Lời nói của Nhiếp Chấn Bang thẳng thắn không có bất kỳ sự kiềm chế nào, căn bản không nể mặt, điều này khiến sắc mặt của Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba rất khó coi.
Đang chuẩn bị nói, Nhiếp Chấn Bang liền đích thân đi xuyên qua dây phân tuyến, tình hình này Nhiếp Chấn Bang là đang thể hiện sự bất mãn, chuyện thư tố cáo mặc dù vẫn chưa được xác minh, nhưng từ tình hình này cho thấy, giữa Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang nhất định là tồn tại mốii quan hệ không để cho ai biết. Đây là điều thứ nhất.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang nói như vậy cũng là cố ý làm thế, mục đích rất đơn giản, chính là muốn duy trì một loại áp lực cho Triệu Trác Bân, dưới áp lực này, Triệu Trác Bân loại người này đương nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Các lãnh đạo của quận Đồng Bình thấy cảnh này cũng đi theo xuyên qua đó, nhiều người như vậy khiến cho mấy tên côn đồ đều đứng lên.
Trong đó, một tên côn đồ đầu mào gà trong tay cầm côn, xéo mắt đánh giá đám người Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Các người làm gì vậy? Ở đây phong tỏa rồi, ai cũng không được vào.
Câu này vừa nói a, đám thành viên ban lãnh đạo Quận ủy Đồng Bình đều ngây người, đứng ở bên cạnh, mồ hôi hột to như hạt đỗ từ trên đầu đổ ra.
Tào Phượng Lâm sắc mặt âm trầm, tức giận nói:
- Triệu Trác Bân, anh là làm gì để ăn vậy, Phân cục Công an làm gì để ăn vậy, quận Đồng Bình này còn thuộc sự quản lý của chính quyền không vậy.
Lương Hải Ba sắc mặt tối tăm vừa quay đầu lại, cảnh sát đi theo bảo vệ Nhiếp Chấn Bang ở phía sau vung tay lên trầm giọng nói:
- Đưa toàn bộ những người này đi, nghiêm khắc điều tra, nhất định phải nghiêm khắc điều tra, vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên rồi, đến chính quyền cũng động vào.
Cái gọi là, chủ ưu thì thần nhục, Chủ tịch thành phố Nhiếp mặc dù không phải là chủ, nhưng lại là cấp trên ngày trên đỉnh đầu của mình. Ở quận Đồng Bình lại xảy ra loại chuyện này, đây không phải là cho thấy công tác của Quận ủy Ủy ban nhân dân quận Đồng Bình làm chưa được tốt sao? Đây không phải là hủy hoại tiền đồ của mình trước mặt Chủ tịch thành phố Nhiếp sao? Lúc này, Tào Phượng Lâm và Lương Hải Ba đến tâm tư giết người cũng có rồi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này tự mình đi vào sân cổng lớn của bệnh viện nhân dân quận, cổng vào chỉ là một cái dốc, phía dưới là tầng khám bệnh, trước cổng của tòa nhà lại là một bãi đỗ xe. Lúc này bãi đỗ xe đã bị thu dọn đi, mấy trăm người tụ tập ở đây đã thành lập xong cả linh đường, nhạc tang cũng đã phát lên.
Không ít người trừng trừng nhìn đám người Nhiếp Chấn Bang, liếc mắt đến chỗ tòa nhà khám bệnh đã không còn bộ dạng nữa, cửa đẩy thủy tinh sớm đã bị phá nát, toàn bộ bên trong đại sảnh một mảng hỗn độn, trên mặt đất rớt ra không ít dược phẩm và vết máu.
Có thể tưởng tượng, khi sự việc xảy ra, ở đây nhất định là đã xảy ra chiến tranh kịch liệt.
Đúng vậy, chiến tranh, lúc này, cảm giác của Nhiếp Chấn Bang chỉ có thể dùng chiến tranh để hình dung, đơn vị ban ngành chính quyền lại bị phá thành ra thế này đủ để chứng minh vẻ kiêu căng hung hăng của nó là mạnh mẽ thế nào.
Nhiếp Chấn Bang sắc mặt âm trầm dặn dò Tào Phượng Lâm ở bên cạnh:
- Đồng chí Phượng Lâm, từ tình hình này có thể nhìn ra những người này, ông chủ Lý Đông Giang của công ty Đông Giang gì đó là kiêu căng thế nào, có thể so sánh với Lâm Chính Tinh đó.
Lời này khiến cho Tào Phượng Lâm có chút lạnh người, Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang lại lấy Lâm Chính Tinh ra để so sánh với Lý Đông Giang, đây là đang nói gì vậy? Thầm nhắc nhở mình sao?
