Buổi chiều, Nhiếp Chấn Bang tiếp đón đoàn khảo sát Ủy ban nhân dân thành phố Tuyền Hải tại phòng yến tiệc khách sạn Vọng Hải, đoàn khảo sát Ủy ban nhân dân thành phố Tuyền Hải trên thực tế đã đến rồi, thành phố Vọng Hải bên này có Phó Bí thư Thành ủy Tề Tư Nguyên tháp tùng, tham quan khảo sát xây dựng cảng khẩu mới Vọng Hải, khảo sát công tác thu hút đầu tư của khu công nghệ cao thành phố Vọng Hải.
Trong hội nghị tọa đàm, Nhiếp Chấn Bang cũng giới thiệu cho các cán bộ thành phố Tuyền Hải về những thành tựu và tư duy phát triển xây dựng kinh tế thành phố Vọng Hải, giới thiệu về một số vấn đề mà thành phố Vọng Hải gặp phải, cách giải quyết thế nào, tất cả đều nói rất tỉ mỉ.
Buổi tối, trong khách sạn thành phố Vọng Hải, Nhiếp Chấn Bang thiết yến chiêu đãi đoàn người Chủ tịch thành phố Tuyền Hải Diệp Kế Phu, tiệc xong thì cũng đã hơn chín giờ.
Trong khách sạn Vọng Hải, trong phòng khách thương vụ mà Diệp Kế Phu ở, toàn bộ căn phòng là kết cấu một phòng ngủ một phòng khách. Một phòng ngủ lớn, bên ngoài là một phòng khách, ghế sô pha da thật màu đen, đồ gia dụng màu đen, đều thể hiện rõ sự xa hoa cao cấp của căn phòng.
Chiếc đèn treo pha lê đủ ánh sáng cho cả phòng khách, lúc này Diệp Kế Phu và Nhiếp Chấn Bang lần lượt ngồi xuống, nhìn Diệp Kế Phu, Nhiếp Chấn Bang cũng chủ động lên tiếng:
- Cậu à, lần này đến Vọng Hải, cảm nhận thế nào?
Từ chỗ Diệp Thục Nhàn bên đó, theo bối phận thì Nhiếp Chấn Bang phải xưng hô với Diệp Kế Phu là cậu, dù sao thì đây là em họ ruột của Diệp Thục Nhàn, là con trai của người em trai nhỏ nhất của lão gia tử nhà họ Diệp.
Diệp Kế Phu tuổi khoảng bốn mươi, điều này trong cán bộ cấp sở cũng coi như là tương đối trẻ rồi, năng lực của bản thân cũng rất tốt.
Diệp Kế Phu cũng rất tỉnh táo, sự khách khí của Nhiếp Chấn Bang đó là vấn đề gia giáo và nuôi dưỡng của Nhiếp Chấn Bang, không liên quan đến cái khác. Một mặt, Nhiếp Chấn Bang không phải là con ruột của Diệp Thục Nhàn, trong này, trong mối quan hệ bình thường thì cách một tầng. Ngoải ra, mình mặc dù cũng là người trong hệ thống Diệp gia, nhưng dù sao thì cũng không phải là huyết mạch chính thống của Diệp lão gia tử, chỉ là bên họ. Nếu thực sự lên mặt thì sẽ thể hiện mình không biết làm người.
Diệp Kế Phu lúc này cũng cười nói:
- Chấn Bang à, đây là không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình đó. Vốn dĩ cậu tưởng rằng với sự phát triển kinh tế của thành phố Tuyền Hải, cho dù có kém chút so với thành phố Vọng Hải thì cũng kém quá nhiều, về khoảng cách cũng chủ yếu là vì tầng lớp khách quan như chính sách, tài chính... Tuy nhiên, lần này sau khi đích thân đến thành phố Vọng Hải, cậu coi như là hiểu rõ rồi, cậu đúng là ếch ngồi đáy giếng, cố bộ tự phong.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, điều này và thái độ của Diệp Kế Phu cũng chứng mình được sự thực tế của ông ta, lập tức cũng cười nói:
- Cậu à, cậu cũng đừng quá khiêm tốn. Khoảng cách khách quan vẫn là có, tài chính của thành phố Vọng Hải là móc nối trực tiếp với trung ương, chỉ dựa vào điểm này thành phố Vọng Hải trong phát triển và xây dựng kinh tế sẽ không bó tay bó chân như thành phố Tuyền Hải rồi.
Cháu cảm thấy vị trí địa lý của thành phố Vọng Hải và Tuyền Hải có chỗ tương đồng rất lớn. Cảng Tuyền Hải từ trước tới nay chính là cảng khẩu có tiếng ở Trung Quốc và Đài Loan. Thời Tống Đường, cảng Tuyền Hải chính là con đường ra biển chủ yếu. Về mặt này, ưu thế của thành phố Vọng Hải ngược lại không bằng thành phố Tuyền Hải. Lấy cảng Tuyền Hải làm chỗ dựa, xin dự án khu miễn thuế nhập khẩu thành phố Tuyền Hải nhất định có thể thúc đẩy phát triển kinh tế thành phố Tuyền Hải một cách nhanh chóng.
