Giản Hàng không mở đèn thay Tần Mặc Lĩnh nữa, để anh tự mình mở, miễn cho anh cứ mở lại tắt không ngừng.
Trở về phòng ngủ chính, trái tim vẫn đập liên hồi.
Cô mở khung chat với Tần Mặc Lĩnh, nửa tiếng trước anh gửi tin nhắn cho cô.
Tần Mặc Lĩnh: "Em ở phòng ngủ chính, hai cái vali ở trong phòng quần áo của phòng ngủ chính, tôi ở phòng ngủ phụ."
Ngoài việc ngại ngùng xấu hổ thì cô cảm thấy thật may mắn, vẫn chưa đụng phải cảnh anh tắm rửa, chưa nhìn thấy cái không nên nhìn.
Giản Hàng đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, rồi bước vào nhà tắm.
Nhà tắm của phòng ngủ chính to gấp hai lần phòng ngủ phụ, tinh tế sáng loáng, bên cạnh cửa còn có một bồn tắm mát-xa, trong phòng còn lắp hệ thống máy chiếu, có thể vừa tắm vừa xem phim hoặc nghe nhạc.
Cực kỳ biết hưởng thụ.
Trên bồn rửa mặt bày biện đầy đủ tất cả đồ dùng chăm sóc da, sữa tắm của phụ nữ, từ đầu đến chân, đầy đủ toàn diện.
Trên tường còn có một tủ lạnh âm tường cỡ nhỏ, màu sắc thiết kế hòa hợp với màu bức tường, chỉ là Giản Hàng không chú ý là tủ lạnh, còn nghĩ rằng tổng thể thiết kế là như vậy.
Từ nhà tắm đi ra, Giản Hàng tới phòng để quần áo lấy vali, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mở cửa phòng ra, cô vẫn bị sự xa hoa làm cho kinh ngạc.
Vật rẻ tiền nhất trong căn phòng chính là hai chiếc vali của cô.
Hai chiếc vali một lớn một nhỏ chính là một trong những món quà bà nội tặng cô khi cô đi du học.
Vali dùng rất tốt, lại không bị hỏng nên cô vẫn luôn dùng tới bây giờ.
Giản Hàng dùng nửa tiếng chỉnh lý lại đồ đạc, vali dùng xong cô cẩn thận cất gọn vào một chỗ.
Có lẽ là do đổi nơi ở mới, phòng ngủ lại quá to, không hề có cảm giác thân thuộc như ở nhà, cô giống như lạc vào nơi không thuộc về cô.
Cảm giác không chân thật này đến khi cô tắm xong nằm trên giường vẫn không mất đi.
Nghĩ đến việc Tần Mặc Lĩnh ngày trước vẫn ngủ trên chiếc giường này, cô càng không ngủ được.
Một đêm này cô ngủ không yên ổn.
Sáng ngày hôm sau, chuông báo thức chưa reo, cô đã tỉnh dậy trước.
Mở mắt, có chút thất thần, nằm trên chiếc giường lớn ổn định vài giây, cô mới ý thức được mình đang nằm ở đâu.
Tần Mặc Lĩnh dậy sớm hơn cô, cô tắm rửa rồi xuống lầu, anh đã hoàn thành tập thể dục sáng, bây giờ đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn.
"Chào."
Giản Hàng xuất phát từ sự lịch sự, chào hỏi anh một cách khách sáo.
"Chào". Tần Mặc Lĩnh ngước mắt, còn không nhìn rõ cô đã thu hồi ánh mắt.
Từ ngữ điệu đến ánh mắt một chút cũng không thân.
Giản Hàng không khỏi hoài nghi, đêm đó người thay cô trút giận, rốt cuộc có phải là anh hay không.
Thái độ trước và sau giống như hai người khác nhau.
Sau khi chuyển tới đây, thái độ của anh với cô xa cách rất nhiều.
Giản Hàng ngồi đối diện anh, bê bát sữa bò yến mạch, thêm vào vài thìa chuối nghiền rồi từ từ trộn lẫn.
Dì Cảnh đi ra từ phòng bếp, đưa cho họ mỗi người hai cái bánh sủi cảo hấp tôm.
Bữa sáng rất phong phú, dì cảnh lo lắng lấy nhiều bánh quá họ ăn không hết, lại lo lắng chỉ lấy hai cái thì không đủ ăn, "Trong nồi vẫn còn, ăn hết lại lấy thêm cho hai người."
Chờ dì Cảnh trở lại phòng bếp, Giản Hàng rất tò mò, không biết Tần Mặc Lĩnh từ đâu biết được cô thích ăn cái này.
Cô hỏi: "Làm sao anh biết được tôi thích ăn bánh sủi cảo hấp?"
Tần Mặc Lĩnh đang uống cafe, ngừng một lát, nói: "Đoán"
Giản Hàng: "Vậy anh đoán sai rồi, tôi không hề thích ăn."
Nói xong, cô nhìn anh, sắc mặt anh bình tĩnh, cô không bắt được bất kỳ biến hóa nào của anh.
Xem ra anh thực sự là đoán mò.
Chỉ là quá lạ, đoán bừa mà cũng đoán cô thích ăn bánh sủi cảo hấp.
Từ lúc cô nói anh đoán sai, rằng cô không thích ăn bánh sủi cảo hấp, liên tiếp ba ngày sau, trong bữa sáng không có món này nữa.
Trong mấy ngày sống cùng Tần Mặc Lĩnh, họ chỉ gặp mặt được vào buổi sáng.
Hôm nay thứ tư, trước khi Giản Hàng tan ca liền nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lĩnh: "Buổi tối có tăng ca không?"
Giản Hàng lựa từ trả lời anh: "Ngày nào cũng phải tăng ca, không tăng ca ở công ty thì về nhà cũng bận như vậy."
Tần Mặc Lĩnh: "Vậy về nhà tăng ca."
Xem ra là có việc tìm cô, Giản Hàng: "Ok"
Gần lúc tan làm, Giản Hàng nhớ ra, hôm nay dì Cảnh không ở nhà.
Bộ phim tình cảm mà dì Cảnh thích hôm nay công chiếu, diễn viên chính là Đàm Mạc Hành, dì Cảnh mua vé suất chiếu tối nay, muốn đi xem bộ phim này.
Giản Hàng hỏi Tần Mặc Lĩnh: "Bữa tối anh định thế nào."
Tần Mặc Lĩnh trả lời cô: "Tôi mua rồi."
Giản Hàng đột nhiên muốn ăn sushi, trên đường về nhà, đi ngang qua quán SZ, cô mua thêm một phần sushi mang về.
Về đến biệt thự, Tần Mặc Lĩnh đã trở về, người đang ở trong nhà bếp, trên bàn ăn đặt hai chiếc máy tính, anh đang tập trung xem máy tính.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh cũng không ngẩng đầu.
Bàn ăn của biệt thự giống với bàn ăn ở chung cư của anh, đều là hình dài, có thể chứa được hai mươi người ăn cùng lúc, có thể so sánh với bàn họp của Doãn Lâm.
"Sao không xem ở thư phòng?" Giản Hàng đặt túi xách đựng máy tính của mình lên ghế, hỏi anh.
Tần Mặc Lĩnh: "Sau này thứ tư không gọi điện thoại nữa, đổi thành tăng ca ở phòng ăn, có chuyện gì có thể trao đổi trực tiếp."
Giản Hàng giật mình nhớ ra, hôm nay là thứ tư, là ngày mỗi tuần họ sẽ gọi điện cho nhau tìm hiểu về đối phương. Cô còn tưởng anh gọi cô về tăng ca, là muốn nói với cô về hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt.
"Anh đã ăn chưa?" Cô để sushi lên bàn, đi tới bồn rửa tay.
Tần Mặc Lĩnh: "Vẫn chưa"
Anh bỏ con chuột máy tính xuống, đến nhà bếp bưng thức ăn lên.
Giản Hàng rửa tay quay lại, nhìn thấy bữa tối phong phú trên bàn không khỏi kinh ngạc, anh cũng mua đồ ăn ở nhà hàng SZ mang về.
Cô mở hộp sushi, đưa cho anh, "Nếm thử xem".
Tần Mặc Lĩnh không thích ăn sushi nhưng vẫn gắp một miếng.
Để tránh bầu không khí lạnh lùng, Giản Hàng hôm nay chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Sushi nhà hàng này làm mùi vị gần giống tôi làm."
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, "Em cũng biết làm sushi?"
Giản Hàng gật đầu, lại nói: "Cũng biết nấu cơm."
Tần Mặc Lĩnh không tưởng tượng được dáng vẻ xuống bếp nấu ăn của cô như thế nào: " Thường hay nấu cơm?"
