Ngay sau cuộc đánh cuộc giữa Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa, ngày hôm sau cũng đến thời hạn ba ngày mà Nhiếp Chấn Bang hứa hẹn với công nhân viên chức của ba nhà máy dệt.
Sáng sớm, không ít công nhân viên chức của ba nhà máy đã tụ tập tại cổng chính, ước chừng mấy trăm người, một lần nữa khiến khu nhà máy dệt lại trở thành tiêu điểm của mọi người. Xung quanh không ít dân trong thành phố lần lượt đứng vây xem ở cách đó không xa, trong đó có không ít người đều đang bàn luận sôi nổi:
- Xem ra, người của mấy xưởng dệt bông này lại ngồi không yên rồi.
Xưởng dệt bông là cách gọi của không ít người dân quận Quỹ Thành gọi nhà máy dệt số một, hai và nhà máy bông. Đây cũng giống như ba nhà máy được ủy ban nhân dân thành phố gọi là khu dệt may.
- Anh Giang Sinh, sao lại thế này? Đã 8 giờ rồi mà sao chủ tịch Nhiếp vẫn chưa đến? Những vị lãnh đạo này không phải là đang lừa chúng ta đấy chứ.
Theo thời gian dần dần trôi đi, những công nhân viên chức này đã sớm đợi ở đây từ lúc 6 giờ hơn rồi, muộn thì cũng 7 giờ hơn đã tới. Chờ đợi là một cuộc khảo nghiệm tính nhẫn nại của người ta nhất. Lúc này đã có người không chờ nổi nữa rồi.
Anh Giang Sinh tên đầy đủ là Hoàng Giang Sinh. Nguyên quán là người Lỗ Đông, là người đàn ông cao lớn, thô kệch. Cha mẹ là cán bộ xuôi Nam được điều đến nơi này, sinh ra anh ta ở đây cho nên đặt tên là Hoàng Giang Sinh.
Hoàng Giang Sinh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tại đơn vị công tác, xét về kỹ thuật thì không thể chê được nhưng cũng vì tính tình quá ngay thẳng nên hai mươi năm nay cũng chỉ là một công nhân bình thường.
Nhìn quanh mọi người một lúc, Hoàng Giang Sinh cũng rất rõ những người này đều không dễ dàng, nhà nhà ngày ngày trôi qua đều không giàu có. Ở nhà ngang, không ít nhà cả ba thế hệ phải nhét ở hai gian nhà không đến 50 m2. Trên thực tế, mọi người đều thực sự không còn đường sống rồi nên mới phải như vậy.
Nhìn đầu phố một chút, Hoàng Giang Sinh mở giọng nói:
- Mọi người ơi, cứ đợi một chút, chủ tịch Nhiếp đã hứa là 9 giờ tới, tôi tin là sẽ không thất hứa với chúng ta đâu. Nhìn tướng mạo, chủ tịch Nhiếp không phải là người như vậy đâu.
Lời nói vừa mới ngừng, trong đám đông, có một giọng nữ vang lên:
- Giang Sinh, anh biết xem tướng khi nào vậy? Vậy thì đi làm làm gì nữa, mở gian xem tướng còn đỡ hơn nhiều so với đám công nhân nhà máy nửa sống nửa chết như chúng tôi này.
- Đến rồi, đến rồi!
Vừa lúc đó đột nhiên trong đám đông có người chỉ vào phía trước hô to lên. Nhìn theo hướng chỉ của ngón tay, mấy xe cảnh sát dẫn trước mở đường. Một đoàn xe đi đến.
Hôm nay, tuy Nhiếp Chấn Bang cho công nhân viên chức khu dệt may một câu trả lời, nhưng ở phía chính phủ, bao gồm Nhiếp Chấn Bang lại không có một chút buông thả nào. Tuy rất tự tin về kế hoạch của mình nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng rất sợ.
