Đêm đầu tiên sau khi dọn vào biệt thự, Tần Mặc Lĩnh mất ngủ.
Từ trước đến giờ anh chưa từng bị lạ giường, cũng không lạ chỗ mới, bởi một năm cũng có ít nhất một phần ba thời gian anh đi công tác ở bên ngoài, phải nghỉ khách san, kỷ lục cao nhất là một tuần đổi năm khách sạn, mà năm khách sạn này ở năm chỗ hoàn toàn khác nhau.
Anh không có điều kiện để có thể lạ giường.
Bây giờ đang ở nhà mình, vậy mà đột nhiên nửa đêm tỉnh lại, sau đó làm thế nào cũng không ngủ được nữa.
Có thể là vì anh thích ở trên tầng cao, bỗng chuyển sang sống ở tầng hai nên không quen.
Những năm này, cho dù là ở chung cư hay khách sạn, Tần Mặc Lĩnh đều chọn phòng cao nhất. Căn chung cư anh thường ở cũng nằm ở tầng thứ năm mươi mấy, có thể nhìn thấy được cảnh đêm phồn hoa của hơn một nửa thành phố.
Nhưng bây giờ, thứ có thể nhìn thấy được trước mắt, chỉ là thảm cỏ và một vườn hoa nhỏ ở sân ngoài.
Hôm nay trời lạnh, vườn hoa cũng không có gì đẹp để ngắm.
Tần Mặc Lĩnh kéo rèm, quay lại giường ngủ, dựa vào đầu giường lướt điện thoại. Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở Wechat của Giản Hàng ra, thay đổi cách lưu tên.
Tên tiếng anh của Giản Hàng là Olive, Olive nhỏ.
Anh lưu tên tài khoản của Giản Hàng là: Olivia.
Không biết Giản Hàng lưu tên tài khoản Wechat của anh là gì, là tên của anh, hay là 'ông xã' đây?
Tần Mặc Lĩnh lướt điện thoại một hồi, vẫn không buồn ngủ, anh bèn qua thư phòng tăng ca.
Ngày thứ ba sau khi chuyển đến biệt thự, tối nay tan làm Tần Mặc Lĩnh đến nhà ông nội, bà nội gọi anh về nhà ăn cơm.
Bà nội Tần nghe nói cháu trai chủ động dọn đến nhà cưới, không cần nói cũng biết bà vui vẻ ra sao, cuộc hôn nhân này do bà và ông làm chủ sắp xếp, hai đứa cháu phải sống hạnh phúc họ mới có thể yên tâm.
"Sống có quen không con?" Bà quan tâm hỏi.
Tần Mặc Lĩnh: "Không quen."
Bà nội Tần: "Ở vài tháng là sẽ quen."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Anh vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, cho dù anh có nói gì, bà nội đều lấy câu "Từ từ rồi sẽ quen" để chặn họng anh.
Bà nội biết được trong lòng cháu trai đang nghĩ gì: "Không bắt con cứ phải sống mãi ở biệt thự, đợi con và Giản Hàng bồi dưỡng tình cảm xong, hai đứa muốn sống ở đâu thì sống ở đó, không có ai quản cả. Bây giờ tình hình có chút đặc biệt, con chịu khó một chút."
"Giản Hàng cũng chuyển qua rồi chứ?" Bà hỏi.
"Vẫn chưa."
Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô sẽ tự chuyển qua, hôm đó anh đặc biệt đến văn phòng cô nhắc đến việc cuối tuần mình sẽ chuyển nhà, là để muốn nói với cô, cô cũng có thể chuyển qua rồi.
"Gần đây Giản Hàng bận bịu chuyện giành lấy một dự án lớn."
Anh tìm một lý do đối phó với bà nội, giúp Giản Hàng thu xếp ổn thoả.
Bà nội Tần hiểu được Giản Hàng, "Không vội, để tiểu Hàng yên tâm bận làm dự án, đợi sau khi lấy được dự án rồi chuyển qua cũng không muộn. Đúng rồi, đến lúc đó hai đứa về nhà ăn cơm sẽ thảo luận về chuyện khi nào thì tổ chức hôn lễ."
Tần Mặc Lĩnh không biết Giản Hàng đang bận gì, lời vừa rồi chỉ là tuỳ tiện tìm một lý do.
Còn về hôn lễ, anh không muốn tổ chức sớm như vậy.
