Chương 2: Giải quyết hậu quả

Cưới Trước Yêu Sau

Mộng Tiêu Nhị 11-11-2023 16:08:47

Rất nhanh sau đó Giản Hàng đã lấy được giấy chứng nhận đăng kí kết hôn. Cô và Tần Mặc Lĩnh vẫn chưa quá quen thân thiết, nên hai người tự bảo quản giấy chứng nhận của mình. Hai người một trước một sau ra khỏi nơi đăng ký, toàn bộ quá trình giữa họ không có bất kỳ giao tiếp nào, người không biết còn tưởng họ đến làm thủ tục ly hôn. Cô và Tần Mặc Lĩnh hoàn toàn dựa theo sự sắp đặt của người lớn hai bên gia đình. Bà nội Tần nói hôm nay là ngày tốt, thúc giục hai người đi lĩnh chứng. Vì vậy cô cứ thế gả cho Tần Mặc Lĩnh, giữa họ không có cầu hôn, không có bất kỳ lời hứa hẹn, cũng không có nghi thức lãng mạn nào. Xe của cô đỗ ở bãi đỗ xe bên đường đối diện, còn xe của Tần Mặc Lĩnh do tài xế lái đang dần dừng lại trước mặt. Xe dừng lại, không đợi tài xế xuống mở cửa, Tần Mặc Lĩnh tự mình mở cửa sau ngồi vào. Anh nhìn thoáng qua cô, không có gì muốn nói, gật đầu chào cô rồi đóng cửa xe. "Tần Mặc Lĩnh" Giản Hàng như nhớ ra điều gì đó, cô bước nhanh về phía anh. Tần Mặc Lĩnh hạ cửa kính xe xuống, "Còn chuyện gì sao?" Giản Hàng giơ giấy chứng nhận trong tay nói: "Anh có định ẩn hôn không?" Tần Mặc Lĩnh hỏi lại cô: "Hợp đồng giữa cô và Doãn Lâm có điều khoản không được kết hôn sao?" Giản Hàng nói: "Không có" Tần Mặc Lĩnh: "Vậy ẩn hôn làm gì? Lại không phải là minh tinh?" Cô là thấy anh không tình nguyện đi lĩnh chứng, còn nhất định phải chọn buổi chiều, nên mới hỏi rõ anh, không đến lúc cô nói với người khác anh là chồng cô, anh lại không muốn công khai, giống như cô cố ý bám riết lấy anh không buông vậy. Giản Hàng muốn xác nhận rõ với anh là có muốn ẩn hôn hay không, thực ra còn vì lý do khác "Nếu anh không có ý định ẩn hôn, vậy lúc tôi báo cáo vụ việc của Cao phu nhân với hội đồng quản trị, thuận tiện giải thích luôn tình trạng hôn nhân của chúng ta." Giấy chứng nhận kết hôn của cô và Tần Mặc Lĩnh là bằng chứng có lợi nhất để làm sáng tỏ trong việc cô không chen chân vào cuộc hôn nhân của Cao tổng. Tần Mặc Lĩnh lần nữa khẳng định với cô: "Ẩn hôn thì khác nào không kết hôn." Vì vậy cô có thể lấy giấy chứng nhận làm lá chắn. Giản Hàng không xem anh là chồng mình, vẫn trả lời theo thói quen: "Cảm ơn" Tần Mặc Lĩnh chống cằm, ánh mắt sâu như đáy hồ dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây, sau đó lại nhìn về dòng xe tấp nập trên đường: "Hội đồng quản trị của Doãn Lâm làm khó cô à?" Giản Hàng ngập ngừng, tạm thời vẫn chưa rõ, Bàng Lâm Bân đã nhìn thấy đoạn video đó rồi, những người khác trong hội đồng quản trị chắc cũng sẽ nhìn thấy, nhất định sẽ có người ăn no dửng mỡ phát tán video. "Hội đồng quản trị hiện tại vẫn chưa tìm tôi" Tần Mặc Lĩnh gật đầu, không nói gì thêm. Cửa kính xe kéo lên, tài xế khởi động xe rời đi. Giản Hàng đến phía đối diện tìm xe của mình, cô vẫn không hiểu tại sao vừa rồi Tần Mặc Lĩnh lại nhìn cô đánh giá vài giây, vừa giống như là nhìn cô, lại vừa giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Cô khồng nhìn thấu được Tần Mặc Lĩnh, cũng không có tinh lực đoán xem anh nghĩ gì, cô khởi động xe quay về công ty. Trong phòng làm việc, năm sáu người đang ngồi tụ lại uống trà chiều, cafe và điểm tâm, mỗi người một phần. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, ngay cả Giản Hàng đi tới cũng không biết, mãi đến khi Lâm Kiêu xoay người nhìn thấy Giản Hàng đứng ở cửa đang nhìn dĩa điểm tâm trên tay anh ta. Lâm Kiêu đứng hình, anh ta không biết Giản Hàng đi lĩnh chứng, nghĩ rằng hôm nay cô có việc về sớm, chính mắt anh ta nhìn thấy cô cầm túi xách và chìa khóa xe đi về hướng thang máy, không ngờ rằng cô đột nhiên quay lại. Bị vợ của Cao tổng tìm tới tận cửa, trước mặt tất cả các nhân viên bị xấu mặt, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy hoài nghi nhân sinh, cần phải trở về điều chỉnh lại bản thân, nghiêm trọng hơn có thể phải từ chức. Thế nhưng Giản Hàng vẫn giống như không có chuyện gì xảy ra. Lâm Kiêu xác định bản thân không bị hoa mắt, từ khuôn mặt Giản Hàng anh ta có thể thấy được thần sắc vui vẻ thoải mái của cô. Bất giác nhịp tim đập nhanh, Giản Hàng càng tỏ ra bình tĩnh, đồng nghĩa với việc bọn họ sắp phải đối mặt với mưa to gió lớn. "Lão đại, chúng em..." Lâm Kiêu cười cười "Chúng em chuẩn bị tăng ca thâu đêm, nên ăn gì đó trước để lấp bụng" Bây giờ là bốn rưỡi chiều, nói là ăn cơm tối trước để tăng ca đêm thì quá sớm, lúc Lâm Kiêu giải thích, chột dạ không thôi, vốn dĩ hai chân vắt lên bàn lập tức ngoan ngoan hạ xuống, nghiêm túc ngồi thẳng. Những người khác âm thầm cúi đầu, trên miệng vẫn còn dính bánh ngọt, cũng không kịp lau, thấp thỏm lo sợ mà nuốt xuống, suýt nữa thì nghẹn chết. Lão đại vốn dĩ hôm nay tâm trạng không tốt, bọn họ lại nhân lúc cô không có ở đây mà tiêu dao tự tại, đúng là tự dí đầu vào họng súng tìm cái chết. Giản Hàng hỏi: "Trà chiều là ai mua?" Lâm Kiêu: "Là em. Là em chủ động mua, cũng là em lôi kéo mọi người. Chị muốn trách thì trách một mình em." "Là tự bọn em muốn ăn." Những người khác cũng đồng thanh nói. Lâm Kiêu có lòng tốt mời họ uống trà chiều, nói là hôm nay lúc lão đại mở cuộc họp, tinh thần mọi người đều căng thẳng, nhất định phải uống cốc cafe an ủi nỗi sợ hãi trong lòng. Trước khi Lâm Kiêu mua, mọi người ai cũng biết, cũng không từ chối, bây giờ để Lâm Kiêu chịu trách nhiệm một mình thì không được hay cho lắm. Giản Hàng nhìn Lâm Kiêu: "Tiền mua trà chiều tìm tôi thanh toán, tôi mời mọi người." Tất cả mọi người đều kinh ngạc. "Cafe phải từ từ thưởng thức". Giản Hàng quay người trở về phòng làm việc của mình. Sự việc của Cao phu nhân, cô bắt buộc phải chiếm thế chủ động, nếu đợi hội đồng quản trị yêu cầu cô giải trình, cô lại