Tần Mặc Lĩnh nói: "Nếu bạn cô ấy đều không có thời gian, tìm anh đi cùng cũng được." Anh sẽ không chủ động đi cùng cô, nhưng nếu Giản Hàng tìm anh, xuất phát từ trách nhiệm, anh cũng sẽ cùng cô đi xem triển lãm. Tần Mặc Lĩnh nói nhiều như thế, nhưng Tần Tỉnh chỉ bắt được câu trọng điểm cuối cùng. Thì ra anh họ không bài xích chuyện đi xem triển lãm cùng Giản Hàng, chỉ là không bỏ xuống được cái tôi. Vậy mà không chịu nói sớm. "Trưa nay em sẽ đưa vé sang bên đấy." Buổi trưa Giản Hàng chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi, trước khi bế quan không chơi game, mỗi ngày cô chơi một trận để thư giãn, bây giờ sau khi ăn cơm, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi, nghĩ cách lấy được hạng mục tập đoàn Vạn Duyệt. Tần Tỉnh là khách không mời mà tới, trong tay cầm bốn cốc cafe đến Doãn Lâm, một cốc cho lễ tân, một cốc cho thư ký của Giản Hàng, cốc capuchino nóng là cho Lâm Kiêu. Lần này Tần Tỉnh không để Lâm Kiêu tới văn phòng của Giản Hàng lấy cafe nữa, trực tiếp đưa tới chỗ làm việc của cậu ta. Lâm Kiêu đang trong trò chơi, đang cảm thấy vô vị, hai phút trước mới bị người ta giết chết, không có hứng thú xem người khác chơi, mở ô trò chuyện với Olive nhỏ, không biết phải nói gì, chỉ gửi một loạt icon phẫn nộ rồi tắt ô trò chuyện. "Sao cậu lại tới rồi?" Dù sao thì Tần Tỉnh cũng sẽ không đặc biệt tới đưa cafe cho cậu ta. Tần Tỉnh: "Đến đưa đồ thay anh tôi." Lâm Kiêu thoát game, ném điện thoại lên bàn, cáu kỉnh nói: "Olive nhỏ thật quá đáng, cô ấy không chơi game, đến đăng nhập cũng không, đồ cũng không nhận." Tần Tỉnh đỡ lời thay Olive nhỏ: "Cô ấy không giống với chúng ta, chúng ta mỗi ngày ăn rồi chờ chết, cô ấy chỉ chơi game không ăn không uống chắc? Nói không chừng cô ấy thật sự đang gặp phải chuyện khó giải quyết thì sao?" "Vậy cô ấy nói với chúng ta, chúng ta đã quen nhau lâu rồi, không phải ngày một ngày hai, có thể giúp nhất định sẽ giúp cô ấy. Tôi chỉ thiếu mỗi cầm chứng minh thư chụp cho cô ấy xem, chứng minh mình là ai, còn cô ấy thì sao. Không thú vị." Lâm Kiêu thực sự không hiểu: "Lại không phải là yêu qua mạng, sợ gì gặp mặt, chúng ta đối xử với nhau như anh em, có gì mà không thể từ bỏ." Tần Tỉnh vỗ vai cậu ta, đi đưa vé cho Giản Hàng. Vé để trong một phong thư. "Cái gì thế?" vừa nói, Giản Hàng vừa mở ra. Cô đã từng thấy triển lãm tranh này trong vòng bạn bè của cô, có người bạn đã từng đi trải nghiệm, nói là cảm nhận không tồi, dạo gần đây cô bận chuyện dự án, không có thời gian chú ý tới tin tức về triển lãm. Nói chuyện là một bộ môn nghệ thuật, Tần Tỉnh đã đạt đến đỉnh cao. "Bác gái thích xem triển lãm, anh của em lấy được hai tấm vé. Vừa lúc em tới Doãn Lâm tìm Lâm Kiêu, anh em liền nhờ em mang tới cho chị." "Anh của em sợ chị ngày mai bận, không có thời gian đi, nên đưa vé cho chị trước, nếu chị có thời gian đi, anh ấy sẽ đi cùng chị, nếu chị không có thời gian, anh ấy cũng không định đi, đến lúc đấy chị đưa vé cho người bạn nào đó có hứng thú đi xem." Giản Hàng đem vé nhét lại phong thư, "Có gì chị sẽ báo lại với anh ấy." Tần Tỉnh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đi tìm Lâm Kiêu chém gió. Giản Hàng đợi Tần Tỉnh đi khỏi, lại lấy vé ra, thời gian là ba giờ chiều mai. Mỗi tuần dù bận thế nào cô cũng cho mình nửa ngày nghỉ, thời gian xem triển lãm là có. Cô gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh: "Vé tôi nhận được rồi, ngày mai tôi có thời gian đi xem." Cô cũng không nói gì khác, Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô hẹn bạn đi, anh trả lời: "Được" Giản Hàng lại nghĩ rằng anh trả lời "được" là xác định ngày mai sẽ cùng cô đi xem triển lãm. Vé là Tần Mặc Lĩnh đưa, lại đặc biệt chọn thời gian là chiều cuối tuần cô có thời gian rảnh, anh nhất