Khi họ đến bệnh viện, Tần Mặc Lĩnh cầm theo túi đựng laptop của cô xuống xe.
Đến giờ Giản Hàng gần như vẫn chưa có ý thức về việc Tần Mặc Lĩnh đã là chồng mình, cô cứ tự nhiên mà coi anh là đại thiếu gia nhà họ Tần, là Tần tổng của Lạc Mông, nói không chừng về sau còn là của khách hàng lớn của cô.
Dù sao, dẫu cho anh có thân phận như thế nào, cô cũng không thể thực sự coi anh là chồng của mình được, từ đầu tới cuối, giữa cô và anh luôn có một ranh giới rất rõ ràng.
Cho nên thấy anh thay cô xách túi laptop, phản ứng đầu tiên của cô là: "Làm phiền anh quá, tôi có thể xách được mà."
Chỉ là đau dạ dày mà thôi, bây giờ gần như đã đỡ hẳn, không tới mức đến cái túi laptop cũng cầm không nổi.
Tần Mặc Lĩnh đi ở phía trước, Giản Hàng tiến lên mấy bước, "Đưa cho tôi đi."
Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, không trả lời, đi thẳng về phía phòng cấp cứu.
Lễ tình nhân tối hôm đó, anh giúp cô xách túi hoa quả cũng là dáng vẻ không cho phép cự tuyệt này.
Giản Hàng thấy vậy cũng không tiếp tục kiên trì đòi xách túi laptop nữa.
Có Tần Mặc Lĩnh ở đây, cô không cần phải lo lắng về việc đăng ký, chỉ cần ngồi ở khu vực phòng chờ và đợi anh.
Tối nay là một bác sĩ khác trực ban, hệ thống dữ liệu có thể tra được hôm qua cô đã uống và truyền thuốc gì, hôm nay cũng kê đơn tương tự.
Sau khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Tần Mặc Lĩnh đi thanh toán hóa đơn.
Giản Hàng đuổi theo anh, "Để tôi trả tiền."
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô, anh và cô đã là vợ chồng, không đến nỗi ngay cả tiền thuốc men cũng muốn tách bạch rõ ràng như vậy chứ, anh nói: "Nếu không phải do tôi để em uống rượu, em sẽ không đến mức đau dạ dày thế này. Em đến chỗ truyền dịch đợi tôi đi."
Anh như vậy là muốn chịu trách nhiệm với việc để bệnh của cô tái phát đấy à. Giản Hàng nửa đùa nửa thật: "Yên tâm, tôi sẽ không bắt đền anh đâu." Cô nói: "Thẻ của tôi có tiền, có thể quẹt trực tiếp, không cần phải dùng tiền mặt."
Tần Mặc Lĩnh vẫn nhất định muốn tự mình trả phí, không ai ngăn được.
Giản Hàng không hiểu được sự cố chấp của anh, do anh không muốn nợ cô sao?
Cũng không phải nhiều tiền, muốn thanh toán thì cứ thanh toán đi.
Cô đi đến phòng truyền dịch.
Khi y tá chuẩn bị tiêm cho cô, Tần Mặc Lĩnh nói với cô ấy: "Tiêm ở bên tay phải đi."
Y tá nhìn Giản Hàng, bởi tay mà Giản Hàng đang duỗi ra là tay trái.
Giản Hàng ra hiệu cho y tá: "Cô cứ tiêm bên tay trái cho tôi." Cô lát nữa phải tăng ca, cần gõ phím, không chừng còn phải cầm con chuột, nếu tiêm bên tay phải, làm sao có thể tăng ca đây?
Tần Mặc Lĩnh nhìn mu bàn tay trái của cô, "Tay trái của em bị sưng như vậy, vẫn tiêm được sao?"
Giản Hàng: ". . . Được."
Vị trí tiêm ngày hôm qua, bởi đã một ngày trôi qua, bây giờ gần như không nhìn thấy vết bầm nữa, nếu thực sự vì chút bầm tím này mà không tiêm được, quả thực có hơi lố, ngay cả trẻ con cũng không đến nỗi vì bầm một chút mà không tiêm.
Do anh vẫn chưa từng thấy trường hợp nào đã truyền nước được một tuần rồi, nhưng cánh tay vẫn sưng lên vì vết mũi tiêm như cô.
Y tá không nghĩ tới người đàn ông trước mắt nhìn qua thì lạnh lùng như vậy nhưng lại rất biết cách quan tâm.
Hôm nay không cần nằm trên ghế nữa, Tần Mặc Lĩnh giúp cô nâng lưng ghế thẳng lên, sau đó mở túi lấy laptop ra, đặt chiếc túi lên đùi cô trước, sau đó mới đặt laptop lên trên.
