Nghe lời nói của Giang Nhược Hiên, Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Thật không ngờ cô bé này lại to gan như vậy, tuy rằng đến bản thân hắn tuổi đời cũng không lớn lắm nhưng thân là một lãnh đạo cấp cap, trong hành vi cử chỉ đương nhiên cũng phải mang theo một chút khí thề bề trên.
Người phụ nữ chuyên chịu trách nhiệm tiếp đón lãnh đạo tên Mã Phi kia suốt ngày chạy qua chạy lại giữa các vị lãnh đạo, ở thành phố Vọng Hải này coi như đã là một đóa hoa hiếm thấy rồi nhưng cũng không dám làm càn như vậy. Nhưng cô bé này thật không ngờ lại dám to gan lớn mật như vậy.
Hơn nữa, ở nơi coi trọng đồng tiền như thế này, mỗi khi tối đến đèn lên, tứ phía đều đầy rẫy cảnh sát vốn đã đi theo Tiếu Thiện Minh chấp hành nhiệm vụ rồi. Đêm khuya ở nơi này bỗng nhiên lại xuất hiện một cô gái đi một mình, lại còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, căng tràn sức thanh xuân tới nói với bạn lấy thân báo đáp, có vẻ trường hợp như vậy thật sự có chút mờ ám.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang đối với những điều này lại không có ý kiến gì, thậm chí nếu lúc đó đồng ý thì Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ có thể chọn một mình Đồng Uyển mà thôi. Nhưng tạo hóa lại trêu người, sau khi tiến thêm một bước quan hệ với Lý Thái Thạch, sau đó lại phải đối mặt với một An Na si tình sau khi đã chuyển kiếp, nói không động lòng thì là nói dối. Hiện giờ về chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không mặn mà gì, có được ba hồng nhan tri kỷ trong cuộc đời xem như đủ rồi.
Nếu, có một chút suy nghĩ nào đó, Nhiếp Chấn Bang lúc này có lẽ sẽ không biết đáp lại thế nào, nhưng vì hoàn toàn không có ý niệm đó trong đầu, nên Nhiếp Chấn Bang đáp lại lại càng tự nhiên hơn, lên tiếng trêu trọc:
- Cũng được. Nhưng mà phóng viên Giang có phải nên về rửa lại mặt trước khi nói đến chuyện này không.
Giang Nhược Hiên nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói vậy cảm thấy có chút tức giận, nhưng trong lòng thật sự thấy thẹn nhiều hơn: "Giang Nhược Hiên, mày nói như vậy khác nào không biết liêm sỉ, bản thân là con gái sao có thể nói ra những lời như vậy."
Thực tế thì Giang Nhược Hiên đang tự chửi thầm mình..
Vừa rồi nhìn thái độ tươi cười trêu trọc của Chủ tịch Nhiếp dường như không tự chủ được đấy. Giang Nhược Hiên nếu có chút căm tức, càng nóng lòng được nói ra những suy nghĩ này.
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, bên cạnh cũng không ít các cảnh sát bảo vê bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, lập tức Nhiếp Chấn Bang ngoắc tay gọi một người nói:
- Đồng chí này, phiền cậu một chút, lái xe một chuyến đưa phóng viên Giang về.
Sau khi tiễn Giang Nhược Hiên đi, Nhiếp Chấn Bang cũng đoàn người hộ tống cũng trở về cư xá Đồng Thịnh. Vừa bước vào cư xá, lập tức có vài vì cảnh sát đưa Nhiếp Chấn Bang vào tầng hầm, đi qua cửa ngầm là một không gian hơn nghìn mét vuông sòng bạc trước đó, nhưng giờ đã sớm trở thành một khoảng đất trống, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy tờ vé mệnh giá tiền lớn rơi rải rác trên mặt đất, điều này cũng đủ thấy những người này đã được dời đi vô cùng đúng lúc.
