Giản Hàng nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, Tần Mặc Lĩnh đang đeo đồng hồ, mấy chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi vẫn chưa được cài, nhìn rất tuỳ ý.
Dì Cảnh và quản gia đã xuống dưới lầu.
Giản Hàng nắm chặt tay kéo hành lý, khoảng cách giữa cô và Tần Mặc Lĩnh nhiều nhất cũng chỉ có bốn, năm mét.
Nghĩ đến việc anh nói rằng mình với cô chưa quen thuộc lắm, muốn tổ chức hôn lễ sau, có lẽ tạm thời chỉ muốn duy trì cuộc hôn nhân trên hình thức này.
Cho dù có không phải là hôn nhân trên hình thức, cô cũng không thể ngủ cùng anh từ bây giờ, bình thường chỉ gặp mặt thôi đã ngại như vậy rồi, nếu còn nằm chung một giường thì biết phải làm sao.
Ít nhất cũng phải đợi quen thuộc hơn chút nữa, tiếp xúc thêm hai tuần, thì hẵng ở cùng sau.
Nghe dì Cảnh nói, tầng này trừ phòng ngủ chính, thư phòng, còn có hai phòng ngủ khác. Ở ngay cạnh cô chính là một trong số phòng ngủ phụ ấy, Giản Hàng hỏi anh, "Tôi ở phòng ngủ phụ nào vậy, phòng này hay là?"
Động tác đeo đồng hồ của Tần Mặc Lĩnh dừng lại, nhìn cô chằm chằm vài giây.
Anh không ngờ được cô sẽ hỏi như vậy.
Phòng ngủ chính nối liền với phòng quần áo phụ kiện rộng hơn một trăm hai mươi mét vuông, anh chỉ dùng một phần năm không gian, phần còn lại đều để cho cô dùng.
Nếu cô đã muốn phân phòng ngủ, anh cũng không miễn cưỡng.
"Tuỳ em muốn ở phòng nào cũng được."
Giản Hàng quay người nhìn bóng hình anh, vừa rồi giọng anh rất lạnh nhạt, gương mặt cũng không chút biểu cảm, quanh người toát ra vẻ không vui."
Có lẽ không liên quan đến cô, cô cũng không đắc tội anh.
Giản Hàng theo nguyên tắc cứ gần mà tiến, kéo hành lý vào căn phòng ở gần cô nhất, đẩy chúng dựa vào phía đầu giường rồi đặt ở đó.
Không có thời gian sắp xếp đồ đạc, đối với cô mà nói, thứ bảy vẫn là ngày làm việc bình thường.
Những cuộc họp không bao giờ hết.
Cô vội vã xuống lầu, Tần Mặc Lĩnh đang ngồi ăn sáng.
Dì Cảnh thấy cô từ trên lầu đi xuống, gọi cô qua ăn cơm, nhanh chóng giúp cô kéo ghế, "Xem xem cháu muốn ăn gì, nếu như không có, bây giờ dì sẽ chuẩn bị."
Nếu sớm biết Giản Hàng sáng nay chuyển đến, bà đã làm món sủi cảo tôm rồi.
Giản Hàng nhìn đồng hồ, không kịp thời gian.
Mỗi sáng thứ bảy, bố cô thường có thói quen vòng qua trước lầu công ty cô, cùng cô nói vài câu chuyện phiếm.
Hôm nay chuyển hành lý qua đã chậm giờ hơn bình thường rồi.
Cô uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của dì Cảnh, "Dì ơi, hôm nay cháu không kịp rồi, ngày mai dì nấu cho cháu nhé."
"Cháu đợi một chút." Dì Cảnh nhanh như tên đi vào phòng bếp.
Chẳng bao lâu đã đóng gói một túi đem ra.
"Cháu đem cái này đến công ty ăn, có bận hơn nữa thì cũng phải chăm sóc sức khoẻ cẩn thận."
Bên trong có vài loại hoa quả đã được gọt rửa sạch, hai hộp sữa chua, còn có vài chiếc kẹo, dì sợ Giản Hàng tụt huyết áp ngất xỉu.
Dì Cảnh dặn dò: "Một ngày ba bữa, nhất định phải ăn đúng giờ. Nếu như mẹ cháu biết cháu chỉ lo làm việc mà không để ý đến sức khoẻ, cháu nghĩ xem, bà ấy sẽ đau lòng lắm."
