Màn đêm dần buông xuống, y tá khẽ kéo mở tấm rèm cửa sổ, cô quay đầu sang nhìn người bệnh trên giường, không có chút biểu hiện nào của việc sẽ tỉnh dậy.
Hơi thở hơi nặng nề, nhưng vẫn đều đặn.
Theo lý mà nói, đã truyền hai túi dịch, bệnh nhân đáng lẽ phải tỉnh dậy rồi.
Gỡ túi dịch thứ hai xuống, y tá đi đến đầu giường, cắm mũi truyền vào bịch thứ ba. Cô điều chỉnh tốc độ truyền dịch về tốc độ thích hợp nhất.
Y tá nhìn chiếc thẻ ở đầu giường, bệnh nhân tên là Giản Hàng.
Tối nay cô trực đêm, vừa rồi có nghe đồng nghiệp đổi ban nói, Giản Hàng là người trong giới đầu tư, mấy đêm liên tiếp thâu đêm làm một hạng mục, hôm nay lại bận không kịp ăn cơm, nên đã ngất xỉu ở tầng một của trung tâm tài chính.
Ban đầu được chuẩn đoán là do tụt huyết áp gây nên.
Nếu như tiếp tục không nghỉ ngơi như vậy, cũng có thể dẫn đến đột tử.
Giản Hàng đang nằm trên giường đột nhiên xoay đầu, y tá tưởng rằng cô sắp tỉnh lại rồi, nhưng một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh, lại ngủ lịm đi.
Y tá rời đi, khẽ đóng cửa phòng bệnh lại.
Vừa đi được vài bước, y tá trưởng vội vã bước đến, hỏi, "Bệnh nhân giường số 22 đã tỉnh lại chưa?"
Bệnh nhân giường số 22 chính là Giản Hàng.
Y tá đáp, "Vẫn chưa, nhưng tất cả chỉ số đều bình thường, có lẽ do quá mệt."
"Người nhà bệnh nhân đến rồi chứ?"
"...Vẫn chưa."
Y tá trưởng khẽ nhíu mày, bất giác thở dài một tiếng, dặn dò cô, "Trước khi người nhà bệnh nhân đến, cô để ý đến cô ấy một chút."
Cô y tá nhận lời giao phó.
Hai người cùng đi về phía khu vực trực ban.
Y tá trưởng nói vài câu, để cô biết cách hành xử: "Bệnh nhân giường số 22 do lãnh đạo bệnh viện đích thân gọi đến sắp xếp phòng bệnh, cô ấy là con dâu của Tần gia."
Chẳng trách.
Tầng này của bệnh viện, không phải cứ là người có tiền là sẽ vào được.
Trước đó y tá tưởng rằng, nhà Giản Hàng không ở Bắc Kinh, là người tỉnh ngoài, người nhà chưa kịp đến. Thì ra chồng cô ấy là người của Tần gia.
Đã mấy tiếng đồng hồ qua đi, nhưng lại không thấy có ai đến thăm bệnh.
Có lẽ cuộc sống chốn hào môn không hề hào nhoáng hạnh phúc như người ta vẫn tưởng.
—
Nửa tiếng sau, Giản Hàng tỉnh dậy, vừa mở mắt, cô nhất thời không nhận ra bản thân mình đang nằm ở đâu, cũng không biết bây giờ đang là ngày hay đêm.
Bắp cánh tay bên trái có chút đau, cô quay đầu sang nhìn, lọt vào mắt là hình ảnh của chiếc kim tiêm truyền dịch, sau đó ngẩng đầu lên, từng giọt dịch được truyền xuống, trên đỉnh giá là túi dịch.
Lúc này cô mới ngửi thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Giản Hàng mới ý thức được, cô đang ở bệnh viện.
Hình ảnh buổi chiều lúc ngất xỉu, dần dần hiện lên trong đầu cô.
