Đi đến cửa nhà, Giản Hàng nhấn chuông cửa.
Tần Mặc Lĩnh không hiểu, "Em không có chìa khoá nhà sao?"
"Có chứ." Giản Hàng đã mở túi lấy chìa khoá ra, "Bấm chuông để họ kịp chuẩn bị tinh thần, nếu không đột nhiên mở cửa sẽ doạ đến mọi người mất."
Cô vừa lấy chìa khoá nhà, còn chưa kịp cắm vào ổ khoá, cánh cửa đã được kéo mở.
"Nhanh vậy sao, vừa nhắc đến hai người xong." Người mở cửa là Đàm Phong.
Giản Hàng biết Đàm Phong đang ở nhà cô, Đàm Phong cũng biết họ chuẩn bị đến, sau khi thấy nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tần Mặc Lĩnh và Đàm Phong cùng gật đầu chào hỏi, cũng không cần phải giả khách khí, bớt đi tiết mục bắt tay.
Tại giây phút Đàm Phong mở cửa, anh có một loại ảo giác, Đàm Phong là chủ nhà, còn anh là khách.
Vừa rồi Giản Trọng Quân đang ở trong nhà vệ sinh, Trần Ngọc ở trong bếp chuẩn bị chè hoa quả cho con gái, Đàm Phong là người rảnh rỗi nhất, nên mới đi ra mở cửa.
Giản Hàng mở tủ giày, lấy ra một đôi dép lê nam cho Tần Mặc Lĩnh, anh có bệnh sạch sẽ, đôi dép này là mua riêng cho anh dùng, cô đã dặn qua bố mẹ, khách đến nhà thì đừng lấy đôi này ra.
Con gái và con rể trở về, sự vui vẻ của Giản Trọng Quân và Trần Ngọc hiện rõ trên gương mặt, bọn họ gọi Tần Mặc Lĩnh mau qua ngồi.
Giản Hàng đưa hoa cho mẹ.
Bó hoa này không phải loại bình thường, có lẽ được nhập khẩu từ nước ngoài, cô không đoán được chính xác giá cả, nhưng nhất định không rẻ. Trần Ngọc vừa vui vẻ vừa đau lòng, "Cũng không phải lễ tết gì, lãng phí tiền."
Giản Hàng hất hất cằm về phía phòng khách: "Anh ấy mua đấy ạ."
Hai tay cô ôm vai mẹ, đẩy bà quay lại phòng bếp.
Trong nhà có khách, phòng bếp trở thành nơi trò chuyện thuận tiện nhất của hai người.
Căn hộ nhà cô thuộc loại ba phòng ngủ, không quá chật nhưng cũng không quá rộng rãi. Cô và bố mẹ mỗi người một phòng, và còn một thư phòng nhỏ.
Trong nhà có rất nhiều sách, thư phòng lại quá nhỏ, căn bản không đựng được nhiều sách như vậy, vì vậy bố cô tự mình thiết kế lại phòng khách, biến bức tường phía sau ghế thành một chiếc giá sách.
Vốn dĩ độ rộng của căn phòng khách là vừa đủ, nhưng thêm một giá sách thì trở nên có chút chật chội, khoảng cách giữa bàn trà và kệ tivi, không đủ cho hai người đi qua cùng một lúc.
May là, ánh sáng tự nhiên của phòng khách không tồi, bắc nam thông gió, mẹ cô lại thích sạch sẽ, nên dọn dẹp sắp xếp nhà cửa vô cùng gọn gàng, mặc dù phòng khách có hơi chật một chút, nhưng không hề ngột ngạt.
Nhưng đối với Tần Mặc Lĩnh mà nói, có lẽ anh không quen.
Cả nhà cô gộp lại, đều không rộng bằng phòng khách ở biệt thự của anh.
Cô nắm lấy tay nắm cửa phòng bếp, "Sắp tới Đàm Phong có dự định gì vậy ạ?"
