Chương 3: Giao hẹn

Cưới Trước Yêu Sau

Mộng Tiêu Nhị 11-11-2023 16:08:48

Giản Hàng nói chuyện rất hợp với người nhà họ Tần, trừ Tần Mặc Lĩnh ra. Bất kỳ ai trong số họ, cũng đối xử với cô nhiệt tình hơn Tần Mặc Lĩnh. [Chị dâu, mau khoe giấy kết hôn của hai người đi, để bọn em vui lây với. Anh em nói rồi, sau này có chuyện gì cứ tìm chị. (nhe răng) (nhe răng)] Lúc này Tần Tỉnh nhớ đến câu nói vừa rồi của Tần Mặc Lĩnh, rằng có chuyện gì cứ tìm Giản Hàng thương lượng, cô ấy bảo sao thì là như vậy. Trong điện thoại của Giản Hàng có ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, vì vậy cô trực tiếp gửi hai tấm vào trong nhóm chat. Cô giống với Tần Mặc Lĩnh, không thích đăng tải hay chia sẻ cuộc sống cá nhân lên vòng bạn bè, tuy nhiên, nhóm chat của gia đình thì là ngoại lệ. Còn với Tần Mặc Lĩnh, cái gì anh cũng đều không thích chia sẻ, dù cho đó là nhóm của gia đình, gửi ảnh mình vào trong nhóm chat để mọi người xem, còn phải nghe mấy lời bình phẩm lung tung, thậm chí là trêu đùa, lòng anh vô cùng bài xích mấy điều này. Sau khi tắm xong Tần Mặc Lĩnh bước ra ngoài, thấy nhóm chat đã có hơn một trăm tin nhắn, Từ trước đến nay vào những trường hợp như vậy anh sẽ không bao giờ lướt lên để đọc lại tin nhắn trước, bởi mọi người đều nói mấy chuyện phiếm không quan trọng, có đọc hay không cũng không sao. Nhưng hôm nay điều chưa từng thấy lại xảy ra, anh dựa vào đầu giường, bắt đầu đọc từ tin nhắn của Giản Hàng rồi lướt xuống. Sau đó nhìn thấy tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn của anh và Giản Hàng. Tiếp theo lại đọc những tin nhắn phía dưới, không có ai trêu chọc cả, có lẽ là vì muốn cho Giản Hàng chút mặt mũi, nên bọn họ cũng "thủ hạ lưu tình" với anh. Mặc dù là như vậy, Tần Mặc Lĩnh vẫn không thích việc ảnh của mình xuất hiện trong nhóm chat của gia đình, giấy chứng nhận kết hôn là đồ vật riêng tư, ở trong mắt anh, người khác cảm thấy có đẹp hay không không quan trọng, chỉ cần anh và Giản Hàng cảm thấy đẹp là được. Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn riêng cho Giản Hàng: [Sau này đừng gửi ảnh của tôi vào trong nhóm chat gia đình.] Ba phút sau, Giản Hàng vẫn chưa trả lời. Tần Mặc Lĩnh chắc chắn rằng cô đang cầm điện thoại, bởi cô đang nói chuyện với Tần Tỉnh ở trong nhóm chat bên kia. Anh chỉ đành vào trong nhóm chat tag tên cô: [Trả lời tin nhắn riêng đi.] Giản Hàng tưởng rằng Tần Mặc Lĩnh có chuyện gì quan trọng, cô mở tin nhắn ra, anh bảo cô đừng gửi ảnh của anh. [Sao anh không nói sớm, tôi tưởng rằng anh thêm tôi vào là để tôi gửi ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên.] Tần Mặc Lĩnh: [Thêm cô vào nhóm là bởi vì chúng ta đã kết hôn rồi.] Nghĩa là, không phải để cô gửi ảnh vào đó. Giản Hàng: [Hiểu rồi, sau này nếu có gửi ảnh, tôi sẽ che mặt của anh đi.] Tần Mặc Lĩnh: "..." [Không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?] Giản Hàng: [Xin lỗi.] Cô thu hồi lại câu nói kia. Anh cũng chưa phải quá thân thiết với cô, không thể tuỳ tiện trêu đùa được. Cô có thể nói đùa với Tần Tỉnh, nhưng với Tần Mặc Lĩnh