Khu khai thác phát triển kinh tế kĩ thuật huyện Lê, tuy rằng đã được Ủy ban kế hoạch thành phố Bá Châu phê chuẩn nhưng cũng không tiến hành xét duyệt. Lần này đã là lễ khánh thành, cũng là một lần nghi thức kiểm tra của tổ kiểm tra Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời cũng có một chút ý tứ là để học hỏi.
Hiện giờ, Lưu Văn Thanh tuy đang là đối tượng mà mọi người trong thành phố cấp địa khác hâm mộ (thành phố cấp địa là thành phố cấp 3) vì đã khiến cho một huyện nhỏ phía dưới phát triển nhanh chóng, được Đảng ủy khu khen ngợi, còn lên cả Nhật báo Tây Bắc. Nhưng đúng như tục ngữ đã nói, nhân tình ấm lạnh có khổ cũng chỉ tự mình biết. Chuyện trong nhà chỉ có người trong nhà mới biết được. Nhìn bên ngoài thì là Lưu Văn Thanh lần này đã có công lãnh đạo tốt, nhưng huyện bên dưới đã xây dựng khu kinh tế mới rồi mà thành phố lại vẫn chưa có, việc này truyền ra, lãnh đạo trong toàn bộ máy của thành phố Bá Châu đều mất hết mặt mũi.
Lần này đây, đằng sau việc kiểm tra và gắn biển thì cũng có một tầng hàm ý sâu xa khác. Bá Châu khởi công xây dựng khu kinh tế mới, đây dường như là vì sự việc đã rất hiển nhiên rồi, và tổ học tập khảo sát của thành ủy, đến học tập kinh nghiệm của huyện Lê một chút, cái này có thể cung cấp không ít tài liệu tham khảo cho khu kinh tế mới của Bá Châu để có thể rút ngắn đường đi, đỡ phải đi đường vòng.
Quốc lộ Lê Thành rộng rãi, đây là con đường được thi công đầu tiên sau khi dự án khu kinh tế mới huyện Lê bắt đầu khởi công. Dọc theo đại lộ trên thị trấn huyện Lê, xuyên thẳng qua xã Thắng Lợi, toàn bộ dài khoảng 10km, đường chạy hai chiều, chia thành 6 làn song song, cái này ở hiện tại mà nói, tuyệt đối có thể xem là rất rộng lớn, rất khí thế. Đây cũng là con đường nội thành đầu tiên được mệnh danh là quốc lộ.
Lúc này, tuy rằng vẫn chưa thi công xong, nhưng mặt đường rộng lớn choáng ngợp tầm nhìn, công trường xây dựng bận rộn tấp nập cũng đã phô trương ra một loại phóng khoáng, hào hùng.
Phía bên đường lớn Lê Thành, toàn bộ bộ máy lãnh đạo huyện Lê gồm có Huyện ủy, Ủy ban nhân dân cùng với bên Mặt trận Tổ quốc đều đã đứng chờ ở ven đường. Khoảng mười giờ trưa, đội xe thành phố Bá Châu đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Xe cảnh sát dẫn đường của Cục công an thành phố Khố ra quay đầu rời khỏi, xe dẫn đường của huyện Lê cũng đi theo. Sau đó, xe số một và xe số hai của Thành ủy thành phố Bá Châu dừng lại.
Cửa xe mở ra, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc đều xuống xe. Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố cùng lúc xuất hiện, đây là niềm vinh hạnh, niềm hạnh phúc nhưng cũng là một nỗi phiền não. Suy cho cùng đắc tội với ai cũng không tốt.
Lúc này, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, đối diện với nhau một chút sau đó lập tức đồng thời chào đón đối phương. Trương Sở Bân lại vươn hai tay nhiệt tình nói:
- Hoan nghênh Bí thư Lưu và Chủ tịch Đinh đến huyện chúng tôi kiểm tra chỉ đạo.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch Đinh, tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân huyện Lê, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến huyện Lê.
