Đâm lao thì phải theo lao, Giản Hàng không có ý định nói sự thật.
Sau này phải sống chung dưới một mái nhà, còn phải sống chung lâu dài, quan hệ hòa thuận cũng không có gì là xấu đối với cô cũng như đối với anh .
Lấy một chiếc bình giữ nhiệt, đổ nước sôi để nguội vào "Nói cho anh một chuyện."
Tần Mặc Lĩnh nhấp một ngụm cà phê, ra hiệu cho cô cứ nói.
Giản Hàng: "Tối nay tôi có hẹn để bàn về một dự án. Không biết bao giờ mới xong việc. Có lẽ phải nửa đêm mới dọn tới biệt thự được." Chuyển nhà cho dù muộn bao nhiêu cô cũng chắc chắn sẽ chuyển.
Tần Mặc Lĩnh uống xong cà phê nói: "Đừng để mệt mỏi, chú ý thân thể." Anh đứng dậy đi rửa ly.
Bác sĩ vào kiểm tra tình hình xong, Tầm Mặc Lĩnh mới xách vali rời đi.
Giản Hàng không cần quan tâm đến giấy tờ xuất viện vì dì Cảnh đã đến bệnh viện từ sớm, lo liệu xong xuôi.
Dì Cảnh đem chiếc âu phục đã mang đi giặt khô về cho cô, hai ngày nay thời tiết chuyển lạnh, dì Cảnh sợ cô không có áo dày, chất liệu áo này rất tốt, có thể cản gió.
Trên người cô khoác chiếc áo 6 chữ số nên dù có lạnh đến đâu cũng sẽ không bao giờ cảm thấy lạnh.
Dì Cảnh nhìn xung quanh, "Không nói thì thôi, đã nói thì phải công nhận cháu mặc quần áo rất đẹp."
Giản Hàng bật cười, còn tưởng dì Cảnh là mẹ ruột của mình chứ, chỉ là đồ nam mà thôi, làm sao có thể đẹp đến vậy.
Dáng người cô cao gầy, đúng là mặc lên người cũng không đến nỗi khó coi.
Rốt cuộc cũng được xuất viện rồi, không khí bên ngoài thật thoải mái.
Giản Hàng trở về căn hộ của mình, tắm rửa, tìm quần áo phù hợp để đi gặp đối tác rồi vội vàng đến công ty.
Đến công ty thì không tránh được việc bận như là con quay, buổi chiều có hai cuộc họp, hàng chục cuộc điện thoại, chồng tài liệu dày cộp chờ đọc.
Nhịp sống chậm chạp trong bệnh viện là một điều xa xỉ đối với cô.
Hạng mục hợp tác với tập đoàn Vạn Duyệt luôn là mục tiêu trong lòng cô.
Thời gian hẹn là 9 giờ tối, Giản Hàng đến hội quán trước hai mươi phút. Vẫn như cũ, người tiếp đãi cô là trợ lý Tiểu Chương của Chung Nghiên Phi.
Tiểu Chương cười nói: "Chung tổng đang tiếp một khách hàng lớn, xin hãy đợi một lát."
Giản Hàng thường gặp nhiều tình huống khác nhau, đôi khi thời gian eo hẹp thì khách hàng phải kết nối liên tục.
Còn chưa tới chín giờ, cô đã đến sớm, có lẽ cô nên đợi một lát cũng phải.
Tiểu Chương gọi người phục vụ trong hội quán mang cà phê đến.
Họ không thể đứng ở cửa phòng riêng mãi được, hai người di chuyển đến khu vực nghỉ ngơi cuối lối đi.
Tiểu Chương dẫn cô qua đó, cô ấy còn phải trở lại phòng riêng đợi lệnh "Giản tổng, mời ngồi, Chung tổng vẫn đang tiếp khách hàng, khi nào xong tôi sẽ gọi cô."
Tiểu Chương quay về, Giản Hàng để cà phê xuống, tranh thủ lúc chờ người, cô mở điện thoại xử lý công việc.
Cô chờ đợi ròng rã hơn một tiếng đồng hồ.
Tiểu Chương yêu cầu người phục vụ mang thêm một tách cà phê và một vài loại trái cây, sự tiếp đãi rất chu đáo.