Lúc đó cô vừa bước ra khỏi thang máy, trước mắt đột nhiên là một mảng đen, trời đất bỗng ngả ngiêng, may là ở bên cạnh có một cô gái đi qua đỡ cô, hét lớn gọi bảo vệ.
Còn có cả những người nhiệt tình khác giúp cô gọi xe cứu thương, người bảo vệ hỏi cô có nhớ số của người nhà hay không.
Cô nói ra số điện thoại của Tần Mặc Lĩnh.
Vậy mà cô lại nhớ số điện thoại của anh, còn nhớ một cách vô cùng rõ ràng. Số điện thoại của anh là mẹ gửi cho cô lúc trước khi xem mắt, cô nhìn qua một lần, lập tức nhớ được.
Nói với bảo vệ dãy số xong, những chuyện diễn biến sau đó cô không còn nhớ gì nữa.
Giản Hàng dần tỉnh táo lại, chống người ngồi dậy, kéo gối để qua sau lưng, dựa vào đầu giường. Cô nhìn xung quanh phòng bệnh, trừ việc có mùi thuốc khử trùng, nếu không biết còn tưởng đây là phòng nghỉ trong một khách sạn xa hoa nào đó.
Xem ra Tần Mặc Lĩnh đã sắp xếp phòng VIP cho cô.
Túi xách và điện thoại của cô không ở đầu giường, không có cách nào liên lạc với Tần Mặc Lĩnh.
Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, y tá bước vào.
Sau khi nhìn kỹ nhan sắc của Giản Hàng, y tá khẽ ngẩn người, nhan sắc này, chắc chắn là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong giới đầu tư rồi. Thì ra đôi mắt của người phụ nữ cũng có thể sâu sắc được đến như vậy, trong cái lạnh lùng có thêm một chút tính công kích.
Y tá nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười, "Cô tỉnh rồi sao, cảm thấy như thế nào rồi?"
Giản Hàng: "Vẫn khá mệt."
Cô hỏi y tá, "Có phải chồng tôi đang ở bên ngoài không?"
Không chỉ xinh đẹp, mà giọng nói cũng rất dễ nghe. Y tá vội bắt lấy dòng suy nghĩ muốn chạy loạn của mình, cô không nỡ nhìn biểu cảm thất vọng xuất hiện trên gương mặt Giản Hàng, vì vậy uyển chuyển đáp: "Vẫn chưa đến, đang giờ cao điểm nên trên đường kẹt xe."
Có phải là do kẹt xe hay không, y tá cũng không rõ, nhưng Giản Hàng lại rõ vô cùng. Từ công ty anh đến bệnh viện, không hề xa. Từ lúc cô ngất xỉu đến bây giờ đã là mấy tiếng đồng hồ, anh muốn đến đã sớm đến rồi.
Đương nhiên, có thể là do anh đang bận.
Giản Hàng nói với y tá bằng giọng ôn nhu: "Làm phiền mọi người rồi, bận rộn nhiều việc mà vẫn tới chăm sóc tôi."
"Không phiền, chuyện nên làm."
Y tá giúp cô đo huyết áp, hỏi cô muốn ăn gì.
Giản Hàng không có khẩu vị, truyền dịch kích thích dạ dày, khiến cô không muốn ăn gì cả.
Y tá nói: "Nếu muốn ăn gì cô cứ gọi tôi."
Cô ấy lại nhớ ra túi xách của Giản Hàng được đặt trong tủ, sau đó lấy ra đưa cho cô, "Cô xem một chút xem đồ trong túi có thiếu gì không."
Thứ đáng tiền nhất trong túi là điện thoại và giấy tờ tuỳ thân, đều ở bên trong.
Y tá rời khỏi, Giản Hàng lấy điện thoại ra, không hề có cuộc gọi nhỡ nào từ Tần Mặc Lĩnh, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào của anh.
Trong mấy tiếng cô nằm trong bệnh viện, mấy chục tin nhắn công việc đã dồn lại, cô chậm rãi trả lời từng tin một.
