Bên ngoài văn phòng, những lời đàm tiếu thì thầm dần xa hơn, rất nhanh sau đó đã không nghe thấy nữa. Vụ ầm ĩ này cuối cùng cũng đã kết thúc. Vừa rồi ở cửa mọi chuyện vô cùng hỗn loạn, mấy người bảo vệ và bà Cao thiếu chút nữa đã xông vào đánh nhau, bầu không khí ồn ào hơn cả ngoài chợ.
Thư kí gõ cửa, hỏi cô có sao không.
"Tôi không sao." Giản Hàng nhìn vào chiếc gương trang điểm, cẩn thận lau đi vệt nước trên gương mặt mình, tránh để lớp trang điểm bị trôi mất.
Năm phút trước, bà Cao xông vào văn phòng, cầm một ly nước lớn hắt thẳng vào mặt cô. Cô không chút phòng bị nên đã không tránh kịp, bị nước tạt vào mặt, chiếc áo sơ mi trên người cũng vì vậy mà ướt theo, làm lộ ra nội y bên trong.
"Đã liên lạc cho luật sư rồi chứ?"
Thư ký đáp: "Đã liên lạc rồi, luật sư nói đợi chị bận xong việc thì có thể gọi cho anh ấy bất kỳ lúc nào."
Giản Hàng nhìn lên mặt chiếc đồng hồ đeo tay, cách thời gian cuộc họp sắp tới còn mười một phút nữa, sau đó phân phó cho thư ký: "Em đi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp đi."
Thư ký muốn an ủi cô vài câu, muốn nói nhưng rồi lại thôi, "Được, em biết rồi." Cô lo lắng cho Giản Hàng: "Có cần em pha cho chị một tách cà phê hay không?"
"Không cần, em cứ giải quyết việc trước đi." Giản Hàng lau khô mặt, cầm cuốn sổ hộ khẩu đặt bên cạnh máy tính lên, khi bà Cao hắt nước vào cô, sổ hộ khẩu cũng không tránh được việc bị ướt. Vừa rồi cô có lấy khăn giấy lau qua, nhưng mặt giấy đã thấm nước vẫn chưa khô.
Giản Hàng mở cuốn sổ hộ khẩu ra, những trang bên trong cũng bị dính nước, vì vậy cô lấy một chiếc khăn giấy khác lau từng trang một. Buổi chiều hôm nay, là ngày mà cô và đối tượng xem mắt mới chỉ gặp qua vài lần cùng hẹn đi lĩnh chứng kết hôn.
Những cặp tình nhân khác đều chọn đi lĩnh chứng vào buổi sáng, từ sáng sớm đã đến xếp hàng, còn cô và đối tượng xem mắt của mình – đại công tử của Tần gia, nói rằng buổi sáng còn có một cuộc họp, đợi buổi chiều mới tới cục dân chính.
Có lẽ bát tự của cô và Tần Mặc Lĩnh không hợp nhau, trước khi đi lĩnh chứng vài tiếng, cô bị nào là tiểu tam, nào là vợ cả của giám đốc làm cho trở nên vô cùng nhếch nhác. Chiếc áo sơ mi trắng định mặc đi lĩnh chứng đã mất nếp, kiểu tóc được làm tỉ mỉ cũng bị rối theo.
Điện thoại ở góc bàn rung lên, là điện thoại của Cao tổng gọi đến.
Xem ra ông ta đã biết chuyện vợ mình hôm nay xông đến văn phòng cô, ở ngay trước mặt cấp dưới, thu thập người "tiểu tam" là cô.
Giản Hàng nhấn nút nhấc máy, sau đó bật loa ngoài lên, tiếp tục lau sổ hộ khẩu.
"Giản tổng, tội của tôi đáng chết."
"Cao tổng nói quá rồi, tội không đến mức độ phải chết."
Cao Vực trầm mặc một hồi, việc đến nước này, không phải chỉ bằng vài câu xin lỗi của ông ta là có thể giải quyết được việc vợ ông ta đã gây ra tổn thương cho Giản Hàng. Vợ ông ta làm loạn lên như vậy, khiến cho toàn bộ tư bản Doãn Lâm đều biết được sự việc, đều tưởng rằng Giản Hàng và ông ta có quan hệ mờ ám.