"Mẹ không biết, cũng không có hỏi. Sau khi họ trở về, mẹ vẫn luôn ở trong bếp nấu nướng." Trần Ngọc vừa nấu chè hoa quả vừa nói.
"Nghe ý của bố con thì có vẻ thằng bé muốn nghỉ ngơi vài tháng."
Nghỉ ngơi vài tháng, Giản Hàng ngưỡng mộ không thôi.
Bây giờ cô một tháng nhiều nhất chỉ được nghỉ hai ngày, hơn nữa chỉ được nghỉ nửa ngày một.
Vì hạng mục của Vạn Duyệt, ngay cả thời gian chơi game cô cũng không có.
Cô cảm thán, "Con chưa từng được cảm nhận mùi vị của một kỳ nghỉ dài là ra sao."
Trần Ngọc đau lòng cho con gái, "Hay là kết thúc hạng mục này, con nghỉ phép năm đi, phép năm ngoái con cũng không nghỉ rồi."
"Lại sắp có dự án mới rồi, con cũng không có thời gian nghỉ."
"Bây giờ đã kết hôn rồi, con không được cứ chỉ đâm đầu vào công việc như vậy được, bớt chút thời gian cùng Mặc Lĩnh đi du lịch."
"Để nói sau đi ạ." Nhắc đến Tần Mặc Lĩnh, Giản Hàng quả thực không có gì để nói về anh, cô chuyển chủ đề, "Mỗi lần Đàm Phong về nước đều đến thăm bố, còn nói không hết chuyện nữa chứ."
Trần Ngọc, "Đúng vậy, hai người họ gặp nhau là có thể nói chuyện đến chiều, chuyện gì cũng có thể nói được."
"Có phải hồi cấp hai Đàm Phong vô cùng có thiên phú về môn toán không ạ?"
Bố cô là giáo viên dạy toán, ngoài việc đó ra, cô không nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì khác mà có thể khiến mối quan hệ giữa Đàm Phong và thầy dạy toán vẫn luôn tốt như vậy. Học sinh giống như Đàm Phong, quả không nhiều.
Ít nhất xung quanh cô cũng không có ai vẫn luôn đến thăm thầy giáo cấp hai của mình như vậy.
"Môn nào thằng bé cũng không tồi." Chè hoa quả được nấu xong, Trần Ngọc tắt lửa lại, "Thầy trò hai người họ rất hợp nhau."
Bà đổ chè ra bát cho nguội, mỗi bát khoảng một thìa lớn.
Giản Hàng giúp mẹ bưng ra phòng khách, Đàm Phong là khách, nên cô đưa bát đầu tiên cho anh.
Đàm Phong thường đến nhà Giản Hàng, sớm đã không khách sáo, trực tiếp xúc một thìa ăn.
Trần Ngọc mỗi tay cầm một bát bưng ra, đặt một bát trước mặt Tần Mặc Lĩnh, bát còn lại đưa cho Giản Trọng Quân.
Bà nói với Tần Mặc Lĩnh, "Mẹ học ở trên mạng đấy, con nếm xem mùi vị ra sao."
"Được ạ, cảm ơn mẹ." Tần Mặc Lĩnh nhìn bát chè của Đàm Phong, lại nhìn sang Giản Hàng, Giản Hàng đang cúi lưng, vô tình đặt hộp giấy ăn ở trước mặt Đàm Phong. Anh thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Bố mẹ vợ và cả Giản Hàng, đều rất thân thiết với Đàm Phong, ngược lại đối với anh có chút khách sáo.
Giản Hàng không biết được nội tâm Tần Mặc Lĩnh lúc này lại phong phú như vậy, cô và mẹ lại quay lại phòng bếp.
Trần Ngọc cầm ly nước lên uống, bà chỉ thích nấu chè nhưng lại không thích ăn.
Hai mẹ con dựa vào quầy bếp, nói chuyện thường ngày.
"Con và Tần Mặc Lĩnh định khi nào sẽ có con?"
"...Để sau thì nói ạ."