thành ở thế bị động. Hiện tại chỉ có Bàng Lâm Bân hỏi cô chuyện này, trên phương diện nào đó, chủ tịch Bàng không đại diện cho hội đồng quản trị, cô là người phụ trách chi nhánh công ty do Bàng Lâm Bân đề bạt, gửi tin nhắn hỏi cô là bởi vì quan tâm cô. Vốn dĩ cô định chờ làm rõ mọi việc rồi mới báo cáo, nhưng bây giờ quyết định báo cáo trước, xem bên hội đồng quản trị có ý kiến thế nào, để cô có thể chuẩn bị mọi thứ. Giản Hàng không dài dòng, dùng lời lẽ ngắn gọn xúc tích nói rõ ngọn nguồn sự việc. Không đến 20 phút cô đã hoàn thành bản tường trình, cô gửi cho chủ tịch Bàng, cũng gửi luôn cho các cổ đông khác. Manhattan bây giờ đang là 5 giờ sáng, bọn họ sẽ không thấy email của cô. Giản Hàng tắt email, dựa vào ghế yên tĩnh vài phút. Buổi chiều ngày hôm nay so với ngày thường trôi qua rất chậm. Giản Hàng lấy giấy chứng nhận kết hôn trong túi xách ra, chụp lại rồi gửi vào nhóm gia đình. Hai phút trôi qua, trong nhóm không có phản ứng. Ông bà nội chắc vẫn đang bận ở cửa tiệm, mẹ Giản hôm nay có lẽ lại đi leo núi, bố Giản hẳn là vẫn đang lên lớp. Mẹ Giản sau khi về hưu thường hay tụ tập bạn bè đi leo núi, bố Giản năm nay dẫn dắt học sinh cuối cấp, thời gian lên lớp rất nhiều. Giản Hàng rời khỏi nhóm chat. Cô cầm giấy chứng nhận lên, tầm mắt dừng lại ở ảnh chụp trên giấy, cô và Tần Mặc Lĩnh đã trở thành vợ chồng, nhưng anh lại không yêu cô. Khi video Cao phu nhân được gửi tới chỗ Bàng Lâm Bân, cô đã nghĩ rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ không thành. Định thần lại, Giản Hàng cất giấy chứng nhận đi, bắt đầu làm việc. Lúc sắp tan làm, tin nhắn trong nhóm thông báo liên tục, nhóm chat gia đình ồn ào rôm rả. Ông bà nội khen ảnh chụp kết hôn của họ hết lời. Mẹ Giản hỏi cô tối mai có tiệc xã giao nào không. Giản Hàng: "Chắc là không ạ." Mẹ Giản: "Vậy tối mai con và Mặc Lĩnh về nhà ăn cơm? Mẹ làm cơm chúc mừng hai đứa" Giản Hàng mong được về nhà ăn cơm, không có nghĩa là Tần Mặc Lĩnh muốn vui vẻ chúc mừng, nói không chừng anh còn có sắp xếp khác, không có thời gian. Cô muốn xác nhận thời gian với Tần Mặc Lĩnh trước: "Tối mai có thời gian không? Mẹ tôi gọi chúng ta về nhà ăn cơm" Tần Mặc Lĩnh chỉ trả lời cô bằng hai chữ: "Không rảnh" Giản Hàng: " Được, tôi biết rồi, anh bận tiếp đi" Anh không giải thích gì, cũng không nhắn gì thêm cho cô, Giản Hàng chỉnh sửa lại tin nhắn rồi gửi vào nhóm chat gia đình: "Mẹ, Tần Mặc Lĩnh không có thời gian, ngày mai anh ấy có tiệc xã giao, không thể từ chối, để hôm khác vậy." Mẹ Giản: "Không sao, chờ các con rảnh rỗi lại nói. Dù sao tối nay tự các con cũng sẽ chúc mừng. Mọi người chúc mừng sớm hay muộn cũng không vấn đề gì." Khó trách mẹ cô không chọn tối nay kêu họ về ăn cơm, mẹ cô nghĩ rằng, tối nay cô và Tần Mặc Lĩnh sẽ chúc mừng ngày lĩnh chứng. Thực ra không phải thế. Tần Mặc Lĩnh không tình không nguyện cưới