Chương 15: Ngất xỉu

Cưới Trước Yêu Sau

Mộng Tiêu Nhị 11-11-2023 16:08:59

Khi ăn cơm Tần Mặc Lĩnh thường không nói chuyện, Giản Hàng cũng theo đó không lên tiếng. Bên ngoài cảnh đêm thật đẹp, vừa ăn vừa ngắm cảnh, không chút nhàm chán. Cô và Tần Mặc Lĩnh có ăn cùng nhau vài lần, những lần đó đều là cùng gia đình hai bên dùng bữa, hai người chưa từng ăn riêng, hôm nay được coi là lần đầu tiên. "Lúc họp anh cũng không nói gì sao?" Giản Hàng tò mò hỏi. Thực ra điều cô muốn hỏi là, sao anh lại kiệm lời như vậy, chỉ là đổi một cách hỏi khác. Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu, không đáp mà hỏi ngược lại, "Lúc họp em nói rất nhiều sao?" Giản Hàng không ngờ rằng anh sẽ ném lại vấn đề cho cô, cô đáp: "Cũng tuỳ trường hợp." Cô còn chưa kịp nói kĩ xem là trường hợp nào, Tần Mặc Lĩnh đã tiếp lời cô: "Lúc họp đừng nói nhiều như vậy, không có ai muốn nghe cả." Giản Hàng: "..." Hơi đau lòng, nhưng quả thực là như vậy. Không ai muốn lúc họp ngồi nghe sếp tràng giang đại hải, đặc biệt là khi công việc của bản thân không thuận lợi, hận không thể nghe sếp nói hai chữ "tan họp" ngay lập tức. Trên tay Tần Mặc Lĩnh cầm ly rượu vang, anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. Giản Hàng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy yết hầu anh khẽ cuộn, ánh mắt cô lập tức rời đi, giả bộ đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất. Nhìn thêm cảnh đêm vài lần, nhưng cũng vẫn mờ ảo như vậy, cô thu lại tầm mắt, lần này cô thản nhiên nhìn anh, "Có cơ hội sẽ ngồi nghe xem Tần tổng mở họp ra sao." Tần Mặc Lĩnh đặt ly rượu xuống, "Không cần đến nghe, bởi cũng giống như bây giờ vậy, có khi còn không được nhiều lời như hiện tại." Giản Hàng định mở miệng, sau đó lại im lặng. Lúc họp, sếp nhiều lời thường khiến mọi người chán ghét, nhưng nếu như không nói gì, chẳng phải phòng hội nghị sẽ càng trở nên căng thẳng sao. Tần Mặc Lĩnh lại nói, "Cho dù là cuộc họp gì, nếu có tin tốt tôi sẽ là người thông báo, còn lại thì để phó tổng thay lời." Giản Hàng: "..." Cô bật cười. Ngại không cười thành tiếng, cô cố gắng nhịn lại. Hiểu đơn giản lời anh nói là, vai xấu giành cho phó tổng, còn vai tốt do anh đảm nhận. Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, "Muốn cười thì cứ cười ra đi, bị sặc rồi lại trách tôi." Giản Hàng: "..." Quen anh lâu như vậy rồi, tối nay là lần đầu tiên thoải mái như vậy, không ngờ cũng có lúc anh lại khá hài hước như thế này. Nhưng khi anh nói lời hài hước, gương mặt vẫn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào. Ăn cơm xong, Tần Mặc Lĩnh thu dọn bát đũa, không để cô phải động tay. Cô quay lại phòng ăn lớn ngồi vào bàn ghế ở trong đó, xử lý nốt công việc xong, tắt máy tính rồi cất vào túi. Tối nay Tần Mặc Lĩnh không ở lại đây, khi rời đi tắt hết toàn bộ điện của căn nhà. Giản Hàng không hiểu tại sao anh lại để không chung cư không ở, muốn biến biệt thự thành nhà cưới. Cô chỉ nghĩ như vậy, không lên tiếng hỏi anh. Tần Mặc Lĩnh vẫn luôn đưa cô về tận nhà, giống như trước đây, anh dừng lại ở bên ngoài cảnh cửa, dặn dò cô: "Nếu giữa đêm em thấy dạ dày không thoải mái, nhớ gọi cho tôi." "Đã truyền nước rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì, anh đợi tôi một chút rồi đi." Giản Hàng đi về phía nhà bếp. Tần Mặc Lĩnh đã chuẩn bị tâm lý, đoán được cô muốn đi lấy gì. Quả nhiên như dự đoán, cô lại lấy một hộp sữa bò đưa cho anh. Tần Mặc Lĩnh muốn từ chối, nhưng thế nào lại đưa tay ra nhận lấy. Người sầu não nhất lại là dì Cảnh, sáng ngày hôm sau khi thức dậy, trên bàn bếp lại có thêm một hộp sữa bò. Không cần nghĩ cũng biết là do Tần Mặc Lĩnh đem về. Mấy ngày trước Tần Mặc Lĩnh có dặn bà chuẩn bị một thùng sữa hãng này, bà đã mua về rồi, kết quả anh lại không uống. Bà là người u mê tiểu thuyết, chỉ đọc loại ngôn tình cẩu huyết, chẳng lẽ đây là người phụ nữ nào tặng cho Tần Mặc Lĩnh? Dù sao dì Cảnh cũng không nghĩ tới Giản Hàng, bà biết được mối quan hệ giữa hai người, nếu nhưng không phải do ông bà nội Tần Mặc Lĩnh bắt nối, cuộc hôn nhân này có lẽ đã không thành. Đến bây giờ Giản Hàng vẫn chưa chuyển qua ở, đã chứng minh được vấn đề này. Dì Cảnh cất hộp sữa đi, rồi chuẩn bị bữa sáng. Bảy giờ sáng, Tần Mặc Lĩnh chạy bộ buổi sáng xong, tắm qua rồi xuống ăn sáng. Anh nhìn ly cà phê trên bàn, đột nhiên quay đầu sang, "Dì Cảnh, ngày mai đổi sang uống sữa bò." "Được." Dì Cảnh xác nhận với anh một chút, "Là loại sữa bò hôm qua cậu đem về sao?" "Vâng, sau này chuyển hẳn qua uống sữa." Tần Mặc Lĩnh cầm ly cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm. Anh không nhìn rõ được Giản Hàng, không biết rốt cuộc suy nghĩ của cô ra sao, đồng ý kết hôn, nhưng lại không muốn chuyển qua đây. Thấm thoắt hai tuần trôi qua. Đến khi hộp sữa cuối cùng của thùng sữa được uống hết, vẫn chưa thấy Giản Hàng có ý định chuyển qua. Hai tuần này, Tần Mặc Lĩnh gọi cho Giản Hàng hai lần, vào ngày thứ tư tuần thứ nhất, nói chuyện không được ba mươi giây, giọng Giản Hàng lúc nói chuyện rất nhỏ, nói rằng cô ở Manhattan, đang có một cuộc họp. Lúc này anh mới biết cô đã đi công tác rồi. Mười rưỡi tối thứ tư tuần thứ hai, Giản Hàng nói chuyện với anh năm phút, trong đó bốn phút rưỡi, cô nghe ngóng tin tức về tình hình một xí nghiệp ở Tô thành từ anh. Xí nghiệp đó là một công ty mà tập đoàn Vạn Duyệt chuẩn bị thu mua. Trong điện thoại, Tần Mặc Lĩnh hỏi một câu: "Em đi công tác về rồi sao?" Giản Hàng: "Ừm, vừa về hai ngày trước." Cô đã ở Manhattan tổng cộng tám ngày. Cuộc đối thoại yên lặng trong vài giây. Tần Mặc Lĩnh đang xử lý tài liệu, vừa rồi cô có hỏi anh về tình hình của công ty ở Tô Thành kia, anh chỉ nói đại khái về tình hình, còn cụ thể bản thân không nhớ quá rõ, nhưng ở trong máy tính có, "Gửi cho tôi email của em, sau khi tôi xử lý xong tài liệu về công ty ở Tô Thành kia, sẽ gửi cho em." "Cảm ơn anh." Giản Hàng không