Chuyện lớn như vậy, mọi người đa phần đều đến hóng bát quái trước, căn bản không có ai tin mấy lời giải thích. Lúc này, giải thích đồng nghĩa với che dấu, bưng bít.
Giản Hàng là người phụ trách của tư bản Doãn Lâm chi nhánh Bắc Kinh, sau này cô làm sao để có thể thể hiện được uy nghiêm với cấp dưới? Mặc dù những lời đồn thổi về cô chưa từng dứt, nhưng đó đều là những lời nói vu vơ không căn cứ, chuyện hôm nay xảy ra ngay trước mắt, thực sự vô cùng ảnh hưởng đến hình tượng.
Sở dĩ chuyện như hôm nay lại xảy ra, nguồn gốc nguyên nhân cũng bắt đầu từ ông ta.
Tháng trước ông ta đề nghị ly hôn với vợ, sau khi nhẫn nhịn đến ngày con thi đại học xong, không còn gì níu kéo, quả thực ông ta không thể tiếp tục sống với vợ được nữa, vì vậy lòng quyết tâm ly hôn.
Nhưng dù cho thế nào vợ ông ta cũng không đồng ý, sau đó mới dẫn đến chuyện hoang đường ngày hôm nay.
"Tôi không biết tại sao bà xã tôi lại nghĩ rằng tôi và cô...Nhưng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích." Cao Vực cũng không hiểu được nguyên nhân, mà vợ ông ta lúc này lại vô cùng tức giận, hỏi gì cũng không nói.
Giản Hàng nhàn nhạt đáp: "Vậy đành phải vất vả cho Cao tổng rồi, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, mà còn có cả hình tượng của Doãn Lâm, hơn nữa còn có thể khiến giá cổ phiếu của Doãn Lâm biến động. Phía ông cũng nên tìm cách đè tin này xuống."
Cao Vực vô cùng ngạc nhiên về thái độ của Giản Hàng, trước khi gọi điện thoại đến, ông ta đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng sẽ bị gây khó dễ, không ngờ rằng Giản Hàng lại dễ nói chuyện như vậy, cô không giấu sự bất mãn của mình, nhưng lời lẽ vô cùng khách khí.
Vì vậy Cao Vực càng cảm thấy áy náy: "Sau này cho dù là cô hay là Doãn Lâm, chỉ cần là chuyện trong khả năng của tôi, tôi đều sẽ cố gắng hết sức."
"Cao tổng khách sáo rồi." Giản Hàng kết thúc cuộc nói chuyện.
Cao Vực không quá đẹp trai, nhưng khí chất thanh tao, nhìn vẻ ngoài không khắt khe nhưng vẫn có uy nghiêm của người lãnh đạo, không phải là người mà người trẻ có thể so sánh được, ông ta là giám đốc bộ phận quản lý tài sản của ngân hàng Nghi Thạc, nắm quyền lực trong tay.
Ngân hàng Nghi Thạc là một trong những ngân hàng tư nhân được phê chuẩn sớm nhất, rất lớn mạnh. Và cũng chính bởi vì điều này, bà Cao mới cho rằng chồng mình là một "cái bánh ngọt".
Cô và Cao Vực bởi vì chuyện công việc nên mới quen biết, mỗi lần gặp mặt đều là bàn chuyện công, ngoài ra, đời tư không có bất kỳ mối liên quan nào.
Trước thời điểm bắt đầu cuộc họp năm phút, Giản Hàng tô lại son môi. Áo sơ mi đã bị ướt hết, không thể cứ vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người, cô quấn một chiếc khăn quanh áo để tránh ẩm ướt, sau đó mặc áo khoác lên, đóng lại toàn bộ cúc áo.
Sau khi buộc dây đai áo ở phần eo xong, Giản Hàng kéo thẳng cổ áo lên, che đi toàn bộ bên trong.
Tại phòng hội nghị, mọi người dần bước vào.
Nhìn thấy Giản Hàng, mỗi người đều vô tình nín thở.