Lời này trực tiếp chạm đến đáy lòng Giản Hàng, "Cảm ơn dì." Cô vui vẻ nhận lấy.
"Sau này không cần phải khách sáo như vậy."
Tần lão phu nhân đã dặn dò dì Cảnh, cố gắng gắn kết đôi vợ chồng son, tuy nhiên không được lộ liễu quá, chuyện chuẩn bị hoa quả, không tính là lộ liễu.
Giản Hàng sẽ ghi nhớ tấm lòng của Tần Mặc Lĩnh.
Điều này cũng tính là đang gắn kết hai người họ.
Dì Cảnh cảm thấy chiêu này của mình rất ổn.
Trước khi đi làm, Giản Hàng lại nhìn ông chồng plastic của mình một lần nữa, từ đầu đến cuối anh đều tập trung ăn sáng, không để ý đến cô, giống như cô hoàn toàn là một người không quan trọng vậy.
Nghĩ đến việc tâm tình anh không tốt, cô cũng không tính toán.
Đem theo túi đồ ăn dì Cảnh chuẩn bị cho cô, Giản Hàng rời khỏi nhà.
Đến khi tiếng bước chân dần biến mất, trong tầm mắt cũng không còn bóng hình của ai kia nữa, Tần Mặc Lĩnh mới ngẩng đầu lên. Trên bàn đồ ăn sáng vô cùng phong phú, nhưng anh lại không có chút khẩu vị nào.
Sau khi ăn xong một phần trứng chiên lòng đào, anh đặt đũa xuống, cầm ly cà phê lên.
Cô kéo dài lâu như vậy rồi mới chuyển đến ở, chuyển đến rồi lại muốn phân phòng ngủ.
Không vui là chuyện của không vui, nhưng cũng không thể để cô phải uỷ khuất mà ở phòng ngủ phụ được, Tần Mặc Lĩnh đặt ly cà phê xuống, "Dì Cảnh, dì cho người dọn đồ trong phòng ngủ chính cho Giản Hàng, cháu chuyển qua phòng ngủ phụ."
Dì Cảnh đang lau bàn bếp, nhất thời không bắt kịp lời của Tần Mặc Lĩnh, anh đi công tác về cũng không về nhà, mà đến thẳng bệnh viện chăm nom Giản Hàng, bà tưởng rằng quan hệ của hai người đã tốt lên rồi chứ.
Nhưng có những việc không phải bà có thể hỏi nhiều, "Hả, được."
Xem ra chỉ chuẩn bị hoa quả cho Giản Hàng là không đủ rồi.
Tần Mặc Lĩnh cầm áo vest ra ngoài, tài xế đã đợi ở ngoài sân viện, thấy sếp đi ra, anh ấy xuống xe mở cửa.
Chuyện đem mỳ lạnh đến cho Hàn Song, tài xế vẫn luôn nhớ tới, nhưng vẫn phải xác nhận thời gian, "Tần tổng, mười một giờ trưa nay tôi đem mỳ lạnh qua bên kia đúng không ạ?"
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, cũng không nói thêm lời nào khác.
Tài xế không chỉ phụ trách việc lái xe, anh ấy còn là vệ sĩ của Tần Mặc Lĩnh, bình thường kiêm chức tài xế, rất nhiều chuyện riêng của Tần Mặc Lĩnh đều giao cho anh.
Nói mười một giờ trưa đem qua, nhất định sẽ không chậm trễ lấy một phút, vô cùng đúng giờ.
Tài xế mua bốn phần mỳ lạnh ở tiệm của ông nội Giản Hàng.
Hàn Song đang chuẩn bị ăn trưa, lại nghe thư ký nói, quần tiếp tân có người tặng mì lạnh, còn tưởng là do Chung Nghiên Phi cho người đem tới, nhưng thư ký lại nói: "Là tài xế của Tần tổng ở Lạc Mông đem tời."
Hàn Song ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, "Cô đi nhận đi, thay tôi gửi lời cảm ơn đến Tần tổng."
Tần Mặc Lĩnh mượn việc đưa mì lạnh tới để hỏi tội.