thì không. [Tần tổng, có thể nói rõ một chút, rằng ở trong nhóm chat và cả khi nói chuyện với anh nữa, những gì có thể nói, những gì không thể được không?] Sau đó Tần Mặc Lĩnh mới ý thức được, câu che mặt anh kia của cô là lời nói đùa, anh cũng thu lại dòng tin nhắn 'Không thể nói chuyện nghiêm túc được sao?' lại, [Chuyện này cứ vậy đi, sau này không cãi nhau nữa.] Anh lại nói: [Cô muốn nói gì cũng được, chỉ là tôi không thích việc gửi ảnh cá nhân vào nhóm chat.] Đối với Giản Hàng mà nói, cô không hiểu được việc không thích chia sẻ ảnh kết hôn với gia đình, [Ban đầu anh nói không ẩn hôn, anh cũng là người thêm tôi vào nhóm chat, bọn họ là người nhà anh, muốn tôi chia sẻ ảnh giấy chứng nhận kết hôn, chuyện nhỏ như vậy, bảo tôi phải từ chối làm sao?] Tần Mặc Lĩnh cảm thấy cô đã hiểu lầm ý của mình, giải thích: [Chuyện lần này không có trách cô, tôi nói rằng, lần sau đừng gửi ảnh là được.] Giản Hàng: [Sẽ không, sau này chắc cũng sẽ không có cơ hội chụp ảnh chung.] Nhất định anh sẽ không muốn chụp ảnh cưới, nếu sau này có tổ chức hôn lễ, nói không chừng Tần Mặc Lĩnh sẽ trực tiếp tìm người ghép mặt hai người thành ảnh cưới, để đối phó với những thứ mà trong tiệc cưới cần. Tần Mặc Lĩnh không biết nên đáp lại ra sao, [Cô ngủ sớm đi.] Giản Hàng nhân lúc anh rảnh rỗi, muốn cùng anh thương lượng một chút xem sẽ sắp xếp cuộc sống sau khi kết hôn như thế nào. Xung quanh cô số người thông qua việc xem mắt rồi kết hôn không ít, nhưng không có một đôi nào giống bọn họ cả, dù đã lĩnh chứng nhưng vẫn không khác gì hai người xa lạ. Cô muốn nghe ý kiến của anh: [Anh định về sau sẽ ứng phó phía nhà anh ra sao?] Tần Mặc Lĩnh hiểu được ý của cô, bọn họ không sống cùng nhau, hơn nữa gần như cũng không thường gặp mặt, nếu như thỉnh thoảng hai nhà có hỏi về cuộc sống hôn nhân của cả hai, cô không biết nên trả lời như thế nào. Nói dối một hai lần còn giấu diếm được, nhưng về lâu dài thì chắc chắn không thể. Tần Mặc Lĩnh suy nghĩ một hồi: [Mỗi thứ tư hàng tuần sẽ gọi điện thoại một lần.] Anh hỏi: [Cô có ý kiến gì khác không?] Giản Hàng: [Không có.] Sau đó vấn đề là đến khi ấy ai là người gọi cho ai trước, Tần Mặc Lĩnh không phải là người không có phong độ, anh chủ động bày tỏ: [Đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô, về mặt thời gian cô quyết định là được.] Giản Hàng phát hiện, anh có chút không giống so với tưởng tượng của mình, [Vậy thì mười giờ tối thứ tư đi, từ tuần sau bắt đầu.] Tần Mặc Lĩnh: [Được.] Hai người vô cùng giống với đối tác làm ăn, ở trong một khoảng thời gian ngắn nhất, đã đạt được thoả thuận hợp tác ăn ý nhất. Cô tiện tay đổi tên của Tần Mặc Lĩnh được lưu trong Wechat của mình. Tần Mặc Lĩnh không nói thêm gì nữa, cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Giản Hàng lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra nhìn, cho dù cuộc hôn nhân này không có tình cảm, nhưng ngày hôm nay đối với cô vẫn có sự khác biệt. Cô đã kết thúc cuộc sống độc thân, bước chân vào giai đoạn tiếp theo của đời người, lạ lẫm, mới mẻ, nhưng cũng đầy tính kích thích. Còn