Đối với con đường làm quan của Diệp Kế Phu, Nhiếp Chấn Bang cũng là tận khả năng nhắc nhở và giúp đỡ. Trong chính trị không có thế mạnh tuyệt đối cũng không có thế yếu tuyệt đối, danh gia ở thủ đô mặc dù có một bảng xếp hạng mơ hồ, nhưng trên thực tế những cái đó chẳng qua là hư ảo, thực sự, nếu xuất hiện một sự tồn tại có thể uy hiếp đến gia tộc khác, có thể khẳng định, những gia tộc này ở thủ đô sẽ nhanh chóng từ bỏ sáng sáng mà liên hợp lại với nhau, tiến hành đè ép điều này và sự uy hiếp, đây cũng là một loại nhu cầu trên bình đài chính trị.
Nhiếp Chấn Bang cũng không nghĩ đến để Nhiếp gia nhất hệ chiếm các chức vụ quan trọng cả nước, nhưng có thể giúp đỡ một số người phe tốt thì Nhiếp Chấn Bang rất sẵn lòng làm, để bạn bè của Nhiếp gia đi càng xa còn tốt hơn nhìn kẻ địch đi càng xa.
Đã đêm khuya, hơn một giờ rồi, lúc này ở quận Đồng Bình bên này, trên đường cái sớm đã không có quá nhiều bóng người.
Mặc dù nói quận Đồng Bình cũng là thuộc khu thành Vọng Hải, nhưng quận Đồng Bình dù sao thì cũng là một khu tương đối vắng vẻ, Vọng Hải phồn hoa không có ngày đêm vẫn là tập trung ở khu thành trên đảo đó, bên này không phải như vậy.
Lúc này, trên con đường mồng một tháng năm quận Đồng Bình, một chiếc Jetta màu trắng đỗ bên đường, Giang Nhược Hiên ngồi trong buồng lái, quần áo cũng đổi thành trang phục thể thao hoạt động tương đối dễ dàng, quần áo màu đen thích hợp với hành động tiến hành vào ban đêm.
Trên cổ còn đeo một chiếc máy ảnh, bút ghi âm, balo một dây đeo, còn có một chiếc camera nhỏ xíu thiết kế vô cùng tinh xảo, có thể nói là võ trang đầy đủ.
Sáng nay sau khi nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Lý Cư Bằng và nhân viên công tác quận Đồng Bình đó, Giang Nhược Nam đã quyết định hành động lần này vào đêm tối.
Cảnh sát tội phạm cấu kết với nhau, thế lực đen tối, vô pháp vô thiên, xem ra còn có người biết tình người và người bị hại, một số manh mối này rất nhanh xâu chuỗi lại trong đầu Giang Nhược Nam. Là một phóng viên thời sự, năng lực quan sát nhạy bén đối với tin tức khiến Giang Nhược Nam lập tức đưa ra quyết định như vậy. Sau khi trở về bên đài truyền hình làm xong công việc, vừa ăn xong cơm tối, Giang Nhược Nam liền thay trang phục chạy đến đây, sau khi đợi mấy tiếng đồng hồ, Giang Nhược Nam đột nhiên phát hiện mình không biết nên bắt đầu điều tra từ phương diện nào.
Thì ra phóng viên ngầm điều tra không nhẹ nhàng giống như đưa tin đài truyền hình, nếu muốn ngầm điều tra thì nhất định phải có người làm nội ứng mới được, nhưng mình căn bản không có cách nào tiếp cận với những người này, càng không nói đến chuyện đi sâu điều tra.
Đột nhiên, trên đường cái, truyền đến một âm thanh hô gào, dưới ánh sáng đèn màu vàng, hai người thanh niên chạy như bay trên đường, sau lưng hai người này có khoảng mười mấy tên côn đồ trong tay cầm vũ khí như dao rựa, côn, một đường kêu gào đuổi theo.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Nhược Nam trong lòng nhất động, có lẽ có thể từ trên người hai người này tìm được manh mối và lối đi để đi vào điều tra.
Lá gan của Giang Nhược Nam rất lớn, nếu không, cô gái xinh đẹp như vậy cũng sẽ không làm nghề phóng viên này. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, lúc này trên đường lớn cơ bản không có xe xuất hiện, quay đầu vô cùng thuận tiện, kỹ thuật lái xe của Giang Nhược Nam coi như rất tốt, một cái quay đầu rất đẹp, rất chuẩn xác đỗ vào bên đường, không đến ba mươi phút, hai người thanh niên đã chạy đến, Giang Nhược Nam kêu to:
- Này, mau lên xe.
Hai người thanh niên trong tình thế này đâu còn quản những chuyện này, tất cả đều lấy tính mạng làm trọng, nhanh như bay mở cửa xe xông vào, Giang Nhược Nam cũng lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi xe chạy khoảng hai kilomet, xác định phía sau không có người đuổi theo, hai thanh niên ngồi đằng sau cũng lên tiếng:
- Mỹ nữ, cảm ơn nhé.