Giản Hàng nhấp một ngụm cà phê nóng, nhìn cô có chút hững hờ.
Hơn một giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian chờ đợi nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.
Suy cho cùng, bên B nào mà không phải đợi bên A, không bị bên A chèn ép làm khó.
Uống xong một tách cà phê, Giản Hàng vừa đặt cốc xuống thì Tiểu Chương lại đi tới.
Gian Hàng nghĩ rằng Chung Nghiên Phi cuối cùng đã kết thúc bữa xã giao rồi, nên đã có thời gian để bàn chuyện dự án với cô vì thế nên cô đứng lên.
"Giản tổng, mời cô ngồi." Tiểu Chương nói với vẻ xin lỗi, "Tôi xin lỗi Giản tổng, Chung tổng đêm nay cũng là bên B, Chung tổng hiện đang tiếp đãi Hàn tổng, một khách hàng lớn của tập đoàn Vạn Duyệt, tưởng rằng chín giờ là có thể kết thúc, nhưng Hàn tổng bỗng dưng muốn chơi mạt chược, Chung tổng đang tiếp cô ấy, ván mạt chược này vẫn chưa biết bao giờ sẽ kết thúc."
Giản Hàng biết Hàn Song, trong giới thiên kim danh giá quyền quý, Hàn Song được xếp ở top đầu, tính cách lạnh lùng xa cách, đã 35 tuổi nhưng không hề có hứng thú kết hôn, trong mắt chỉ có sự nghiệp.
Hàn Song ở trên thương trường đúng là có một chút thủ đoạn, cũng rất khó để nói chuyện.
Mà Hàn gia đúng là khách hàng lớn của Vạn Duyệt..
Cô có dự cảm Tiểu Chương sẽ nói gì đó tiếp theo.
Tiểu Chương: "Chung tổng không chắc khi nào mới có thể tiễn khách hàng lớn. Cô ấy nói nếu chị đang vội thì có thể quay về trước. Còn về dự án thì khi nào có cơ hội sẽ nói sau "
Nói xong, Tiểu Chương mím môi.
Sau này khi nào rảnh rồi nói. Ý ngầm là chỉ cần cô không muốn đợi đêm nay, thì trong tương lai Chung Nghiên Phi cũng không rảnh.
Việc đã đến nước này, Giản Hàng không muốn thừa nhận cũng không được, đó là Chung Nghiên Phi đã cố tình cho cô đợi ở ngoài phòng riêng lâu như vậy.
Hết lần này tới lần khác, cô còn không thể thái độ ra mặt để rời đi.
Chung Nghiên Phi đã bảo cô đến đây, còn dám để cô đợi đương nhiên cô ta đã có một kế hoạch vẹn toàn.
Dù cho chuyện này có đến tai Tần gia, Tần gia cũng không thể nào nói gì được bởi vì Chung Nghiên Phi từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói không với dự án này.Việc Chung Nghiên Phi làm là có lý do vì cô ta phải lấy lòng Hàn Song, và Chung Nghiên Phi cũng nói rằng nếu cô đang gấp, cô có thể đi trước.
Về phần không muốn đi trước mà là muốn tiếp tục chờ, đó là chuyện của cô, cũng không liên quan gì đến Chung Nghiên Phi.
Chung Nghiên Phi đã sắp xếp mọi thứ, không để mắc phải một sai sót nào.
Còn Hàn Song, có lẽ cô ta còn không biết rằng Chung Nghiên Phi đang để cô đợi ở bên ngoài.
Hoặc cũng có thể, Hàn Song biết mục đích của Chung Nghiên Phi, nhưng sẽ giả vờ như không biết, họ đều là những người thông minh, sẽ không nói toạc ra trước mặt.
Dù sao, Chung Nghiên Phi sẽ không để Hàn Song thiệt, có thể sẽ cho Hàn Song lợi nhuận trong kinh doanh.
Có ai mà không cần tiền cơ chứ.
Hiểu rõ mọi chuyện, Giản Hàng khẽ mỉm cười nói với Tiểu Chương: "Không sao, vẫn còn sớm, tôi chờ thêm một chút." Cô không thể rời đi, nếu cô rời đi Chung Nghiên Phi vừa vặn lấy đó làm cớ, sau đó là dự án sẽ rơi vào tay đối thủ cạnh tranh.