có cả vô số lời châm chọc, khiêu khích đang đợi cô ở phía trước. Cô đặt giấy chứng nhận kết hôn xuống, đặt trên mạng một bó hoa tươi, tự mình chúc mừng một cách đơn giải. – Ở bên kia sau khi nói chuyện với Giản Hàng xong, mẹ Tần Mặc Lĩnh gọi đến. Bởi vì anh tag cô ở trong nhóm chat, bà nội nhìn ra được họ không sống chung, vì vậy lại bắt đầu lo lắng, bảo mẹ anh gọi đến. Thẩm Tĩnh Vân mở lời: "Nghe bà nội của con nói, biệt thự bên kia đã được chuẩn bị gần như xong xuôi hết rồi." Tần Mặc Lĩnh đáp: "Vâng, con biết rồi." Biết, nhưng anh cũng không định đi xem. Thái độ với hôn nhân của Tần Mặc Lĩnh khi trưởng thành, giống như thái độ đối với chuyện học hành khi anh còn nhỏ vậy, lúc ấy khiến Thẩm Tĩnh Vân vô cùng đau đầu, sau đó bà nghĩ thông rồi cũng không thèm quản, mặc kệ anh, anh thích làm gì thì cứ làm. Sau khi bà không quản Tần Mặc Lĩnh nữa, ông bà nội không làm được việc thờ ơ lãnh đạm này, sau đó lập tức sắp xếp những buổi xem mắt cho Tần Mặc Lĩnh, giới thiệu cho anh nếu không đến mười người, thì ít nhất cũng có bảy, tám đối tượng, lần nào anh cũng cho người ta leo cây, mấy cuộc xem mắt đã được sắp xếp xong xuôi cũng bị anh phá hỏng. Chỉ có duy nhất khi xem mắt với Giản Hàng, anh đồng ý đến buổi hẹn, kết quả Giản Hàng lại cho anh leo cây, cô bị ốm phải nhập viện nên không đến. Tần Tỉnh nói, đây ắt hẳn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người ác sẽ có người ác hơn trị. Mặc dù từ ngữ dùng không thích hợp, nhưng quả thực là như vậy. Mà thái độ của Thẩm Tĩnh Vân đối với hôn nhân của con trai, theo như lời của những người khác trong nhà họ Tần, là vò đã mẻ lại sứt.* *Vò đã mẻ lại sứt: Chiếc vò mẻ cũng đã mẻ rồi, không cần phải giữ gìn nữa. Ý chỉ sự vô trách nhiệm. Nhưng bà lại không thấy rằng bản thân làm như vậy là vô trách nhiệm, ngay chính Tần Mặc Lĩnh cũng không quan tâm tới chuyện đến xem nhà cưới của mình thì bà phải lo lắng cái gì, cũng chẳng phải là nhà cưới của bà. Khi con trai còn nhỏ, bà đã cho anh tất cả tình yêu và sự quan tâm chăm sóc, vậy là đã đủ rồi. Bà nghĩ, sau khi trưởng thành, nhất định con trai sẽ không thích một bà mẹ hay càu nhàu. Bản thân bà còn nhiều cuộc triển lãm còn chưa đi xem được, còn có bao vở kịch chưa đi dự, nào còn thời gian đi quản Tần Mặc Lĩnh chứ. Hơn nữa, có những chuyện không phải bà muốn quản là quản được. Nhưng bà cụ bảo bà gọi cho Tần Mặc Lĩnh, nói rằng có thể đến xem nhà cưới được rồi, bà vẫn phải nể mặt các cụ. "Có thời gian rảnh thì con và Giản Hàng cùng đến xem xem, còn thiếu gì, hay không thích cách trang trí nào thì nói với mẹ." Tất nhiên, đây là lời nói khách sáo. Cho dù có thiếu cái gì, nói với bà cũng vô dụng, ngay cả hình dạng của biệt thự ra sao bà cũng không rõ, ngôi biệt thự này là quà kết hôn của ông bà nội Tần Mặc Lĩnh cho anh, bà cũng chưa ghé qua. Tần Mặc Lĩnh: "Vâng, mẹ, con biết rồi." Con trai vui vẻ đồng ý như vậy, ngược lại Thẩm Tĩnh Vân cũng không thể nói thêm được gì nhiều, như vậy cũng đỡ tốn lời. Mỗi lần anh đều như vậy, lòng nghĩ một đằng rồi nói một nẻo. Thẩm Tĩnh Vân cũng không