"Mấy năm nay không hay xuống bếp nữa rồi. Lúc ở nước ngoài, có thời gian là tôi sẽ tự làm. Mọi người đều nói ăn ngon." Giản Hàng chỉ ăn có một miếng sushi, rồi bắt đầu ăn đồ ăn anh cầm về.
Tần Mặc Lĩnh đang nghĩ, " mọi người" ở đây là những ai.
Giản Hàng muốn cảm ơn anh giúp cô lấy được hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt, muốn hòa hoãn không khí nên mới nói tới đề tài nấu ăn, ai ngờ anh lại không tiếp lời.
Lại lần nữa đóng băng bầu không khí.
Sau khi ăn xong, hai người mặt đối mặt tăng ca, nhưng lại không nói với nhau lời nào.
Điện thoại đồng thời phát ra âm thanh báo tin nhắn, là tin nhắn trong nhóm gia đình nhà họ Tần.
Bà nội Tần gửi địa chỉ tổ chức mừng thọ của trưởng bối nhà họ Diệp hôm thứ bảy vào trong nhóm.
Lại gửi một tin nhắn riêng cho Giản Hàng: "Tiểu Hàng, hôm ấy cháu có thời gian tới không?"
Giản Hàng: "Bà nội, cháu rảnh ạ"
Không có thời gian cũng phải đi.
–
Chớp mắt đã tới thứ bảy.
Hôm nay giống với những ngày thứ bảy cô không phải tăng ca khác, bố mẹ chờ cô ở bên dưới tòa nhà hành chính.
Thứ bảy bố mẹ cô không bận, đã quen dậy sớm tập thể dục rèn luyện thân thể, một đường từ nhà tới đây, quan tâm thăm hỏi.
Mẹ Giản nhìn thấy xe của cô liền hướng về phía cô vẫn tay.
Giản Hàng đỗ xe ven đường.
Thời tiết đầu xuân vẫn còn có chút lạnh, cô mặc không nhiều, lúc xuống xe không khỏi hắt xì vài cái.
Giản Trung Quân thấy con gái lạnh, ông dịch sang bên vài bước, đứng chắn chỗ gió cho hai mẹ con cô.
Trần Ngọc hỏi con gái: "Buổi trưa có phải đi tiếp khách hàng không con? Bố con không ở nhà, mẹ con mình ra ngoài ăn cơm."
"Buổi trưa con còn có việc." Giản Hàng nói với mẹ cô phải tham dự tiệc mừng thọ của trưởng bối.
Cô thuận miệng hỏi: "Bố hẹn bạn ạ?"
Giản Trung Quân: "Cùng Đàm Phong ăn bữa cơm, lần trước nó đến tìm bố, chiều hôm ấy bố có cuộc họp, nên không nói được nhiều với nó. Nhân lúc thằng bé rảnh, hẹn nó đi uống mấy ly."
Nói đến Đàm Phong, cô vẫn luôn bận rộn không có thời gian tìm anh nói chuyện.
Giản Hàng: "Anh ấy có hạng mục ở bên này ạ?"
Giản Trung Quân ngạc nhiên vì con gái chưa biết gì, "Nó chưa nói gì với con sao?"
Giản Hàng ngơ người, "Không có. Anh ấy sao thế bố?"
"Đàm Phong từ chức ở công ty cũ rồi, bên trên tích cực níu giữ nên cho nó một tháng nghỉ phép, để nó nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ kỹ nên ở hay đi."
Giản Hàng rất hiểu Đàm Phong, nếu đã đề xuất từ chức, sẽ không có chuyện ở lại.
Chẳng trách hôm đó ở phòng bệnh anh nói chuyện của anh khi nào có thời gian sẽ nói rõ hơn với cô.
Mấy ngày nay bận quá, cô không có thời gian liên lạc với anh.
Nhân tài giống như anh, nếu những công ty trong ngành biết anh đã từ chức ở công ty cũ, không biết có bao nhiêu công ty tranh giành lấy người, bình thường cũng đã có nhiều công ty dùng mức lương cao mời anh về làm.
Nhưng không mời được anh.
Không biết anh vì lý do gì mà từ chức ở công ty cũ.
Anh từng nói, anh thích mạo hiểm. Ngành đầu tư mạo hiểm này thích hợp với anh.
Giản Trung Quân sợ làm lỡ thời gian đi làm của cô, cũng sợ cô đứng ngoài lâu bị lạnh liền nói với vợ: "Để con đi lên đi, có chuyện gì nói qua điện thoại."
"Bố, con không vội, chín giờ mới bắt đầu họp, bây giờ vẫn còn sớm."