Nếu chẳng may, những công nhân viên chức này đều là người nhìn thấy cái lợi trước mắt, cái nhìn thiển cận, không ủng hộ phương án của mình, vậy là xong rồi. Đến lúc đó, nếu như làm rùm beng cả lên, chấn động đến tỉnh ủy, tiền đồ chính trị của mình vậy là tiêu rồi. Cho nên nhất định cần phải phòng bị và chuẩn bị.
Tuy vậy, mấy chiếc xe cảnh sát này chỉ là làm dáng một chút, chẳng có nổi mười cảnh sát, chủ yếu là để bảo vệ mình một cách hình thức, còn lại toàn mặc thường phục được Trần Nhạc sắp xếp ở xung quanh, để khi có tình huống gì xảy ra còn có thể xuất hiện kịp thời.
Ở sau xe cảnh sát, một xe Audi treo giấy phép số 2 của thành ủy, treo biển Giang b0002 dừng ở ngay đằng sau, theo sát sau đó là phó chủ tịch thường trực thành phố Lý Quốc Hoa biển xe Giang b0006.
Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa cộng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Vệ Quân, bí thư quận uỷ quận Quỹ Thành Lục Vũ, chủ tịch quận Hùng Sở Huân cùng đi theo. Vừa xuống xe, những công nhân viên chức đang chờ ở đây lập tức đều hét lên.
- Chủ tịch Nhiếp, cũng chờ được tới lúc anh đến rồi.
- Chủ tịch, thành phố nhất định phải cho bà con chúng tôi một con đường sống đấy.
- Chủ tịch, nhà máy dệt không được để thua lỗ đâu, cả nhà già trẻ lớn bé của tôi đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi của tôi đấy.
Đủ các loại tiếng kêu la đều liên tiếp cất lên, chung quy lại, tổng thể mà nói chỉ có một ý, chúng tôi đều không thể bỏ công việc này.
Về dự định của những công nhân viên chức này, Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ. Đời trước Nhiếp Chấn Bang tuy là chưa từng tiếp xúc những việc này nhưng ở trên báo chí, truyền hình cũng xem qua không ít tin tức công nhân viên chức thất nghiệp tìm lại công việc.
Trên thực tế, điều khó nhất đối với những công nhân viên chức thất nghiệp này chính là sự sợ hãi và bất lực về tương lai của mình. Những công nhân viên chức này có lẽ là một người lành nghề trong công việc của mình nhưng một khi đã bị mất việc phải dựa vào bản thân mình thì bọn họ đều cảm thấy mình chưa có đủ tay nghề. Căn bản không thể thích nghi với xã hội.
Đây là một nỗi đau của sự bất lực. Việc bản thân bây giờ có thể làm chỉ là hi vọng thông qua sự dẫn đường, quan tâm và giúp đỡ của chính phủ làm cho nỗi đau này nhanh chóng vượt qua, đưa những công nhân viên chức bị nghỉ việc tìm lại được vị trí của mình, đón tiếp một cuộc sống mới.
Nhiếp Chấn Bang bước nhanh về phía trước. Bước đến trước mặt mọi người, nhìn vào cảnh sát trước mặt mình, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười bước đi, nhìn vào biển hiệu công việc trên bộ cảnh phục của dân cảnh cười nói:
- Đồng chí Chương Lực, có thể nhường đường một chút được không. Tôi tin là bà con chúng ta đều là người hiểu chuyện. Không nên tạo khoảng cách giữa cán bộ với mọi người. Hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thật thoải mái và cởi mở, giải quyết không xong vấn đề sau này của mấy vạn công nhân viên chức khu dệt may, chúng tôi nhất định sẽ không về.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang lại làm cho tất cả công nhân viên chức đều rầm rầm khen hay. Quan hệ giữa Đảng và dân, giữa cán bộ và dân là một việc lớn mà Đảng ta nghiên cứu từ trước tới nay. Nhưng theo đà phát triển kinh tế, sự xây dựng và duy trì mối quan hệ giữa Đảng và dân, cán bộ và dân càng ngày càng theo xu hướng hình thức hóa.