muốn nhiều lời: "Đối xử với Giản Hàng tốt một chút, chung sống hoà thuận." Sau đó cuộc gọi kết thúc. – Sáng ngày hôm sau, Giản Hàng bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Tối qua sau khi cắm hoa vào bình cô mới đi ngủ, có hơi muộn. Bình thường cô sẽ không đặt báo thức, bởi đúng sáu rưỡi sáng sẽ tự tỉnh dậy. Khi đi làm, cô đeo nhẫn cưới lên. Lâm Kiêu là người đầu tiên phát hiện việc Giản Hàng đeo nhẫn kim cương, chiều qua bởi vì bận mời đồng nghiệp trà chiều, sau đó chột dạ mà vội vàng giải thích, nên cũng không chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Giản Hàng. Lâm Kiêu sợ mình nghĩ sai, nên tìm Tần Tỉnh xác nhận. Cậu ta và Tần Tỉnh chơi chung từ nhỏ, trong mắt người khác, hai người đều là hai tên phá gia chi tử không nghề nghiệp đàng hoàng. [Hỏi cậu một chuyện, anh cậu thực sự đã kết hôn với Giản Hàng rồi?] Tần Tỉnh: [Ừ, sau này ai còn dám nói luyên thuyên, cậu nhớ bảo vệ chị dâu tôi.] Lâm Kiêu: [Điều này còn phải cần đến cậu nói sao, mặc dù tôi không thích nữ ma đầu lắm, nhưng chuyện gì ra chuyện đấy. Cho dù chị ấy không phải chị dâu cậu, chuyện bảo vệ chị ấy vẫn là nên làm, ai bảo tôi tam quan chân chính chứ.] Tần Tỉnh cảm thấy vô cùng buồn nôn: [Mau cút đi.] Lâm Kiêu huýt sáo một cái, kịp nói vài lời trong nhóm chat công ty trước khi vào làm: [Hôm nay tâm trạng của lão đại không tồi, ai cần tìm chị ấy kí tên, xin ý kiến thì mau đi nhanh.] [Sao cậu biết được?] [Đã đeo nhẫn kim cương, cùng Tần Mặc Lĩnh lĩnh chứng rồi, nếu là cô, cô sẽ không vui ư?] Nhóm chat vốn tĩnh lặng bỗng xôn xao lên. Buổi trưa Giản Hàng nhận được điện thoại của Cao Vực, ông ta gọi đến giải thích tại sao bà Cao lại cho rằng cô là tiểu tam. "Buổi tối ba ngày trước, tôi đề cập đến chuyện ly hôn, trùng hợp có dùng bữa với bên Doãn Lâm của cô. Bà xã bởi vì chuyện tôi muốn ly hôn nên ngày ngày theo dõi cô." Trùng hợp chính là, ông ta gặp Giản Hàng và mấy người khác của Doãn Lâm ở cửa, mọi người cùng nói chuyện rồi bước vào khách sạn. "Bà xã tôi chụp được ảnh tôi đi cùng cô, cũng không biết nghe được tên cô từ đâu, lại nghe nói thêm một số lời đồn thổi về cô, vì vậy..." "Không cần biết là lý do gì, thật xin lỗi. Bây giờ bà xã tôi đã bình tĩnh lại, biết tin cô và Tần Mặc Lĩnh là vợ chồng, biết được bản thân mình sai rồi. Giọng điệu Giản Hàng lạnh nhạt: "Chỉ dựa vào một bức ảnh tôi và Cao tổng cùng đi vào khách sạn đã cho rằng tôi là người thứ ba? Lúc đó còn có thư ký của tôi, và những người khác nữa." Cao Vực vô cùng bất đắc dĩ, bà xã không chấp nhận chuyện ông ta muốn ly hôn, chịu đả kích nặng nề, một mực cho rằng ông ta đã ngoại tình. Lúc đó trong mắt bà ấy làm sao nhìn thấy được những người khác của Doãn Lâm, chỉ thấy ông ta và Giản Hàng đi cùng nhau. Ông ta không hề ngoại tình, không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với gia đình, chỉ là ông ta đã chịu đựng quá đủ những lời phàn nàn của vợ, chịu đựng quá đủ cuộc hôn nhân khó thở này, nhưng bà xã lại không hề tin việc ông ta không ngoại tình. Bây giờ vẫn không tin, bà xã chỉ thừa nhận việc bản thân đã