Bởi vì quan hệ của Tần gia và Hàn gia không tồi, Tần Mặc Lĩnh mới cho cô chút mặt mũi.
Thư ký xuống lầu nhận mì lạnh rồi đem lên, khi tài xế của Tần Mặc Lĩnh đưa mì lạnh cho cô, chỉ nói một câu, "Nếu như Hàn tổng thấy không đủ, tôi sẽ lại đem đến thêm."
Thư ký cầm bốn phần mì lạnh vào văn phòng của Hàn Song, "Hàn tổng, phải xử lý như thế nào ạ?"
Hàn Song đang dựa lên ghế hút thuốc, chậm rãi nhả khói thuốc, "Để lại một phần cho tôi, phần còn lại cô chia cho mọi người." Cô ta dập điếu thuốc, "Mùi vị của món mỳ lạnh này không tồi."
Nhận được mỳ lạnh, cũng không thể không nói lời cảm ơn.
Hàn Song ăn mì lạnh, gọi qua cho Tần Mặc Lĩnh, cười nói: "Tối qua lúc ở hội sở có ăn một phần, hôm nay đang định đi mua, kết quả anh lại cho người đem đến rồi. Tôi đang ăn, hôm nào rảnh sẽ mời anh và Giản Hàng cùng ăn cơm."
Tần Mặc Lĩnh: "Không cần khách sáo, cô tiếp tục dùng bữa đi, không làm phiền cô nữa."
Hàn Song nghe ra được sự miễn cưỡng lấy lệ trong lời Tần Mặc Lĩnh, anh không muốn nói thêm nhiều, "Được, vậy chúng ta liên lạc sau."
Cô ta tắt máy.
Ngay cả cô ta cũng nhận được mì lạnh rồi, có lẽ chỗ Chung Nghiên Phi phiền phức không nhỏ.
Thư ký dò hỏi, "Phía bên Chung tổng?"
Hàn Song: "Đó là chuyện của cô ta."
Cô làm khiên chống đạn cho Chung Nghiên Phi, Chung Nghiên Phi cũng đưa ra lợi ích lại, hai bên đã sòng phẳng.
Còn Tần Mặc Lĩnh định tính sổ với Chung Nghiên Phi ra sao, không liên quan đến cô ta, cô ta cũng không rảnh đi lo lắng cho Chung Nghiên Phi.
Hôm nay Tần Mặc Lĩnh tặng mì lạnh cho cô ta, cũng là muốn nói cho cô ta biết, sau này chuyện có liên quan đến Giản Hàng, bảo cô ta đừng nhúng tay vào.
Giản Hàng không đơn giản, mới lĩnh chứng hơn một tháng, lại có thể khiến cho Tần Mặc Lĩnh dứt khoát giúp cô ấy trút giận như vậy.
Tối qua, Giản Hàng đợi ở bên ngoài phòng bao hơn ba tiếng đồng hồ, nghe nói, từ đầu đến cuối rất bình thản, đem laptop ra khu nghỉ ngơi tăng ca, không hề lãng phí lấy một phút.
Có cơ hội, cô ta muốn được gặp mặt Giản Hàng.
–
Chiều tối, Giản Hàng nhận được tin nhắn của Tần Mặc Lĩnh
Anh gửi địa chỉ nhà cũ của Tần gia cho cô.
[Tôi có thể tìm được.]
Cô đến đó không chỉ một lần, quen thuộc đường xá.
Tần Mặc Lĩnh hỏi: [Mấy giờ em sẽ qua?]
Giản Hàng tắt máy tính, trả lời ông chồng plastic: [Tôi vẫn đang ở công ty, sẽ qua ngay.]
Trên đường về, cô mua cho bà nội Tần một đoá hoa tươi.
Đường về kẹt xe, mất hơn một tiếng mới đến.
Xe của Tần Mặc Lĩnh đã đỗ ở sân viện, anh đến sớm hơn cô.
Trong phòng khách chỉ có bà nội và Tần Mặc Lĩnh, không biết Tần Mặc Lĩnh đã nói với bà điều gì, nụ cười trên môi vẫn chưa thu lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười ôn hoà đến vậy.
Giản Hàng đưa bó hoa cho dì giúp việc, nghe thấy giọng cô và dì vang lên, Tần Mặc Lĩnh và bà nội đều quay người qua.
