Lại lần nữa trở về thủ đô, lúc này đây, cảm giác của Nhiếp Chấn Bang khác hoàn toàn lúc trước. Trước kia, Nhiếp Chấn Bang trở về, cảm giác chính mình giống như một vị khách, nhưng lần này cảm giác cũng là về nhà thật sự.
Lần này trở về, không báo cho An Na biết, cũng không báo cho Đổng Uyển và Lí Lệ Tuyết. Bên ngoài sân bay, Nhiếp Gia Lương nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang liền vẫy tay chào đón, nở một nụ cười.
Quan hệ giữa hai anh em, so với trước đây đã tốt hơn nhiều. Sau khi bỏ đi cái danh hiệu người thừa kế của Nhiếp gia, cả người Nhiếp Gia Lương cũng đã thay đổi nhiều.
- Lão tam, lần này, cậu thật sự quá xúc động rồi. Nói theo một câu cách ngôn của người thủ đô mà nói, chú là đồ sứ, Chu Thần kia còn không tính là cái gì, đến cái hũ cũng không được. Mặc dù, Chu Thần trong thể chế cũng coi như xong rồi. Nhưng chính cậu...
Ngồi trên xe, Nhiếp Gia Lương nói có chút lo lắng.
Con cả của Nhiếp gia thì vẫn là con cả của Nhiếp gia. Tuy rằng bây giờ đã không còn là người thừa kế Nhiếp gia nữa, nhưng, cái khí thế và khí độ này của Nhiếp Gia Lương vẫn còn đó.
Nhiếp Chấn Bang khẽ mỉn cười, cũng không hề phản bác lời nói của Nhiếp Gia Lương. Việc kéo phiếu trong Đại hội đại biểu Nhân dân, chuyện như vậy đối với người trong quan trường mà nói, đúng là điều kiêng kị nhất. Nếu nói là to, chuyện này có thể kéo sang chuyện nguyên tắc về tính giai cấp, một cái mũ mang tên không phục tùng tổ chức, lãnh đạo, nhất định là không thể tránh được. Mà nói là nhỏ, đó cũng là biểu hiện của một bí thư Thành ủy không có năng lực.
Nhưng, nguyên tắc của Nhiếp Chấn Bang cũng sờ sờ ra đó, nam tử hán đại trượng phu, sống trên đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, có việc nên làm, có việc không nên làm. Chuyện bình thường thì Nhiếp Chấn Bang có thể lờ đi. Nhưng đối với vấn đề liên quan tới điểm mấu chốt của bản thân, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Chuyện đó, Nhiếp Chấn Bang không bao giờ hối hận, cho dù là ông cụ trực tiếp đưa mình trở lại thủ đô, cho dù sự phát triển của thành phố Tân Lê vẫn chưa đạt đến trạng thái lý tưởng của mình, cho dù cán bộ của thành phố Tân Lê, vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được con đường phát triển của mình, vẫn chưa lĩnh hội được cái tinh túy của việc phát triển bền vững. Mặc dù còn nhiều lo lắng cùng với không yên tâm, nhưng Nhiếp Chấn Bang vẫn giữ nguyên câu nói đó, không hối hận. Cho dù lại thêm một lần nữa, bản thân vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.
Ngay sau đó, nhìn sang Nhiếp Gia Lương bên cạnh, hắn nói:
- Anh cả, anh em mình không nói chuyện này nữa. Cho dù một lần nữa để em lựa chọn, em nghĩ em vẫn sẽ chọn làm như vậy.
Nhìn nét mặt kiên quyết của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Gia Lương hơi sững sờ. Có lẽ bởi vì tính cách quật cường này của bản thân mà Nhiếp Chấn Bang mới trở nên xuất sắc như thế đi. Không giống mình, tính cách của mình, chính bản thân mình cũng biết. Chín chắn có thừa mà sự xung động thì không đủ. Hoặc có thể nói, về mặt quyết đoán, so với Nhiếp Chấn Bang thì còn xa mới có thể bằng được.
Có lẽ là bởi vì khiêm tốn nên trên xe của Nhiếp Gia Lương cũng không phải là biển thuộc quân đội mà chỉ là biển xe dân sự bình thường. Nhìn Nhiếp Chấn Bang bên cạnh, Nhiếp Gia Lương nói tiếp:
- Chấn Bang, lần này ông cụ vì chuyện của chú, coi như là tốn không ít công sức rồi. Có biết mục đích ông cụ điều chú về thủ đô là gì không?
Nhìn bộ dạng vô cùng kinh ngạc của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Nhiếp Gia Lương cũng nở một nụ cười, trong lòng cuối cùng cũng yên bình hơn. Lập tức cũng cười nói:
- Lần này, tôi coi như đã cảm thấy cân bằng rồi. Tôi còn cho rằng, cậu thật sự là chuyện gì cũng hiểu được chứ.
