Chương 176: Bộ Máy Ổn Định Rất Quan Trọng

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:26

Đúng là trong mắt chẳng coi ai ra gì rồi, quá điên cuồng. Quả thực là coi trời bằng vung rồi. Quá to gan! Ngay giờ phút này, trong tâm trí của Trương Sở Bân chỉ có thể nghĩ tới được những từ ngữ hình dung này mà thôi. Tiền bạc tài chính của huyện ủy đều bị Nhiếp Chấn Bang phong tỏa lại. Đương nhiên, cách nói này chỉ là cách nói lén lút, Trương Sở Bân tin rằng Nhiếp Chấn Bang sẽ không ngu ngốc mà đi làm điều như vậy. Phong tỏa chỉ là một câu ví von, Nhiếp Chấn Bang là người có học nhất định phải có các thủ đoạn của ông ấy. Đùn đẩy, thoái thác thậm chí đúng là chỉ thị từ đích thân Nhiếp Chấn Bang đi chăng nữa, nếu như Nhiếp Chấn Bang không muốn thanh toán, phía cục tài chính vừa xem cũng đã có thể hiểu được thực tế lí do từ chối là quá nhiều. Sự tình như vậy, Trương Sở Bân cũng đã quá rõ. Thậm chí, Trương Sở Bân bản thân cũng có lúc hành xử như vậy. Nếu thật sự đi lên làm ầm ĩ một hồi, không những không có nghĩa lý gì mà ngược lại, còn có thể tổn hại đến uy tín của mình nữa. Chuyện như thế, Trương Sở Bân không hề nghĩ gì tới việc đi tìm Nhiếp Chấn Bang. Bây giờ, Trương Sở Bân chỉ có cách duy nhất là thẳng tới thành phố, thông qua đó để nhằm tạo áp lực lên Nhiếp Chấn Bang, sau đó thiết lập một tài khoản chuyên biệt cho khu kinh tế mới, rồi tự mình khống chế tài chính, như vậy mới được. Có như vậy thì trong vấn đề bí thư công ủy của khu kinh tế mới, Trương Sở Bân cũng bắt buộc phải nắm chặt được ở trong tay. Hiện giờ, toàn bộ huyện Lê giống như một công trường lớn vậy. Đi ra khỏi khu thị trấn huyện Lê, con đường thông đến thành phố Bá Châu lúc này đã bắt đầu mở rộng và bê tông hóa. Cái khu vực này sẽ là nơi khu kinh tế mới tọa lạc, cùng lúc đó, chính quyền huyện ủy huyện Lê cùng các phòng ban đều sẽ liên tục theo nhau di dời đến khu kinh tế mới nhằm mục tiêu thúc đẩy khu kinh tế mới phát triển. Khoảng 3 giờ chiều xe mới đến được tòa nhà Thành ủy Bá Châu. Lúc này, tâm trí của Trương Sở Bân cũng dần bình tĩnh lại rất nhiều theo đoạn đường gập gềnh, nếu thật là muốn trực tiếp đến ngay văn phòng Lưu Văn Thành khóc lóc kể lể rằng Nhiếp Chấn Bang đã đóng băng tài chính rồi, vậy trước mắt không xét đến vấn đề Nhiếp Chấn Bang ngang ngược hay không ngang ngược thế nào, ít nhất trước mặt Lưu Văn Thanh, mình đã rơi xuống thế yếu rồi. Đường đường là một bí thư huyện ủy, đến việc sắp xếp công việc cấp dưới cũng không làm được cho ổn, cuối cùng còn đến trước mặt lãnh đạo kể khổ. Việc gì lãnh đạo cũng giúp anh làm. Vậy thì cái chức bí thư huyện ủy này, chi bằng bằng lãnh đạo trực tiếp tự mình làm được rồi, còn cần anh làm gì nữa? Đắn đo một lúc rồi Trương Sở Bân quay đầu nói với thư ký: - Thư ký Lưu, tối nay chúng ta còn phải chạy về huyện Lê, cậu đợi một lúc rồi cùng đi đổ xăng với Tiểu Mã. Kiểm tra lại xe đi. Những chiếc xe của huyện ủy Huyện Lê, Trương Sở Bân đã có chút không vừa ý rồi. Hiện giờ huyện Lê đúng là có tiền đấy, nhưng mà khoản này lại nằm trong tay