"Không phải mẹ giục con, chỉ là muốn hỏi cho biết, con không cần phải sợ."
Không phải Giản Hàng sợ mẹ giục, sợ cũng không có tác dụng. Cô và Tần Mặc Lĩnh còn chưa từng nắm tay qua, chuyện sinh con cũng không biết là chuyện của năm nào.
Cô cũng không biết Tần Mặc Lĩnh có định lâu dài với mình hay không.
Ăn cháo xong, cô đến phòng khách.
Bên cạnh Đàm Phong còn có chỗ trống, Giản Hàng tiện đó ngồi xuống, trên bàn có tạp chí, cô cầm lấy một cuốn tuỳ tiện lật đọc, nghe họ trò chuyện.
Khi cô ngồi xuống, Tần Mặc Lĩnh bất động thanh sắc nhìn cô thêm vài lần.
Giản Hàng không nhận ra.
Bọn họ nói chuyện bộ phận điều hành số bốn của Lạc Mông, buổi chiều Giản Trọng Quân có lên mạng đọc tin tức, nói rằng quản lý cấp cao của Lạc Mông không hài lòng với Tần Mặc Lĩnh, từ chức tập thể.
Lạc Mông là công ty của con rể, sao ông có thể không lo lắng được.
"Trên mạng đều đồn đoán lung tung."
Tin tức Đàm Phong nhận được đáng tin hơn nhiều, theo như anh được biết, ba người từ chức đều là giám đốc của bộ phận điều hành số bốn, là phó giám đốc bộ phận nhân sự, và giám đốc bộ phận chiến lược đầu tư.
Ba người từ chức không được coi là từ chức tập thể, nhưng ba người họ đã nhận chức tại Lạc Mông nhiều năm, gốc rễ ăn sâu, hơn nữa bộ phận điều hành số bốn lại do Uất Minh một tay gây dựng, nay lại cùng từ chức rời đi, có lẽ là không hợp với tư duy quản lý của Tần Mặc Lĩnh
Giống như việc suy nghĩ của anh không hợp với người trong hội đồng quản trị vậy, cuối cùng chỉ có thể từ chức rời khỏi công ty mình đã gắn bó nhiều năm.
Chuyện như vậy không có ai đúng ai sai.
Đàm Phong nói: "Trên mạng sở dĩ viết như vậy là để thu hút sự chú ý, chuyện từ chức ở công ty nào cũng có, Lạc Mông cây cao hút gió, có người cố ý lấy chuyện này ra để viết báo."
Hôm nay khi ở thang máy, Giản Hàng có nghe thấy chú ba nhắc một câu, cô hỏi Tần Mặc Lĩnh, "Uất Minh chính là giám đốc bộ phận điều hành số bốn đúng không?"
Tần Mặc Lĩnh gật đầu: "Ừm."
"Một người có dã tâm, cũng có năng lực như vậy, Lạc Mông không giữ lại sao?"
"Là anh sa thải ông ta."
Để ông chủ sa thải, có lẽ đã phạm phải lỗi lớn không thể khoan hồng.
Còn lý do vì sao Uất Minh lại bị sa thải, là tin mật của công ty, bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Giản Hàng lại lật sang trang kế tiếp của cuốn tạp chí, là tạp trí thời trang thời thượng, cô nhìn những bộ đồ trên đó, vô hình cảm nhận được có một ánh mắt luôn nhìn mình.
Cô ngẩng đầu, cùng Tần Mặc Lĩnh bốn mắt nhìn nhau, anh cũng không tránh đi, cứ yên lặng như vậy nhìn cô.
Trực giác nói cho Giản Hàng biết Tần Mặc Lĩnh có chuyện tìm cô, cô bèn đặt tạp chí xuống, giả vờ đi vào phòng bếp rót nước, khi quay ra không ngồi ở chỗ cạnh Đàm Phong nữa, mà vòng qua bên cạnh Tần Mặc Lĩnh.