ngờ anh lại dụng tâm như vậy. Trước khi cúp điện thoại, Tần Mặc Lĩnh lại hỏi: "Dạ dày em còn đau nữa không?" "Không còn đau nữa." Tạm thời dạ dày của cô đã khỏi rồi, nhưng có thể uống rượu hay không, thì lại là chuyện khác. Khoảng thời gian này cô luôn uống thuốc đầy đủ, không uống rượu. "Đừng quên gửi email của em cho tôi." Sau đó Tần Mặc Lĩnh cúp điện thoại. Xử lý tài liệu đến tận đêm khuya, sau đó anh gửi toàn bộ cho Giản Hàng. Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Mặc Lĩnh gặp Chung Nghiên Nguyệt ở nhà ăn của Lạc Mông. Nhà ăn của Lạc Mông có ba tầng, chia thành sáu khu vực dùng bữa, một trong số đó dành riêng cho quản lý cấp cao của công ty. Tần Mặc Lĩnh rất ít khi đến nhà ăn ăn trưa, Chung Nghiên Nguyệt hiếm lắm mới gặp anh một lần ở đây, nên ngồi cùng anh dùng bữa. Năm nay Lạc Mông lại chuẩn bị tăng thêm một đường dây sản xuất ở nước ngoài, nhà máy mới xây dựng là nhà máy thứ năm của Lạc Mông ở nước ngoài, Chung Nghiên Nguyệt hỏi: "Thủ tục xây dựng nhà máy đã được phê chuẩn chưa?" Tần Mặc Lĩnh: "Vẫn chưa." Sắp tới anh sẽ đi công tác, chính là để đàm phán về thủ tục xây dựng với địa phương. Thư ký Cao đã đặt vé máy bay vào buổi chiều ngày kia. Chung Nghiên Nguyệt thấy Tần Mặc Lĩnh không muốn nói chuyện công lắm, cô cũng dừng lại đúng lúc, nói đến việc hôm qua mình đi dạo phố gặp được Phùng Mạch, "Phùng Mạch bảo tôi thay cô ấy gửi lời chúc phúc đến cậu, chúc cậu hạnh phúc mỹ mãn." Lúc đó Phùng Mạch không nhắc đến Giản Hàng một chữ, cô ta hoàn toàn hiểu được, Phùng Mạch có thể buông xuống được nỗi lòng, chúc phúc Tần Mặc Lĩnh, nhưng không đại diện cho việc muốn chúc phúc Giản Hàng. Tần Mặc Lĩnh đang nghĩ đến chuyện thủ tục xây dựng nhà máy, không để ý đến lời của Chung Nghiên Nguyệt. Anh thu lại dòng suy nghĩ, nói: "Cô vừa nói gì vậy?" Chung Nghiên Nguyệt tưởng rằng anh không muốn nhắc đến Phùng Mạch nên giả bộ không nghe thấy, vì vậy, cô ta cũng không nhắc lại chuyện này, "À, nói rằng tuần này tôi vẫn phải đi xem mắt." Ngày hôm đó ở nhà hàng, bị chị gái cằn nhằn cả nửa ngày, cô quyết định đối phó chuyện này, đi gặp người đàn ông có thể sẽ liên hôn. Nhưng gặp rồi cũng sẽ không có diễn biến sau đó, bởi lòng cô vẫn nhớ người yêu cũ. Tối qua cô nằm mơ thấy anh ta, mơ thấy anh ta đã về nước. Bây giờ cô vô cùng ngưỡng mộ Phùng Mạch, Phùng Mạch nói buông bỏ Tần Mặc Lĩnh được, và cũng làm được. Không giống cô, u mê không chịu tỉnh ngộ. Tần Mặc Lĩnh tiếp lời: "Xem mắt cũng không tồi." Chung Nghiên Nguyệt: "..." Thật khó tưởng tượng được, lời này lại có thể từ miệng anh nói ra. Hơn nữa, khi đó anh lại là người cho bảy, tám đối tượng xem mắt leo cây. – Hai tuần nay, Giản Hàng bận đến mức chân không chạm đất. Từ lần ở chung cư của Tần Mặc Lĩnh ăn cháo anh nấu xong, vẫn chưa gặp lại anh. Hạng mục thu mua của tập đoàn Vạn Duyệt, vẫn không có manh mối phát triển. Bây giờ Cao tổng vẫn chưa hẹn được Chung Nghiên Phi, bởi Chung