trách nhầm Giản Hàng. "Giản tổng, cô định khởi kiện sao?" "Đúng vậy, tôi không chấp nhận việc giải quyết trong hoà bình, chuyện ngoại tình này nhất định phải làm cho ra lẽ, bỏ qua chuyện náo loạn lần này, ai biết được ngày nào đó bà xã của Cao tổng sẽ làm ra chuyện tương tự thêm một lần nữa?" Cao Vực là một người vô cùng tỉnh táo, ông ta đồng ý cách giải quyết này, đồng thời bày tỏ: "Dự án kia của tập đoàn Vạn Duyệt, tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng, không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả." Tập đoàn Vạn Duyệt có kế hoạch thu mua một công ty của Tô Thành, Cao Vực có mối quan hệ không tồi với các lãnh đạo cấp cao bên Vạn Duyệt, luôn nhận được những tin tức mới nhất. Giản Hàng cũng có kinh nghiệm trong việc thu mua, cô đã cùng đoàn đội hoàn thành những dự án thu mua xuyên quốc gia phức tạp. Hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt, Giản Hàng quyết tâm phải thành công. Lấy được hạng mục lớn như vậy, dựa vào quan hệ chỉ là bước đầu, sau đó mới cần dựa vào thực lực cá nhân của cô và của cả đoàn đội. Đối thủ cạnh tranh lần này rất mạnh, đều đang tìm quan hệ, ai cũng muốn giành được hạng mục vào tay. Nếu như cô có thể lấy được dự án này của tập đoàn Vạn Duyệt một cách thuận lợi, cũng có nghĩa là, cô phải thay Cao Vực hoàn thành một số công việc của ngân hàng. Giữa cô và Cao Vực, chỉ đơn thuần là hợp tác vì lợi ích. Vì vậy trước đó Bàng tổng cũng đã nhắc nhớ cô, đừng quá cứng nhắc, phải giải quyết chuyện của bà Cao một cách mềm mỏng, để cô có thể tiếp tục sử dụng mối quan hệ rộng rãi của Cao Vực. – Sau khi tan làm, Giản Hàng nói chuyện điện thoại với luật sư khoảng hai mươi phút, chuyện về bà Cao này, cô muốn dùng pháp luật để giải quyết, dù phí xử lý có cao như thế nào cũng không sao, cô nhất định phải thắng vụ kiện này. Hội đồng quản trị không truy cứu nữa, nhưng cô muốn cho chính mình một câu trả lời thoả đáng. Tối nay cô sẽ về nhà ăn cơm, sau khi nói chuyện với luật sư, cô rời công ty. Vốn dĩ bố mẹ muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng cô và Tần Mặc Lĩnh lĩnh chứng, cho dù Tần Mặc Lĩnh không đến được, mẹ cô vẫn nấu một bàn đồ ăn phong phú. Giản Hàng thích nhất món cá hấp do mẹ mình nấu, một mình cô có thể ăn được hết một con. Giản Trọng Quân đặt đĩa cá đến trước mặt con gái, gần như đều gắp hết cho Giản Hàng: "Trong tủ lạnh vẫn còn một con nữa, nếu tối mai con không phải tăng ca thì bảo mẹ con làm nốt." Trần Ngọc chen lời: "Tối mai con bé nào có rảnh được chứ? Ông quên mai là ngày gì rồi sao?" Ngày mai là ngày mười bốn tháng hai, Lễ tình nhân, là ngày lễ đầu tiên sau khi cô và Tần Mặc Lĩnh kết hôn. Tuy nhiên ngày mai cũng không phải là ngày thứ tư mà cô và Tần Mặc Lĩnh đã giao hẹn hàng tuần, cô và Tần Mặc Lĩnh cũng sẽ không gặp mặt, sẽ không cùng nhau trải qua ngày lễ này. Cho dù ngày mai có rảnh, cô cũng sẽ không về nhà ăn cá được. Nếu không bố mẹ cô lại phải lo lắng, bởi có thể sẽ cho rằng cô và Tần Mặc Lĩnh đang cãi nhau. Cuối cùng Giản Hàng quyết định ngày mai sẽ tăng ca ở chung cư của mình.