Những chuyện bát quái có liên quan đến Giản Hàng, hầu hết những người trong ngành đầu tư đều đã nghe nhiều thành quen. Thậm chí ở sau lưng còn có người nói đùa rằng, cuộc sống ngày đêm tăng ca, chỉ có thể dựa vào chuyện ái hận tình thù của Giản Hàng và các lão đại kim chủ đã có gia đình mà tiếp tục.
Hôm nay lại xảy ra một màn kinh bạo như vậy, tất cả mọi người đều không có tâm trạng làm việc.
Không biết là ai lại nói thêm một câu ở trong nhóm chat, rằng Giản Hàng sắp gả cho đại thiếu gia nhà họ Tần. Tần gia là một trong những gia tộc quyền quý nhất trong vòng, là tầng lớp dù cho Giản Hàng có bắc thang lên cũng không với tới.
Tin tức vừa truyền ra, đã tạo nên sóng to gió lớn. Các nhóm chat ăn dưa đều muốn phát điên rồi, từng người từng người một đồn đoán, nhìn tình hình trước mắt, Giản Hàng chen chân vào hôn nhân của người ta, chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình Cao Vực truyền đi, còn là chính thất tìm đến tận cửa, chuyện kết hôn của cô và Tần Mặc Lĩnh liệu có thành được không?
Chắc là bây giờ Giản Hàng đang tiếc đứt ruột, nếu như cô ấy biết bản thân mình có thể gả vào Tần gia, thì có đánh chết chắc cũng sẽ không đi câu dẫn người lớn hơn cô hơn chục tuổi là Cao Vực.
Sau khi Tần gia biết được chuyện này, còn tiếp tục bàn đến chuyện hôn nhân không? Bát quái như muốn nổ tung rồi.
Dù cho ở công ty khác người ta cũng sẽ dị nghị thế nào, cười trên nỗi bất hạnh của người khác ra sao, nhưng bọn họ không được như vậy. Giản Hàng đã tự tay dẫn dắt bọn họ hơn hai năm nay, công lao, khổ lao đều có.
Trước khi hội nghị bắt đầu, bọn họ cố gắng tỏ ra như ngày thường, nên nói gì sẽ nói đấy.
"Lão đại, hôm nay chị trang điểm thật đẹp." Người nói câu này là nhà phân tích trẻ tuổi, "Lão đại, màu son của chị là màu số mấy vậy?"
Nói rồi, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị ghi chú.
Không chỉ nhà phân tích kia, mà tất cả những thành viên khác của đoàn đội đều phát hiện, hôm nay Giản Hàng càng thêm xinh đẹp, không chỉ là lớp trang điểm hay kiểu tóc, đều tinh xảo khéo léo hơn ngày thường.
Bọn họ không hẹn mà cùng cảm thán, rốt cuộc lão đại vẫn là lão đại, nếu là bất kỳ ai trong số bọn họ, bị chính thất tìm đến cửa, lại bị tạt nước vào mặt, chắc chắn sẽ sụp đổ mất, ai có thể gặp mặt người khác vào lúc này được, chứ đừng nói là mở họp.
Vậy mà Giản Hàng lại vô cùng bình tĩnh điềm nhiên, coi như không có chuyện gì mà nói cho nhà phân tích kia mã số màu son.
Hội nghị bắt đầu được hai phút, Giản Hàng nhìn qua một lượt bàn trong phòng họp, sau đó gia hiệu cho thư ký đi đóng cửa phòng lại.
"Ấy ấy ấy, đừng nhốt tôi ở ngoài chứ." Bóng dáng Lâm Kiêu vụt đến, trên tay còn cầm một ly cà phê. Vừa rồi cậu ta xuống dưới mua cà phê, nhân tiện tán phét với tiểu mĩ nữ làm ở quầy thu ngân một hồi, không căn kịp thời gian nên đến muộn vài phút.
Lâm Kiêu là con nhà giàu đời thứ ba, vô cùng ngỗ nghịch, tốt nghiệp đại học xong cậu ta chơi bời lêu lổng một năm, sau đó đột nhiên muốn cảm nhận vẻ huy hoàng của nhà đầu tư, bố cậu ta tưởng rằng cậu ta hoàn lương, vì vậy tìm người nhét cậu ta vào tư bản Doãn Lâm.