"Con mặc ít, đi lên đi, đừng để lạnh lại ốm."
"Trên xe con có áo."
Bố mẹ cô đã đợi ở đây ít nhất mười hai mươi phút, vẫn chưa nói được mấy câu, Giản Hàng cũng không nỡ để họ đi. Cô mở cốp xe, bộ vest của Tần Mặc Lĩnh vẫn trên xe cô, cô lấy ra khoác lên người.
Trần Ngọc nhìn áo vest nam trên người con gái: "Con với Tần Mặc Lĩnh vẫn ổn chứ?"
"Vâng, rất tốt." Giản Hàng trả lời có chút chột dạ.
Hai mẹ con lại nói một lúc chuyện thường ngày.
"Đừng làm lỡ con gái đi họp." Giản Trung Quân kéo vợ rời đi.
Mấy ngày nay Giản Hàng luôn đợi điện thoại của Chung Nghiên Phi, Tần Mặc Lĩnh nói trong vòng mười ngày Chung Nghiên Phi nhất định sẽ tìm cô, cũng không rõ là Chung Nghiên Phi sẽ chọn lúc nào.
Giữa trưa, Giản Hàng hoàn thành công việc liền đến thẳng khách sạn.
Nhà họ Diệp gia tộc lớn, người đời trước nhiều anh em, lại có không ít con cháu đã thành gia lập thất, cộng lại cũng gần một trăm người.
Bình thường nhà họ Diệp tổ chức tiệc, trong nhà không thể chứa hết, chỉ có thể bao phòng tiệc ở khách sạn.
Tiệc mừng thọ hôm nay mời không ít người thân bạn bè, phòng tiệc chỉ chứa được sáu mươi bàn, nhưng vẫn không đủ ngồi.
Cô gả cho Tần Mặc Lĩnh, là vượt tầng lớp.
Khách tới ngày hôm nay, về cơ bản là cô không quen biết. Một đường đi tới, cô chỉ nhìn thấy hai người quen, là người quen lúc làm hạng mục, đối phương là sếp lớn.
Bọn họ và Tần Mặc Lĩnh quan hệ không tồi, nhìn thấy cô cũng chủ động chào hỏi.
"Mẹ". Giản Hàng nhìn thấy mẹ chồng, chỉ là bóng lưng thôi cũng đủ thể hiện sự cao quý nhã nhặn.
Thẩm Tĩnh Vân nghe thấy âm thanh quen thuộc trong sự ồn ào của bữa tiệc, bà quay đầu, Giản Hàng từ phía sau bước nhanh tới, Thẩm Tĩnh Vân cười hỏi: "Hôm nay vẫn tăng ca sao con?"
Giản Hàng: "Buổi sáng con có bận một chút."
"Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, ông bà nội ở bàn trên cùng. Thẩm Tĩnh Vân dẫn cô tới đó."
Giản Hàng ở cùng với mẹ chồng còn thấy tự do thoải mái hơn ở cùng Tần Mặc Lĩnh, mẹ chồng cô không nói nhiều, trong sự dịu dàng vẫn lộ ra chút cao ngạo lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với cô, bà vẫn luôn rất dịu dàng.
Đến một chút lạnh lùng cao ngạo cũng không có.
Sau khi chào hỏi ông bà nội, mẹ chồng giới thiệu những trưởng bối khác cho cô quen biết.
Một vòng giới thiệu cũng mười mấy phút. Phát hiện cô có chút dè dặt, mẹ chồng cô vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Mặc lĩnh khả năng vẫn chưa tới, con đi tìm Tần Tỉnh trước, thanh niên các con có đề tài để nói."
Giản Hàng như được ân xá, cô tìm mười mấy bàn mới nhìn thấy Tần Tỉnh.
Bàn của Tần Tỉnh đã ngồi đầy người, đều là thanh niên trẻ tuổi, có người đang giành điểm tâm ăn, vừa ăn vừa đùa nghịch, tiếng cười đùa không dứt.
Giản Hàng với họ không quen biết, đột ngột đi tới, sợ sẽ phá vỡ không khí vui vẻ của người ta, cô đành ngồi xuống chiếc bàn xa nhất.
Bàn cô ngồi cũng sắp đầy hết chỗ, chỉ còn lại vị trí bên trái cô.
Phía đối diện cô có mấy cô gái thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, chụm đầu to nhỏ với nhau, không biết là đang nói gì.
Từ ánh mắt hóng hớt của họ, cô biết rằng họ đang nó cô.