Lưu Văn Thanh cũng mỉm cười, chỉ vào tấm biển mới lập, nhìn công trường bên cạnh, liên tục gật đầu nói:
- Chủ tịch Đinh, nhìn công trường xây dựng đầy khí thế của huyện Lê lúc này, nhìn cổng chào hoan nghênh của khu phát triển kinh tế kĩ thuật huyện Lê này, xem ra chúng ta đi chuyến này không phí công rồi.
Đinh Ái Quốc cũng mỉm cười, theo Đinh Ái Quốc thấy, Nhiếp Chấn Bang là thủ hạ chính thống của Ngô Chí Hùng, cũng là người của mình. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện, có thể khiến cho huyện Lê phát triển sinh động như thế này, tự nó cũng đã là một loại khẳng định, khiến mình cũng được thơm lây.
- Haha, Bí thư Lưu nói rất đúng, tục ngữ có câu: sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương khán (kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, ý chỉ người này tiến bộ rất nhanh, hiện tại không thể nhìn bằng con mắt như trước), tôi thấy hiện giờ câu tục ngữ này dùng cho huyện Lê rất thích hợp. Mấy tháng không đến huyện Lê, hiện giờ kinh tế huyện phát triển nhanh đến mức làm tôi có chút nhìn không kịp rồi, nếu không biết tôi còn tưởng rằng mình vừa tới vùng duyên hải phía Đông đấy.
Đinh Ái Quốc nói hóm hỉnh, Lưu Văn Thanh cũng ha hả cười lớn, sau đó nhìn công trường, Lưu Văn Thanh nói:
- Không vội đến Huyện ủy, đã ở đây rồi vậy tiến hành khảo sát thực địa một chút trước để xem thành tích của các đồng chí huyện Lê vất vả làm việc tạo ra đi. Lần này tôi và Chủ tịch Đinh chính là đến học tập kinh nghiệm đây.
Những việc của khu kinh tế mới, Trương Sở Bân cũng chỉ biết sơ sơ, chân chính mà nói, vẫn phải để Nhiếp Chấn Bang lên giới thiệu. Vào lúc này, không cần Trương Sở Bân nói, Nhiếp Chấn Bang cũng chủ động đảm nhiệm việc giải thích. Dẫn theo Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc, vừa đi vừa nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch Đinh, trước mắt là khu trung tâm của khu kinh tế mới, hiện giờ đang xây đường lớn Lê Thành và đường Nghênh Tân, đường Dân Tộc, đường lớn Đoàn Kết và đường Mồng Một Tháng Năm (1/5), trong đó ba đường nằm dọc là đường lớn Lê Thành, đường lớn Đoàn Kết và đường 1/5, hai đường nằm ngang là đường Nghênh Tân và đường Dân Tộc. Toàn bộ khu vực bước đầu giải phóng mặt bằng tạm xác định khoảng 6km2. Sau khi năm con đường này xây xong, trong công trình tam thông thì công trình giao thông coi như đã được giải quyết xong. Tiếp sau đó, Ủy ban huyên Lê chúng tôi đã suy xét là, cục Xây dựng, công ty thị chính, công ty cấp thoát nước, cục Điện lực đồng thời liên tiếp triển khai các công tác trên trục đường mới xây dựng làm thông đường thông nước thông điện và trang bị hệ thống quản lý bảo vệ môi trường đầy đủ. Sau khi đã hoàn chỉnh cơ sở hạ tầng đúng thời hạn quy định, tôi sẽ thành lập một bộ phận mới là Phòng xúc tiến đầu tư, chuyên phụ trách công tác thu hút đầu tư cho khu kinh tế mới cùng với toàn bộ huyện Lê.
- Phòng xúc tiến đầu tư? Đây dường như là một từ mới. Chủ tịch Nhiếp, đây không phải có chút trùng lặp với chức năng của Ủy ban Kinh tế Thương mại sao?