Nhiếp Chấn Bang rồi, Trương Sở Bân cảm thấy làm việc gì cũng chẳng thấy thoải mái. Trực tiếp tiến lên lầu đến thẳng ngoài cửa văn phòng của Lưu Văn Thanh, Trương Sở Bân gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào phòng. Trương Sở Bân là cấp dưới trong hệ chính của Lưu Văn Thanh, nên Trương Sở Bân vẫn còn có chút thể diện này. Lúc này thư ký của Lưu Văn Thanh, Phùng Đại Dũng, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa đã đứng dậy luôn, vừa nhìn thấy Trương Sở Bân, Phùng Đại Dũng đã cười nói: - Trương bí thư đến đấy sao? Trương Sở Bân cũng cười nói: - Thư kí Phùng, công việc bận rộn quá, lãnh đạo bây giờ có thời gian không? Phùng Đại Dũng cũng cười. Quan hệ của hai người chẳng phải là ngày một ngày hai nữa rồi, giữa hai người cũng chẳng cần phải nói những lời khách sáo nữa. Phùng Đại Dũng lập tức đi đến cạnh cửa bên đẩy ra nhìn hé vào trong rồi quay ra gọi: - Bí thư Trương, mau vào trong đi, lãnh đạo hôm nay tâm trạng rất tốt. Làm việc gì cũng thành. Đây chính là lợi thế quan hệ tốt với thư ký, bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được sự biến hóa tâm trạng của lãnh đạo, lúc xảy ra vấn đề phải chọn lúc tâm trạng lãnh đạo vui vẻ nói, lúc có tin vui càng phải chọn lúc lãnh đạo tâm lý tốt để nói. Tóm lại là, tránh những lúc lãnh đạo tâm trạng không tốt ra. Như vậy, mọi việc mới trở nên nhẹ nhàng. Nghe được lời của Phùng Đại Dũng, Trương Sở Bân lập tức cười lên rồi đẩy cửa bước vào, tiến vào văn phòng của Lưu Văn Thanh cười nói: - Bí Thư Lưu, anh đang bận công việc sao? Lúc này Lưu Văn Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn Trương Sở Bân, một nụ cười cũng nở ra trên khuôn mặt ông ta. Xem ra, đúng như Phùng Đại Dũng nói, hôm nay tâm trạng Lưu Văn Thanh rất tốt. Lúc này Lưu Văn Thanh cũng dừng công việc lại ngồi dựa lưng vào ghế nói: - Trương Sở Bân đến đấy à? Ngồi đi! Lần này đến chắc không phải là để hỏi tiền Thành ủy đấy chứ? Lần này, huyện Lê của các cậu còn giàu có hơn Thành ủy rồi. Nếu không phải là bên trên chỉ định là khoản tiền chuyên dụng rồi, có lẽ tôi cũng muốn giữ lại một chút. Hiện giờ, trong thành phố, tài chính cũng khá là khó khăn. Tòa nhà làm việc mới của Thành ủy và Ủy ban đã trong quá trình chuẩn bị, lên kế hoạch. Tôi phải nói cho cậu biết trước, giờ đây, huyện Lê đừng mong lấy được một đồng tài trợ nào từ thành phố nữa. Vừa nghe Lưu Văn Thanh nói vậy, Trương Sở Bân đã biết cơ hội đến rồi, lập tức cười nói: - Bí thư Lưu, trợ giúp Thành uỷ, nuôi dưỡng Thành uỷ vốn là việc cấp dưới chúng tôi nên làm. Tài chính huyện Lê, hơn thì không dám nói, nhưng mười triệu thì vẫn có thể trợ giúp thành uỷ được. Tuy vậy, bí thư Lưu à, đến nay, tài chính trong huyện không phải tôi nói được là được. Cái khoản kinh phí hơn một tỷ đó, toàn bộ đều bị Nhiếp Chấn Bang chộp ở trong tay rồi. Hiện giờ công tác giải phóng mặt bằng cho khu kinh tế mới của chúng tôi đều bị buộc phải dừng lại. Giờ phía dưới không ít đồng chí đều đến phản ánh việc này với tôi, nói rằng chủ tịch Nhiếp quá ngang ngược. Tài