Suốt toàn bộ quá trình anh đều không nói một câu, chỉ yên lặng giúp cô chuẩn bị mọi thứ.
Làm xong, Tần Mặc Lĩnh mới đứng lên.
Bàn tay còn đang truyền dịch của Giản Hàng đặt trên tay vịn của ghế ngồi, không dám nhúc nhích.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Cám ơn anh."
Từ khi quen biết, mỗi lần cô nói lời cảm ơn, chưa bao giờ thấy anh đáp lại.
Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy điện thoại di động ra xem.
Giản Hàng mở máy tính, trong lúc chờ khởi động máy mất mười mấy giây, cô ngồi thất thần.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ra nước ngoài du học, từ đó, cô học cách sống tự lập, tự mình gánh vác mọi khó khăn, mỗi khi nói chuyện với bố mẹ cũng đều là tốt khoe xấu che, cũng tự chăm sóc bản thân mỗi khi ốm đau.
Về sau cô có thể một mình gánh vác được nhiều chuyện, dẫn dắt đoàn đội tham gia các dự án, sau đó cô cũng bắt đầu học được cách quan tâm mọi người trong nhóm.
Ngay cả khi đã về nước, ở gần bố mẹ như vậy, cô cũng chưa từng nói với họ chuyện mình bị ốm hay nằm viện, và không muốn làm họ phiền lo.
Cô đã quen với việc tự mình sắp xếp mọi thứ.
Hôm nay được Tần Mặc Lĩnh chăm sóc như vậy, từ việc đăng ký đến thanh toán, kể cả chuyện mở máy tính anh cũng đều thay cô làm hết, cô lại có chút chưa thích ứng kịp, đột nhiên cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ to xác.
Nhưng cũng lại cảm thấy, được anh chăm sóc vậy cũng thật tốt.
Hai luồng suy nghĩ này vô cùng mâu thuẫn.
Giản Hàng chợt hoàn hồn, điền mật khẩu máy tính, truy cập vào màn hình chính.
"Hôm qua mấy giờ em đến bệnh viện?"
Giọng nói hơi đột ngột cất lên bên tai cô.
Giản Hàng nghiêng đầu, trả lời anh: "Hơn hai giờ sáng, cụ thể thì không nhớ rõ là mấy giờ."
Tần Mặc Lĩnh lại hỏi: "Em tự mình lái xe?"
"Không phải, bảo vệ khu chung cư đưa tôi tới."
Tần Mặc Lĩnh gật đầu.
Anh không hỏi nữa, Giản Hàng đăng nhập vào email, tiến vào trạng thái làm việc.
Một cặp đôi trẻ ngồi đối diện Tần Mặc Lĩnh, cô bạn gái cũng đang truyền dịch, người bạn trai ngồi ở bên cạnh. Bạn nam hỏi bạn gái có muốn ăn gì không.
"Bây giờ em thoải mái rồi, cái gì cũng muốn ăn."
"Để anh ra ngoài mua, em cứ ngồi đây nha."
Tần Mặc Lĩnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của cặp đôi đối diện.
Đột nhiên anh nhớ ra Giản Hàng cũng chưa ăn cơm, ban nãy anh trực tiếp đến đón cô đến bệnh viện, trên đường cũng quên hỏi cô có muốn ăn gì không.
Anh ngẩng đầu nhìn chai truyền nước, lịch sự hỏi: "Truyền dịch trong lúc bụng rỗng, sẽ không kích thích đến dạ dày chứ?"
Giản Hàng một bên vẫn gõ phím, một bên trả lời anh: "Trước khi đến đây tôi đã ăn hai lát bánh mì lót dạ rồi, thế nên không sao đâu."
Dừng lại một lúc, cô trả lời nốt email đang làm dở, sau đó nói, "Tôi không đói."
Vừa dứt lời, Giản Hàng bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn anh, "Anh còn chưa ăn cơm đúng không?"
Tần Mặc Lĩnh vừa hỏi cô có muốn ăn chút gì hay không, kết quả vấn đề lại chuyển qua anh.
"Tôi về nhà ăn." Anh nói.
Giản Hàng lúc đầu không đói bụng, nhưng khi truyền được nửa chai, hương thơm đồ ăn của người ở trước mặt thoảng qua, cô bỗng cảm thấy đói.
Đợi truyền dịch xong, cô định sẽ mời Tần Mặc Lĩnh ăn khuya.
Hôm nay truyền nước khá nhanh, hai tiếng đã kết thúc.
Giản Hàng chọn một nhà hàng cao cấp mời khách, Tần Mặc Lĩnh cho rằng cô muốn ăn, liền đồng ý.