Người khác đi làm vì tiền, còn cậu ta đem tiền đến công ty làm. Lâm Kiêu không biết gì cả, chỉ có những mối quan hệ và tài nguyên mà nhà cậu ta cho.
Giản Hàng phải mất hai năm với có thể khiến cho cậu ta ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Kiêu đã nhìn quen gương mặt của Giản Hàng, nhưng hôm nay vẫn không khỏi ngạc nhiên, cười nói: "Em còn tưởng là minh tinh đại diện do khách hàng nào mời đến nữa cơ đấy."
Trình độ nịnh hót của cậu ta không ai sánh bằng, Giản Hàng đã sớm quen với điều ấy: "Nhận được lời nịnh nọt của cậu rồi."
"Nói chuyện linh tinh đến đây thôi, bây giờ báo cáo tiến độ công việc của mọi người đi, có vấn đề gì thì đề cập luôn." Cô nhìn về phía Lâm Kiêu ra hiệu, "Cậu báo cáo trước đi."
Lâm Kiêu: "..." Cà phê của cậu ta phải làm sao đây, vấn đề cậu ta gặp phải không nhiều một cách bình thường, đợi cậu ta báo cáo xong, cà phê cũng nguội mất rồi. Americano mà nguội mất, thì làm gì còn linh hồn.
Giản Hàng cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, biết cậu ta đang do dự điều gì, "Không cần lo cho ly cà phê của cậu đâu, nhờ đồng nghiệp bên cạnh giải quyết giúp là được."
Cả phòng hội nghị bị chọc cười.
Lâm Kiêu sợ đồng nghiệp giành mất cà phê của mình, vội vàng cầm lên uống một ngụm.
Đồng nghiệp bên cạnh bật cười mắng cậu ta vài câu.
Giản Hàng đột nhiên ngẩng đầu, mọi người lần lượt cúi đầu xuống, giả vờ đang nhìn máy tính, phòng hội nghị ngay lập tức rơi vào yên lặng.
"Lão đại." Lâm Kiêu đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn Giản Hàng ở trong phòng họp mặc áo khoác, bệnh ám ảnh rối loạn cưỡng chế của cậu ta lại tái phát, "Em nói thêm một câu, chỗ em có máy sấy, chị có cần không?"
Lâm Kiêu là người tỉ mỉ nhất trong tư bản Doãn Lâm, dù cho bận đến đâu, cho dù tăng ca thâu đêm, mệt đến nỗi không mở được mắt, cậu ta cũng sẽ đúng giờ đến khách sạn gần đó thuê một phòng, tắm giặt sạch sẽ thay quần áo, chỉnh lại tóc tai.
Cậu ta cũng có để ở phòng một chiếc máy sấy văn phòng, cho dù một ngày nào đó ngủ trưa dậy làm hỏng mất kiểu tóc, cũng có thể kịp sửa lại. Cậu ta tự cho rằng mình là mặt mũi của tư bản, cho dù là khi nào cũng không thể không chỉnh chuốt.
Giọng điệu Giản Hàng trở nên ôn hoà hơn: "Cảm ơn, đợi tan họp tôi đến tìm cậu." Nếu như bây giờ cô đi sấy khô áo thì sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian của mọi người,
Hơn một tiếng sau mới tan họp.
Đi ra khỏi phòng hội nghị, Giản Hàng thường mở điện thoại lên đọc tin nhắn theo thói quen, những tin nhắn cô ghim lên đầu không nhiều, vừa mở ra đã nhìn thấy tin nhắn của tổng giám đốc công ty – Bàng Lâm Bân gửi đến.
Bàng Lâm Bân là sếp của cô, bình thường ông đều sẽ dùng gmail hoặc gọi điện thoại, rất ít khi gửi tin nhắn.
Bàng Lâm Bân: [Chuyện gì vậy?] Đính kèm là ảnh chụp màn hình từ một video, trên ảnh là bà Cao bị bảo vệ kéo ra ngoài. Ông ấy lại nói: [Chưa cần bàn đến lời bà Cao nói có phải là sự thật hay không, cô để video này truyền ra bên ngoài đã là vô cùng thất trách!]