Lãnh đạo đi ra, xe cảnh sát mở đường, chính quyền địa phương dọn xới, dường như là đang đón tiếp các khâm sai đại thần thời cổ đại vậy. Trong vấn đề lãnh đạo đi khảo sát, khắp nơi trên toàn quốc đều càng ngày càng chú ý đến sự phô trương, chú ý đến hình thức hóa.
Theo đó mà mối quan hệ của Đảng và dân, cán bộ và dân càng ngày càng trở nên mờ nhạt.
Thời kỳ đầu dựng nước, cán bộ và dân chúng đều ngồi ở đầu ruộng, đứng ở phân xưởng nhà máy thảo luận về bốn trường hợp xây dựng hiện đại hóa sớm đã trở thành quá khứ rồi.
Mà giờ phút này, câu nói của Nhiếp Chấn Bang lại giống như là hạn hán đã lâu gặp cam lộ, lập tức kéo gần khoảng cách giữa chính phủ và quần chúng, khiến cho các công nhân viên chức nảy sinh lòng tin tưởng đối với Nhiếp Chấn Bang.
Nói xong Nhiếp Chấn Bang vẫy tay chỉ thị cho Dịch Quân đứng ở bên cạnh, Dịch Quân hiểu ý liền gật gật đầu, từ bên trong cốp xe phía sau lấy ra hai tập tài liệu. Đặt ở bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang liền nói:
- Các đồng chí, đầu tiên tôi phải cảm ơn mọi người. Trong việc phát triển và xây dựng thành phố Lương Khê, các công nhân của ba nhà máy khu dệt may đều đã cống hiến sức lực của mọi người. Đến nay, tuy nhà máy rơi vào cảnh khó khăn nhưng tôi tin rằng, khó khăn chỉ là tạm thời. Ánh mặt trời thường xuất hiện ở đằng sau mưa gió.
Dừng lại một chút, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Trong thời gian 3 ngày, chúng tôi lấy ra hai phương án mà chúng tôi cho rằng thiết thực khả thi. Ở đây tôi cũng tỏ thái độ chân thành cởi mở công bố với mọi người, hôm nay tôi và phó chủ tịch Lý đợi mọi người ở nhà máy, đợi sau khi mọi người xem xong, bàn bạc xong xuôi, sau đó mọi người cử ra 4 người đại diện để lựa chọn ra phương án của mình. Mọi người thấy thế nào?
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, trong đám đông bắt đầu xôn xao cả lên. Từ đầu cứ tưởng là giải quyết được vấn đề rồi, không ngờ được hóa ra chỉ là một phương án, điều này làm cho một số công nhân viên chức cảm thấy không hài lòng.
Nhìn tình thế có vẻ biến loạn, Hoàng Giang Sinh lúc này nhìn quanh bốn phía một chút rồi lại nói lớn:
- Các anh chị em ơi, các ông bạn già, mọi người yên tĩnh một chút nào, mọi người suy nghĩ kỹ đi. Trong thời gian 3 ngày, chính phủ nếu thật sự có phương án thỏa đáng còn phải chờ đến hôm nay nữa sao? Hơn nữa, giải quyết vấn đề còn cần phải có thời gian, phát lương cũng cần phải có thời gian mà. Tôi tin tưởng chủ tịch Nhiếp. Mọi người bình tĩnh một chút, xem xong hai phương án này hẵng nói cũng không muộn mà.
Lời nói của Hoàng Giang Sinh phát ra trong đám đông làm cho các công nhân viên chức đều bình thường trở lại, Nhiếp Chấn Bang cũng đưa mắt nhìn Hoàng Giang Sinh một chút.
Cùng lúc đó, dưới sự hướng dẫn của lãnh đạo ba nhà máy, nhóm người Nhiếp Chấn Bang cũng đi đến phòng hội nghị của nhà máy dệt số 1.