Lúc này, Tiếu Thiện Minh chạy ra đón, báo cáo:
- Chủ tịch, xem ra Lý Đông Giang đã sớm nhận được tin tức nên đã chạy trốn rồi, tới lúc chúng ta đến nơi thì bọn chúng đã đi cả, hoàn toàn trống không cả. Ngoài ra cũng nhận được tin, bên công ty Đông Giang cũng không còn ai, cũng không nhìn thấy Lý Đông Giang, xem ra tên này đã biết chuyện nên chạy rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, những chuyện như vậy đối với thành phố Vọng Hải mà nói là một điều kiêng ỵ. Ai có thể nghĩ đến ở tập đoàn Á Hải lại có một vụ án buôn lậu lớn đến vậy, lật đổ các thế lực ác thời gian còn chưa tới nửa năm không ngờ tại thành phố Vọng Hải lại xuất hiện một thế lực đen tối cường thịnh như vậy, vậy coi thành phố này là cái gì, khác nào bôi hề lên mặt.
Xảy ra chuyện như vậy, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tức giận và nghiêm khắc trừng trị cũng là chuyện đương nhiên, thậm chí các cán bộ Quận ủy và Ủy ban nhân dân Quận Đồng Bình đều phải chịu trách nhiệm, nhận hình phạt tương đương. Nên Lý Đông Giang bỏ trốn cũng là việc tất yếu.
Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang hơi tối lại, trầm giọng nói:
- Chạy ư? Chạy trốn được hòa thượng không trốn khỏi được miếu, đến Lâm Chính Tinh chúng ta còn có thể bắt được lại có thể để Lý Đông Giang trốn thoát sao? Cục trưởng Tiếu, lập tức thông báo lệnh xuống bộ phạn An ninh thành phố, tới các chi đội cảnh sát vũ trang thành phố. Phong tỏa toàn bộ các đường chủ yếu, các nhà ga, sân bay, cảng, bắt buộc phải bắt được con sâu làm rầu nồi canh Lý Đông Giang về đưa ra công lý.
Làm như vậy chẳng khác nào bố trí thiên la địa võng rồi, Tiếu Thiện Minh gật gật đầu, lập tức chỉ bảo xuống dưới. Lúc này, Lý Đông Giang hoàn toàn không có bất cứ sự chuẩn bị nào, có thể nói là vô cùng vội vàng hấp tấp, căn bản cũng không thể chạy trốn quá xa được.
Sau khi sắp xếp hết mọi chuyện, Tiếu Thiện Minh đi tới bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, thấp giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, hay là anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi rồi, có chuyện gì sẽ lập tức báo cáo lại tình hình cho anh bất cứ lúc nào.
Hơn 3 giờ sáng, Nhiếp Chấn Bang cũng chưa hề nghỉ ngơi chút nào. Chuyện ở quận Đồng Bình lần này chẳng những là một bài học kinh nghiệm mà còn là một lần thức tỉnh. Ngay khi các lãnh đạo ủy viên thường vụ Thành ủy đều cho rằng sau vụ án của tập đoàn Á Hải, toàn bộ thành phố Vọng Hải sẽ trở nên giống như chim gặp cành cong cũng thấy sợ, sẽ không dám vào lúc này mà vi phạm pháp luật, nhưng trường hợp ở khu bd cũng chính là cái tát khiến cho mọi người tỉnh ra.
Trước mặt bàn đọc sách, dưới cây đèn là một đống giấy tờ tài liệu, phía trên có ghi tiêu đề là "chi tiết thực hiện tiêu chuẩn quy tắc tiếp đãi thành phố Vọng Hải".