Giải quyết hết công việc xong, Giản Hàng gọi cho thư ký, để thư ký tan làm sớm, thuận tiện nói với cô ấy, hai ngày nay cô sẽ không có thời gian đến công ty.
Thư ký không nghĩ nhiều, tưởng rằng ngày mai Giản Hàng trực tiếp đến chỗ khách hàng.
Sau khi cuộc gọi với thư ký kết thúc, Cao Vực gọi đến.
Cao Vực không biết Giản Hàng nhập viện, trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Dự án của tập đoàn Vạn Duyệt, đã lấy được rồi."
Đây là chuyện vui vẻ nhất của Giản Hàng từ sau khi ngất đi, xem ra đi đường khác rất có tác dụng, "Chung Nghiên Phi có ý gì vậy?" Cô biết rõ, tập đoàn Vạn Duyệt đồng ý, không phải là Chung Nghiên Phi tình nguyện giao lại dự án này cho họ.
Cao Vực đáp: "Cô ta có ý gì không quan trọng. Đã được định xong thứ hai tuần sau sẽ ký hợp đồng."
Ban lãnh đạo tập đoàn Vạn Duyệt, bao gồm cả chủ tịch Chung đều nghiêng về Doãn Lâm, nếu bỏ qua những lời đồn thổi bên ngoài, năng lực của Giản Hàng được hầu hết lãnh đạo Vạn Duyệt công nhận.
Bọn họ đều muốn hợp tác với Giản Hàng, Chung Nghiên Phi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thoả hiệp.
Cao Vực: "Phía Vạn Duyệt, người phụ trách hạng mục này vẫn là Chung Nghiên Phi"
Giản Hàng cười cười, "Không có vấn đề gì." Cô hiểu tại sao Cao Vực lại nhấn mạnh điều này, bởi vì Chung Nghiên Phi không muốn hợp tác với cô, nhưng dưới áp lực của ban hội đồng quản trị, hạng mục này bị Doãn Lâm giành được, nhất định lòng Chung Nghiên Phi chẳng vui vẻ gì, con người ta một khi không vui vẻ, khó tránh được các kiểu bắt bẻ.
Cao Vực không hề lo lắng về phía Giản Hàng, bởi không có ai, chuyện gì là cô không đối phó, giải quyết được, đây cũng là nguyên nhân ban lãnh đạo Vạn Duyệt muốn hợp tác với cô.
"Đến lúc đó Chung Nghiên Phi sẽ liên lạc với cô, không làm phiền cô nữa." Ông cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giản Hàng tắt màn hình rồi để điện thoại lên chiếc tủ đầu giường.
Lấy được hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt, lòng cô bớt lo được một chuyện.
Bố mẹ không biết cô nhập viện, cô cũng không định nói cho họ biết.
Vừa rồi y tá có nói, sức khoẻ của cô không có gì đáng lo ngại nữa, ở lại quan sát một buổi tối, ngày mai có lẽ sẽ được ra viện, tuy nhiên tình hình cụ thể phải đợi sự sắp xếp của bác sĩ.
Căn phòng bệnh quá tĩnh lặng, cô mở tivi kênh âm nhạc lên.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Giản Hàng tưởng rằng là y tá, nhưng khi nhìn thấy người phía đối diện, vô cùng ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ: "Sao anh lại biết em nhập viện vậy? Anh về nước khi nào thế?"
"Vừa về mấy ngày trước." Đàm Phong mua một bó hoa đến thăm bệnh.
Giản Hàng ngồi dậy, gặng hỏi, "Anh nghe ai nói em phải nhập viện vậy?"
Đàm Phong tiện tay đặt hoa lên tủ đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, "Chiều nay anh gọi cho em, người nghe là bảo vệ của trung tâm tài chính, nói rằng em đang đợi xe cứu thương, hỏi anh có phải người nhà của em không."
Thật trùng hợp.
