Chương 6: Đến văn phòng của cô

Cưới Trước Yêu Sau

Mộng Tiêu Nhị 11-11-2023 16:08:51

Thứ quan trọng nhất trong ví tiền của Tần Mặc Lĩnh là chứng minh thư và một tấm ảnh thẻ 3×4, ngoài ra còn có mười mấy tấm thẻ ngân hàng, đối với anh mà nói, thẻ ngân hàng không được coi là thứ quan trọng. Thứ đồ vặt như ví tiền này, anh hoàn toàn có thể để tài xế qua lấy. "Trưa nay tôi ra ngoài một chuyến." Anh nói với trợ lý. Chu Tự không hỏi sếp xem là việc riêng hay việc công, chỉ hỏi: "Có cần tôi chuẩn bị gì không?" Tần Mặc Lĩnh: "Không cần." Chu Tự hiểu được, không cần cậu ta phải đi cùng, sau đó cậu ta sắp xếp tài xế cho sếp. Tần Mặc Lĩnh ăn trưa sớm hơn thường lệ, cầm lấy áo khoác rồi rời khỏi văn phòng. Thang máy vừa hạ xuống được một tầng, điện thoại anh rung lên, là Chung Nghiên Nguyệt gọi đến. "Giúp tôi nhấn thang máy với." Chung Nghiên Nguyệt nói. Tần Mặc Lĩnh đưa tay nhấn tầng "16". Văn phòng của Chung Nghiên Nguyệt ở tầng mười sáu, cô xuống dưới ăn cơm, khi đợi thang máy thấy được thang máy chuyên dụng của sếp có người, trùng hợp cô có chuyện cần tìm Tần Mặc Lĩnh chứng thực. Cửa thang máy dần mở, Chung Nghiên Nguyệt tiến vào, thấy Tần Mặc Lĩnh khoác áo khoác dày, cô hỏi: "Ra ngoài à?" "Ừ." Tần Mặc Lĩnh cũng không nói là đi đâu. Chung Nghiên Nguyệt ăn nói thẳng thắn, có gì muốn hỏi sẽ hỏi trực tiếp, "Rốt cuộc là Uất Minh chủ động từ chức hay là bị cậu nắm thóp vậy?" Uất Minh là giám đốc bộ phận điều hành số bốn của Lạc Mông, Lạc Mông tổng cộng có bốn bộ phận điều hành, Chung Nghiên Nguyệt ở bộ phận điều hành số hai. Lạc Mông đứng top 20 thế giới trong lĩnh vực hàng tiêu dùng nhanh, giá trị thị trường lên đến hàng ngàn tỷ, là công ty có năng lực mạnh nhất trong nước về lĩnh vực này. Lạc Mông là một trong những công ty dưới trướng Tần gia, bây giờ được Tần Mặc Lĩnh phụ trách. Ban đầu Tần Mặc Lĩnh muốn cùng bạn bè đầu tư vào lĩnh vực năng lượng mới và ứng dụng AI trong việc điều trị y tế, bởi anh không có hứng thú với lĩnh vực hàng tiêu dùng nhanh này. Trước đây Lạc Mông do chú ba của Tần Mặc Lĩnh nằm quyền, bởi vì vấn đề sức khoẻ, dần dần chú ba cũng rất ít hỏi đến việc của công ty, giao toàn quyền cho Tần Mặc Lĩnh. Hai năm nay Tần Mặc Lĩnh mới dần dần đặt tâm sức và tinh thần vào Lạc Mông. Tất cả mọi người đều nói, tiếp quản Lạc Mông và kết hôn, là hai chuyện Tần Mặc Lĩnh tình phi đắc dĩ*. *Tình phi đắc dĩ: bất đắc dĩ phải làm chuyện mình không mong muốn. Chung Nghiên Nguyệt vẫn nhìn vào Tần Mặc Lĩnh, đang đợi câu trả lời từ anh. Tần Mặc Lĩnh: "Giống như cô nghĩ thôi." Chung Nghiên Nguyệt chậm rãi gật đầu, quả thật Uất Minh bị Tần Mặc Lĩnh nắm thóp được, không thể không chủ động từ chức để bảo toàn cho bản thân. Uất Minh là người được một vị trong hội đồng quản trị đưa lên