Ba trăm ngàn la Mỹ, cái giá này, cũng không làm cho Lý Lệ Tuyết bị lạc lối. Ngày trước, Lục gia, người đã mang cô vào con đường này, từng nói qua với cô, trên thế giới này, tuyệt đối sẽ không có yêu vô duyên vô cớ.
Lục gia đã từng là một truyền kỳ trong giới nhà buôn, nhà bán buôn lớn nhất trong khu chợ ở Ascot. Nhưng tiếc là, ông cũng đã chết rồi. Rất nhiều người đều cho rằng Lý Lệ Tuyết là người tình của Lục gia. Nhưng, người khác đều không biết, trên thực tế, Lục gia là bạn tâm giao của cha Lý Lệ Tuyết.
- Tam thiếu gia, tại sao anh lại trả cho tôi mức thù lao cao như vậy. Thu nhập mà anh tính, đó là của nhóm người anh Tô. Tôi không có nhiều tiền vốn như vậy. Mỗi năm cũng khoảng trên dưới 5 ngàn cho đến 8 ngàn đô la Mỹ. Với cái giá gấp 60 lần, anh thấy có đáng hay không? Hoặc là, tác dụng của tôi không có rõ ràng như vậy. Có người từng nói qua với tôi, thế giới này, vốn là không có bữa ăn nào miễn phí hết. Nếu như anh là muốn tôi đi làm chuyện đó, tôi không thể đáp ứng được.
Lý Lệ Tuyết nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang nói.
Tự biết mình, có thể nhanh chóng tìm ra được chỗ đứng của bản thân, và cũng rất rõ đối với cái vị trí đó thế nào, biểu hiện của Lý Lệ Tuyết cũng là khiến cho ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang sáng lên. Biểu hiện của cô gái này, càng lúc càng khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vui sướng.
Nếu như lúc mới bắt đầu, Nhiếp Chấn Bang là nhìn trúng vào nhan sắc của Lý Lệ Tuyết có thể chiếm một ưu thế nhất định trong việc đàm phán trên thương trường. Nhưng còn lúc này thì Nhiếp Chấn Bang cũng đã là thừa nhận năng lực của Lý Lệ Tuyết.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bnag cũng mỉm cười, nhìn Lý Lệ Tuyết nói:
- Lệ Tuyết, bây giờ chúng ta cũng xem như là người quen rồi, gọi cô như vậy không có vấn đề gì phải không."
Lý Lệ Tuyết nghe cách xưng hô thân mật như thế, gương mặt hơi đỏ lên, tuy nhiên vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhiếp Chấn Bang rồi mới lại nói tiếp:
- Dựa vào năng lực cùng với biểu hiện của cô, thêm vào nữa là mức độ hiểu biết của cô đối với mậu dịch Hoa Tô, mỗi năm năm trăm ngàn đô la Mỹ, xem như là một cái giá khá là xứng đáng rồi. Biết tại sao tôi muốn trả cho cô nhiều như vậy không?"
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang đưa hai ngón tay ra, mỉm cười nhẹ nói:
- Hai nguyên nhân, thứ nhất, năng lực tiềm tàng của cô, xứng đáng với giá tiền này. Đừng nhìn việc làm ăn hiện tại của cô chỉ nhỏ được như vậy. Đó là bởi vì cô không có con đường, không có vốn liếng, nếu như cô có thể tìm được nguồn hàng và vốn. Việc làm ăn của cô sẽ vượt qua bất cứ một nhà buôn nào. Chút bản lĩnh nhìn người này, tôi vẫn phải có được. Thứ hai sao, tôi cảm thấy, một cô gái có gia đình khó khăn như cô, một thân một mình ở bên ngoài quả thực là không dễ dàng, vì thế trả cho cô nhiều hơn một chút. Không biết là hai lý do này đã làm cô hài lòng chưa?"
Lý do thứ nhất, Lý Lệ Tuyết cố ý không để mắt đến, bởi vì, Lý Lệ Tuyết đã bị lý do thứ hai làm cho kinh hãi. Cách ăn mặc của cô, từ các khía cạnh mà nói, tuy rằng không tính là giàu có gì, nhưng tóm lại là thuộc tiêu chuẩn trung bình, ngoại trừ việc là cô ngồi ghế cứng ra. Các nhà buôn ở trên xe lửa cũng không có ai biết là gia đình của cô khó khăn. Tất cả đều nghĩ rằng Lý Lệ Tuyết là cố ý như thế. Dù sao thì số nhà buôn có tiền nhưng mà lại ngồi ghế cứng cũng không phải là ít. Đa số mọi người đều cho rằng cô có tâm lý không thích để lộ tiền bạc ra ngoài. Làm sao mà anh ta lại biết được?