Lúc cô ngất xỉu, Đàm Phong đang ở vùng ngoại ô, hôm nay trời mưa, tình trạng kẹt xe vô cùng nghiêm trọng, anh về lại thành phố cũng mất ba tiếng đồng hồ.
Anh quan tâm hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là do mệt quá thôi, không có bệnh gì khác cả."
Giản Hàng tắt tivi, hỏi anh tìm cô có chuyện gì.
"Không có chuyện gì quan trọng cả, muốn hẹn em ăn cơm." Đàm Phong cười nói, "Xem ra phải đổi thời gian khác rồi."
Giản Hàng đột nhiên nhớ ra: "Anh không nói với bố em em đang ở bệnh viện đấy chứ?"
Đàm Phong: "Không có."
Không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Lúc đó anh vội gọi điện thoại cho bạn bè, nhờ bạn bè giúp đỡ liên lạc cho bác sĩ, xem tình trạng của Giản Hàng ra sao.
"Bạn anh gọi lại, nói rằng em đang ở phòng bệnh Vip, anh tưởng thầy Giản đã biết rồi."
Không nói thì tốt.
Giản Hàng thở phào một tiếng.
"Lần này anh về nước là để..." Nghỉ phép năm hay bàn chuyện công việc?
"Anh không ngờ em sẽ..." Kết hôn nhanh như vậy.
Hai người như nói ra cùng một lúc.
Âm thanh chồng lên nhau, nhưng có thể đoán ra được đối phương muốn nói gì.
Lần này Đàm Phong trở về có đến chỗ thầy Giản trước, từ chỗ thầy Giản mới biết được, Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh đã lĩnh chứng rồi.
Anh muốn hẹn cô ăn cơm để nói chuyện mình từ chức ở công ty đã gắn bó nhiều năm, và muốn chúc mừng cô đã bước sang giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
Đàm Phong nói: "Đợi em xuất hiện, hẹn một hôm nào đó ngồi nói chuyện của anh." Đến hôm nay anh vẫn không dám tin, "Không ngờ em kết hôn nhanh như vậy."
Hơn nữa còn kết hôn với đại thiếu gia của Tần gia.
"Khi nào bọn em tổ chức hôn lễ vậy?" Đàm Phong hỏi.
Ngày tổ chức hôn lễ chưa được xác định, ý của ông bà nội Tần là muốn càng nhanh càng tốt, không biết ý của Tần Mặc Lĩnh ra sao.
Giản Hàng không chắc: "Chắc là năm nay."
Đàm Phong: "Đừng quên gửi thiệp mời cho anh đấy."
Giản Hàng cười, "Yên tâm, đến lúc đó người đầu tiên em thông báo với sẽ là anh, anh đừng hòng muốn tiết kiệm tiền mừng đấy."
Đang nói, cửa phòng truyền đến một giọng nói.
"Nếu anh có việc gì, cứ nhấn chuông gọi là được."
"Được, cảm ơn."
Giản Hàng nghe ra được giọng nữ ấy là y tá, mà giọng điệu trầm ấm của người đàn ông chính là Tần Mặc Lĩnh. Hai tuần không gặp, Giản Hàng đột nhiên có chút háo hức muốn gặp anh.
Có lẽ là muốn ăn cơm dành cho bệnh nhân mà anh nấu.
Theo tiếng mở cửa, một bóng hình cao dài bước vào.
Giản Hàng nhìn về phía Tần Mặc Lĩnh, nhưng anh không nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Phong.
Đàm Phong cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong giới đầu tư, là người đàn ông đẹp trai được cả giới công nhận, khí chất xuất chúng, có năng lực cũng có thủ đoạn, Tần Mặc Lĩnh biết anh.
Anh khẽ gật đầu với Đàm Phong, vừa đi vừa cởi cúc áo khoác tây trang.
Đàm Phong đứng dậy, đợi Tần Mặc Lĩnh lại gần, hai người cùng bắt tay, qua loa hàn thuyên hai câu.