Nhìn thấy cô, anh lại trở về với vẻ bình thường, gương mặt không chút biểu cảm.
"Bà nội." Cô mỉm cười chào bà.
"Tiểu Hàng, mau qua đây đi con." Tần lão phu nhân vẫy tay với cô, chỉ xuống bên cạnh Tần Mặc Lĩnh, "Con ngồi đi."
Cô không ngồi sát Tần Mặc Lĩnh, mà cách anh một khoảng cách phù hợp.
Anh đang gọt vỏ táo, động tác chậm rãi.
Bà nội Tần nói chuyện với Giản Hàng vài câu, sau đó chống tay lên tay ghế sô pha đứng dậy, nói với Tần Mặc Lĩnh."Con gọt táo cho Tiểu Hàng, bà lên lầu xem ông nội con bận việc xong chưa."
Bà nội lên lầu, phòng khách chỉ còn cô và Tần Mặc Lĩnh.
Cô không khỏi hoài nghi, liệu có phải ông bà nội đã bàn bạc từ trước rồi không, cố ý tạo điều kiện cho cô và Tần Mặc Lĩnh ở riêng cùng nhau.
Giản Hàng không có gì làm, bèn nhìn anh gọt táo.
Cô đều thường dùng máy gọt trái cây, lâu rồi không biết cách gọt cho lắm. Động tác của Tần Mặc Lĩnh nhìn có vẻ cũng không thành thục cho lắm, chắc là anh đặc biệt gọt táo cho bà nội, dỗ cho bà vui.
Động tác gọt vỏ có thuần thục hay không cũng chỉ là phụ, quan trọng đôi tay ấy nhìn thật cuốn mắt, ngón tay thon dài, tay trái cầm con dao gọt trái cây, chiếc nhẫn trên ngón áp út kia trở nên vô cùng thu hút.
Ánh mắt Giản Hàng chuyển lên trên, dừng lại ở sườn mặt anh.
Nhìn từ góc độ này của cô, yết hầu vô cùng gợi cảm, chiếc cằm góc cạnh, sống mũi thẳng dài.
Tần Mặc Lĩnh đột nhiên quay đầu sang, Giản Hàng kịp thời xoay mặt đi ngay trước khi anh bắt được mình đang nhìn trộm anh.
Cô coi như không có chuyện gì xảy ra, khom lưng, lấy thêm vài quả táo từ chiếc đĩa xếp thành hàng trên bàn trà, đợi anh gọt vỏ.
Tần Mặc Lĩnh nhìn ba quả táo đang xếp hàng, "Đều gọt sao?"
Giản Hàng gật đầu, "Ừm."
Thêm một quả anh đang gọt, tổng cộng bốn quả.
Anh liếc cô, "Em có thể ăn hết bốn quả táo?"
Giản Hàng nói: "Tôi ép nước uống."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Dừng lại một chút, anh tiếp tục gọt táo cho cô,
Quen tay hay việc, những quả còn lại được anh gọt với tốc độ nhanh hơn.
Gọt táo xong, anh lấy khăn giấy lau qua chiếc dao rồi cất đi.
Đã mười mấy phút trôi qua, ông bà nội vẫn chưa xuống lầu.
Tần Mặc Lĩnh đem bốn quả táo bước vào bếp, làm nước ép cho cô.
Giản Hàng nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của anh, bật cười. Cô phát hiện, dù cô có giận anh thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không tính toán với cô.
Mãi cho đến giờ cơm tối, ông bà mới xuống nhà.
Có những chuyện, muốn trốn cũng không trốn được.
"Hai đứa định khi nào sẽ tổ chức hôn lễ vậy? Để bà chuẩn bị trước." Tần lão phu nhân hỏi.
Trên đường đến đây, Giản Hàng đã chuẩn bị xong lý do, "Bà nội, chuyện hôn lễ không cần vội đâu ạ, con và Tần Mặc Lĩnh đều vô cùng để tâm đến hôn lễ." Cô nói dối vô cùng thật tâm thật ý, "Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần, đợi khi tình cảm nước chảy thành sông thì hẵng tổ chức ạ, bọn con không muốn chỉ làm theo hình thức, nếu không sau này nhớ về thì lại thật nuối tiếc. Bà nội, bà thấy có đúng không?"