Có rất ít hạng mục dự án với số vốn đầu tư trên 2 tỷ trong một năm, sự cạnh tranh trong ngành là rất khốc liệt, mật ít ruồi nhiều, nguồn lực không cho phép cô làm việc theo cảm tính, càng không có lý do chê tiền.
Miếng ăn đã đến miệng còn để cướp mất, đừng nói là cô không cam tâm, đến lúc đó hội đồng quản trị cũng sẽ hỏi đến trách nhiệm.
Chung Nghiên Phi đã chắc chắn rằng cô sẽ không thể và cũng không dám rời đi, bắt được điểm mấu chốt của cô, thế là cô ta không kiêng nể gì bắt cô chờ đợi.
Tiểu Chương trong lòng thở dài, có một số việc một trợ lý bé nhỏ như cô không thể đánh giá được. Tiểu Chương nhìn Giản Hàng, trông cô rất bình tĩnh, bận rộn trở lại công việc.
Sự điềm tĩnh và sức chịu đựng này không phải người bình thường nào cũng có được.
Tiểu Chương không biết khi nào ván bài kết thúc, vì vậy cô phải đợi lệnh bên ngoài phòng riêng.
"Giản tổng, cô cứ làm việc đi ạ."
Giản Hàng cười nhẹ gật đầu.
Bất giác, trời đã rạng sáng
Cô đã chờ hơn ba tiếng.
Người phục vụ mang đến một tách cà phê nóng khác, là cốc thứ ba của buổi tối nay.
Điện thoại kêu bíp báo sắp hết pin, vừa rồi cô đã dùng gần hết chỗ pin để kiểm tra email.
Trong túi chỉ có một cục sạc dự phòng, dây cáp bỏ quên ở trong xe, cô không mang theo.
Trước khi Giản Hàng đi xuống cầu thang, cô đã thông báo với Tiểu Chương: "Tôi đi xuống lấy dây sạc trong xe."
Tiểu Chương mỉm cười, "Được, nếu Chung tổng tìm cô, tôi sẽ báo." Cô nhìn Giản Hàng đi vào thang máy.
Cô cũng không biết tại sao Chung tổng lại muốn gây khó dễ cho Giản Hàng, theo cô được biết ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Duyệt đánh giá rất cao khả năng của Giản Hàng và đội ngũ của cô nên mới yên tâm giao hạng mục cho Giản Hàng làm.
Mà Chung Nghiên Phi cũng từng nói rằng cô ấy đánh giá cao khả năng của Giản Hàng.
Không biết từ khi nào cả hai đã có mâu thuẫn.
Giản Hàng từ trong thang máy đi thẳng ra bên ngoài. Trong sân của hội quán có chỗ để xe dành riêng cho hội viên cấp cao.
Lúc cô đi tới cửa ra vào, đối diện có xe đang tiến vào, ánh đèn chói mắt, Giản Hàng dùng tay che trên trán, không nhìn thấy biển số xe, miễn cưỡng nhìn rõ đường.
Hai chiếc xe lần lượt tiến vào sân hội quán.
Giản Hàng bước sang một bên, đi lướt qua hai chiếc xe.
"Anh, chị dâu cũng ở đó." Bên trong xe, Tần Tỉnh nhắc nhở người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay tham gia tận hai tiệc xã giao, anh uống rượu đến rạng sáng, sau khi kết thúc thì chuyển sang hội quán để giải trí.
Tần Mặc Lĩnh mở mắt ra, dùng ngón tay xoa xoa trán, cơn buồn ngủ và men rượu đã giảm bớt, anh vô thức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không thấy được Giản Hàng.
Tần Tỉnh nói: "Đi qua mất rồi, chị dâu có thể đứng ở bên ngoài."
Tần Tỉnh hỏi ý kiến của anh họ mình "Em đi gọi chị dâu tới góp vui một chút được không?
Tần Mặc Lĩnh thu tầm mắt lại, "Cô ấy có việc rồi."
Vệ sĩ đã mở cửa sau, anh nhấc chân đi xuống.
Trong chiếc xe khác, Tưởng Thịnh Hòa bước xuống, anh ta cũng không vội vã tiến vào hội quán, lấy hộp thuốc ra ném cho Tần Mặc Lĩnh một điếu.
Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn bóng dáng ở cửa hội quán, lơ đễnh đến mức không bắt được điếu thuốc mà Tưởng Thịnh Hòa ném cho mình, điếu thuốc rơi xuống đất.
Anh cúi xuống nhặt điếu thuốc ném vào thùng rác.
Đèn trong sân mờ ảo, nhưng Giản Hàng nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông cao lớn thẳng tắp kia, sau đó liền nhìn thấy Tần Tỉnh cùng Tưởng Thịnh Hòa.
Anh đã thấy được cô.
Tần Tỉnh chào cô, gặp cô trong tay còn cầm túi laptop "Chị dâu, thật trùng hợp. Chị đến nói chuyện công việc sao?"
Giản Hàng mỉm cười, "Ừm, đàm phán về một dự án."
Tưởng Thịnh Hòa cùng Giản Hàng chào hỏi xã giao vài câu, anh ta liếc nhìn Tần Tỉnh, hai người ngầm hiếu ý nhau đi vào hội quán trước, để lại Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ở trong sân.
Tần Mặc Lĩnh im lặng nhìn cô mấy giây, đột nhiên đưa tay, "Chìa khóa xe cho tôi."
Giản Hàng giật mình, không có kịp phản ứng, anh muốn chìa khóa xe làm gì, nhưng cô vẫn đưa cho anh.
Tần Mặc Lĩnh cầm lấy chìa khóa, xoay người đưa cho tài xế bên cạnh, dặn dò: "Lái vào đi, để người nhập thẻ vào hệ thống."
Sau đó anh hỏi Giản Hàng ở phòng riêng nào bàn công việc.
Cô làm gì có phòng riêng, Giản Hàng đành phải báo số phòng riêng của Chung Nghiên Phi.
Tài xế lấy chìa khóa mở xe.
Việc đăng ký số hiệu vào hệ thống dành riêng cho hội viên cấp cao đồng nghĩa với việc sau này khi tới có thể lái xe vào thẳng, không cần phải tìm chỗ đậu xe khắp nơi.
Về sau rốt cuộc không cần phiền não chuyện đậu xe ở đâu nữa.
Giản Hàng nói một cách chân thành, "Cảm ơn."
Tần Mặc Lĩnh không trả lời, đối với anh đó thậm chí không được coi là một chuyện nhỏ, anh là một trong những cổ đông của hội quán này, anh chưa bao giờ hỏi về việc quản lý của hội quán.
Vì vậy, ít người biết rằng anh là một cổ đông ở đây.
Giản Hàng thậm chí còn không biết anh có những khoản đầu tư nào dưới danh nghĩa riêng của mình.
Tần Mặc Lĩnh xoay người đi vào câu lạc bộ, Giản Hàng theo sau, cô phải lên lầu đợi Chung Nghiên Phi.
"Tối mai về nhà ông bà nội ăn cơm." Tần Mặc Lĩnh không nhìn nói.
Giản Hàng không quên, "Bà nội đã nói với tôi rồi."
Tần Mặc Lĩnh: "Ông bà hỏi khi nào thì tổ chức hôn lễ, em định nói thế nào?"
Tần Mặc Lĩnh nghiêng đầu nhìn cô, vừa lúc cô cũng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh cao hơn cô một cái đầu, khí thế cũng do đó rất có sức nặng.
Trong ánh sáng mập mờ, những đường nét góc cạnh của anh rõ ràng và sâu sắc hơn.
Giản Hàng hiểu ý anh, anh không muốn tổ chức đám cưới.
Tần Mặc Lĩnh thẳng thắn: "Tôi với em chưa thân, cho nên hôn lễ sẽ hoãn lại."
Giản Hàng gật đầu, "Vậy tôi sẽ nói với bà nội." Ông bà Tần sẽ nể mặt cô cháu dâu, có khi cô nói một câu còn có tác dụng hơn so với Tần Mặc Lĩnh nói mười câu.
Đám cưới là chuyện của hai người, vì anh không muốn làm nên dù cô có muốn tổ chức thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hia người quả thực cũng chưa thân.
Trong khi nói chuyện, anh bước đến thang máy.
Nhân viên đã mở cửa thang máy.