cao, bây giờ ông ta rời khỏi, tiếp theo đó bộ phận quản lý của công ty sẽ có nhiều thay đổi. Chung Nghiên Nguyệt nhắc nhở, "Cậu chậm lại một chút, loại bỏ thành phần đối lập không được quá mức nóng vội." Cô ta chỉ nhắc qua rồi thôi, Tần Mặc Lĩnh đương nhiên không thể không hiểu mặt tốt xấu của vấn đề này. Cô ta chuyển chủ đề, "Bố tôi đang bận rộn sắp xếp việc xem mắt cho tôi. Cậu có biết ông ấy nói như thế nào không? Ông ấy nói, ngay cả Tần Mặc Lĩnh còn đi xem mắt được, thì tôi có lý do gì mà không đi?" Tần Mặc Lĩnh chỉ nhàn nhạt cười, chuyện của nhà họ, không thích hợp để anh bình luận. Và anh cũng không có hứng thú. Chuẩn bị đến thời gian nghỉ trưa, anh thuận miệng hỏi một câu: "Ra ngoài có việc sao?" "Hả, không phải," Chung Nghiên Nguyệt cười cười, "Ra ngoài cải thiện chút khẩu vị." Mùi vị đồ ăn ở nhà ăn của Lạc Mông được coi là không tồi, chỉ là nhị tiểu thư nhà họ Chung lại kén ăn, một tuần ít nhất ba, bốn ngày cô ta sẽ ra ngoài ăn. Hôm nay càng đặc biệt hơn, bởi đây là ngày kỉ niệm của cô và người yêu cũ. Rõ ràng đã chia tay, nhưng ngày này lại in sâu đậm trong ký ức. Mặc dù mối quan hệ của Chung Nghiên Nguyệt và Tần Mặc Lĩnh được coi là không tồi, nhưng trước giờ cô chưa từng nhắc đến mối tình trước, người lạnh lùng trên phương diện tình cảm như Tần Mặc Lĩnh, có lẽ sẽ không thể hiểu được tại sao đã chia tay lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi được sự đau khổ. Vì vậy, nhắc đến cũng chẳng để làm gì. Thang máy dừng lại ở tầng một, Chung Nghiên Nguyệt vẫy tay tạm biệt Tần Mặc Lĩnh rồi đi ra. Tần Mặc Lĩnh đi thẳng xuống hầm để xe, tài xế đang đứng ở cạnh thang máy đợi anh. Văn phòng của ngân hàng đầu tư Doãn Lâm cách Lạc Mông một khoảng khá xa, Tần Mặc Lĩnh thường đi qua con đường phía trước Doãn Lâm, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bước vào đây, Bây giờ đang là thời gian nghỉ trua, quán cà phê dưới lầu có khá nhiều người qua lại. Tần Mặc Lĩnh thấy trong số những trẻ tuổi bước ra từ tiệm cà phê, không ít người đều cầm trên tay một ly cà phê, vừa nói vừa cười. Anh cũng không thể tay không đến văn phòng Giản Hàng được. Bất giác, anh rẽ vào tiệm cà phê. Anh không biết Giản Hàng thích loại cà phê nào, nên mua một ly theo sở thích của mình. Lúc xuống xe, Tần Mặc Lĩnh quên không cầm theo kính râm, lúc này chỉ có thể thản nhiên đón nhận những ánh mắt đánh giá từ những người xung quanh, ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhìn anh nhiều hơn vài lần. Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh đợi cà phê, mấy cô gái bên cạnh nhỏ giọng thảo luận về bàn tay anh, nhìn tay của Tần Mặc Lĩnh xong, đã có thể hoàn toàn hiểu rõ được thế nào gọi là bàn tay rắn rỏi cứng cáp. Cà phê được chuẩn bị xong, Tần Mặc Lĩnh nhận lấy rồi rời đi. Sột soạt, ngay sau đó có vài cô gái cũng lập tức đứng dậy, đi theo bước chân của anh, mấy người cùng cười đùa ở phía sau. Ngắm trai đẹp là thú vui của bọn họ trong những lúc bận rộn, chỉ có chút hứng thú nhất thời, hôm nay ngắm như vậy, nhưng ngày hôm sau, có lẽ đã quên mất gương mặt của soái ca ra sao rồi. Phong độ và khí chất của Tần Mặc Lĩnh không phải là kiểu soái ca bình thường có thể so sánh được, vì vậy bọn họ mới không bận tâm đến mấy chuyện bát quái trong tiệm cà phê nữa mà quay lại văn phòng sớm hơn thường lệ. Bàn về việc chen thang máy, tất nhiên Tần Mặc Lĩnh sẽ không bằng bọn họ, sau khi họ bước vào, tự động nhường ra một khoảng cho anh đứng. Tần Mặc Lĩnh nói với người đứng gần bảng điều khiển thang máy: "Giúp tôi nhấn tầng hai mươi sáu, cảm ơn." Thì ra là muốn đến ngân hàng đầu tư Doãn Lâm. Không chỉ bọn họ, ngay cả tiếp tân của Doãn Lâm, khi nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh cũng không khỏi ngẩn người. Lâm Kiêu đã được coi là cực phẩm soái ca, Doãn Lâm không thiếu nhất là những người trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú. Cho dù ngày ngày đều được ngắm soái ca, nhưng khi Tần Mặc Lĩnh đứng ngay trước mặt, tiếp tân cũng không thể miễn dịch được. Tiếp tân nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm thất lễ của mình, lịch sự hỏi, "Chào anh, anh đến tìm ai vậy?" Tần Mặc Lĩnh: "Giản Hàng." Vừa trải qua chuyện của bà Cao, cô gái tiếp tân lập tức trở nên căng thẳng, dù gương mặt đẹp trai cũng không thể để anh đi dễ dàng được, cô muốn xác nhận hỏi: "Anh có hẹn trước không?" Tần Mặc Lĩnh: "Tôi là chồng của cô ấy." Trong đầu cô ấy lúc này hiện lên ba chữ: Ôi mẹ ơi! "Tần tổng, sao anh lại không gọi đến, để tôi xuống dưới đón anh." Thư ký của Giản Hàng nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh, gần như muốn chạy qua. Tần Mặc Lĩnh gật gật đầu, đáp: "Cô bận việc đi, tôi tự qua là được." Thư kí dẫn anh đến văn phòng của Giản Hàng, nhưng chỉ đến cửa văn phòng, không bước vào làm phiền họ. Lúc này Giản Hàng đang chơi game, giờ nghỉ trưa cô thường chơi một ván để thư giãn. Chỉ là cô không ngờ rằng ông chồng plastic của mình lại tự mình đến lấy ví tiền, trên tay cô là game, trước mắt cô là ông xã, cuối cùng chốt lại game vẫn quan trọng hơn một chút. "Mời ngồi." Cô chào hỏi anh một tiếng. Tần Mặc Lĩnh đặt cà phê lên bàn làm việc của cô, rồi ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở phía đối diện. Anh dựa vào phía sau, vắt chéo chân, tựa lên lưng ghế nhìn cô. Giản Hàng đang đeo tai nghe, cầm ngang điện thoại, hai ngón tay cái không ngừng di chuyển. Nếu người trước mắt là Tần Tỉnh, Tần Mặc Lĩnh sẽ không chút nghi ngờ cho rằng Tần Tỉnh đang chơi game, nhưng trước mắt anh đang là Giản Hàng, anh