chính bị kẹt lại vô cùng chặt chẽ. Cuộc họp thường vụ của Huyện Lê chúng tôi định ra kế hoạch phát triển khu kinh tế mới đều biến thành thùng rỗng kêu to rồi. Vừa nghe Trương Sở Bân nói vậy, Lưu Văn Thanh cũng hiểu ra vấn đề, chỉ sợ trong vấn đề phát triển khu kinh tế mới, Trương Sở Bân và Nhiếp Chấn Bang đã nảy sinh mâu thuẫn. Phần tài liệu trên bàn của mình do Định Ai Quốc đưa đến, nói là do Nhiếp Chấn Bang viết ra. Cũng là tư liệu liên quan tới khu kinh tế mới huyện Lê, nhưng so sánh với phương án của Trương Sở Bân, thì phương án của Nhiếp Chấn Bang lại cho Lưu Văn Thanh cảm giác hoàn toàn khác. So với sự phô trương, hư ảo của Trương Sở Bân thì kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang tỏ ra cụ thể hơn nhiều, tính khả thi cũng cao hơn rất nhiều. Hơn nữa, phương án của Nhiếp Chấn Bang có thể gói gọn trong vài chữ sau, cụ thể thiết thực, từ vi mô tới vĩ mô, ưu tiên môi trường xung quanh, ưu tiên sự phát triển bền vững. Vừa rồi Lưu Văn Thanh còn nghĩ, có lẽ cái phương án ba miễn hai giảm nửa đó, Trương Sở Bân đều học từ Nhiếp Chấn Bang mà ra. Phương án như vậy đối với huyện Lê mà nói rất là thích hợp, suy tính hết mức đầy đủ đến khả năng tài chính của huyện Lê, làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước phát triển. Đây mới là thái độ làm việc thực sự. - Đồng chí Sở Bân, bây giờ cái thái độ này của cậu là gì thế? - Lưu Văn Thanh trầm ngâm một chút, vẫn là chuẩn bị nghe ý kiến từ cấp dưới thân tín của mình. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy, cố nhiên là vẫn là một cách thể hiện năng lực. Nhưng xét trên một góc độ khác mà nói, cũng là biểu hiện của sự làm việc hống hách, không để ý gì đến tình đoàn kết của tập thể. Nếu đúng là vấn đề từ Nhiếp Chấn Bang thì Lưu Văn Thanh nhất định cũng phải nhúng tay vào. Trương Sở Bân giờ phút này mừng rỡ lên, thái độ của Lưu Văn Thanh rất ôn hòa, điều này làm cho Trương Sở Bân thấy rất phấn khởi. Chỉ cần Lưu Văn Thanh gật đầu, Nhiếp Chấn Bang còn dám giữ chặt không buông sao? Trừ phi Nhiếp Chấn Bang không muốn làm việc nữa rồi. Lập tức, Trương Sở bân cũng cười nói: - Bí thư Lưu, ý của tôi là toàn bộ khu kinh tế mới, tất cả các công tác có liên quan tới, bao gồm cả việc thu hồi đất đai và việc đền bù đều tiến hành một lần duy nhất. Ctăn cứ theo tình hình tài chính chúng ta đang có hiện này, chúng ta cần bỏ ra một khoản ước chừng tám mươi triệu. Như vậy, chúng ta không có gì phải lo lắng về sau, có thể yên tâm khai thác và phát triển, cũng hạn chế được mâu thuẫn của dân cư một cách tối đa. Vừa nghe đến đây, Lưu Văn Thanh cảm thấy hơi nực cười. Dự định này của Trương Sở Bân, đúng là muốn chơi trội mà. Những nơi khác đều khai thác đến đâu thu hồi đến đấy, từng ít từng ít một. Còn gã ta thì thật là buồn cười, muốn thu hồi toàn bộ luôn trong một lần. Việc như vậy, đừng nói Nhiếp Chấn Bang không đồng ý, đến bản thân chính mình còn chưa nghe làm vậy bao giờ. Theo Lưu Văn Thanh thấy thì, khu kinh tế mới này chẳng khác nào một vụ mua bán cả. Cửa hàng chính là khu kinh tế mới, mà các nhà máy là người đến mua hàng. Làm tốt cửa hàng, đưa ra các chính sách ưu đãi và giá cả của hàng hóa. Sau đó, bên anh có ý tưởng rồi đưa tiền đặt cọc xong rồi, bên phía chúng tôi sẽ giữ chỗ cho anh. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ để dành ra bấy nhiêu cho anh. Như vậy vấn đề tiền bạc đã giải quyết được rồi, còn về việc về sau chi phí sẽ tăng lên cũng không có gì phải lo lắng cả, việc tăng lên này cũng chỉ là tương đối thôi. Tất cả chí phí này, lúc đấy tự nhiên sẽ do các xí nghiệp tới sau phải gánh vác. Việc này căn bản chẳng có gì phải lo lắng cả. Nếu là như vậy, cách làm của Nhiếp Chấn Bang đúng là không có gì sai. Nghĩ đến đây Lưu Văn Thanh cũng rơi vào trong suy tư, khoản tiền này, Lưu Văn Thanh rất rõ, đây cũng không phải là từ trong khu tự trị mà ra. Về việc thành phố Điểu, Lưu Văn Thanh đã sớm biết được. Tin về Nhiếp Chấn Bang căn bản chẳng phải là bí mật gì, tự nhiên sẽ có người nói cho Lưu Văn Thanh biết. Số tiền một tỷ hai này, toàn bộ là do các bộ và ủy ban trung ương phát ra, ghi rõ là khoản tài chính chuyên dụng, phía sau điều này còn rất nhiều hàm ý. Thứ nhất, hậu thuẫn của Nhiếp Chấn Bang rất lớn, ít nhất thì cũng là cán bộ cấp bậc của bộ, ủy ban trung ương. Còn một điều khác nữa là, xem ra vị trưởng bối này rất là chiếu cố Nhiếp Chấn Bang. Nếu không ông ta sẽ không thể làm ra việc khiến cho Tưởng Chấn Toàn không vui như vậy. Hơn nữa, Lưu Văn thanh còn nghe được một tin, phó chủ tịch thường vụ khu tự trị Tào Dương Minh, người đối đầu với Nhiếp Chấn Bang, lần này đây, sau cuộc họp đại hội Hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc cấp tỉnh, rất có thể sẽ điều nhiệm đến bên Mặt trận Tổ quốc của khu tự trị đảm nhiệm Phó chủ tịch. Không cần biết việc này thật giả thế nào, ít nhất điều này nói lên bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang rất hùng hậu. Nếu đúng là sự thực, cái bối cảnh đấy quả thật là lớn đến mức người khác phải khiếp sợ. Tào Dương Minh lúc này, đúng là đang trong độ tuổi giới hạn, được xem như là trẻ tuổi trong giới cán bộ cấp tỉnh trong cấp tỉnh bộ, về lý thì tuyệt đối không dễ dàng rút lui. Hơn nữa, đây cũng không phải là tin đồn, tin tức này của mình là có một chút căn cứ mới dám nói như vậy. Xem ra, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang e là khó mà tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Văn Thanh nảy ra một quyết định, nhìn vào sắc mặt của Trương Sở Bân cũng trở nên nghiêm túc: - Đồng chí Trương Sở Bân à. Vừa nghe cách xưng hô như vậy, Trương Sở Bân ngây người ra. Lưu Văn Thanh như vậy là ý gì đây? Có khó chịu gì với mình sao? Phải biết rằng trong chốn quan trường, cách xưng hô cũng cần có một trình độ. Cách gọi thân mật thì có đồng chí Sở Bân, bí thư Sở Bân. Nhưng mà bây giờ, gọi thẳng họ tên. Không đợi Trương Sở Bân nói, Lưu Văn Thanh lại tiếp tục nói: - Sự ổn định và đoàn kết của tập thể huyện Lê rất quan trọng. Cậu thân là bí thư huyện ủy, nên làm gương cho tất cả huyện. Công việc đoàn thể đấy, cậu vẫn phải làm tốt vào.