Lập tức, Lý Lệ Tuyết cũng đã bật thốt lên:
- Anh làm sao biết?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng là cười lên, nhận thức Lý Lệ Tuyết cho tới bây giờ, Lý Lệ Tuyết đều là một hình tượng trầm tĩnh, lãnh đạm. Còn lúc này, cuối cùng cũng đã gặp được khoảnh khắc cô ấy kích động như vậy rồi.
Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Tiền bạc không để lộ ra ngoài, đây là tư duy theo quán tính của những người trong nghề này đi. Tôi không phải là người nằm trong giới như cô, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chính là cái ý này. Ở trong mắt của tôi, ngồi ghế cứng, đó chính là thể hiện của việc không có tiền, hoặc nói là vì muốn tiết kiệm tiền. Ngoài ra, tuy rằng quần áo của cô thuộc loại trung bình, nhưng, hàng hoá mà cô mua đều là những món đồ dùng hàng ngày có lợi nhuận thấp. Còn nữa, nhìn cách cô cố gắng rao bán hàng hóa ở trên sân ga, cùng với việc, vì bán được hàng mà thiếu chút nữa bị cướp tiền lẫn sắc, tôi liền biết ngay, hoàn cảnh gia đình của cô cũng không được tốt lắm. Nếu không, bất kỳ gia đình nào cũng sẽ không để cho một cô gái mới 17 tuổi đi ra ngoài làm thương buôn.
Lý Lệ Tuyết trầm lặng, người con trai này, thật là đáng sợ. Từ những người bên cạnh anh ta mà xem, anh ta là một nhân vật cao cao tại thượng. Một thân thủ rất mạnh, khả năng quan sát đáng sợ, Lý Lệ Tuyết lần đầu tiên có cảm giác bất lực như vậy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đứng dậy, nói năng rất ngang ngược:
- Chuyện này quyết định như vậy đi. Đoạn đường này, cô không cần phải đi xuống để bán đồ nữa, tới Ascot rồi, cô dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hàng hóa của mình xong đi, sau đó thì chính thức bắt đầu công tác."
Sau đó, Lý Lệ Tuyết quả thật cũng không xuống nữa. Còn Nhiếp Chấn Bang và Lưu Côn, sau khi trải qua sự hiếu kì và hưng phấn lúc đầu, cũng không có hứng thú gì nữa. Đây là một chuyến đi dài, thời gian vận hành 6 ngày 6 đêm, có thể nói là đoàn tàu có lộ trình dài nhất trên thế giới này.
Xe ngừng ở nhà ga Moscow. Tô Chấn Hoa cũng thu dọn xong hàng hoá của anh ta. Đầy 5 bao hàng hoá lớn, dọc ven đường đi, Tô Chấn Hoa cũng bán được không ít, lúc đến nhà ga, cũng chỉ còn lại một bao hàng hoá.
Đại Long và Hổ Tử lúc này cũng vác trên lưng hai bao to, đây là hàng hóa của Lý Lệ Tuyết. Cả đoàn người, trùng trùng điệp điệp, vào trong chợ của Ascot. Nơi này là nơi tập trung thương nhân và hàng hoá Hoa Hạ. Kiến trúc bắt mắt nhất, căn phòng để hai thùng hàng đấu giá. Xung quanh, có không ít các căn lều của người dân địa phương dựng lên.
Ascot của lúc này, không có sự náo nhiệt giống như sau khi quan hệ Hoa – Xô bình thường trở lại. Lý Lệ Tuyết đi nhiều năm như vậy, dĩ nhiên có một vài con đường của riêng mình, rất nhanh thì cô đã tìm được một thương nhân Hoa Hạ vẫn thường trú ở đây. Cô gần như là lấy giá gốc mà bán đi hết hàng hoá trong tay của mình.