–
Bị Tần Mặc Lĩnh vô ý nói trúng, Giản Hàng quả thực đang bận giành một dự án lớn, vì để lấy được hạng mục thu mua của tập đoàn Vạn Duyệt, cô tạm thời cai game, một tháng sau sẽ xuất quan.
Sau khi Lâm Kiêu biết được tin này, giống như sét đánh giữa trời quang, không phải cậu ta không có bạn bè lập đội cùng chơi game, chỉ là thiếu mất Olive nhỏ, việc chơi game cũng không còn thú vị nữa.
Bốn năm này, cậu ta, Tần Tỉnh và Olive nhỏ trở thành chiếc kiềng ba chân, phối hợp vô cùng ăn ý, đánh đâu thắng đó. Đổi lại là những người bạn khác lập đội lại không được ăn ý như khi đi cùng Olive nhỏ.
Cậu ta chơi game không đơn giản chỉ vì để giết thời gian, dù sao những thứ cậu ta có thể làm để giết thời gian không thể đếm hết được, chơi game là vì muốn kiếm tìm cảm giác kích thích khi đè bẹp được đối thủ.
Không có Olive nhỏ cùng đội, cậu ta sao có thể đè bẹp được người khác?
Lâm Kiêu càng nghĩ càng không cam tâm: "Olive nhỏ, có phải cô có niềm vui mới rồi không, nên mới định đá tôi và Tần Tỉnh!"
Giản Hàng: "..."
[Không được như con nhà giàu đời thứ ba các cậu, muốn làm gì thì làm, không muốn làm có thể trực tiếp nằm ườn ra như chú cá muối. Một tháng tới tôi đều phải tham gia huấn luyện, nhỡ không thi đỗ thì tôi không thể được thăng chức, không thăng chức được là sẽ phải cút xéo.]
Cô nói về tình hình trước mắt theo một hướng nghiêm trọng.
Lâm Kiêu vỗ ngực bảo đảm: "Bị đuổi việc cậu cứ đến tìm tôi, tôi bảo đảm sẽ sắp xếp công việc cho cậu một cách ổn thoả. Cậu muốn đến công ty nhà tôi, hay đến công ty nhà Tần Tỉnh, đều là chuyện có thể giải quyết trong một câu."
Giản Hàng: [Tôi bận đây."]
Cô thoát khỏi trò chơi.
Cho đến buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Kiêu vẫn đang u sầu vì chuyện Olive nhỏ bế quan một tháng.
Có vô số khoảnh khắc, cậu ta hoài nghi liệu có phải Olive nhỏ đã hoàn toàn ghét bỏ cậu ta và Tần Tỉnh hay không, đăng ký một tài khoản phụ rồi cùng niềm vui mới đi đánh trận rồi.
Thời gian nghỉ trưa, Olive nhỏ không online.
Lâm Kiêu để lại tin nhắn: [Ngày đầu tiên bế quan, có phải cậu có niềm vui mới rồi không!]
Tần Tỉnh gọi đến, "Có bận không, tôi đến tìm cậu."
"Cậu đang ở đâu?"
"Ở dưới lầu công ty cậu." Tần Tỉnh đến gặp khách hàng, khách hàng đang ở văn phòng bên cạnh, cậu ta tiện đường qua tìm Lâm Kiêu chém gió.
Lâm Kiêu uể oải ỉu xìu: "Đem cho tôi một ly Americano nóng."
Cậu ta cần một ly cà phê nóng để an ủi trái tim.
Tần Tỉnh mua hai ly cà phê, một ly đem cho Giản Hàng. Mỗi lần cậu ta qua đây đều sẽ qua chào hỏi Giản Hàng.
"Chị dâu, chị đang bận à?"
Cửa văn phòng Giản Hàng không đóng, Tần Tỉnh khẽ gõ hai tiếng tượng trưng.
Giản Hàng đứng dậy, nhiệt tình mời cậu ta vào ngồi, "Sao hôm nay cậu lại có thời gian qua đây?"
"Em ở bên cạnh bàn việc." Tần Tỉnh đặt ly cà phê ở trên bàn của Giản Tình, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Kiêu: [Qua lấy cà phê của cậu.]
Lâm Kiêu lửa giận lập tức bốc lên đỉnh đầu: [Đệch! Cậu bảo tôi đến văn phòng của nữ ma đầu lấy cà phê?]
[Bây giờ cô ấy là người nhà của tôi, cậu ăn nói chú ý một chút.]
Lâm Kiêu muốn phản bác lại, nhưng lại phát hiện lời của Tần Tỉnh không có điểm nào sai. Cậu ta nuốt cục giận này, không tình không nguyện đi đến văn phòng của Giản Hàng.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, cho dù Giản Hàng có là sếp lớn, cũng không quản được việc cậu ta nói gì trong thời gian riêng.