cô, làm sao có thể chúc mừng lĩnh chứng. Cô không biết những cô gái khác sẽ làm gì trong ngày lĩnh chứng, dù sao cô cũng vẫn giống như thường ngày, tăng ca tới 8 giờ tối mới về nhà. Vừa đến cửa, cô nhận được điện thoại của Bàng Lâm Bân. Bàng Lâm Bân: "Chuyện của cô và Cao Vực đã giải quyết xong rồi. Nửa tiếng trước Tần Mặc Lĩnh gọi điện cho từng người trong hội đồng quản trị." Giản Hàng kinh ngạc: "Tần Mặc Lĩnh đã nói gì?" "Nói hai người biết nhau từ bé". Giản Hàng ngơ ngác. Cô và Tần Mặc Lĩnh quen biết nhau qua xem mắt. Không hề có chuyện quen nhau từ bé. "Tần Mặc Lĩnh còn nói, gia đình hai bên vốn đã muốn tác hợp hai người, nhưng do cả hai đã quá quen thuộc, hơn nữa còn không có ý định kết hôn sớm, nên cứ thế kéo dài tới giờ mới lĩnh chứng". Ý tứ của Tần Mặc Lĩnh rất rõ ràng, Giản Hàng đến kết hôn với anh còn kéo dài hết lần này đến lần khác, làm sao có thể vì một chút lợi ích mà làm tình nhân của Cao Vực. Anh gọi điện cho chủ tịch Doãn Lâm, không chỉ để giải thích, mà còn tỏ rõ thái độ, nếu chuyện của Giản Hàng và Cao Vực có tin đồn không tốt truyền đi, người chịu ảnh hưởng lớn nhất không phải là tư bản Doãn Lâm mà là anh, là nhà họ Tần. Vì vậy tư bản Doãn Lâm không có gì phải lo lắng, anh sẽ thu xếp thỏa đáng. Một cuộc điện thoại của Tần Mặc Lĩnh đã giải quyết hết tất cả muộn phiền của Giản Hàng. Lúc Bàng Lâm Bân biết tin Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh kết hôn, ông cảm thấy không thể tin được. Ông ta đột nhiên nhớ lại: "Lúc trước cô nằm viện trốn xem mắt, chính là vì Tần Mặc Lĩnh?" Giản Hàng:"...Ừm" Lúc đó cô sốt cao, lại bị viêm ruột thừa cấp, do lúc xã giao uống quá nhiều rượu, thực ra không cần phải nằm viện, nhưng vì cô không muốn cùng Tần Mặc Lĩnh xem mắt, nên tìm lý do ở viện vài ngày. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát được số mệnh đi xem mắt. Trong mắt người ngoài, gia cảnh cô bình thường, có thể gả vào nhà họ Tần, là phước phần mấy đời trước. Chỉ có bản thân cô hiểu rõ, gả cho Tần Mặc Lĩnh, cảm giác ưu việt của cô không còn. Khoảng cách giữa cô và Tần Mặc Lĩnh quá xa, bao nhiêu năm phấn đấu nỗ lực, tất cả tài sản của cô cộng lại, nhiều lắm cũng chỉ mua được hai ba chiếc đồng hồ của anh. Hôm nay lúc lĩnh chứng, cô nhìn chiếc đồng hồ mà anh đeo, giá phải lên tới tám con số. "Đừng tự coi nhẹ bản thân, năng lực của cô xứng đôi với Tần Mặc Lĩnh". Bàng Lâm Bân an ủi cô vài câu, chuyển đề tài nói: "Vừa rồi chúng tôi mở cuộc họp đơn giản, quyết định chuyện của Cao tổng giao cho cô toàn quyền xử lý." "Cảm ơn chủ tịch Bàng" "Đừng vội cảm ơn, tôi vẫn chưa nói hết. Còn về Cao phu nhân, lúc cô giải quyết riêng đừng để mất mặt, biết là cô ấm ức, nhưng Giản Hàng, cô phải học được cách cân bằng mọi việc, rốt cục là trút giận quan trọng hay là lợi ích, mối quan hệ quan trọng hơn. Cô giải quyết cho tốt với Cao phu