Giản Hàng không có cách nào phản bác lại, cho dù là như thế nào, cũng là cô chưa làm tròn trách nhiệm.
Thực ra từ trước khi bà Cao rời đi, cô đã phân phó thư kí thông báo xuống dưới, rằng nếu như ai đã quay lại video bà Cao làm loạn ở văn phòng, xem xong lập tức xoá đi, không được truyền video ra ngoài, nếu không sẽ phải tự chịu trách nhiệm.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị truyền đi.
Sếp đang ở nước ngoài, ở đó lúc này là hai giờ sáng, vậy mà video đã truyền đến tay ông nhanh như vậy. Từ trước đến nay công ty chưa từng quản chuyện đời tư của nhân viên, nhưng nếu như ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, có thể sẽ trực tiếp chặt đứt sự nghiệp của cô.
Giản Hàng không giải thích, chỉ nói: [Là lỗi của cháu. Cháu sẽ đem những tin tức tiêu cực áp xuống, cụ thể tình hình ra sao, muộn nhất ngày mai sẽ cho chú một câu trả lời thích đáng.] Nói không chừng còn phải cho hội đồng quản trị một câu trả lời thích đáng.
Bàng Lâm Bân: [Tâm thái bình tĩnh, thanh giả tự thanh*]
*Thanh giả tự thanh: người thanh bạch, thanh cao không cần nói ra thì vẫn thanh bạch, thanh cao.
[Cảm ơn Bàng tổng.] Giản Hàng phân phó thư kí: "Em liên lạc cho bộ phận quan hệ công chúng đi, phí chị sẽ chi trả."
Thư ký thở dài, cô ấy biết, Giản Hàng rất uất ức, gặp phải chuyện thế này ai mà không uất ức cho được, lúc này nói gì cũng không giải quyết được, không có ai đồng tình, chỉ có thể cắn răng nhịn vào bụng.
Thư ký cũng không tiếp tục nhiều lời: "Giờ em sẽ đi ngay."
Trở về văn phòng, Giản Hàng cầm sổ hộ khẩu lên, lật mở vài trang.
Cô đúng là thanh giả tự thanh, nhưng người khác lại không cho là như vậy, cho dù bạn nói bạn vô tội, bọn họ cũng chỉ ném một câu "Không có lửa làm sao có khói" vào mặt bạn. Cưới một người phụ nữ từng có lịch sử "đen tối" như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người ở sau lưng đàm tiếu dị nghị.
Đặt sổ hộ khẩu xuống, cô gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh.
–
Lúc này Tần Mặc Lĩnh đang ở văn phòng, tay phải cầm một chiếc nhẫn lên, đang định đeo lên ngón áp út bên trái, trợ lý Chu Tự đột nhiên gõ cửa bước vào.
Sắc mặt Chu Tự rất nghiêm trọng, làm động tác điều chỉnh hô hấp của bản thân. Động tác đeo nhẫn của Tần Mặc Lĩnh dừng lại, "Có chuyện gì vậy?"
"Tần tổng, cô Giản..." Chu Tự làm trợ lý đã nhiều năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện lời đã đến miệng nhưng không biết nói ra như thế nào.
Tần Mặc Lĩnh có dự cảm là chuyện không hay, không gấp đeo nhẫn, lúc này điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Giản Hàng.
Giản Hàng: [Vợ giám đốc ngân hàng Nghi Thạc hôm nay tìm đến văn phòng tôi, Bàng Lâm Bân ở nước ngoài cũng đã biết chuyện rồi, chắc anh cũng đã nghe nói qua rồi đúng không? Chuyện có lĩnh chứng nữa hay không, mong anh suy nghĩ kỹ càng.]
Đọc xong, Tần Mặc Lĩnh khẽ nhíu mày.
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Chu Tự: "Giản Hàng sao vậy? Nghi Thạc lại là chuyện gì?"
Chu Tự cẩn thận sắp xếp lại câu từ: "Vợ của Cao tổng cho rằng cô Giản là tiểu tam."