Giang Nhược Nam lúc này cũng chậm rãi giảm tốc độ, đỗ xe vào bên đường, quay đầu nói:
- Bọn chúng sao lại truy giết các anh, các anh là người của công ty Đông Giang sao?
Lời nói này khiến hai người thanh niên đều cảnh giác, hai người cũng là người lăn lộn trên đường, một trong hai người nghi ngờ nói:
- Cô là ai, sao lại hỏi cái này.
Giang Nhược Nam cũng mỉm cười:
- Yên tâm đi, tôi không phải là cảnh sát, tôi là phóng viên, có thể tìm các anh giúp đỡ chứ? Tôi nghe nói, công ty Đông Giang ở quận Đồng Bình bên này có một sòng bạc rất lớn, các anh có thể sắp xếp người đưa tôi đi không?
Kí kinh
Hai người đều trầm tư, ý thù địch thật ra ít đi nhiều, côn đồ trên đường sợ nhất là cảnh sát, người không muốn kết giao nhất cũng là cảnh sát, chỉ cần Giang Nhược Nam không phải là cảnh sát, ý thù địch này cũng ít đi rất nhiều.
Hai người trầm ngâm một chút, một trong hai người liền lên tiếng:
- Đưa cô vào không có vấn đề quá lớn, chỉ là hôm nay chúng tôi và người của công ty Đông Giang đánh nhau, bọn chúng phía trên có người, những cảnh sát đó giúp bọn chúng, cô phải đợi một chút, tôi sắp xếp huynh đệ khác đưa cô đi.
Giang Nhược Nam vừa nghe đâu có gì không bằng lòng nữa, lập tức gật đầu nói:
- Được.
Sau khi đợi khoảng nửa tiếng, trên đường truyền đến một âm thanh gầm rú, một chiếc xe máy dung lượng bốn trăm D đỗ bên cạnh đường, trên ghế sau, người thanh niên lúc đầu nói chuyện cũng mở cửa bước xuống nói:
- Long tử, vị này là Giang tiểu thư của Đài truyền hình thành phố Vọng Hải, cô ấy muốn đến song bạc Đông Giang, cậu đưa cô ấy đi.
Lòng tử lúc này đánh giá Giang Nhược Hiên, lập tức gật đầu nói:
- Không vấn đề, có điều, Giang tiểu thư, cô chỉ cần giả làm bạn gái tôi, tôi mới đưa cô đi vào, ngoài ra, xe trước tiên để ở đây, tôi lái xe đưa cô vào.
Giang Nhược Nam lúc này chỉ cần có thể vào, đâu còn có suy nghĩ gì khác, lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi không có vấn đề.
Giang Nhược Nam rất là dứt khoát, ngồi lên xe máy, nói với hai người bên cạnh:
- Chiếc xe làm phiền các anh đưa về đài truyền hình giúp tôi, chìa khóa giao cho bảo vệ ở cổng là được.
Sòng bạc Đông Giang, sòng bạc tiếng tăm lừng lẫy ở quận Đồng Bình lai được xây dựng ở khu dân cư của quận Đồng Bình, trong tầng hầm ngầm của tiểu khu, bên ngoài nhìn vào căn bản không bắt mắt, đi vào tầng hầm, vừa nhìn cũng chỉ là một bãi đỗ xe dưới hầm, nhưng ai ngờ, có một tầng hầm đã dùng gạch phủ kín đi, một chiếc cổng lớn đi vào an toàn, đây chính là cửa vào của sòng bạc.
Giang Nhược Nam đi vào sòng bạc, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, diện tích trên nghìn mét vuông, bên trong tất cả đồ đánh bạc có đủ, đứng ở đây dường như là đặt mình trong sòng bạc lớn bồ kinh vậy.
Trên mấy chiếc bàn, nhân dân tệ chồng lên cao, ước đoán ít nhất cũng hơn mười mấy vạn, vừa vào sóng bạc, Long tử liền thấp giọng nói:
- Giang tiểu thư, không được đi lung tung, ở đây có Mã tử mọi lúc đi tuần tra, cô đi loạn như vậy rất dễ khiến cho bọn họ nghi ngờ.
Giang Nhược Hiên cũng gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Long tử, số lượng tiền đánh bạc ở đây lớn thế nào?
Long tử xem ra cũng là khách quen ở đây, gật gật đầu nói:
- Rất lớn, sòng bạc Đông Giang phía trên có người che cho rồi, quận Đồng Bình căn bản không có ai điều tra nơi này, số lượng đánh mỗi ngày đều trên mấy triệu, nếu gặp thế lớn, trên chục triệu cũng là có thể. Nhìn thấy chưa, bên cạnh, những người cầm bao đi bốn phía đó, những người này đều là bọn chuyên cho vay nặng lãi của công ty Đông Giang, bao nhiêu người bị bọn cho vay nặng lãi bức bách đến đường cùng, bán con bán cái đi mà tự sát đó.
Ngay lúc đang nói chuyện, phía sau một âm thanh liền vang lên:
- Long tử, cô gái này rất lạ mặt đó.