Tần Mặc Lĩnh đứng ở bên cạnh cửa, đợi cô bước vào, sau đó mới bấm số tầng.
Không gian chật hẹp đến mức Giản Hàng có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người anh, lần trước gần như vậy là ở bệnh viện, cô ngã vào trong vòng tay anh.
Mùi hương là thứ dễ đánh lừa người ta nhất, may là cô còn lý trí và tỉnh táo nên bước qua bên cạnh nửa bước.
Tần Mặc Lĩnh ở trên cao nhìn xuống, thấy cô dịch chuyển, nhất thời không thể phân biệt được cô đang ghét bỏ hay là đang giận dỗi với anh.
Anh kiên nhẫn giải thích: "Đám cưới bị hoãn lại, không phải là không tổ chức."
Giản Hàng không có tự mình đa tình, hiểu thành anh chỉ đang an ủi cô.
Thang máy đi lên lầu hai, Giản Hàng một mình đi ra, Tần Mặc Lĩnh lên lầu ba.
Giản Hàng biết rằng phòng riêng trên tầng ba là phòng riêng lớn nhất và sang trọng nhất trong hội quán này, không cho người ngoài vào. Sự xa hoa vào náo nhiệt ở đó, bên ngoài không phải ai cũng có thể nhìn thấy được.
Phòng bao riêng của Chung Nghiên Phi ở tầng hai, ra khỏi thang máy còn phải đi tiếp một đoạn.
Tiểu Chương thấy cô quay lại, không nói gì, cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng và áy náy.
Xem ra Chung Nghiên Phi dự định tiếp tục cho cô đợi.
Giản Hàng xách cặp máy tính đi ra khu vực nghỉ ngơi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bị bên A làm khó. Có lần cô bị một khách hàng lớn cho đợi cả ngày, đối phương làm xong trực tiếp tan tầm, bảo cô hôm nào lại đến. Cô uổng công đợi không công một ngày, hôm sau lại phải tới ngồi đợi.
Từ khi tốt nghiệp và bước chân vào giới tài chính, chuyện chịu chèn ép là chuyện thường, có khi còn nhiều hơn cả việc ăn cơm hàng ngày.
Dự án của tập đoàn Vạn Duyệt cô nhất định sẽ lấy được, Chung Nghiên Phi càng cho cô đợi thì cô càng phải bình tĩnh xử sự, không thể manh động.
Giản Hàng cầm lấy cuốn sổ, đặt trên bàn mở ra, tập trung xử lý công việc.
"Cô Tần, chìa khóa của cô." Tài xế của Tần Mặc Lĩnh mang chìa khóa cho cô.
Giản Hàng đối với cách xưng hô này cực kì lạ lẫm, xém chút nữa thì nghĩ là không phải gọi cô.
Cô nhận lấy chìa khóa "Cảm ơn."
Tài xế rời đi.
Giản Hàng bình tĩnh, tiếp tục đọc email.
Hôm nay coi như tăng ca trong câu lạc bộ, dù sao ở đâu cũng phải tăng ca.
Cô coi như an ủi chính bản thân mình.
Người lái xe rẽ vào cuối hành lang và đi đến phòng bao riêng trên lầu.
Tần Mặc Lĩnh đang đánh bài ở trên, trong phòng riêng ồn ào náo nhiệt, một số chuyện không thể để người khác biết, tài xế dùng di động gõ chữ đưa cho anh đọc, tình hình mà nhân viên thu thập được sẽ được báo cáo cho Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh ánh mắt từ trên điện thoại di động rời đi, di chuyển tới các lá bài trong tay.
Không nói một lời nào.
Người lái xe nhận thấy rằng khuôn mặt của ông chủ rất khó coi.
Nghĩ lại, Giản Hàng vừa xuất viện đã phải chờ ở hành lang trong hội quán đến tận bây giờ, kết quả còn chưa được gặp đối tác, ông chủ có thể vui sao? Bản thân ông chủ còn tự mình chăm sóc nâng niu vợ, chưa từng để cô chịu uất ức, làm sao có thể chịu được việc nhìn Giản Hàng bị người ta gây khó dễ.
Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho tài xế, "Gọi điện cho quản lý hỏi anh ta hôm nay có những ai đang ở trong phòng bao dưới lầu."