Điểm này lại làm cho Nhiếp Chấn Bang tán thưởng một hồi. Cô gái này, thực ra có thể gọi là kỳ nữ hiếm thấy. Bao nhiêu hàng hoá thiết yếu như vậy, lại có thể dễ dàng ném đi như thế. Làm việc quyết đoán, là có khiếu làm việc lớn.
Khách sạn Metropol, là một khác sạn 5 sao nằm ở trung tâm thành phố Moscow, gần quảng trường Đỏ. Là một nơi nằm ngay gần nhà hát lớn Moscow và nhà bảo tàng lịch sử quốc gia Liên Xô, cách điện Kremlin một chặng đường cũng không quá xa. Ở thời đại này, nơi đây cũng có cấp bậc không kém là bao so với khách sạn thủ đô.
Hiện giờ, nhóm người Nhiếp Chấn Bang đều đã thay một bộ quần áo mới. Đại Long và Hổ Tử lúc này đều mặc một chiếc áo khoác lông màu sẫm. Lưu Côn là chiếc áo khoác da sói, Nhiếp Chấn Bang lúc này đã thay một chiếc áo khoác lông chồn màu đen. Mà hiện tại, Lý Lệ Tuyết lại là một chiếc áo khoác lông cáo lửa. Bộ quần áo xa hoa đã thể hiện ra khí chất trên người Lý Lệ Tuyết.
Nhiếp Chấn Bang đúng lúc này lại làm ra một tư thế tay trong tay, nhìn Lý Lệ Tuyết hơi ngượng ngùng nói:
- Evelyna, thân phận của tôi bây giờ là Kim Chính Thắng, người Triều Tiên. Lưu Côn là trợ lý của tôi, Đai Long và hổ Tử là vệ sĩ. Còn cô, tạm thời là bạn gái của tôi, cô hiểu không?"
Chiều cao của Nhiếp Chấn Bang lúc này chừng 1m8, dáng người cân xứng. Hơn nữa, Nhiếp Chấn Bang tuy rằng còn trẻ, nhưng vẻ mặt cũng rất chín chắn. Giờ phút này đúng cùng một chỗ với Lý Lệ Tuyết, nhưng thật ra hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Sắc mặt của Lý Lệ Tuyết chợt ửng hồng, do dự một chút, vẫn là khoác lên cánh tay của Nhiếp Chấn Bang.
Một đoàn người nghênh ngang đi tới khách sạn. Lúc này, Lưu Côn đã xử lý xong thủ tục đăng ký ra, cậu ta liền chạy ra đón:
- Tam thiếu gia, đặt được phòng rồi, phòng 505 và 506, tầng 5, xem ra tối nay phải tủi thân cho cậu và Lý tiểu thư cùng chung một phòng rồi."
Nhiếp Chấn Bang nhưng thật ra cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Khách sạn chỉ có hai phòng trống, cái này cũng không có cách nào khác, hắn liền xua tay nói:
- Côn Tử, những việc nhỏ này không cần thảo luận. Cậu đã gọi điện cho tướng quân Axieliefu chưa?"
Tướng quân Axieliefu, Thượng tướng phó tham mưu trưởng của bộ tổng tham mưu liên bang Xô Viết. Đây là bạn cũ của ông cụ năm xưa. Ở quân đội Liên Xô, xem như là một nhân vật tiếng tăm. Lần này Nhiếp Chấn Bang đến, ông cụ đã giới thiệu cái mỗi quan hệ cũ này với Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang mới đến nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, cho dù là Nhiếp Chấn Bang biết chuyện trong tương lai, nhưng cũng không có con đường. Nếu như thông qua tướng quân Axieliefu, như vậy con đường tương lai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lưu Côn lập tức nghiêm mặt nói:
- Vừa mới mượn điện thoại của quầy lễ tân khách sạn gọi điện đi rồi. Tôi với tướng quân đã hẹn xong, tôi đã nói là trong chốc lát thì cậu sẽ tới nhà ông ấy thăm hỏi ông ấy. Cái ông Axieliefu này, vừa biết cậu là cháu trai của ông cậu, là vui vẻ hẳn lên, nói là sẽ lập tức cho xe đến đón."
Vào chính lúc này, bên ngoài, hai chiếc xe Jeep của quân đội Liên Xô đã vào cửa đại sảnh, hai quân nhân xuống xe, mắt liền nhìn Nhiếp Chấn Bang và đi nhanh về hướng Nhiếp Chấn Bang.