Quan bản vị chế là một truyền thống của Hoa Hạ, nghiên cứu học hỏi ngàn dặm, chỉ vì làm quan mà ưu tiên thi làm sĩ. Những chuyện như thế này từ xưa đến nay đều phải học tập như vậy, ở cổ đại thì chỉ vì một lần được ghi tên lên bảng vàng mà cả đám học sĩ nghèo hèn coi là cơ hội để cá chép hóa rồng. Những chuyện như vậy, mặc dù đến xã hội hiện nay vẫn còn bị ảnh hưởng không ít, tư tưởng đạo đức của cán bộ cũng không phải một sớm một chiều có thể công minh. Hiện nay Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị bắt đầu hành động từ hạn chế đặc quyền cán bộ.
Hạn chế đặc quyền ở cấp độ cao trước hết là phải hạn chế tam công chi. Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Chấn Bang thức suốt đêm để dự thảo chi tiết thực hiện tiêu chuẩn quy tắc tiếp đãi.
Mất nửa giờ đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng cũng viết xong, so với tiêu chuẩn thực thi ở thành phố Tân Lê và thành phố Lương khê thì những quy tắc được ghi trong đó chi tiết, tỉ mỉ hơn nhiều, không đơn giản chỉ là làm rõ việc hạn chế các hoạt động tiếp đãi công vụ, trong việc sử dụng xe công và chi phí chung mà còn có rất nhiều các quy định rõ ràng. Hơn nữa, trong những quy định đó, hễ là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vọng Hải, cùng với vài cơ quan cục ủy trực thuộc thành phố, các khu cấp dưới. Bao gồm trong các khu Công nghệ cao, hàng năm nhất định phải báo cáo lại dự toán hàng năm cho Ủy ban nhân dân thành phố và cục Tài chính thành phố. Đồng thời phải giải thích tỉ mỉ về các khoản chi phí công để tiếp đãi, chi phí mua và bảo quản xe công hàng ngày. Chi phí xuất ngoại chung càng phải được quy định, hễ là các chi phí xuất ngoại nhất định phải chuẩn bị để báo cáo lại với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Có thể nói, toàn bộ các phương án nếu chính thức được thực thi rộng rãi, một năm thành phố Vọng Hải ít nhất có thể tiện kiềm tới hơn 1 triệu tiền chi tiêu.
Thư giãn gân cốt một chút, sau đó Nhiếp Chấn Bang đứng lên, lại rót cho mình một chén trà đặc. Lúc này có lẽ cũng chẳng thể ngủ tiếp được nữa.
Vừa lúc đó, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang, trên màn hình hiển thị tên là cục trưởng Thiệng Minh. Nhiếp Chấn Bang lập tức nhận điện, giọng nói của Tiếu Thiện Minh ngay sau đó vang lên:
- Chủ tịch, đã bắt được Lý Đông Giang rồi, bắt tại chỗ trong nhà của tình nhân Lý Đông Giang. Ở hiện trường cũng giành lại được hơn 3 triệu tiền mặt. Ngoài ra, phóng viên Giang đã giao tư liệu camera cho cục Khoa học Kỹ thuật to tiến hành lập hồ sơ rồi. Chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn suốt đêm với Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang, trước mặt những cảnh sát dáng vẻ hung dữ, hai người bọn chúng đều không dám nói dối. Lý Đông Giang lôi kéo bọn họ cấu kết lại với nhau, điên cuồng vơ vét của cải, Triệu Trác Bân cũng đã vì Lý Đông Giang mà cung cấp những lời khai trái sự thật.
Tiếu Thiện Minh giờ phút này tâm trạng cũng có chút hưng phấn, nhanh như vậy đã có thể lấy được. Cung, hắn không thể dự liệu được, chuyện này mà làm không tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với bản thân hắn. Nhưng hiển nhiên, từ thời điểm này mà thấy thì có lẽ ảnh hưởng sẽ xuống đến mức thấp nhất.
Nghe thấy lời của Tiếu Thiện Minh, Nhiếp Chấn Bang chỉ vẻn vẹn gật đầu một cái, thẳng thắn nói:
- Ừ, chuyện này anh lập tức sửa sang lại hồ sơ vụ án, buổi sáng ngày mai tôi cần dùng tới.
Cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang lại tự rót cho mình một chén trà đậm. Công việc giao phó cho Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang kỳ thật hắn cũng đã có dự tính trước, chẳng qua là phải đúng với trình tự của Cục. Nếu vận động công tác với Quận ủy và Ủy ban nhân dân bên quận Đồng Bình có lẽ còn tồn tại chút ảo tưởng. Nhưng với thái độ cứng rắn áp chế của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến như vậy, căn bản cũng không thể nghĩ tới những thứ khác.
Vào khoảng 6 giờ sáng hôm sau, Nhiếp Chấn Bang cũng bước ra ngoài, thức suốt cả một đêm tinh thần khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, đánh qua một bài quyền cũng ít nhiều có thể giảm bớt chút mệt mỏi, tăng thêm tinh thần sảng khoái.
Lúc này, cách vách sân số một, Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch cũng vừa từ trong phòng bước ra. Cả người mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lý Thái Thạch khẽ gật đầu, lên tiếng trước:
- Chấn Bang, bên phòng cậu tối qua vẫn còn sáng đèn đến sáng, lại làm việc suốt đêm hả.
Văn phòng ngay bên cạnh phòng của Nhiếp Chấn Bang, sự cố gắng và liều mạng làm việc của Nhiếp Chấn Bang Lý Thái Thạch đương nhiên nhìn ra được, giọng điệu mang chút trách cứ:
- Chấn Bang này, không phải tôi nói cậu, cậu hiện giờ tuổi còn trẻ thì không có vấn đề gì, nhưng cũng nên chú ý thân thể một chút. Từ đầu tháng tới nay, cậu thức suốt đêm cũng quá năm đêm rồi, cứ như vậy thời gian dài làm sao mà chịu được.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng mỉm cười, bộ máy cán bộ đoàn kết, hòa thuận, có thể làm được đến mức độ này quả thật rất khó gặp, bầu không khí hòa thuận như thế này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang rất thoải mái. Trong lúc đi vào khuôn viên Thành ủy, đứng giữa những bức tường cao chỉ hơn một mét, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Bí thư Lý, tôi không sao, ngài yên tâm đi. Nói đến chuyện này, Bí thư Lý, tôi còn có chuyện này muốn được sự đồng ý của ngài trước. Tối hôm qua, bên quận Đồng Bình xảy ra chuyện lớn rồi.
Quận Đồng Bình xảy ra chuyện, đêm qua Lý Thái Thạch cũng đã nhận được điện thoại. Thân là một Bí thư Thành ủy, đến cả một chuyện lớn như vậy cũng không biết thì Lý Thái Thạch chẳng khác nào kẻ vừa mù vừa điếc rồi, nếu thật đến mức độ đó thì ngày bị cách chức cũng không còn xa nữa. Lý Thái Thạch tuy không thể nói là một người có tài quản lý tốt nhưng ở thành phố Vọng Hải này vẫn là một lãnh đạo có thức quyền, vẫn là một nhân vật đứng đầu.
Lập tức, Lý Thái Thạch cũng gật đầu nói:
- Chuyện ngày hôm qua tôi cũng có nghe nói, quả là to gan lớn mật, vụ án của tập đoàn Á Hải vừa mới khép lại, bên quận Đồng Bình không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là càng sỉ nhục thành phố Vọng Hải. Chấn Bang, chuyện này cậu có ý kiến gì không?
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu nói:
- Bí thư Lý, ý của tôi là đối với vụ án của Triệu Trác Bân, nhất định phải xử lý một cách nghiêm khắc, ngoài ra, suốt đêm qua tôi đã đưa ra được một phương án, mời Bí thư Lý xem qua một chút, nếu khả thi thì tôi đề nghị ngay sáng hôm nay xin Thành ủy mở một cuộc họp hội nghị thường vụ để thảo luận.