không hề nghĩ đến việc cô chơi game, tưởng rằng cô đang họp online, anh ở bên cạnh cô không tiện lên tiếng, nên chuyển thành gõ chữ. Tần Mặc Lĩnh hiểm nhiên không đặt Giản Hàng cùng game điện thoại cùng với nhau, trong mắt cô chỉ có việc kiếm tiền, sao có thể lãng phí thời gian vào việc chơi game nhàm chán được chứ. Anh đến đây chỉ để lấy ví tiền, bây giờ cô đang bận, Tần Mặc Lĩnh cũng không nán lại quá lâu, "Ví của tôi ở đâu vậy?" Giản Hàng bị Tần Mặc Lĩnh làm phân tâm một chút, chỉ hơi thất thần đã bị đối thủ tấn công. "Olive nhỏ, cậu sao vậy?!" Trong tai nghe truyền đến giọng điệu hoài nghi không thể tin được của Lâm Kiêu. Giản Hàng: [Lãnh đạo đến.] Lâm Kiêu lập tức nguôi giận, hoàn toàn thấu hiểu được cảnh ngộ: "Tôi cũng thấu hiểu sâu sắc được tâm trạng của cậu, cấp trên của tôi, chính là nữ ma đầu kia ấy, giống y như lãnh đạo của cậu, cứ như âm hồn vậy, bảo đến là đến, giết nhanh đến độ tôi trở tay không kịp, ngay cả thời gian nghỉ trưa tôi cũng không được yên. Cậu bận trước đi, tối nay sẽ tặng cậu một bộ trang phục để an ủi tâm hồn mong manh yếu đuối bị tổn thương." Giản Hàng: "..." Cô là Olive nhỏ, cũng là nữ ma đầu âm hồn trong miệng Lâm Kiêu. [Nhớ quy định của đội, nếu không lần sau sẽ không dẫn cậu chơi cùng nữa.] "Được được được." Quy định của đội chính là: Không được lải nhải bất kì chuyện gì quá ba lần, không được nhắc đến bạn bè, cấp trên và đồng nghiệp. Mặc dù nói đây là quy định của đội, nhưng thực chất là quy định được lập ra giành riêng cho Lâm Kiêu. Bốn năm trước, cô không biết Lâm Kiêu là ai, lúc đó cô đang ở tổng bộ của Doãn Lâm, còn Lâm Kiêu còn là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, rõ ràng thời gian học tập làm việc của mọi người khác biệt, nhưng thời gian lên mạng lại thường trùng nhau, sau đó Lâm Kiêu lại giới thiệu Tần Tỉnh với cô. Lúc đó cô chưa quen Tần Mặc Lĩnh, nên cũng không biết Tần Tỉnh là ai. Ba người thường chung một đội, sau đó trở thành chiếc kiềng ba chân. Hai năm trước cô về nước, Lâm Kiêu vào Doãn Lâm, từ giọng điệu của cậu ta cô có thể xác định được, Lâm Kiêu trong game chính là cấp dưới của cô, cùng tên cùng họ cùng là một người. Cô biết cậu ta là Lâm Kiêu, nhưng Lâm Kiêu lại không biết Olive nhỏ là cô, đối với cậu ta là không công bằng. Cô không muốn nghe Lâm Kiêu ở sau lưng kêu ca về cấp tên là cô đây, nhỡ đâu sau này Lâm Kiêu biết được cô là ai, chắc có lẽ hận không thể đào một chiếc hố để chui xuống ngay lập tức. Vì vậy đã có quy định này, ở trong game không được nhắc đến cuộc sống bên ngoài. Giản Hàng thoát khỏi trò chơi, tháo tai nghe xuống, bình tĩnh thản nhiên nói với Tần Mặc Lĩnh: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi bận họp." Tần Mặc Lĩnh không nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, không