Nói xong, Nhiếp Gia Lương cũng nghiêm mặt nói:
- Lão tam, sở dĩ điều chú về vào lúc này, chính là tỏ một thái độ cho người khác thấy, coi như một sự xử phạt đối với việc kéo phiếu trong Hội đồng nhân dân lần này. Như vậy, sau này sẽ không có ai lấy việc này ra nói được. Nếu như lúc này mà cứ để đấy mặc kệ, đợi sau khi mọi chuyện đã qua rồi, mới điều động về, thì không có ý nghĩa gì nữa. Mà chuyện này, bất kỳ lúc nào cũng trở thành quả bom hẹn giờ trên con đường sự nghiệp của chú, đã hiểu chưa?
Nghe được câu nói này của Nhiếp Gia Lương, Nhiếp Chấn Bang đã rất sốc. Nói thật, hắn đã suy đoán rất nhiều nguyên nhân cho việc trở về thủ đô này, nhưng quả thật là không nghĩ tới vấn đề này. Hiện giờ mới thấy, gừng càng già càng cay mà.
Xe đỗ ngay bên cửa ra vào sân nhà của ông cụ. Vừa vào cửa, ông cụ lúc này cũng đi ra từ trong phòng khách. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt ông cụ không chút thay đổi mảy may. Lặng im một lúc lâu, ông cụ mới gật đầu một cái, đơn giản chỉ nói một câu:
- Đã về rồi. Đã về rồi thì hãy nghỉ nghơi vài ngày trước đã.
Ngồi trong nhà mấy tiếng đồng hồ, trò chuyện với ông cụ một lát. Sức khỏe của ông cụ cũng không được tốt, liền đi nằm nghỉ rồi. Đến lúc này Nhiếp Chấn Bang mới đi ra ngoài.
Đi thẳng tới chỗ câu lạc bộ Vương Chiều, mới lên tầng, vừa bước ra khỏi thang máy, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy An Na đang đứng trước cửa.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Dương An Na lập tức chạy tới ôm chặt lấy cổ của Nhiếp Chấn Bang, miệng lẩm bẩm nói:
- Anh Chấn Bang, sao anh về đột ngột vậy? Cũng không gọi điện cho chúng em nữa. Em và chị Uyển Nhi, còn cả chị Lệ Tuyết đều cho rằng anh phải mấy ngày nữa mới có thể về kia.
Nghe thấy tiếng động bên này, Đổng Uyển và Lí Lệ Tuyết cũng từ trong đi ra. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, trên mặt của hai người lộ ra vẻ vui sướng.
Sau khi bốn người đi vào phòng khách ngồi, bên này, Đổng Uyển lại nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, ba người bọn em cũng đã thương lượng rồi. Vẫn theo kết quả thảo luận trước đây, chúng em quyết định, đám cưới này, chỉ có thể để An Na làm thôi.
Nghe câu nói của Đổng Uyên, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó tỏ ra rất chính thức, rất nghiêm túc nói:
- Uyển Nhi, Lệ Tuyết, An Na. Vốn dĩ, anh không có tư cách nói gì cả. Nhưng, chuyện đã đến mức này rồi. Nói anh là người lạm tình cũng được, nói anh là gì cũng được, anh cũng nhận hết. Xin các em hãy tin anh, anh thật sự rất yêu các em.
Nói đến chỗ này, dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mới nói tiếp:
- Anh xin thề, cả ba em, vị trí trong trái tim anh đều quan trọng như nhau. Nếu anh phản bội lời thề này, anh sẽ không chết tử tế được.
Vừa nói xong, ba cô gái đều thay đổi sắc mặt, đứng cả lên. Dương An Na lại nhào vào lòng Nhiếp Chấn Bang, lấy tay bịt miệng Nhiếp Chấn Bang, nói nhỏ:
- Anh Chấn Bang, em không cho phép anh nói như thế.
Sau khi ngồi trên tầng một lúc, Dương An Na đứng dậy rời đi. Chuyện này, Dương An Na nhất định phải về nói với ông nội một câu. Dù sao, Nhiếp Chân Bang đã nói ra rồi. Cái thái độ đó, là nhất định sẽ làm. Chuyện hôn sự này, bây giờ thật chỉ có để Dương gia đưa ra mới thích hợp.
Ba người sau khi ăn một bữa tối ấm cúng ở tầng 9, Nhiếp Chấn Bang cũng đi xuống. Hiện giờ nếu đã quay về thủ đô rồi, tự nhiên muốn báo cho ba người Lưu Côn, Lý Hoa, Triệu Tinh Long một tiếng.
Mới đi tới câu lạc bộ trà đạo ở tầng 4, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy mấy người Lưu Côn, lập tức mỉm cười đi tới.
Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tinh Long bởi vì vị trí của chỗ ngồi, cho nên là người đầu tiên đứng lên, cười nói:
- Tam ca đã trở về thủ đô rồi sao?
Giờ phút này, trên một chiếc bàn trà thủ công mỹ nghệ bằng mây, một nhân viên phục vụ trà đang pha trà. Ở xung quanh là đám người Lê Văn Cách, Trương Húc, Lý Hoa, Triệu Tinh Long, Lưu Côn, Ninh Trí Viễn, Quách Minh, Lương Lễ Quý, bên cạnh còn có hai cậu thanh niên trẻ, Nhiếp Chấn Bang chưa từng gặp bao giờ.