nhân, mối quan hệ của Cao Vực sau này cô vẫn có thể sử dụng." "Vâng, tôi đã có tính toán". Cá nhân ấm ức không quan trọng, lợi ích công ty mới là tất cả. Cúp điện thoại, Giản Hàng cởi áo khoác ngoài treo lên, vào phòng nghỉ của công ty rót cốc nước. Uống hết nửa cốc nước, cô mới trở lại bình thường, thì ra lúc ở cổng cục dân chính, Tần Mặc Lĩnh nhìn cô vài cái, là đang nghĩ xem làm thế nào để giúp cô giải quyết hậu quả. Thành viên hội đồng quản trị Doãn Lâm, ngoài chủ tịch Bàng, những người khác đều là người Âu Mỹ, không phải ai Tần Mặc Lĩnh cũng quen biết, nhưng anh vẫn tìm bạn bè nhờ liên hệ. Tần Mặc Lĩnh còn vì cô mà nói dối. Cô và anh vốn không quen biết, ngày họ xem mắt, là lần đầu gặp mặt từ khi cô bắt đầu có ký ức. Càng không có việc gia đình hai bên làm mối cho họ. Tần Mặc Lĩnh chỉ là học trò cũ của mẹ cô, mẹ Giản là giáo viên tiểu học, sau khi Tần Mặc Lĩnh tốt nghiệp, cũng không có bất kỳ liên hệ nào với mẹ cô. Giản Hàng nhắn tin cảm ơn Tần Mặc Lĩnh: "Cảm ơn đã giúp tôi giải quyết rắc rối này" Tần Mặc Lĩnh: "Đừng khách khí" Nửa phút sau, anh lại gửi một tin nhắn: "Cô không cần để trong lòng, tôi làm thế là vì nhà họ tần, cũng là vì bản thân tôi." Giản Hàng hiểu ý của anh, "Tôi biết rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không vì anh giúp tôi mà hiểu lầm thành anh thích tôi hoặc có ý với tôi." Cô biết rõ bản thân mình, sẽ không tự mình đa tình "Nhưng vẫn rất cảm ơn anh" Tần Mặc Lĩnh nhìn màn hình điện thoại vài giây, không trả lời lại, ném điện thoại xuống đi tắm rửa. Chưa đi đến nhà tắm, điện thoại lai rung liên tiếp hai lần. Anh dừng bước, như có dự cảm, cuối cùng vẫn quay lại xem điện thoại. Tưởng rằng Giản Hàng lại tiếp tục giải thích, mở điện thoại, là tin nhắn của em họ Tần Tỉnh: "Anh, anh và chị dâu không phải hôm nay lĩnh chứng sao?" Tần Mặc Lĩnh: "Ừm. Sao thế?" "Cũng không thấy anh đăng gì ?" "Em nghĩ ai cũng giống em sao?" Tần Tỉnh không thích lời này : "Thích đăng ảnh thì thế nào? Đó gọi là yêu cuộc sống, anh có hiểu không?" Cậu ta không có hứng thú với việc anh họ có đăng ảnh hay không, bà nội nhờ cậu ta xác nhận anh họ và Giản Hàng đã thực sự lĩnh chứng chưa, bà nội sợ anh họ lừa gạt người trong nhà, miệng nói đã lĩnh chứng, nhưng thực tế không lĩnh chứng. "Anh không đăng ảnh trong vòng bạn bè, vậy ít nhất cũng phải đăng trong nhóm gia đình, để mọi người cùng hưởng không khí vui mừng" Người như Tần Mặc Lĩnh sẽ không đăng giấy chứng nhận kết hôn của mình vào trong nhóm chat, anh mở nhóm chat ra nhắn vào đó một câu: "Sau này tất cả những việc liên quan đến hai chúng con, mọi người tìm Giản Hàng bàn bạc, cô ấy nói thế nào thì là thế ấy." Sau đó, anh add Giản Hàng vào nhóm. Nhóm chat nhà họ Tần có mười mấy người, vui mừng chào đón Giản Hàng gia nhập nhóm. Giản Hàng vừa vào nhóm nên không thấy tin nhắn trước đó của Tần Mặc Lĩnh.