Ngồi trong ô tô, cô nhìn thấy xa xa là một tòa chung cư cao cấp chọc trời, Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh không có gì để nói, đã nhìn máy tính cả buổi, mắt hơi khó chịu, cô mới ngoảnh ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn các tòa nhà.
Căn hộ chung cư cao cấp đó là mục tiêu của cô, vài năm nữa, đợi cô có kha khá tiền rồi, định sẽ bán căn nhà hiện đang ở đi, vay thêm một khoản để mua một căn hộ cao cấp kia cho bố mẹ, cô chỉ có thể mua được một căn nhỏ nhất ở đây.
Tuy nhiên, dù nói là căn nhỏ nhất nhưng cũng không quá nhỏ, gần 150 mét vuông.
Bố mẹ cô bây giờ vẫn sống trong ngôi nhà cũ cách đây nhiều năm, hoàn cảnh sống xung quanh tiểu khu rất bình thường.
Thực ra chính cô cũng vẫn luôn muốn ở căn chung cư cao tầng xa hoa, nhưng lương mấy năm trước không cao như bây giờ, không mua nổi một căn nhà lớn hơn và đắt tiền hơn.
Chỉ có thể gồng gánh mua được căn hộ mà hiện tại cô đang ở kia.
"Em muốn ăn gì? Tôi gọi nhà hàng chuẩn bị trước."
Giản Hàng đang thất thần, không nghe thấy Tần Mặc Lĩnh nói.
"Giản Hàng?"
"Có chuyện gì vậy?" Giản Hàng trở về với hiện thực.
Tần Mặc Lĩnh không vội hỏi cô ăn cái gì, "Em đang nhìn gì vậy?"
Giản Hàng cũng không giấu diếm, chỉ chỉ vào khu chung cư ngoài cửa sổ.
Tần Mặc Lĩnh nghĩ là: "Em có nhà ở đó?"
"Không có. Mua không nổi." Giản Hàng không đề cập đến việc cô muốn mua nhà cho bố mẹ mình.
Tần Mặc Lĩnh dặn dò lái xe: "Về chung cư trước."
Giản Hàng nhìn anh, "Anh có nhà ở đây à?"
Tần Mặc Lĩnh "Ừ" một tiếng.
Giản Hàng không hỏi anh vì sao đột nhiên muốn về chung cư, có thể là lấy đồ, cũng có thể là đưa cô đến tham quan một chút xem chung cư cao cấp là như thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô.
Trước mắt cô mới chỉ có suy nghĩ như vậy, cũng chưa thực sự đi xem nhà, vì trong khoảng ba, năm năm nữa chắc vẫn chưa đủ tiền mua, chỉ lên mạng xem qua, không có cảm giác chân thực.
Trong thang máy của chung cư cao cấp, Giản Hàng số tầng lầu nhìn Tần Mặc Lĩnh nhấn, đoán được phòng của anh ít nhất phải năm, sáu trăm bình*.
*Bình: 1 bình bằng 3.3579 mét vuông.
Cùng một tòa nhà, nhưng giữa các tầng lầu cũng có sự cách biệt rất lớn.
Về đến căn hộ, sự sang trọng và xa hoa ập tới trước mắt.
Giản Hàng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn khác xa so với trong tưởng tượng, sự rộng lớn của căn nhà trước mắt khiến cô sững sờ vài giây.
Tần Mặc Lĩnh tìm một đôi dép nam mới để đi trong nhà cho cô, "Trong nhà không có dép của nữ."
Anh mở điện thoại, bật đèn tất cả các phòng trong nhà chỉ bằng một động tác nhỏ, quay sang cô nói: "Em cứ tự nhiên." Lại nói thêm: "Tối nay ăn ở nhà đi."
Trong căn hộ chỉ có hai người bọn họ, lại không có dì giúp việc ở nhà: "Gọi khách sạn đưa đồ tới sao?"
Tần Mặc Lĩnh hướng vào phòng bếp, "Tôi tự nấu."
Giản Hàng kinh ngạc: "Anh biết nấu cơm?"
"Đơn giản thì nấu được."
"Không nghĩ tới anh cũng biết nấu cơm đấy."
"Tôi không thích trong nhà có người ngoài, khi ở nước ngoài du học cũng học được mấy món." Tần Mặc Lĩnh nói, người đã đi vào phòng bếp.
Giản Hàng cũng biết nấu ăn, điều này tương tự như hoàn cảnh của anh. Cô muốn ăn món Trung, nên khi đi du học đã quyết định tự nấu. Ông của cô là một đầu bếp giỏi, thường dạy trực tiếp qua video. Sau một vài năm, mặc dù kỹ năng nấu nướng của cô không quá tốt, nhưng nấu một bữa ăn giản dị thường ngày thì là chuyện nhỏ.