Cậu ta kêu ca với Tần Tỉnh: "Nhất định Olive nhỏ ở sau lưng chúng ta lập nick phụ, cùng người khác chơi rồi."
Giản Hàng đang ngồi trước máy tính, cạn lời nhìn cậu ta.
Tần Tỉnh lườm Lâm Kiêu, nhắc cậu ta đừng có ăn nói lung tung trước mặt cấp trên. Tần Tỉnh cắt ngang, hỏi Giản Hàng: "Chị dâu, chị có chơi game không?"
"Không chơi." Giản Hàng mặt không đỏ, tim không đập nói: "Chơi game sẽ nghiện, tôi không có thời gian."
Tần Tỉnh không hề nghi ngờ, "Chị dâu, chị giống với anh em. Anh em cũng không chơi game. Anh ấy ghét nhất việc em chơi game, bảo là ham mê chơi bời."
Lâm Kiêu bị đụng chạm đến, không phục, đột nhiên ngồi thẳng lên, "Không phải anh cậu cũng chơi xe sao, sao không thấy nói?"
Tần Tỉnh: "Có thể anh ấy thấy bản thân không phải đang chơi xe, mà là tiêu tiền."
Lâm Kiêu: "..."
Điều băn khoăn trong lòng Giản Hàng là, cô và Tần Mặc Lĩnh hoàn toàn không có chủ đề nói chuyện chung. Vốn còn nghĩ rằng, sau này ở cùng, cô và Tần Mặc Lĩnh cùng lập đội chơi game, lâu dần chắc sẽ có chủ đề chung để nói.
Một câu kia của Tần Tỉnh, khiến mọi sự tưởng tưởng của cô vỡ tan.
Ở lại một lúc, Tần Tỉnh tạm biệt rồi rời đi.
Chiều nay Giản Hàng còn có hẹn, cô nói với Lâm Kiêu, "Cùng tôi ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy?"
"Đến Vạn Duyệt."
Trong công việc, Lâm Kiêu bùn nhão không thể trát tường*, theo như lời cậu ta nói, cậu ta là chú cá muối, dù có lật đi lật lại, thì vẫn là chú cá muối mà thôi.
*Bùn nhão không thể trát tường: Chỉ người thiếu năng lực, không có năng lực.
Nhưng từ đầu đến cuối Giản Hàng chưa từng từ bỏ, chỉ cần có hạng mục mới, cô đều sẽ đem cậu ta theo, mưa dầm thấm lâu, nhất định sẽ có thể mở mang được tầm mắt.
Kiểu đối tốt này của cô ở trong mắt Lâm Kiêu, là đang báo thù một cách lộ liễu, gây khó dễ cho cậu ta.
Mỗi ngày chuyện cuối cùng Lâm Kiêu làm trước khi đi ngủ là chơi game, cùng Olive nhỏ và Tần Tỉnh thảo qua một chút về chiến thuật chiến đấu, ngày hôm sau vừa mở mắt điều đầu tiên cậu ta làm chính là, cầu nguyện cho Giản Hàng nhanh chóng thăng chức rồi được điều đi chỗ khác.
Nếu như một ngày nào đó Giản Hàng từ chức, không làm ở Doãn Lâm nữa, cậu ta nhất định sẽ mua pháo hoa chúc mừng, ở ngoại ô đốt ba ngày ba đêm.
Lâm Kiêu về văn phòng lấy áo khoác, sau đó cùng Giản Hàng xuống lầu.
Đồng nghiệp từ bên ngoài đi vào, đều chào hỏi Giản Hàng: "Hi, Olive."
Lâm Kiêu cảm thấy mình điên thật rồi, nghe thấy Olive đột nhiên lại nhớ đến Olive nhỏ. Cậu ta trộm liếc Giản Hàng đang đi bên cạnh, tại sao giữa người với người lại khác xa như vậy được chứ, Olive nhỏ tốt biết bao, nhìn sang nữ ma đầu thì...
Lâm Kiêu thật sự không hiểu được, người phụ nữ như Giản Hàng, tại sao bố mẹ cậu ta lại có thể mến mộ được chứ? Mẹ cậu ta còn muốn Giản Hàng có thể làm con dâu bà, động viên cậu ta đi theo đuổi cô.