Nghiên Phi chẳng nể mặt ai cả. Giống như trong dự liệu của cô, Chung Nghiên Phi hướng đến một tổ chức trung gian khác. Cao Vực buồn bực, "Trước đây Chung Nghiên Phi còn nói qua, nếu có cơ hội sẽ hợp tác cùng Doãn Lâm." Bây giờ cơ hội đến rồi, Chung Nghiên Phi lại trực tiếp bỏ qua ngân hàng đầu tư Doãn Lâm. Giản Hàng: "Lần này tôi đi Manhattan là để nhờ bạn bè giúp đỡ, Chung Nghiên Phi không muốn cùng chúng tôi hợp tác, không có nghĩa là tập đoàn Vạn Duyệt cũng không muốn." Có thể vòng một đường khác. Cao Vực được đả thông, nếu như hội đồng quản trị của Vạn Duyệt, bao gồm cả chủ tịch Chung đều muốn hợp tác với Doãn Lâm, Chung Nghiên Phi không đồng ý cũng không được, "Để tôi đi tìm hai vị thành viên ban quản trị của công ty họ." Giản Hàng hy vọng lần này có thể thuận lợi lấy được dự án này, nếu như ở giai đoạn tạo dựng mối quan hệ đã bị 'PK knock-out', thì năng lực có mạnh hơn nữa cũng không có tác dụng. Sau khi công tác trở về, cô tiếp tục chế độ tăng ca không nghỉ ngơi, cũng không có thời gian về nhà, mệt rồi sẽ ngủ một chút trên sô pha trong văn phòng. Tối nay còn phải tăng ca, đây là ngày thứ ba phải thâu đêm. Dự án đi tới hồi kết, là thời điểm bọn họ bận rộn nhất. Một giờ sáng, Giản Hàng xoa xoa thái dương, đi tẩy trang, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó đứng trước cửa sổ một hồi, đầu óc tỉnh táo hơn không ít. Ở những vị trí làm việc bên ngoài, đều đang giăng đèn đánh giặc đêm*. *Giăng đèn đánh giặc đêm: Làm việc vào ban đêm. Giản Hàng có chuẩn bị một thùng sữa để ở công ty, cô giữ lại hai hộp, còn lại đem chia cho mọi người. "Ăn chút gì đi rồi làm tiếp, nếu mệt rồi thì cứ ngủ một lúc." Ghế làm việc của họ có thể tách ra thành một chiếc giường đơn giản, có thể nằm lên đó ngủ. Giản Hàng đang chia sữa cho mọi người, có một tiếng ngáy rất lớn vang lên, là từ vị trí làm việc ở góc văn phòng. Mọi người đều bật cười, tiếng này là của Lâm Kiêu, cậu ta dựa lên ghế làm việc ngủ, đầu nghiêng qua một bên, tư thế ngủ vô cùng không thoải mái. Những người khác ở đây thực sự đang tăng ca, còn cậu ta góp mặt cho đủ quân số. Trước khi ngủ Lâm Kiêu có chơi hai ván game, mỗi ngày cậu ta đều kiên trì gửi tin nhắn cho Olive nhỏ: [Ngày thứ hai mươi hai bế quan, Olive nhỏ, cậu có dám vuốt lương tâm mình rồi nói, cậu không lập nick phụ rồi chơi bên đó không?!] Cậu ta cảm thấy Olive nhỏ chẳng ra làm sao, cậu ta và Tần Tỉnh thật lòng muốn trở thành bạn bè, nhưng cô thì sao? Trong giấc mơ, cậu ta mơ rằng mình đang chơi game, sau đó bị đối thủ hạ gục, hơn nữa ID của đối phương lại là Olive nhỏ. Đã nói ngay từ đầu rồi, nhất định là Olive nhỏ đang cày nick phụ, quả nhiên là như vậy. Trong lúc tức giận, Lâm Kiêu tỉnh dậy, cả người nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Cậu ta giật mình, bắt được lấy tay ghế. Không biết trên bàn xuất hiện thêm một hộp sữa từ khi nào. – Sáng ngày hôm sau, Giản Hàng đang ngủ gục trên sô pha