Tần Mặc Lĩnh chào hỏi nói: "Mời ngồi."
Anh cởi áo khoác, nhìn sang Giản Hàng, nhẹ ném áo khoác xuống đuôi giường.
Áo khoác tây trang phủ lên chiếc chăn của Giản Hàng, đuôi áo rũ xuống mép giường.
Giản Hàng liếc nhìn chiếc tây trang màu đen, rõ ràng trong phòng có tủ quần áo, bên cạnh cũng có sô pha, anh để ở đâu cũng được, nhưng lại muốn đặt lên trên chăn của cô.
Đàm Phong vừa nhìn đã biết, điều này xuất phát từ dục vọng chiếm hữu của đàn ông. Động tác ném nhẹ chiếc áo khoác xuống giường của Tần Mặc Lĩnh rất tự nhiên, mà động tác rất tự nhiên ấy có thể nói ra rõ được, anh không thích người đàn ông khác quá thân thiết với Giản Hàng, vì vậy dùng tây trang của mình để tạo nên một vách ngăn vô hình.
"Đàm tổng muốn uống trà hay cà phê?" Tần Mặc Lĩnh xắn ống tay áo lên, mở tủ đựng nước trà ra, hỏi ý Đàm Phong.
Đàm Phong không định ở lại lâu, "Cảm ơn, không làm phiền hai người nữa, tôi còn có việc bận."
Anh dặn dò Giản Hàng chú ý sức khoẻ, tạm biệt hai người rồi rời khỏi.
Phong độ nên có vẫn phải có, Tần Mặc Lĩnh tiễn khách ra đến cửa.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng yên lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tần Mặc Lĩnh đi đến đuôi giường bệnh, "Y tá nói buổi tối em vẫn chưa ăn gì, tôi có bảo dì nấu cháo, chút nữa dì sẽ đem đến.
Nói xong, anh đi pha cà phê.
Thực ra Giản Hàng muốn ăn cháo do chính anh nấu.
Tần Mặc Lĩnh xoay lưng về phía cô, đang pha cà phê, lại nói: "Tối nay nếu em có chuyện gì, cứ trực tiếp gọi y tá."
Giản Hàng hiểu ý anh là sao, anh không có thời gian rảnh, cũng sẽ không ở lại chăm sóc cô.
Điều rất hợp với tình cảnh chính là, anh vừa nói xong câu kia, "Soạt" một tiếng, tây trang từ mép giường rơi xuống đất.
Tần Mặc Lĩnh không nhanh không chậm bước qua, khom lưng nhặt áo lên, cũng lười rũ qua một cái, trực tiếp ném áo khoác lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Chiếc áo nằm thành một đống ở đó.
Giản Hàng nhìn ra được, anh không định mặc chiếc áo này nữa. Tây trang đã bị rơi xuống nền gạch, người có bệnh sạch sẽ như anh, chắc chắn sẽ không mặc tiếp.
Tần Mặc Lĩnh đứng bên giường bệnh, từ cao nhìn xuống, "Em đang tức giận gì vậy?"
Giản Hàng ngẩng đầu, "Tôi giận gì được chứ? Anh tưởng tôi đá tây trang của anh xuống giường đấy à?"
Hai người mười mấy ngày không gặp, cô lại bạt mạng khiến bản thân phải nhập viện, Tần Mặc Lĩnh rất không vui.
Anh không nói rõ được là bởi vì sao.
Giản Hàng giải thích tại sao tây trang lại rơi, "Anh không để cẩn thận nên nó trượt xuống."
Anh không muốn ở lại thăm nom, nhưng cũng không đến độ khiến cô tức giận.
"Bác sĩ nói em dinh dưỡng không đủ, sau khi xuất viện để tôi bảo dì điều chỉnh chế độ ăn cho em." Tần Mặc Lĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi, "Em định khi nào thì chuyển qua biệt thự ở?"
Cuối cùng anh cũng nhắc đến chuyện chuyển nhà rồi.