Nhóm người này, coi như là người thuộc cái vòng tròn riêng của Nhiếp Chấn Bang rồi. Về phần Dương An Bang, cũng vẫn chưa tính là nhân vật trong cái vòng tròn này.
Lúc này, Trương Húc cùng đã đứng lên, cười nói:
- Tam thiếu gia, thằng nhãi Chu Thần đó, chính là cần ăn đòn mà. Theo tôi thấy, như vậy vẫn còn quá nhẹ rồi. Cứ đấu một chọi một trực tiếp luôn, làm theo cách của chúng ta mà giải quyết.
Ngay sau đó, Lưu Côn cũng đứng lên, cười rồi giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:
- Tam ca, giới thiệu với anh, bên cạnh đây là Lưu Bân, anh Lưu, sân số 1 của quân đội đấy. Trước mắt đang công tác tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Một người khác nữa này là Hồ Báo Quốc, ông cụ trong nhà cũng là tướng lĩnh dựng nước của Hoa Hạ chúng ta. Cái tên này cũng giống như chúng tôi, cũng là người lăn lộn bên ngoài.
Lưu Côn người này, đi theo mình đã nhiều năm như vậy, mặc dù đã từng vì chuyện của Chi Đoàn ít nhiều cũng có một chút hiềm khích. Nhưng, nói tóm lại, vẫn còn tin tưởng được.
Có thể làm cho Lưu Côn giới thiệu, hai người này, hiển nhiên cũng là cùng một hội. Lập tức Nhiếp Chấn Bang đưa tay ra nói:
- Anh Lưu, lần đầu gặp mặt. Sau này chúng ta chính là bằng hữu đấy.
Bên cạnh, anh bạn Hồ Báo Quốc, lại không đợi Nhiếp Chấn Bang nói, đã chủ động đứng lên, cười xấu xa nói:
- Tam ca, đã sớm nghe Côn tử nói rằng, ở chỗ anh có nhiều mỹ nữ với em gái xinh đẹp. Lần này đến đây, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt rồi. Sau này, ông em này có thể hàng ngày tới đây uống trà rồi.
Câu nói này, khiến cho tất cả mọi người phải bật cười. Trong đám con cháu thế gia, cũng không phải tất cả mọi người đều bước vào trong thể chế. Ví dụ như đám người Lưu Côn, Triệu Tinh Long, Dương An Bang và Lý Hoa đã chọn đi theo con đường kinh doanh. Những cái này cũng coi như là còn tốt. Có không ít con cháu gia tộc không có bất cứ áp lực gì về kinh tế. Những người này, có người thì thích cất chứa đồ cổ, có người thì thích thể dục thể thao, cũng có người thì thích du lịch. Cái tên Hồ Bảo Quốc này, thật ra cũng là người có tính thẳng thắn, vừa nhìn liền biết là kẻ thích gái đẹp rồi.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười lên:
- Ha ha, thích gái đẹp sao, Báo Quốc, nhưng chúng tôi cũng phải báo trước một tiếng. Ở Vương Triều này, người thích gái đẹp cũng có không ít. Nhưng, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Chuyện dùng sức mạnh thì không được làm. Chỉ có một yêu cầu này thôi. Còn về phần cậu có thể có được sự yêu thích hay là thân thể của người đẹp hay không, vậy phải xem bản lĩnh của chính cậu rồi...
Bên nhà họ Dương, sau khi nhận được tin của Dương An Na, Dương gia đã hành động rất nhanh chóng. Ngày hôm sau, ông Dương đã đích thân đưa Dương Thắng Lợi đến Nhiếp gia. Sau khi hai ông cụ bàn bạc gần tiếng đồng hồ trong thư phòng xong, ngày đính hôn của Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na đã được quyết định. Chính là ba ngày sau.
Ba ngày sau
Trong sân của Nhiếp gia, thời gian trôi qua gần một năm, lại một lần nữa trong sân Nhiếp gia không khí náo nhiệt ngập tràn. Lúc này, khách khứa của Dương gia và Nhiếp gia đều đã chờ trong sân.
Theo Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na tay trong tay đi vào trong phòng khách, hai ông cụ đều hiện ra vẻ vui mừng. Ông cụ Nhiếp là người vui mừng hơn cả, lập tức nói:
- Nếu đã chỉ là đính hôn, vậy mọi việc cũng đơn giản và bỏ bớt thủ tục một chút. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, hai đứa đã có quan hệ là vị hôn thê cùng vị hôn phu rồi. Chấn Bang, sau này con phải nhường An Na một chút đấy.
Đợi sau khi trao nhẫn đính hôn, toàn bộ nghi lễ coi như đã hoàn thành. Theo suy xét của Dương lão, lần đính hôn này, cũng không làm to, chỉ là người thân trực hệ của hai bên Nhiếp gia và Dương gia tham gia nghi lễ mà thôi.
Lúc này, Nhiếp lão và Dương lão lại cùng đứng dậy, nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, cháu đi theo chúng ta một lát đi.