Phòng hội nghị khoảng chừng hơn 200m2, bên trong phòng họp trang trí theo phong cách baroque điển hình, màu sắc phòng họp lấy màu vàng sáng làm màu chủ đạo. Chiếc đèn chùm pha lê treo giữa phòng họp rủ xuống, thảm hình hoa văn, ở ven phòng họp còn trang trí cả lò sưởi rất tinh xảo, ghế sopha đơn giả cổ phong cách Châu Âu. Không biết còn tưởng đến hoàng cung một nước Châu Âu nào đó.
Vừa nhìn thấy phòng hội nghị lộng lẫy như vậy, Nhiếp Chấn Bang đứng lại ở ngoài cửa, định không bước vào nữa.
Đi phía trước là bí thư đảng uỷ của nhà máy dệt số 1 kiêm quản đốc nhà máy Ngô Ái Quân. Cạnh Ngô Ái Quân là quản đốc nhà máy số 2 Diêu Ngọc Hồng và bí thư kiêm quản đốc nhà máy dệt bông Trương Tranh Huy.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang dừng bước không vào, ba người sững sờ một lúc, Ngô Ái Quân lúc này lại mỉm cười nói:
- Chủ tịch, mời vào trong ngồi. Cảm ơn ủy ban nhân dân thành phố đã quan tâm và hết sức ủng hộ nhà máy chúng tôi. Tôi cam đoan tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm của cấp trên đối với chúng tôi, nhất định làm tốt công việc của mình. Tôi có lại niềm tin, trong vòng một năm sẽ chuyển bại thành thắng.
Vừa nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ này tất cả mọi người trong hội trường nghe thấy. Điều này làm cho Dịch Quân ở bên cạnh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Chính mình đi theo Nhiếp Chấn Bang mấy năm nay, trong ấn tượng của mình, Chủ tịch Nhiếp từ trước đến nay là người mà núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt thì sắc mặt cũng không biến đổi. Nhưng giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang lại biểu đạt sự không hài lòng theo cách như vậy. Xem ra lửa giận của chủ tịch Nhiếp quả là không nhỏ.
Quả nhiên Nhiếp Chấn Bang lúc này trầm giọng nói:
- Khá lắm, tôi còn tưởng là mình vào hoàng cung của nước Tây Ban Nha cơ chứ. Sự phô trương này, sự trang trí này còn rực rỡ hơn cả cung điện Buckingham ý chứ. Quản đốc Ngô, xem ra nhà máy dệt số 1 các ông rất nhiều tiền nhỉ.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang chẳng có bất cứ một che giấu nào, tuy không có nửa chữ phê bình nhưng đây còn nặng hơn cả phê bình nhiều nữa. Đám người Ngô Ái Quân cũng được tính là một nửa người của nhà nước, đám người trong này bọn họ rất rõ, lúc này lãnh đạo mắng người, ngược lại còn tốt hơn.
Ngược lại làm như Nhiếp Chấn Bang, như vậy mới là phiền phức lớn.
- Chủ tịch Nhiếp, tôi...
Thân hình to béo của Ngô Ái Quốc lúc này có vẻ có chút khúm núm.
Trước mặt vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi, Ngô Ái Quân có chút toát mồ hôi.
Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói:
- Tôi cái gì? Quản đốc Ngô, lẽ nào các người dùng tiền vào những việc như thế này sao? Cái phòng hội nghị này, lớn như thế này, trang trí lộng lẫy như thế này, phải tiêu tốn không ít tiền bạc đúng không. Có đến trên triệu không? Trên một triệu à, với một người công nhân chỉ 500 đồng sinh hoạt phí, phát cho hai nghìn công nhân viên chức đã đủ để họ sống cả tháng rồi. Tôi nói các người làm sao mà cứ vào thành phố là kêu nghèo khổ, cần tiền, cần tình cảm, hóa ra là dùng vào đây à.
Nói rồi Nhiếp Chấn Bang hất tay một cái, xoay người nói:
- Cái phòng hội nghị này, tôi ngồi không nổi nữa, tôi sợ ngồi xuống sẽ có cảm giác kim đâm vào thịt. Tôi thấy hay là tôi cứ đi vào trong phân xưởng chờ đợi đáp án của các công nhân viên chức