Bên cạnh anh không có chỗ trỗng, cô bèn ngồi lên tay ghế sô pha.
Ba người họ vẫn đang nói chuyện, cô đổi vị trí không hề rõ ràng, ở nhà mình, muốn ngồi ở đâu thì ngồi đó, vô cùng bình thường.
Nhân lúc bố và Đàm Phong nói chuyện, Giản Hàng hỏi nhỏ Tần Mặc Lĩnh."Có việc gì vậy?"
Sắc mặt Tần Mặc Lĩnh tự nhiên như thường, "Không có việc gì." Anh nhích sang một chút, nhường ra một chỗ, ý bảo cô ngồi xuống.
Giản Hàng biết anh không thích người khác ngồi sát mình, nên không ngồi xuống đó, "Không cần, tôi ngồi đây cũng được."
Cô ngồi bên cạnh anh, Tần Mặc Lĩnh lại tiếp tục tham gia cuộc trò chuyện.
Sau đó nhắc đến một người họ cùng quen, người này Tần Mặc Lĩnh cũng biết, nhưng Giản Hàng lại không rõ là ai, nên không tham gia cùng, cô ngồi cạnh Tần Mặc Lĩnh nghịch điện thoại.
Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn, cô lại đang chơi game.
Giản Hàng cảm nhận được anh đang nhìn màn hình điện thoại của mình, cô liền nghiêng sang bên cạnh, không cho anh xem.
Kết thúc một ván game, Đàm Phong cũng nói lời tạm biệt.
Trần Ngọc nhiệt tình giữ Đàm Phong lại, "Ăn cơm tối xong thì về."
Đàm Phong, "Dạ thôi ạ, cô con có hẹn tối nay cùng ăn cơm."
Cả nhà tiễn anh đến cửa.
Giản Trọng Quân mặc áo khoác, thay giày.
Đàm Phong thấy Giản Trọng Quân muốn tiễn anh xuống lấu, anh vội ngăn lại, "Thầy Giản, thầy không cần xuống đâu ạ, không cần khách sáo với em như vậy."
Giản Trọng Quân đã mặc áo xong, "Thầy ở nhà cũng không có việc gì, ngồi nhiều cũng nên đi lại một chút."
Đàm Phong không nói lại được, chỉ có thể để tuỳ ý thầy.
Đợi hai người đã đi xa, Tần Mặc Lĩnh đóng cửa lại.
Anh chưa từng gặp qua thầy trò nào quan hệ lại tốt được như vậy, ngay cả bố con cũng không nói chuyện hợp giống hai người.
Trần Ngọc đi chợ mua rau, Giản Hàng ở nhà cùng Tần Mặc Lĩnh, hai người cũng ít chuyện để nói, may là có điện thoại tiêu khiển.
Tần Mặc Lĩnh đọc xong một bài báo tin tức thì tắt máy, quay sang nói với Giản Hàng: "Giúp tôi rót một ly nước."
Giản Hàng cũng không ngẩng đầu, "Anh tự đến phòng bếp mà rót."
Cảm nhận được gì đó, cô bổ sung: "Anh cứ coi như nhà mình, đừng khách sáo."
Tần Mặc Lĩnh ngồi đó không động, "Không có khách sáo. Em rót cho tôi một ly đi."
Giản Hàng nhìn vào mắt anh, câu vừa rồi khiến cô có một loại cảm giác, anh muốn uống nước do cô rót vậy.
Cô kịp thời chặn lại ý nghĩ không phù hợp với thực tế này.
Nhất định là do anh lười không muốn động đậy.
Cô đặt điện thoại xuống, đi xuống phòng bếp rót nước cho anh.
Giản Hàng cầm ly nước ra, Tần Mặc Lĩnh đã đang ở ban công nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại đó, Chung Nghiên Phi mang theo ý cười, nhưng nghe kỹ có thể nhận ra được có sự nhẫn nhịn trong đó, "Tần tổng, còn bao lâu nữa anh sẽ đến vậy?"