Cậu ta phải nghĩ không thông được đến đâu mới đi theo đuổi Giản Hàng được chứ, hơn nữa cậu ta không có hứng thú với kiểu tình chị em.
Nhưng mẹ cậu ta lại nói, gái hơn trai ba là tuổi vàng. Nhưng thôi đi, muốn cậu ta lấy gạch vàng tự đập chân mình sao? Nếu như hẹn hò với Giản Hàng, hạnh phúc đời này của cậu ta hoàn toàn tan biết hết.
Cuối cùng, khi Giản Hàng lĩnh chứng kết hôn, mẹ cậu ta mới chết tâm.
Trên đường đến Vạn Duyệt, Giản Hàng nghiêm túc xem tài liệu, Lâm Kiêu ngồi ở bên cạnh sống không còn gì luyến tiếc, thở dài một hơi, cam chịu số phận mà cầm tài liệu lên giả bộ đọc.
Phụ trách hạng mục thu mua của Vạn Duyệt là Chung Nghiên Phi, là con gái của giám đốc Vạn Duyệt, đại tiểu thư nhà họ chung. Chung Nghiên Phi đã kết hôn, còn có một người em gái nhỏ hơn vài tuổi, là Chung Nghiên Nguyệt.
Giản Hàng không quen biết chị em nhà họ Chung này, là Cao tổng giúp cô hẹn Chung Nghiên Phi.
Hẹn sẽ gặp mặt lúc bốn giờ, ba rưỡi Giản Hàng đã có mặt ở trước tập đoàn Vạn Duyệt, đến ba giờ năm mươi, cô cùng Lâm Kiêu đi vào.
Đón tiếp bọn họ là trợ lý của Chung Nghiên Phi – Tiểu Chương, Tiểu Chương bưng cà phê lên, "Chung tổng đang có một cuộc họp, mời cô đợi một chút.
Bốn giờ hai mươi, Tiểu Chương lại bước vào một lần nữa, xin lỗi nói: "Có một hạng mục đột nhiên xảy ra vấn đề, Chung tổng vội qua đó mất rồi."
Ý tứ vô cùng rõ ràng, chiều nay Chu Nghiên Phi không có thời gian bàn việc với bọn họ.
Giản Hàng lịch sự cười đáp: "Không sao, hẹn lần sau."
Hẹn lần sau chỉ là lời nói khách sáo, trên đường về cô lập tức gọi điện thoại cho Cao Vực, nhờ ông giúp cô hẹn Chu Nghiên Phi một lần nữa.
Cao Vực vừa nghe nói Giản Hàng không gặp được Chung Nghiên Phi, trong lòng có tính toán, muốn lấy được hạng mục thu mua này của Vạn Duyệt, khó hơn nhiều so với suy nghĩ của bọn họ.
Giản Hàng cũng không phải là ngày đầu tiên đi làm, có những chuyện cô và Cao Vực trong lòng đều hiểu rõ, mà hai người lại vô cùng hiểu ý đối phương. Chung Nghiên Phi là bên A, có điều kiện quyết định có muốn gặp người hay không.
Còn tại sao Chung Nghiên Phi không gặp cô, có lẽ thực sự là đột nhiên có việc gấp, cũng có lẽ Chung Nghiên Phi đã nhìn trúng một tổ chức tài chính nào khác, không định hợp tác với Doãn Lâm bọn họ nữa.
Điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Điều Giản Hàng quan tâm chính là, lần sau không biết có thể thuận lợi gặp được Chung Nghiên Phi hay không, chỉ cần gặp được Chung Nghiên Phi, cô sẽ có cơ hội giành được hạng mục.
Cao Vực: "Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ hẹn một lần nữa."
Giản Hàng quay lại công ty, lập tức cắm mặt vào tài liệu của dự án lần này, trợ lý đặt cơm tối giúp cô, ăn xong cô lại tiếp tục phân tích tài liệu, bận rộn không chú ý đến thời gìn.
Điện thoại ở góc bàn rung lên, cô nhìn qua dãy số, nhấc máy lên nghe.
"Có chuyện gì vậy?"
Tần Mặc Lĩnh nhàn nhạt nói: "Hôm nay là thứ tư."
Giản Hàng nhìn đồng hồ, đúng lúc mười rưỡi. Đây là thời gian mà bọn họ thống nhất trước đó rằng sẽ gọi cho đối phương, cô đã quên sạch sẽ từ lâu.
Nếu như không phải trên ngón áp út có đeo nhẫn, cô thường luôn quên rằng bản thân mình đã kết hôn.
"Xin lỗi, tôi bận đến hồ đồ mất rồi."