Đinh Ái Quốc vừa nghe đến từ này lập tức hỏi lại, đúng là đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, sự nhạy bén của Đinh Ái Quốc so với Lưu Văn Thanh vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Chức năng của Ủy ban Kinh tế Thương mại, cơ quan này của quốc gia, bình thường có nhiệm vụ lập ra các chính sách kinh tế vĩ mô, chủ yếu là mang tính chỉ đạo. Nhưng tại thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) cùng với cấp huyện thị, cái đơn vị này trên cơ bản đều là đảm nhận cả công tác thu hút đầu tư. Vì vậy Đinh Ái Quốc vừa rồi mới hỏi như vậy.
Lưu Văn Thanh bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, bộ phận này liệu có trùng lặp không?
Nhiếp Chấn Bang lập tức mỉm cười, phòng Xúc tiến đầu tư, đây là bộ phận mà sau khi bước vào thế kỉ mới, các địa phương trên cả nước để thu hút đầu tư đã thành lập nên. Xét về cấp bậc thì ngang hàng với các cơ quan cấp phòng khác, chủ yếu phụ trách công tác thu hút đầu tư cho các khu vực trực thuộc quản lý của chính quyền địa phương, nói trắng ra là đây chính là một bộ phận chuyên kéo đầu tư.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng giải thích:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch Đinh, phòng Xúc tiến đầu tư hoàn toàn là một bộ phân có chức năng mới, sau này cùng với sự phát triển không ngừng của kinh tế, để duy trì sự ràng buộc giữa các xí nghiệp, nhà đầu tư và chính phủ, tất yếu phải có một bộ phận đảm nhiệm công tác này, mà phòng Xúc tiến đầu tư chính là một bộ phận như vậy. Tôi cho rằng, hiện nay Nhà nước chúng ta cũng nên thay đổi quan niệm.
Từ hình thức chính phủ làm chủ đạo, dần dần chuyển sang hình thức dẫn đường, hình thức phục vụ. Phòng Xúc tiến đầu tư chính là bộ phận chuyên trách thu hút đầu tư, liên kết doanh nghiệp và Nhà nước, phối hợp song phương. Hơn nữa, chức năng so với Ủy ban Kinh tế Thương mại thì rõ ràng hơn nhiều, càng chú trọng thì công tác thu hút đầu tư và phát triển xã hội càng làm tốt hơn.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói thế, Đinh Ái Quốc liền hiểu ngay. Ủy ban Kinh tế Thương mại làm công việc này không tệ. Nhưng đối với Ủy ban này mà nói, thu hút đầu tư cũng là một đề tài hoàn toàn mới, hơn nữa cũng không phải công việc chủ yếu. Làm tốt và làm không tốt căn bản cũng không có một tiêu chuẩn rõ ràng để đánh giá. Hiện tại nếu có một bộ phận mới như vậy xuất hiện, chuyên môn quản lý công việc này thì sẽ không giống như trước đây. Phòng Xúc tiến đầu tư chính là phụ trách công tác thu hút đầu tư, làm không tốt không có thành tích thì đây chính là trách nhiệm của anh. Như vậy cũng có thể khiến người ta yên tâm. Xí nghiệp và bên đầu tư cũng có thể cảm thấy sự nhiệt tình và được coi trọng. Dù sao, anh vừa đến người ta chính là có riêng một bộ phận chuyên môn tiếp đón, có chuyên gia theo toàn bộ hành trình, xảy ra vấn đề gì, lập tức có người phối hợp, như vậy cục diện thu hút đầu tư sẽ được mở rộng.
- Bí thư Lưu, tôi thấy sáng kiến này của Chủ tịch Nhiếp rất hay, ý tưởng rõ ràng, mặt khác hình thức chính quyền phục vụ cũng là một ý tưởng mới. Tôi nghĩ, thành phố cũng nên suy xét, thành lập một phòng Xúc tiến đầu tư, chuyên môn phụ trách công tác thu hút đầu tư cho thành phố Bá Châu.