Lời này của cậu vô hình nghiêng về phía Giản Hàng. Khi ở trong vòng bạn bè nhìn thấy video, không có ai đồng tình cho Giản Hàng, đều nói Giản Hàng chen chân vào hôn nhân của người khác, cũng không phải là chuyện lần một lần hai.
Chỉ là lần này đen đủi, bị chính thất bắt được.
–
Sếp vốn dĩ cũng không muốn kết hôn với Giản Hàng, chuyện lĩnh chứng cũng chỉ là ý của Tần gia, bây giờ không biết sếp có viện lý do này để không lĩnh chứng nữa hay không.
Chu Tự: "Mặc dù video không quay đến mặt cô Giản, nhưng mỗi câu mỗi chữ bà Cao đều nhắc đến tên cô ấy."
"Ai là người quay video này?"
"Chắc là nhân viên nội bộ Doãn Lâm." Giản Hàng là người phụ trách chi nhánh công ty, chắc chắn không ít người không thuận mắt cô.
Giọng điệu Tần Mặc Lĩnh trầm lại: "Tìm người xoá hết các video được truyền ra đi, ai còn tiếp tục gửi đi, trực tiếp giao cho luật sư." Anh nhìn vào chiếc nhẫn, trực tiếp đeo lên ngón áp út.
Chu Tự hiểu được ý anh là gì, xử lý chuyện này theo chỉ thị của Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh đi vào phòng nghỉ bên trong, đi đến trước tủ quần áo, một tay cởi cúc áo sơ mi, tay còn lại lấy ra chiếc sơ mi trắng từ trong tủ.
Thay chiếc áo sẫm màu, mặc chiếc màu trắng lên.
Tần Mặc Lĩnh sơ vin lại áo sơ mi, tỷ mỉ chỉnh lại tây trang. Sau đó anh trả lời Giản Hàng: [Đừng đến muộn, tôi không thích phải đợi người khác.]
Hai người đã hẹn sẽ gặp nhau lúc ba rưỡi ở trước cửa cục dân chính.
Giản Hàng mượn máy sấy tóc của Lâm Kiêu đi sấy áo, sau đó nhờ thư ký mua một ly cà phê, rồi đem máy sấy và cà phê cho cậu ta.
Đem theo giấy tờ, Giản Hàng lái xe đi đến cục dân chính. Cô đến trễ so với thời gian hẹn ba phút. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô trễ hẹn, đối phương lại còn là ông xã plastic nữa chứ.
Vừa xuống xe, từ phía xa Giản Hàng đã nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh, bất kể là khí chất hay ngoại hình, đều vô cùng xuất sắc, khi anh nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, không chút nhiệt độ.
Đến gần, cô bày tỏ lòng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi."
Tần Mặc Lĩnh không nói gì, đưa cho cô hộp nhẫn.
Giản Hàng nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh, sau đó nhận lấy: "Cảm ơn." Không phải cảm ơn vì chiếc nhẫn kim cương, mà cảm ơn anh đã chọn tin tưởng cô.
Hai người sóng vai bước vào cục dân chính, Tần Mặc Lĩnh đột nhiên quay đầu qua, nhìn trên mặt cô không thấy dấu vết của việc bị đánh, nhưng anh vẫn muốn xác nhận: "Không bị đánh đấy chứ?"
Giản Hàng lắc đầu: "Bà ta không cao bằng tôi, không đánh tới." Bà Cao vốn là muốn đến đánh cô, nhưng không đánh được, sau khi bị tạt nước cô đã phản ứng ra xem là chuyện gì, sau đó đem bà ta áp chế, đẩy ra khỏi cửa.
Tần Mặc Lĩnh nhìn bàn tay thon mảnh của cô, không ngờ được cô đánh nhau còn có thể đánh thắng: "Nếu như lại gặp phải chuyện như vậy, nếu không đánh lại được thì bỏ chạy, bỏ chạy không mất mặt."
Giản Hàng nghẹn họng, không nói nên lời. Sau đó hai người cùng bước vào khu đăng kí.
Cô và Tần Mặc Lĩnh chỉ cùng chụp ảnh đăng kí, khi lấy ảnh, cô phát hiện đầu mình rất thẳng, mà Tần Mặc Lĩnh lại hơi nghiêng đầu về phía cô, giống như đang chiều theo cô.