chút nghi ngờ. "Ví của tôi đâu?" Anh lại hỏi thêm một lần. Giản Hàng lấy chiếc ví từ trong túi xách ra đưa cho anh, đứng dậy đi rót cho anh một ly nước, đi được vài bước lại quay đầu hỏi: "Anh muốn uống trà hay là...?" "Nước lọc đi." Tần Mặc Lĩnh mở ví tiền ra, anh không có hứng thú với mấy chiếc thẻ kia, cũng không nhớ cụ thể có bao nhiêu chiếc, chỉ để ý đến tấm ảnh thẻ nhỏ. Ảnh thẻ là ảnh anh chụp khi học lớp một, hai tháng trước, không biết mẹ đã tìm được từ đâu ra tấm ảnh này, sau đó anh tiện tay nhét vào ví tiền. Lúc đó quá nhỏ, so sánh với bây giờ, giống như hai người khác nhau vậy. Giản Hàng rót ly nước bưng qua, anh gập ví lại. "Không thiếu thứ gì chứ?" Cô hỏi theo thói quen. Giản Hàng không mở ví của anh ra xem, cầm lấy chiếc ví từ ghế lái phụ rồi trực tiếp bỏ vào túi xách, không biết bên trong có gì. Tần Mặc Lĩnh hỏi ngược lại: "Cô cầm đồ gì của tôi sao?" "Anh cảm thấy tôi sẽ cầm thứ gì?" "Vậy không phải là được rồi sao." Giản Hàng đưa ly nước cho anh, sau đó mới nhận thức được, anh không hài lòng câu "Không thiếu thứ gì chứ?" của cô vừa rồi. Cũng đúng. Bảo anh phải trả lời sao được chứ. Giản Hàng ngồi xuống, cầm ly cà phê anh mua đến lên, ở nắp ly ra, hương cà phê lập tức bốc lên, là loại cà phê cô thích uống. Cô nhìn qua Tần Mặc Lĩnh, khi anh trầm mặc, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng. Ánh mắt cô lướt qua gương mặt anh, sau đó nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay nhấn lên đúp chuột hai cái, giả bộ đang làm việc. Anh yên lặng uống nước, cô lặng yên uống cà phê. Giản Hàng tưởng rằng cùng lắm anh sẽ uống hai ngụm nước theo phép lịch sự, bởi cô đã đưa ví tiền cho anh rồi, dựa theo tính cách của anh, cũng sẽ không ở lại quá lâu. Nhưng đến khi cô đã uống xong nửa ly cà phê, anh vẫn chưa có ý muốn rời đi. Tần Mặc Lĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, "Cô định khi nào sẽ qua xem biệt thự?" Giản Hàng hoài nghi rằng liệu có phải anh bị bệnh dễ quên hay không, rõ ràng trước đó cô đã nói rằng sẽ không qua, nhưng đành phải nói lại, "Anh xem thấy phù hợp là được, với tôi thì nội thất như thế nào cũng được." Hơn nữa, nội thất do Tần gia chuẩn bị không thể không tỉ mỉ được, đồ gì nên đặt ở đâu, tất nhiên đều do những nhà thiết kế chuyên nghiệp dày công thiết kế. Xác nhận cô không giận dỗi và dùng giọng điệu bình thản nói chuyện. Nếu đã không có ý kiến gì, nhà mới cũng không cần phải sửa gì thêm, có thể trực tiếp chuyển đến ở. Tần Mặc Lĩnh nói: "Cuối tuần tôi sẽ chuyển qua ở." Giản Hàng gật đầu, biểu thị rằng đã biết. Cô không thể chủ động nói cuối tuần tôi cũng sẽ chuyển qua được, đợi Tần Mặc Lĩnh hỏi cô khi nào thì chuyển qua. Nhưng hai phút đồng hồ sau trôi qua, anh cũng không nói tiếp lời nào.