Bây giờ cô ta đang ở Lạc Mông, đợi Tần Mặc Lĩnh gần hai tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Tần Mặc Lĩnh nói, "Chưa chắc sẽ đến, tôi đang bận."
Chung Nghiên Phi cũng không nói gì được, không hài lòng cũng chỉ có thể nhịn lại.
Chưa chắc sẽ đến công ty còn để cô ta đợi? Là thư ký của Tần Mặc Lĩnh chủ động hẹn thời gian với cô ta, rằng hai rưỡi chiều sẽ gặp mặt bàn chuyện hợp tác, bây giờ đã bốn giờ mười, anh lại nói với cô ta rằng chưa chắc sẽ đến.
Nếu cô ta không chủ động gọi đến, thì có đợi đến tối cũng không thấy anh đâu.
Anh giống với Hàn Song, đều là khách hàng lớn của tập đoàn Vạn Duyệt, cô ta không đắc tội nổi. Quan hệ giữa Tần Mặc Lĩnh và cô ta bình thường, chỉ là em gái Chung Nghiên Nguyệt có thân thiết hơn một chút.
Có tức giận hơn nữa cũng chỉ có thể nhịn, mặt vẫn rất khách sáo, Chung Nghiên Phi cười nói, "Vậy không phiền anh nữa, anh bận việc trước đi, chúng ta lại hẹn sau."
Tần Mặc Lĩnh "Ừm." một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cửa sổ ban công có hơi mở, tiếng trẻ con nô đùa trong công viên nhỏ của tiểu khu truyền đến.
Giản Hàng đưa nước cho anh, nước không nóng cũng không quá lạnh.
Tần Mặc Lĩnh không nói cảm ơn, nhận lấy ngẩng đầu uống một ngụm.
Giản Hàng bò lên lan can nhìn xuống dưới, thỉnh thoảng lại nhìn qua người đàn ông bên cạnh, ống tay áo sơ mi được anh xắn lên, lộ ra chiếc đồng hồ, tay trái đút túi quần, lưng dựa lên lan can, thần thái thoải mái.
Người đẹp trai ngay cả khi uống nước cũng đẹp trai.
"Học sinh trước kia của bố mẹ cũng đều thường đến thăm họ sao?" Anh hỏi.
Giản Hàng lắc đầu: "Cũng chỉ có Đàm Phong."
Ngừng lại một chút, lại đính chính: "Không phải." Nói xong, ánh mắt đầy ẩn ý dừng trên người anh.
Ánh mắt ấy đang nói, còn có anh nữa.
Tần Mặc Lĩnh: "Tôi và Đàm Phong không giống nhau."
"Cũng đúng, anh là học sinh phiên bản con rể."
Tần Mặc Lĩnh không đáp lại lời trêu chọc của cô, tiếp tục uống ly nước cô rót cho mình, giống như đang thưởng một loại trà ngon vậy.
Giản Hàng cùng anh đứng ở ban công vài phút, sau đó đi vào dọn dẹp bàn trà, Tần Mặc Lĩnh chỉ lại chiếc dấu trang sách.
Trên bàn trà có vài cuốn sách liên quan đến Olympic Toán quốc tế, Tần Mặc Lĩnh đặt lại lên giá sách, "Bình thường bố vẫn nghiên cứu đề Olympic Toán sao?"
Giản Hàng nói: "Sau khi nghỉ hưu mẹ thường nghiên cứu, bố thì không rảnh lắm."
Tần Mặc Lĩnh đặt sách lại vào giá sách, tiện thể sắp xếp gọn gàng lại những cuốn sách chưa được sắp xếp khác, theo thứ tự cao thấp của từng cuốn.
Giản Hàng cũng có bệnh ám ảnh cưỡng chế, khi hai người cùng sắp xếp lại đồ đạc, phối hợp vô cùng ăn ý.
Giản Trọng Quân vừa về đến nhà thì thấy được khung cảnh hoà hợp này, con gái và con rể đang cùng sắp xếp lại giá sách, bọn họ vô cùng tập trung, không chú ý đến tiếng mở cửa.