- Đồng chí Phượng Lâm, bất luận lần này có phải là sự cố chữa trị hay không, bất luận trách nhiệm cuối cùng quy về bên nào, kẻ đánh người, loại hành vi phá hoại bệnh viện này cực kỳ ác liệt, ảnh hưởng vô cùng lớn. Thế này thì làm cho lượng lớn người công tác y tế làm việc thế nào, cứu chết phục thương thì đổi lại kết cục này sao? Bất luận thế nào thì loại hiện tượng này phải kiên quyết ngăn chặn, đã là đánh người, động thủ, phần tử chủ mưu toàn bộ đều phải xử lý nghiêm túc, đồ vật bị tổn hại, nhân viên bị đánh bị thương đều phải bồi thường, trước tiên làm tốt những việc này, sau đó tiến hành hành động bước tiếp theo.
Nhiếp Chấn Bang dặn dò.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói:
- Cục trưởng Cổ, về phía hệ thống Y tế, các anh phải thiết thực liên hệ với bên Cục Công an thành phố một chút, lỗ hổng này không thể mở, anh phải tìm một đồng chí anh minh, cứ nói là tôi nói, Cục Công an thành phố phải kết hợp với Cục Y tế thành phố, thành lập phòng cảnh vụ trong các đơn vị chữa bệnh trên toàn thành phố, làm tốt công tác bảo vệ an ninh và cơ cấu trị liệu, nhất định phải bảo đảm an ninh tính mạng của người công tác ngành y tế toàn thành phố.
Cục trưởng Cục Y tế thành phố Cổ Bình lúc này cũng gật gật đầu, trên mặt có chút kích động, nhìn thấy cơ quan y tế bị phá đến mức độ này, thân là Cục trưởng Cục Y tế, trong lòng Cổ Bình cũng không thoải mái, nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trên mặt Cổ Bình thoáng hiện lên tia cảm kích, gật đầu nói:
- Chủ tịch, cảm ơn sự coi trọng và ủng hộ của ngài đối với công tác y tế, tôi nhất định làm tốt công tác phối hợp với Cục trưởng Tiếu, toàn lực bảo đảm môi trường an ninh của người công tác ngành y tế.
Đây chính là đưa ra chỉ thị, Tào Phượng Lâm lúc này gật gật đầu, quả tim luôn treo lên coi như cũng hạ xuống được không ít, ít nhất từ giọng điệu và cách xưng hô với mình của Chủ tịch thành phố Nhiếp cho thấy, Chủ tịch thành phố Nhiếp đối với mình vẫn là không có nhiều ý kiến.
Lúc này, dưới sự thông báo của nhân viên công tác Quận ủy Ủy ban nhân dân quận Đồng Bình, Cục trưởng Cục Y tế Đỗ Duy đưa theo một người đàn ông tuổi khoảng năm mươi đi đến.
Dáng người của Đỗ Duy không cao, khoảng một mét sáu ba, vóc dáng người rất béo, mày rậm mắt to, khiến cho người ta có một loại cảm giác chân thành, lúc này sắc mặt Đỗ Duy cũng có chút khổ sở.
Một buổi tối không được nghỉ ngơi tốt, biểu hiện này nhất định là rất bình thường. Nhiếp Chấn Bang lúc này lại là vẻ mặt ôn hòa nói:
- Cục trưởng Đỗ, đây là chuyện gì vậy?
Đỗ Duy lúc này cũng không dám chậm trễ, đây là Chủ tịch thành phố Nhiếp của Ủy ban nhân dân thành phố, người đứng bên cạnh là Bí thư Quận ủy và đại Cục trưởng của Cục thành phố. Đỗ Duy lập tức trả lời:
- Chủ tịch thành phố, tình hình là thế này. Cha của Lý Đông Giang tiên sinh ông chủ của công ty Đông Giang bị ung thư phổi, luôn nằm ở trong bệnh viện nhân dân khu, tế bào ung thư đã lan rộng, rạng sáng nay dẫn đến phổi bị suy kiệt, không có cách nào cứu chữa nên tử vong.
Trong quá trình này, Lý Đông Giang tiên sinh còn nợ của bệnh viện nhân dân khu hai trăm lăm mươi nghìn phí chữa trị, sau khi lão tiên sinh mất, phía bệnh viện yêu cầu Lý Đông Giang tiên sinh trả tiền viện phí, trong quá trình này có thể về mặt ngôn từ có chỗ nào có chút không thỏa đáng, sau đó, Lý Đông Giang lập tức triệu tập hàng trăm người đến, đập phá tầng khám bệnh và lập linh đường, đồng thời yêu cầu bệnh viện nhân dân khu bồi thường tổn thất tinh thần và các loại phí khác, tổng cộng một triệu ba trăm bảy mươi tệ.
Nghe được câu này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang liền trầm xuống, nếu sự thật đúng là như vậy thì Lý Đông Giang đó cũng quá không có phẩm cách rồi.
Suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút bừng tỉnh, theo như lời trong thư tố cáo, Lý Đông Giang này bản thân chỉ là tên lưu manh côn đồ, tên đầu sỏ không hơn, nhân phẩm đê tiện, nếu không cũng không thể làm ra loại chuyện mở sòng bạc này, đặt bẫy để dụ người rơi vào. Như vậy cho thấy Lý Đông Giang vô lại thế nào, cũng có thể nói được, bản thân vốn không phải là người độ lượng và dưỡng dục gì.