Đinh Ái Quốc liền đề nghị ngay tại chỗ với Lưu Văn Thanh.
Lưu Văn Thanh lúc này, trầm tư một chút, ngay sau đó cũng gật đầu:
- Ừ, tôi thấy có thể đấy. Có điều trước tiên phải xem hiệu quả của huyện Lê một chút đã. Như vậy, chúng ta xem như lấy huyện Lê làm thí điểm cho cải cách mở cửa của thành phố Bá Châu.
Lưu Văn Thanh pha trò hài hước nhưng thực tế vẫn mang một chút ý dè chừng. Bên huyện Lê thực nghiệm xong mà có hiệu quả thì thành phố Bá Châu sẽ chẳng có vấn đề gì rồi.
Tiếp sau đó, tại trụ sở của chính quyền xã Thắng Lợi, đã dựng xong hội trường từ sớm. Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc cùng các vị lãnh đạo đều an vị ở vị trí chủ tọa. Nhiếp Chấn Bang đứng bên cạnh. Sau khi phát biểu, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc cùng nhau khai mạc lễ khánh thành Khu khai thác phát triển kinh tế kĩ thuật của huyện Lê.
Tiếng pháo vang lên trước cửa trụ sở chính quyền xã. Cùng lúc đó, Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc đề tự cho Khu khai thác phát triển kinh tế kĩ thuật huyện Lê
Tấm biển mới tinh, Khu Khai thác Phát triển Kinh tế Kĩ thuật huyện Lê, thành phố Bá Châu, vừa treo lên đã nói lên Khu kinh tế mới huyện Lê giờ đã là thân phận Khu kinh tế mới cấp thành phố, địa vị của đơn vị cấp Cục phó coi như đã được xác định.
Đoàn người trở về hội trường Huyện ủy huyện Lê, lúc này Lưu Văn Thanh bên này ra hiệu một chút, ngay sau đó liền cười nói:
- Lần này Trưởng ban Phương của Ban tổ chức Thành ủy vì nguyên nhân phải đi họp ở Thành phố Điểu nên đã vắng mặt trong buổi họp hội nghị hôm nay, vì vậy tôi liền quá phận làm thay, tuyên bố bổ nhiệm. Hội nghị thường vụ Thành ủy, Ban Tổ chức Thành ủy bổ nhiệm, đồng chí Nghiêm Phượng Kiều, Phó chủ nhiệm Thảnh ủy thành phố Bá Châu, đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân, Ủy viên Huyện ủy huyện Lê kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai thác Phát triển Kinh tế Kĩ thuật huyện Lê.
Dừng một chút, Lưu Văn Thanh tiếp tục nói:
- Mặt khác, bổ nhiệm Phó bí thư Huyện ủy huyện Lê, Chủ tịch huyện, đồng chí Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm Bí thư công ủy Khu Khai thác Phát triển Kinh tế Kỹ thuật huyện Lê, phụ trách công tác chủ trì toàn diện khu kinh tế mới huyện Lê. Hy vọng khu kinh tế mới huyện Lê dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Nhiếp sẽ đạt được những thành tích huy hoàng.
Vừa nghe tuyên bố này của Lưu Văn Thanh, Tiết Đại Minh lúc trước còn vô cùng thoải mái lúc này đã ngây ngẩn cả người. Bí thư công ủy, theo Tiết Đại Minh nghĩ là đã nằm trong lòng bàn tay Trương Sở Bân. Hơn nữa, Tiết Đại Minh còn cho rằng lần này Lưu Văn Thanh đến đây chính là để trợ uy cho Trương Sở Bân. Không hiểu làm sao, đột nhiên biến thành trợ uy cho Nhiếp Chấn Bang.
Có Bí thư thành phố và Chủ tịch thành phố cùng ủng hộ, huyện Lê này không phải là thiên hạ của Nhiếp Chấn Bang sao?