Ông không bước vào, lại khẽ đóng cửa lại.
Bước ra không khỏi bật cười, có một loại vui vẻ không nói nên lời, Giản Trọng Quân xuống lầu đợi bà xã.
Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh ăn tối xong mới trở về, trước khi đi, Giản Hàng đến phòng ngủ của mình lấy một vài bộ ngủ đem qua biệt thự, hôm đó chuyển nhà cô chỉ đem hai bộ đồ ngủ qua.
Cô xách một chiếc túi bước ra, Tần Mặc Lĩnh tự nhiên cầm lấy giúp cô.
Giản Hàng muốn nói không cần phiền anh, nhưng lại nhớ tới vừa rồi mình nhờ anh diễn vai vợ chồng ân ái, nên chỉ có thể đưa chiếc túi cho anh.
Đi xuống lầu, Tần Mặc Lĩnh để chiếc túi vào sau hàng ghế phụ, phía sau ghế còn có một chiếc áo vest nam, anh nhận ra được, đây là chiếc áo hôm ở bệnh viện không cẩn thận làm rơi xuống đất.
Cô vẫn luôn giữ lại.
Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng chiếc áo này chưa được giặt.
Trở về biệt thự, anh cầm áo vest xuống xe,
Giản Hàng xách lãng hoa nhỏ ra, quay đầu nhìn thấy chiếc áo vest trên tay anh, xem ra anh muốn tiếp tục mặc nó, chỉ là cô đã từng mặc qua hai lần, "Đưa áo cho tôi đi, giặt xong sẽ đưa lại cho anh."
Tần Mặc Lĩnh không đưa cho cô, "Để tôi bảo dì Cảnh đem đi giặt."
Giản Hàng xách lãng hoa và túi đồ lên lầu, anh đi tìm dì Cảnh.
Dì Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, "Hai người về rồi đấy à."
"Vâng." Tần Mặc Lĩnh để chiếc áo lên thành ghế, "Dì, ngày mai dì đem chiếc áo này đi giặt giúp cháu."
Dì Cảnh: "Tiểu Hàng không mặc nữa sao?"
"Cô ấy có mặc qua sao?" Tần Mặc Lĩnh ngạc nhiên.
"Ừm, lúc xuất viện có hơi lạnh, con bé mặc chắn gió, tưởng rằng cháu không cần đến nữa." Dì Cảnh lại bổ sung, "Trước đó dì có giặt rồi."
"Vậy không cần giặt nữa." Tần Mặc Lĩnh cầm áo vest đi đến phòng khách, chìa khoá xe của Giản Hàng ở trên bàn trà, anh cầm lấy chìa khoá rồi đi ra phía sân viện.
Mở cửa xe ra, gấp gọn gàng áo vest lại, đặt xuống hàng ghế phía sau.
Ngày hôm sau, cuối tuần.
Hôm nay Giản Hàng vẫn phải phải đến công ty.
Cô đánh răng rửa mặt chuẩn bị xong, mặc một chiếc áo len xám xuống lầu.
Tần Mặc Lĩnh đang pha cà phê, hôm nay anh cũng mặc một chiếc sơ mi màu xám đậm.
Anh nhìn cô, rồi thu lại tầm mắt.
Hai người không chỉ một lần mặc quần áo hệ màu giống nhau.
Giống như đã bàn từ trước vậy.
Hôm nay Giản Hàng cũng muốn uống cà phê, bắt chuyện với anh, "Bình thường anh đều tự pha cà phê sao?"
"Không phải, bình thường dì sẽ pha." Tần Mặc Lĩnh đưa một ly đã pha xong cho cô, đặt ly xuống bên cạnh cô, chỉ cần giơ tay qua là cầm lấy được, anh cầm ly cà phê của mình qua, ngồi xuống đối diện cô.