Nhiếp Chấn Bang lập tức trầm giọng nói:
- Đi, chúng ta đi xem xem
Lời này cũng là một ám hiệu ước định giữa Nhiếp Chấn Bang và Lý Cư Bằng, lần này qua đây mục đích chủ yếu của Nhiếp Chấn Bang vẫn là tìm Lưu Mật Huy tìm hiểu tình hình một chút, chuyện này chỉ là đúng lúc mà thôi.
Lý Cư Bằng không dễ điều tra gật gật đầu với Nhiếp Chấn Bang, lập tức đi ra khỏi đám người. Tuy nhiên, điều khiến cho Lý Cư Bằng và Nhiếp Chấn Bang không ngờ được là, cảnh này lại bị phóng viên Giang Nhược Hiên đi theo phía sau biết được.
Nhìn thấy Lý Cư Bằng từ bên cạnh đi ra, trên mặt Giang Nhược Hiên lộ ra tia kinh ngạc, trầm tư một chút, lập tức nói với anh quay phim đi theo:
- Anh Tạ, bên này, anh vất vả một chút, trước tiên chụp đồ vật và phối âm hậu kỳ trước, đợi tôi trở về đài rồi tôi bổ sung thêm, chụp mở đầu trước, tôi đi có chút chuyện.
Anh quay phim rất rõ không có biện pháp nào với Giang Nhược Hiên, cười khổ nói:
- Bà cô, em lại chơi trò gì vậy.
Giang Nhược Hiên khẽ cười một cái, thần bí nói:
- Anh Tạ, tóm lại chuyện này anh đừng quản, em có việc của em.
Nói xong, Giang Nhược Hiên giơ micro lên nói trước ống kính:
- Hôm nay Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Nhiếp Chấn Bang đến quận Đồng Bình tiến hành kiểm tra
Nói xong, cúp micro, đưa túi xách và micro phỏng vấn treo lên người anh quay phim, cũng đi theo hướng mà Lý Cư Bẳng rời khỏi.
Một số tình hình của Lưu Mật huy trong hồ sơ của Cục nhân sự vẫn có thể tìm được. Tối hôm qua đúng lúc sau chuyện này, Nhiếp Chấn Bang đã bảo Lý Cư Bằng làm xong chuẩn bị một số phương diện, vì vậy lúc này mới yên tâm để Lý Cư Bằng đi tìm Lưu Mật Huy.
Ở phía sau toàn nhà khám bệnh, bên này Lý Cư Bằng lại từ trong đám người đi tìm Lưu Mật Huy, nếu là ở Cục Y tế, Nhiếp Chấn Bang vẫn phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể có cơ hội để Lý Cư Bằng đi tiếp cận với Lý Mật Huy thì lúc này, trong trạng thái này, vàng thau lẫn lộn lại là thích hợp nhất, nhiều người như vậy ai nhận ra Lý Cư Bằng đang làm gì chứ.
Bên này đã rất yên lặng rồi, xung quanh đều là bồn hoa, người cũng không có mấy ai, đều bị thu hút đến phía trước rồi. Lý Cư Bằng nhìn Lưu Mật Huy, chủ động giới thiệu:
- Đồng chí Lưu Mật Huy, xin tự giới thiệu, tôi là Lý Cư Bằng, thư ký của Chủ tịch thành phố Nhiếp.
Một câu nói lại khiến cho Lưu Mật Huy có vẻ có chút kích động. Lý Cư Bằng mỉm cười gật gật đầu, coi như là hiểu ý tứ của Lưu Mật Huy, tiếp tục nói:
- Đồng chí Lưu Mật Huy, về chuyện cấu kết cảnh sát tội phạm giữa Lý Đông Giang và Triệu Trác Bân, anh có chứng cớ xác thực gì không?
Cuộc nói chuyện giữa hai người Lý Cư Bằng cho rằng rất an toàn, căn bản không ngờ được, tất cả điều này đều bị Giang Nhược Hiên núp ở bên bồn hoa nghe được rõ ràng. Lúc này, trên mặt Giang Nhược Hiên không những không có bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đây là đề tài tin tức quan trọng đây.
Lý Đông Giang và Cục trưởng phân cục Công an quận Đồng Bình Triệu Trác Bân cấu kết với nhau, làm việc gì? Lý Đông Giang không chỉ là người có cha bị chết sao? Chút manh mối này nhanh chóng xoay quanh đầu của Giang Nhược Hiên, và xâu chuỗi lại với nhau.
"Đây là đề tài tin tức quan trọng, chả trách Chủ tịch thành phố Nhiếp đột nhiên đến đây, nếu mình lén lút tiến hành điều tra, sau đó đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng". Nghĩ đến đây Giang Nhược Hiên cả người cũng phấn chấn hẳn lên.