Tần lão phu nhân cũng không có cách nào phản bác lại.
Bà gật gật đầu, "Cũng đúng."
Có thể chưa tổ chức hôn lễ vội, bà tôn trọng ý kiến của hai người, nhưng việc chụp ảnh cưới thì không kéo dài thêm được.
"Tiết trời ấm lên rồi, thích hợp chụp ảnh cưới. Hai đứa cứ bận việc của hai đứa, bà thay bọn con tìm nhiếp ảnh gia, đợi khi chọn được rồi, sẽ xác nhận thời gian với hai đứa."
Bà nội vô cùng lo lắng bận tâm cho hôn sự của hai người, Giản Hàng không nỡ lại từ chối bà.
Việc ảnh cưới giải quyết xong, bà nội tần cũng bớt lo được một chuyện, bà nhớ tới, "Thứ bảy tuần sau, lão Diệp tổ chức tiệc sinh nhật, bọn con đừng quên đấy."
Tần Mặc Lĩnh: "Nhớ rồi ạ."
Anh và con cháu nhà họ Diệp đều chung một hội, mấy ngày nay, bọn họ ngày ngày thảo luận chuyện này ở trong nhóm.
Giản Hàng không biết ai mừng thọ, Tần Mặc Lĩnh cũng không nói với cô.
Anh không nói, có lẽ cô cũng không cần phải qua đó.
Ở đến tám giờ tối, hai người mới quay về biệt thự bên kia.
Tần Mặc Lĩnh lái xe, Giản Hàng ngồi ở ghế lái phụ, xe của cô để cho tài xế lái về.
Trong xe rất yên tĩnh, Giản Hàng cũng đã quen với sự yên tĩnh này, phần lớn thời gian cô và Tần Mặc Lĩnh ở chung với nhau đều không nói gì.
Khi đợi đèn đỏ, cánh tay Tần Mặc Lĩnh chống lên cửa sổ xe, nhìn đèn của đuôi xe phía trước, "Tuần sau tiệc mừng thọ của ông nội Diệp, em có đi không?"
Không nhận được câu trả lời.
Tần Mặc Lĩnh quay đầu qua, Giản Hàng đã ngủ rồi, cô nghiêng đầu sang một bên, tối qua hơn hai giờ sáng cô mới ngủ, năm giờ sáng đã dậy để chuyển nhà.
Anh không gọi cô, đóng cửa sổ xe lại, đem những tiếng ồn ngăn lại ở bên ngoài.
Giản Hàng chợp mắt hơn nửa tiếng đồng hồ, bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc.
Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chiếc xe đã được lái vào khu biệt thự, sắp đến nhà rồi. Cô đột nhiên nhớ ra, sau này cô sẽ sống ở đây, cùng với Tần Mặc Lĩnh.
Điện thoại vẫn đang rung.
Giản Hàng mò lấy điện thoại từ trong túi sách, trên màn hình hiển thị: Bàng Lâm Bân.
Bây giờ ở chỗ của sếp là buổi sáng, có lẽ gọi đến là vì hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt.
Cô ngồi thẳng lên, nhấn nghe.
"Có tiện nói chuyện không?"
"Tiện, tối nay cháu không có tiệc xã giao, đang ở nhà ạ."
"Chuyện về hạng mục của tập đoàn Vạn Duyệt, cô nói cụ thể tình hình đi."
Tần Mặc Lĩnh đỗ xe xong bèn xuống xe trước, không cầm lấy chìa khoá, để lại cho Giản Hàng khoá xe.
Cuộc điện thoại kéo dài ba mươi mốt phút.
Cúp điện thoại, Giản Hàng mở cửa xe bước xuống, khoá xe rồi vào nhà.
Dì Cảnh đã ở trong phòng mình, phòng khách lúc này không có ai, cô trực tiếp đi lên phòng ngủ phụ trên tầng hai.
Giản Hàng đẩy cửa, chân trước bước vào, chân sau còn chần chừ nơi cánh cửa, nhìn thấy người đang dựa vào đầu giường, cả người cô đều giật mình không thôi.
Nhìn ra được Tần Mặc Lĩnh vừa tắm xong, tóc mới khô được một nửa, vậy mà anh lại nằm lên giường cô.