Giản Hàng xoa xoa đầu trán.
Tần Mặc Lĩnh hỏi: "Vẫn đang ở công ty sao?"
"Ừm." Giản Hàng cầm ly nước ở bên cạnh lên, nước đã lạnh rồi.
Tần Mặc Lĩnh đang ở trong thư phòng, tay cầm một tờ giấy, bên trên là những ý chính anh vừa viết ra để nói trong cuộc điện thoại ngày hôm nay, ở bên có chuẩn bị trước một chiếc bút, lúc nào cũng có thể ghi lại được ý trọng tâm của cô.
"Mấy ngày nay cô đang bận gì vậy?"
Nói đi, anh ghi theo.
Giản Hàng: "Bận công việc, trên tay đang có ba hạng mục, một trong số đó sắp hoàn thành rồi. Gần đây đang bận giành lấy hạng mục thu mua của Vạn Duyệt."
"Mỗi ngày đều là một đường thẳng nối hai điểm, nhà và công ty. Trừ làm việc ra, còn lại vẫn là làm việc." Cô không nhắc đến game điện thoại, đã định cai game một tháng, càng không cần thiết phải nhắc đến.
Giản Hàng đứng lên, cầm ly đi rót nước nóng.
Tần Mặc Lĩnh đặt bút xuống, cuộc sống của cô quá mức đơn điệu, không có gì cần ghi lại cả.
Anh lại hỏi: "Không có sở thích gì sao?"
Có chứ, game mà anh gọi là ham mê chơi bời, chính là sở thích của cô. Nhưng cô không định nói cho anh.
Giản Hàng nghĩ ngợi, rồi mới nói: "Có một cái."
"Thích gì vậy?"
"Kiếm tiền."
Trừ việc kiếm tiền thì cô thích chơi game, bây giờ không chơi game, sở thích còn lại duy nhất không phải chỉ có kiếm tiền sao.
Tần Mặc Lĩnh không có gì để nói.
Một thoáng im lặng.
Thấy Giản Hàng không có gì khác muốn nói với anh, tiếp theo anh nói đến cuộc sống mấy ngày gần đây của mình, chỉ nói ra mấy chuyện chính cho cô.
Cũng không khác cô là bao, hầu hết thời gian Tần Mặc Lĩnh đều bận công việc, nhưng tuy nhiên đời sống giải trí của anh phong phú hơn cô.
"Tối qua tôi cùng Tưởng Thịnh Hoà ở hội sở đánh bài."
Giản Hàng biết Tưởng Tịnh Hoà, khi cô vẫn còn ở tổng bộ của Doãn Lâm, từng tiếp xúc hai lần với ông chủ thương nghiệp lớn này, Giản Hàng thuận miệng hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"
"Ừm." Tần Mặc Lĩnh cũng không nói sâu hơn, anh và Giản Hàng gọi điện thoại xem đối phương đang bận gì, là để đối phó người nhà, có những chuyện chỉ biết qua là được, không cần phải hiểu cụ thể.
"Khi nào cô về?"
Giản Hàng rót một ly nước ấm rồi quay lại bàn làm việc, "Còn có hơn mười trang tài liệu nữa, đọc xong sẽ về."
Tần Mặc Lĩnh nhìn đồng hồ, cô bận xong cũng phải mười một rưỡi, "Muộn quá, để tôi cho tài xế qua đón cô."
Giản Hàng từ chối: "Nếu là tài xế thì thôi vậy, phiền người ta." Nếu như anh đến đón, cô sẽ ở công ty đợi rồi cùng về.
Tần Mặc Lĩnh không ngốc, nghe được ý trong lời cô, cô muốn anh đến đón mình.
Từ trước đến nay anh chưa từng làm tài xế cho bất kỳ ai, càng không có chuyện đặc biệt đi đón ai.
Nhưng nghĩ lại, Giản Hàng là vợ anh, không còn là người xa lạ không liên quan nữa, dù tình cảm ra sao, anh phải có sự quan tâm cơ bản nhất dành cho cô.
Anh đi đón cô là vì trách nhiệm, không phải là vì trong lòng muốn thế.
Điều chỉnh tâm lý suy nghĩ, thuyết phục bản thân xong, Tần Mặc Lĩnh cầm tờ giấy viết 'dàn ý' được chuẩn bị cho cuộc gọi hôm nay lên, xé thành vài mảnh, rồi nhét vào ngăn bàn, qua một hồi mới nói, "Vậy em ở công ty đợi tôi."