Đại khái đang nói, cuộc hôn nhân của cô và Tần Mặc Lĩnh sẽ đi đến đâu.
"Còn dành riêng vị trí cho tôi sao." Một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Giản Hàng nghiêng đầu, Phùng Mạch cầm cốc rượu, cười cười ngồi xuống.
Phùng Mạch tới đây cùng bố mình, bàn của ông toàn là trưởng bối, cô đang chán nản liền nhìn thấy Giản Hàng một mình ở đằng xa. Hôm nay vừa hay không có Tần Mặc Lĩnh ở đây, cô ta nói với Giản Hàng chuyện nhảy việc, muốn đào Giản Hàng về bên mình.
Cô ta dùng cốc rượu của mình chạm cốc nước của Giản Hàng, "Vẫn khỏe chứ?"
Giản Hàng không thích vòng vo, "Có gì nói thẳng."
Phùng Mạch để cốc rượu xuống, dịch sát vào người Giản Hàng, không vòng vo nói: "Cô nên rời khỏi Doãn Lâm tới những nơi khác."
Giản Hàng: "Tạm thời chưa nghĩ tới."
Phùng Mạch cười cười: "Không vội, còn nhiều thời gian."
Cô ta không tin Giản Hàng chưa từng có ý định nhảy việc.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Mặc Lĩnh đã tới, anh và Chung Nghiên Nguyệt cùng nhau vào phòng tiệc, hai người gần như cùng thời gian ra khỏi Lạc Mông, nên gặp nhau ở gara khách sạn.
Những khách mời tới tham dự tiệc mừng thọ hôm nay, trên cơ bản Tần Mặc Lĩnh đều quen biết, bình thường mọi người đều bận, có khi nửa năm một năm mới gặp một lần, nếu đã gặp khó tránh khỏi chào hỏi vài câu.
Từ lúc anh vào hội trường, vẫn luôn chào hỏi, hết lớp người ngày đến lớp người khác.
Đến tận khi buổi tiệc bắt đầu, Tần Mặc Lĩnh mới bị bạn bè kéo qua chỗ họ.
Từ lúc anh bước vào, Giản Hàng đã nhìn thấy anh, bàn anh ngồi cách cô ba bốn dãy, đối diện phía trước.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đang nói chuyện với người đẹp ngồi cạnh anh.
Tần Mặc Lĩnh quay lưng lại với hướng của cô, từ đầu tới cuối đều không quay người tìm cô.
Còn cô đã tới hay chưa, anh dường như không quan tâm.
Phùng Mạch phổ cập cho Giản Hàng biết: "Người phụ nữ ngồi bên cạnh Tần Mặc Lĩnh tên là Chung Nghiên Nguyệt, chị gái cô ta cô chắc chắn biết, cho dù không biết thì nhất định cũng đã nghe nói, con gái lớn nhà họ Chung- Chung Nghiên Phi.
Đâu chỉ quen biết.
Hạng mục của cô vẫn ngâm trong tay Chung Nghiên Phi.
Phùng Mạch nhấp một hớp rượu, nói tiếp: "Nhà Chung Nghiên Nguyệt và nhà tôi thực lực không khác nhau mấy, cô ta vốn dĩ không được xếp ngồi cùng bàn với Tần Mặc Lĩnh. Chẳng qua Chung Nghiên Nguyệt và Tần Mặc Lĩnh là bạn bè, quan hệ không tồi, cô ta là hưởng phúc từ Tần Mặc Lĩnh mới được ngồi ở bàn đó."
Giản Hàng biết, bất luận là trường hợp nào, vị trí của mỗi người thực chất đều dựa theo thân phận và thực lực để xếp.
Bắt đầu yến tiệc, Tần Mặc Lĩnh mới tìm Giản Hàng, vừa rồi nói mấy câu với Chung Nghiên Nguyệt về tình hình tiêu thụ của bộ phận sản xuất hai.
Anh gửi tin nhắn cho cô: "Em ở đâu?"
Giản Hàng: "Đằng sau anh"
Tần Mặc Lĩnh xoay người, cách đó vài bàn, anh nhìn thấy cô, "Tới đây không? Tôi gọi phục vụ thêm một cái ghế."
Giản Hàng: "Không tới, ngồi đâu cũng thế thôi."
Cô sẽ không chen vào ngồi khi đã bắt đầu ăn.
Nếu thế không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng cô.
Tần Mặc Lĩnh không trả lời cô.
Cô cất điện thoại vào trong túi xách.