Bình tĩnh lại, Giản Hàng nhấc bước vào trong.
Tần Mặc Lĩnh thấy cô đi vào, cũng ngẩn người một hồi.
Sáng nay anh bảo dì Cảnh chuyển đồ của cô vào phòng ngủ chính, quên mất nói cho cô.
Về đến nhà, anh mới nhớ đến chuyện này.
Nhưng Giản Hàng vẫn ngồi trên xe trả lời điện thoại, không biết đến khi nào mới kết thúc, anh gửi tin nhắn cho cô, nói rằng, hành lý của cô ở phòng ngủ chính, anh chuyển qua phòng ngủ phụ.
Trước đây tầng hai là khu vực sinh hoạt của một mình anh, anh không có thói quen khoá trái cửa.
Vì vậy, bây giờ cô vào phòng ngủ anh, lại đóng cửa lại, là muốn làm gì đây?
Bởi vì biết được tính cô, cô không thể nào chủ động được, đặc biệt là trong chuyện này.
Lúc này điều Giản Hàng đang nghĩ là, nếu anh đã chủ động lên giường của cô, vậy cô cũng miễn cưỡng chịu trách nhiệm với anh vậy.
Dù sao sớm muộn cũng sẽ ngủ cùng nhau.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giản Hàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng lý trí nói với cô, rằng không được thua về mặt khí thế.
Cô cởi áo khoác, ném lên chiếc ghế đuôi giường.
Không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tần Mặc Lĩnh, cô đi về phía phòng quần áo.
Phòng ngủ phụ cũng là kiểu khép kín, cũng có phòng quần áo, nhà vệ sinh riêng, và cả ban công.
Ngoài việc nhỏ hơn phòng ngủ chính, về mặt tiện nghi cũng không khác biệt cho lắm.
Tần Mặc Lĩnh cảm thấy sai sai, đột nhiên nghĩ ra một loại khả năng, có phải cô chưa xem tin nhắn của anh hay không, "Giản Hàng, em làm gì vậy?"
Giản Hàng xoay người, cảm thấy người đàn ông này rõ ràng biết rõ còn gặng hỏi, cô đều đã cho anh mặt mũi, không hỏi sao anh lại nằm trên giường cô rồi, anh còn cố ý hỏi cô.
Cô tỏ vẻ điềm tĩnh, "Lấy quần áo đi tắm."
Tần Mặc Lĩnh: "..." Quả thực cô chưa đọc tin nhắn của anh.
"Hành lý của em ở phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có phòng tắm."
Giản Hàng có chút hoang mang, bảo cô ở phòng ngủ chính sao?
Tần Mặc Lĩnh thấy cô hoàn toàn mơ hồ, giải thích, "Tôi sẽ ở phòng ngủ phụ. Mở điện thoại ra đi, tôi có gửi tin nhắn cho em, trong đó có nói rõ."
Nhóm chat công việc của Giản Hàng quá nhiều, nhóm nào cũng đang có tin nhắn chưa đọc, cô chưa ghim nick của Tần Mặc Lĩnh lên đầu, vì vậy chưa chú ý đến tin nhắn của anh.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Cô cất bước đến đuôi giường, cầm lấy áo khoác nhanh chóng rời đi, theo thói quen khi ra ngoài sẽ tắt đèn, nhanh chóng âm thầm đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa xong, Giản Hàng mới kịp phản ứng lại, vừa rồi trong lúc hoảng lại, cô đã tắt mất đèn trong phòng anh, vì vậy lại mở ra một khe nhỏ, thò một cánh tay vào, muốn giúp anh bật đèn.
Giản Hàng mò hai lần mới mò thấy công tắc đèn, chỉ là động tác của cô đã chậm mất một giây, Tần Mặc Lĩnh dùng công tắc ở đầu giường, đèn đã sáng lên rồi. Sau đó khi cô mò tìm công tắc, nhón tay đã nhấn vào nó, muốn thu tay lại cũng không kịp nữa, chỉ có thể to mắt nhìn đèn phòng ngủ lại bị tắt đi một lần nữa.
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Cô liên tiếp tắt đèn phòng ngủ anh hai lần, Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô đang cáu giận, anh theo bản năng chọn cách dung túng cho chút giận dỗi này của cô, không bật đèn lên nữa.