trong văn phòng, bị tiếng sấm làm bừng tỉnh. Hôm nay là cơn mưa xuân đầu tiên của năm, sức mưa không nhỏ. Giản Hàng đứng dậy đi lắm, ăn một chút đồ ăn sáng, lại bắt đầu vào guồng quay bận rộn. Buổi sáng có ba cuộc họp, còn có mấy chục email đang đợi cô trả lời, còn phải kịp trước hai giờ đem tài liệu đến trung tâm tài chính bên kia, trao đổi với đối phương một vài vấn đề. Có cuộc gọi gọi đến, Giản Hàng nhấn nghe. Ở đầu máy bên kia, giọng điệu vô cùng gấp gáp, "Olive, làm phiền chị rồi, phiền chị xem email đêm qua em gửi với, khách hàng đang đợi chị trả lời." Giản Hàng nhíu mày, "Được, lâu nhất nửa tiếng nữa sẽ trả lời cô." Vừa đặt điện thoại di động xuống, điện thoại bàn lại vang lên. "Lão đại, xin chị mau xem email, bọn em đang đợi ý kiến của chị." "Sáng nay tôi không có thời gian nữa, buổi trưa sẽ xem." Giản Hàng tiện tay đánh dấu thêm công việc cần làm, trả lời email của ai, lúc mấy giờ. Bình thường nếu gọi đến giục cô trả lời email, đều là trường hợp gấp. Thời gian buổi sáng nay của cô đã bị xếp kín, chỉ có thể nhét vào giờ nghỉ trưa để đọc email, một số trang của tài liệu. Giản Hàng xem từng cái một, xem xong viết khoảng nửa trang ý kiến của bản thân. [Đã nhận được, cảm ơn lão đại.] Giản Hàng đi rót nước, thư ký gõ cửa vào, hỏi cô muốn ăn gì. "Không muốn ăn lắm, giúp chị pha một ly cà phê nhé." Một ly cà phê để tiếp tục bán mạng. Ở bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa, con đường kẹt xe hơn ngày thường, Giản Hàng đi đến trung tâm tài chính bên kia sớm hơn ba mươi phút. Tài xế lái xe, cô ở trên xe mơ màng khoảng hai mươi phút, dọc đường đi qua Lạc Mông, cô nghĩ ngợi, đã hơn hai tuần mình chưa gặp Tần Mặc Lĩnh rồi. Nhưng không kịp nghĩ nhiều hơn, lại có điện thoại công việc gọi đến... "Lão đại, là em." Lâm Kiêu dùng máy bàn gọi cho cô, giọng điệu ủ rũ. "Có chuyện gì vậy?" Lâm Kiêu xoa xoa mũi, "Có một vài số liệu làm sai rồi." Giản Hàng không trách mắng, "Đợi tôi về rồi nói." Đến dưới lầu trung tâm tài chính, tài xế dừng xe bên đường, Giản Hàng mở ô, cầm tài liệu vội vã bước vào. Khi trao đổi với khách hàng, cô không cảm thấy mệt, thậm chính tinh thần còn rất tỉnh táo hưng phấn. Nhưng sau khi rời khỏi, vừa bước vào thang máy, đầu óc trở nên nặng nề, còn chân nhẹ bẫng đi, chắc là do buổi trưa chưa ăn cơm. Tối nay phải ăn cơm đúng giờ, trở về sẽ ngủ bù một giấc. Nghĩ vậy xong, thang máy dừng lại ở tầng một, Giản Hàng cùng đoàn người bước ra khỏi thang máy. Nhưng vừa bước được vài bước, chân cô như dẫm lên lớp bông mềm, cô vươn tay muốn túm lấy thứ gì đó, nhưng lại không bắt được gì. Trước mắt bỗng trở nên đen tối. Lúc này, Tần Mặc Lĩnh và thư ký cao vừa đi qua cửa hải quan. Tần Mặc Lĩnh đang nghỉ ngơi trong phòng chờ dành cho khách VIP, nhờ thư ký Cao rót cho mình một ly nước ấm, uống được nửa ly,anh vô hình cảm thấy có điều gì đó bất an. Có lẽ bởi vì vội cho kịp giờ lên máy bay mà không ngủ trưa, anh nghĩ vậy.