Phùng Mạch tới chỗ bố cô ta kính rượu rồi, chỗ trống bên cạnh lại có người ngồi vào.
"Nghe danh đã lâu". Người tới là Hàn Song.
Giản Hàng cười như không cười, "Hàn tổng, rất vui được gặp mặt."
Hai người không hẹn mà chạm ly.
Cô và Hàn Song không quen biết, nhưng đều đã nghe qua danh tiếng đối phương, đã từng gặp qua trong vài trường hợp, chỉ là không có người giới thiệu, cô không với tới quan hệ với người như Hàn Song.
Hai người xem như người lạ không quen biết.
Hàn Song cười nhẹ, "Sao không tới bàn Tần Mặc Lĩnh?"
Cô chỉ vô tâm hỏi một câu, vì vừa nãy đến bàn Tần Mặc Lĩnh tìm Giản Hàng mà không tìm được.
Giản Hàng cũng cười nhẹ đáp lại, "Bàn này đều là người lạ, không cần hàn huyên tâm sự, tôi có thể ăn nhiều hơn một chút."
Hàn Song: "..."
Không ngờ Giản Hàng sẽ dùng lý do muốn được ăn nhiều hơn để qua loa lấy lệ với cô ta, tại sao không ngồi bàn Tần Mặc Lĩnh.
Cô ta vẫn cười, "Học được một chiêu, sau này đi dự tiệc, cũng phải tìm bàn không quen ai, chứ không lần nào cũng ăn không no, còn bị bạn bè mời rượu."
"Cô từ từ dùng bữa, tôi đi kính rượu trưởng bối." Hàn Song đứng dậy, "Có thời gian lại liên lạc."
Cô đột nhiên cảm thấy, có một đối tác như Giản Hàng, chắc sẽ rất thú vị, mắng người cũng hài hước hóm hỉnh như thế.
Đương nhiên, cô ta sẽ không chủ động xin phương thức liên lạc của Giản Hàng, sau này sẽ tìm cơ hội để Giản Hàng liên lạc trước với cô ta.
Đến tận khi kết thúc, Phùng Mạch cũng không quay lại, bị bố dẫn đi làm quen với những người làm trong ngành tài chính kinh tế.
Giản Hàng cầm túi xách, trước tiên tới chỗ mẹ chồng chào hỏi, "Mẹ, con đi trước đây."
Thẩm Tĩnh Vân dặn dò: "Nghe nói buổi chiều vẫn còn có hẹn, con với Mặc Lĩnh cùng đi chơi đi."
Giản Hàng không ngồi cùng bàn với Tần Mặc Lĩnh, không biết là cuộc vui gì, nhưng chắc là đánh bài.
Lại nói thêm vài câu với mẹ chồng, cô từ cửa sau rời đi.
Ở khu thang máy, Tần Mặc Lĩnh với một nhóm người đang chờ thang máy, bình thường đều có thang máy riêng, nên không quen chen thang máy cùng người khác, cũng không quen đi cùng người khác, nhưng hôm nay không giống, người đến tham gia dự tiệc đều là người quen trong ngành.
Nhiều người, thang máy có hạn, chỉ có thể chen nhau.
Mọi người đều vào, số lượng người đã đầy, không thể chen thêm được nữa.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Giản Hàng vừa đúng lúc đi tới trước cửa thang máy này, nghiêng đầu, liền nhìn thấy người ở bên trong. Nhiều người như thế, cô chỉ nhìn rõ Tần Mặc Lĩnh và người con gái bên cạnh anh, Chung Nghiên Nguyệt.
"Hêy, chị dâu." Tần Tỉnh bị chen tít trong cùng, nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi cô.
Tần Mặc Lĩnh không ngờ cô còn chưa đi.
Sau khi tiệc kết thúc, Giản Hàng đi tìm mẹ chồng, Tần Mặc Lĩnh không thấy cô trong phòng tiệc, cho rằng cô đã rời tiệc trước.
Cửa thang sắp đóng hết, chỉ còn một khe hở nhỏ.
Không kịp kêu người bên cạnh cửa giúp đỡ, Tần Mặc Lĩnh đẩy người bên cạnh ra, đi lên phía trước hai bước, giơ cánh tay thon dài, ấn nút mở cửa thang.
Giản Hàng không biết tình hình trong thang máy, mắt thấy cửa thang sắp đóng lại từ từ mở ra, Tần Mặc Lĩnh từ trong thang máy ra ngoài.
Anh không nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, cùng cô chờ thang máy tiếp theo.