Nhưng sau khi đi làm, cô ít nấu hơn, nhiều khi không có thời gian, một tuần chỉ nấu hai bữa.
Tần Mặc Lĩnh đi chuẩn bị cơm nước, cô loanh quanh ở phòng khách và ban công, nhưng không vào tham quan phòng ngủ, cảm thấy như vậy không được lịch sự cho lắm.
"Giản Hàng?"
Tần Mặc Lĩnh không thấy cô ở trong phòng khách.
"Tôi ở đây." Giản Hàng đang ở ban công ngắm hoa.
"Có chuyện gì vậy?" Cô đi qua hai góc ngoặt mới nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh mở điện thoại di động, đang tìm số của nhà hàng, "Trong tủ lạnh không có rau củ, em lại không thể ăn món Tây, vậy gọi cho khách sạn đi."
Giản Hàng vốn rất muốn nếm thử tài nấu nướng của anh, tiếc nuối nói: "Được, anh cứ quyết định đi. Có cơ hội lại nếm thử đồ ăn anh làm sau."
Tần Mặc Lĩnh nhìn cô vài lần, nhất thời lại thay đổi chủ ý, "Hay nấu cháo nhé?" Mấy thứ nguyên liệu nấu cháo tốt cho dạ dày trong nhà vẫn có.
"Được." Ăn cháo là tốt nhất, đồ ăn dầu mỡ không tốt cho tiêu hoá, mấy thứ đó cô tạm thời không dám ăn.
"Em có không ăn được gì không? Hành hay gừng gì đó ăn được chứ?" Anh lại hỏi.
Giản Hàng không kén ăn, "Tôi cái gì cũng ăn được."
Tần Mặc Lĩnh ném điện thoại lên sô pha, lại bước vào bếp.
Giản Hàng đi cùng vào phòng bếp, muốn nhìn anh nấu nướng một chút.
Tần Mặc Lĩnh quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Không cần em phụ. Không phải công việc của em còn chưa làm xong hay sao?"
Giản Hàng gật đầu.
Cũng đúng, tranh thủ bây giờ tăng ca, về nhà có thể nghỉ ngơi sớm một chút, tối hôm qua giày vò cả một đêm không ngủ rồi.
Cô nhờ tài xế mang túi đựng laptop lên phòng.
Bàn ăn trong phòng khách rất dài, tựa như bàn hội nghị, cô ngồi ở đây làm việc.
Giản Hàng ngồi vị trí này, nghiêng đầu là có thể thấy phòng bếp, Tần Mặc Lĩnh đang xắn ống tay áo lên, không biết lấy gì từ trong tủ lạnh ra.
Từ ngày cùng anh lĩnh chứng đến nay, đêm nay rốt cuộc cô mới cảm nhận được một chút như thế nào là nhà.
Nhưng lại không quá chân thực.
Không biết có phải cảm giác được cô đang nhìn anh, Tần Mặc Lĩnh phút chốc ngẩng đầu nhìn về phía cô ở bên này, Giản Hàng liền xoay đầu, cầm lấy chiếc túi đựng laptop bên cạnh lên, làm bộ tìm đồ bên trong.
Khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt của bọn họ như đã chạm nhau, nhưng lại giống như không thấy.
Gần một tiếng trôi qua, bữa tối đã được làm xong.
Tần Mặc Lĩnh tự chuẩn bị món Tây cho mình, bày tất cả đồ ăn vào một đĩa. Anh đem đồ ăn lên cho Giản Hàng trước, sau đó mới quay lại bưng đĩa của mình.
"Ăn cơm thôi." Anh gọi cô.
Giản Hàng nhìn lên từ màn hình máy tính, "Nhanh vậy sao."
Cô nhìn anh bưng đồ ăn đi về phía khác, "Anh định ăn ở đâu?"
Tần Mặc Lĩnh: "Phòng ăn nhỏ."
Cảnh đêm từ phòng ăn nhỏ là một nét đặc sắc của căn hộ.
Giản Hàng buông con chuột máy tính xuống, rửa tay rồi đi vào phòng ăn nhỏ.
Cô còn chưa kịp ngắm cảnh đêm, đôi mắt đã bị thu hút vào bữa tối trên bàn, một bát cháo củ mài và bí đỏ, cùng một phần tôm hấp trứng.
Trứng hấp được rắc một chút hành lá xắt nhỏ trông rất ngon miệng, vừa nhìn qua đã thấy thèm.
Không ngờ anh cũng biết cách chăm sóc người khác như vậy.
Giản Hàng nếm thử một miếng trứng hấp, ngon hơn so với tài nghệ nấu nướng của cô nhiều.