định biết thời gian vào bên trong, nên cô không chụp lại thông tin trên vé cho anh nữa. Hơn nữa, nếu anh không biết thời gian vào triển lãm, vừa nãy đã hỏi rồi. Mặc dù Tần Tỉnh nói vé triển lãm tranh là Tần Mặc Lĩnh lấy từ chỗ mẹ chồng, nhưng Giản Hàng biết rõ, với tính cách của Tần Mặc Lĩnh, không có khả năng chủ động hẹn hò với cô, chín phần mười là bà nội, hoặc là mẹ chồng cô đưa vé cho Tần Mặc Lĩnh, đồng thời anh cũng không từ chối. Như vậy cũng tốt, ít nhất anh không bài trừ cuộc hôn nhân này. Cô cũng không bài xích. Giản Hàng tìm hiểu qua những bức tranh trong buổi triển lãm, màu sắc đều đặc biệt sặc sỡ phóng khoáng, cô suy nghĩ cả một buổi tối, quyết định mặc áo khoác màu trắng. Đứng giữa rừng màu sắc sặc sỡ, màu trắng bắt mắt lại nhẹ nhàng, thanh thoát. Cuối tuần, buổi sáng Giản Hàng vẫn tăng ca như cũ, buổi trưa từ công ty đến thăm ông bà nội. Thời gian nghỉ ngơi mỗi tuần cô đều dành hai tiếng ở bên ông bà nội. Biết cô buổi trưa sẽ tới, ông bà nội chuẩn bị cho cô hoa quả, trong tiệm cũng dọn dẹp sạch sẽ, nhìn có vẻ gọn gàng thoáng mát. Mỗi lần Giản Hàng tới đều ăn nửa phần mỳ lạnh, thêm hai cái bánh chiên, ông bà nội vui đến trong lòng nở hoa. Ông nội đang nhào mỳ cho cô, bà nội bận nướng bánh, Giản Hàng bê một cái đĩa, bên trong là hoa quả bà nội đã rửa sẵn cho cô, cô vừa ăn hoa quả, vừa đi lại nói chuyện với ông bà. Bà nội nói với cô: "Buổi chiều cháu không đi dạo phố sao? Chuẩn bị vào xuân rồi, mua vài bộ quần áo đẹp mà mặc." Bà nội cười nói: "Cứ mua đi rồi mang tới bà thanh toán." Giản Hàng cười: "Vậy cháu phải mua nhiều một chút." Sau khi đùa vui với bà nội, cô nói thật, "Cháu với Tần Mặc Lĩnh đi xem triển lãm chiều nay". Nụ cười trên mặt bà nội càng tươi hơn. Giản Hàng đứng bên lò nướng, bà nội đưa cho cô một chiếc bánh nướng nhỏ, chỉ bé bằng một nửa chiếc bánh nướng bình thường. Bên trên chiếc bánh tỏa ra khói nóng, bà nội lấy một ít hành rắc lên trên mặt bánh, sắc xanh phủ lên mặt bánh, mùi hương thơm của bánh và hành lập tức lan tỏa khắp nơi. Sau bữa cơm trưa, Giản Hàng ở lại cửa hàng thêm nửa tiếng nữa, đúng hai giờ cô xuất phát tới phòng triển lãm. Đến khu soát vé, thời gian vẫn còn dư dả. Giản Hàng không nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh, nên gửi tin nhắn cho anh: "Tôi đến rồi, anh đang ở đâu?" Tần Mặc Lĩnh vẫn ở công ty tăng ca, anh nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là đến giờ triển lãm, cô hỏi như thế, chắc chắn là hỏi anh khi nào vào phòng triển lãm. "Ở công ty. Em không phải hẹn bạn đi xem sao?" Giản Hàng: "?" Tần Mặc Lĩnh: "Triển lãm tranh này tôi đã từng xem ở nước ngoài, cảm thấy không tồi nên giữ cho cô hai vé". Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh đồng thời phản ứng lại, thì ra hai bên đã hiểu lầm. Giản Hàng: "Ngại quá, chắc là tôi không hiểu ý của Tần Tỉnh." Tần Mặc Lĩnh: "Không liên quan đến em, là Tần Tỉnh biểu đạt có vấn đề. Tôi cũng có lỗi, không giải thích rõ ràng với Tần Tỉnh." Việc đã như vậy, tiếp tục truy cứu Tần Tỉnh đã nói những gì đã không còn ý nghĩa. Bất luận là Tần Mặc Lĩnh hay là cô đều không có thói quen đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Nếu ngày đó, cô và Tần Mặc Lĩnh nhắn thêm cho nhau vài tin hỏi rõ, cũng sẽ không tạo thành hiểu lầm . Giản Hàng nhìn tấm vé trong tay, lãng phí một tấm thật đáng tiếc." Không sao, anh cứ bận đi." Tần Mặc Lĩnh quyết định phá lệ lần cuối cùng, dù sao cũng là do Tần Tỉnh không nói rõ ràng, bây giờ cô cũng không kịp hẹn bạn bè, anh lại lần nữa chủ động: "Vậy tôi đến xem cùng em? Chuyện công ty, tôi cũng đã xử lý gần xong rồi." Giản Hàng: "Tùy anh." Cô lại gửi tiếp một tin: "Nếu anh tới, tôi đợi anh." Tần Mặc Lĩnh: "Em vào trước đi, khi vào tới tôi sẽ gọi điện thoại cho em."