Không biết có phải là do cô xuất hiện ảo giác hay không, sau buổi chiều hôm qua khi cùng Tần Mặc Lĩnh về nhà một chuyến, mối quan hệ lạnh nhạt giữa cô và anh đã có chuyển biến, nhưng không nhiều, anh vẫn kiệm lời như cũ.
Nhìn ly cà phê bên tay, Giản Hàng nhớ ra, khi cô nhập viện anh có nói qua, đợi khi xuất viện sẽ pha cho cô một ly đầy, "Cảm ơn anh."
Lời cảm ơn như vậy không cần phải đáp lại, Tần Mặc Lĩnh không tiếp lời, đưa ly cà phê đến bên miệng.
Giản Hàng đã quen với sự trầm mặc của anh, cô cắt đôi quả trứng luộc, vắt một vài giọt nước chanh lên, chậm rãi ăn.
Cô thích ăn trứng luộc, Tần Mặc Lĩnh thích ăn trứng ốp la, tất cả sở thích của hai người, dì Cảnh đều ghi nhớ cẩn thận, trước giờ chưa từng làm nhầm.
Sau khi cô chuyển đến biệt thự, về mặt ăn uống, dì Cảnh luôn chuẩn bị đầy đủ.
"Tiểu Hàng, cháu có thích trứng luộc với nước trà hay không?" Dì Cảnh đi từ phòng bếp ra, "Nếu thích, ngày mai dì giúp cháu đổi chút khẩu vị nhé."
Ăn trứng luộc liên tục cả một tuần, dì Cảnh sợ Giản Hàng đã ngán.
Giản Hàng cười nói, "Được ạ, cháu cũng thích ăn trứng trà."
Mấy ngày này dì Cảnh gọi tên thân mật của cô càng thêm thuận miệng, nghe rất thân thiết.
Ăn được một nửa bữa sáng, bầu không khí tĩnh lặng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Giản Hàng nhìn tên người gọi đến trên màn hình, là luật sư Hình.
Chuyện kiện bà Cao, cô đã mời luật sư Hình làm đại diện pháp lý cho mình.
Giản Hàng nhấn nghe, đặt điện thoại bên tai, "Luật sư Hình, xin chào."
Tần Mặc Lĩnh nghe đến từ luật sư, phản ứng đầu tiên là muốn tránh đi, chuyện thu mua đều sẽ có luật sư tham gia, mà đây thường có liên quan đến cơ mật của thương nghiệp.
Giản Hàng không bảo anh tránh đi, nhưng anh vô cùng tự giác.
Tần Mặc Lĩnh đứng dậy, cầm ly cà phê lên muốn đi về phía bếp.
Tay cầm điện thoại của Giản Hàng khẽ đưa ra xa một chút, nói với Tần Mặc Lĩnh: "Anh không cần tránh đâu, là chuyện của bà Cao."
Nghe vậy, anh lại ngồi xuống.
Gần đây anh không để ý đến, không biết tiến triển của vụ án đến đâu rồi, khi nào mới mở phiên toà.
"Nếu tiện, tôi cũng muốn nghe chút tình hình."
Không có gì không tiện cả, lúc đó bà Cao đến văn phòng cô, sau khi được anh giúp đỡ, cô cũng tiết kiệm được phí truyền thông.
Giản Hàng hỏi ý của luật sư trước, "Luật sư Hình, chồng tôi cũng muốn nghe về việc này, tôi có thể mở loa ngoài không?"
"Được, không có vấn đề gì.
Ánh mắt Tần Mặc Lĩnh dừng trên mặt Giản Hàng vài giây, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy cô gọi anh là chồng, mặc dù không gọi trực tiếp, nhưng từ miệng cô nghe được kiểu xưng hô này, anh có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả được.
Đợi đến khi Tần Mặc Lĩnh hoàn hồn, luật sư Hình đã nói gần xong, anh chỉ nghe được luật sư nói sắp tới sẽ mở phiên toà.
Luật sư Hình còn nói gì khác, anh hoàn toàn không nghe thấy.