Sau hội nghị thường vụ, bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê trong tình hình như vậy, trong lòng tất cả mọi người về điểm này đều cần thận để trong lòng, dù là Lý Quốc Hoa cũng đã nhận được điện thoại bàn của Phó chủ tịch Thẩm. Hiện giờ tiếp nhận chức vụ của Tổng bí thư Viên là chuyện ván đã đóng thuyền, không có chuyện gì đáng lo.
Lúc này đây, Phó chủ tịch Thẩm đích thân tới thành phố Lương Khê khảo sát, không cần biết thái độ của Nhiếp Chấn Bang như thế nào, bản thân mình nhất định phải lưu lại trong lòng Phó chủ tịch Thẩm ấn tượng tốt đẹp.
Cứ như vậy, bộ máy cán bộ thành phố Lương Khê bỗng trở nên đoàn kết mà trước nay chưa từng có. Bên ban truyền thông, trang bị chiếc xe đài vệ tinh TV tín hiệu trực tiếp, một lần đền cử hai bộ, mua thêm thiết bị trung tâm phát thanh truyền hình thành phố Lương Khê. Mặt khác, thiết bị sản xuất một vài tiết mục trên ti vi cũng tăng không ít, về nhân tài, Thành ủy thành phố Lương Khê đã đích thân hạ văn kiện, tiến cử, ứng cử nhân tài đặc thù chuyên nghiệp về truyền thông, đều lấy nhân tài chuyên nghiệp, các phương diện đãi ngộ tuyệt đối đảm bảo.
Tại công trình thị chính, đại lộ trong thành phố, một vài kiểu dáng đèn đường cũ cũng đều được đổi thành kiểu đèn bát giác mới tinh như trong cung đình. Mỗi một con đường lại có điểm đặc biệt riêng. Dải phân cách hai bên đường quốc lộ trồng cây xanh cũng đã được tu sửa, tỉa cành, sắc màu rực rỡ, có khi là núi đá, giả chim, có khi là cây cảnh được tạo dáng, các loại không giống nhau nhưng đều rất đặc sắc.
Thậm chí, trên đường lớn ở Lương Khê còn tiến cử trồng loại cây ngô đồng nổi tiếng của nước Pháp. Trong khoảng thời gian ngắn, nội thành thành phố Lương Khê đã khoách lên một diện mạo mới, hình tượng mới.
Cùng phối hợp hành động lần này, còn có cục Công an, nhận được mệnh lệnh của Thành ủy, nhận được thông báo của Nhiếp Chấn Bang, sau đó Trần Nhạc không dám có bất kỳ chậm trễ nào. Tình huống lúc này Trần Nhạc nắm rõ nhất, thời gian này không khác biệt lắm so với một năm trước, Trần Nhạc cơ bản cũng quen thuộc với tình hình toàn thành phố.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít kẻ lưu manh đầu đường xó chợ đều bị cảnh sát nhân dân trực thuộc cảnh cáo, thời gian này nhất định phải thành thật một chút, xảy ra chuyện gì không ai dám đảm bảo cho ngươi.
Nói như vậy, chắc chắn sẽ có một vài tên côn đồ không nghe lời, trước sau vẫn ngựa quen đường cũ, nhưng sau khi bắt ra một đám người lưu manh không tin chuyện này, toàn bộ trị an xã hội thành phố Lương Khê căn bản đã thay đổi rất nhiều.
- Chủ tịch thành phố, cục Quy hoạch của chúng tôi nhất định sẽ dựa theo tinh thần chỉ thị mà ngài đã đưa ra khi nói chuyện tại công trường, nhất định thực hiện nghiêm khắc hạng mục công trình cải tạo Quỹ Thành, chứng minh công trình cải tạo toàn thành phố đúng với tinh thần của Thành ủy, khống chế nghiêm ngặt, cẩn thận đề phòng, nhất định sẽ kiểm soát thật tốt.
Lúc này, cục trưởng cục Quy hoạch, Trần Diệu đang ngồi ở trong văn phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang báo cáo công tác, biểu hiện của Nhiếp Chấn Bang mạnh mẽ cứng rắn, khiến cho Trần Diệu lúc này căn bản cũng không dám có tâm tư đùa bỡn gì. Hơn nữa hiện giờ sự hòa thuận, sự đoàn kết của bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê lúc này là rất thần kỳ, để cho Chủ tịch thành phố Nhiếp phải khó chịu thuyệt đối bản thân mất mạng như chơi.
- Ừ, cục trưởng Trần, xem tình hình này, cục Quy hoạch các đồng chí vẫn phải chịu khó một chút đấy. Như vậy vẫn chưa đủ, là người làm quan cũng phải có suy nghĩ phòng ngừa được chu đáo, hiện nay công tác giải phòng mặt bằng đã thuận lợi hoàn thành, nhưng phương diện này lộ ra vấn đề cũng không ít. Là bộ phận quan trọng trong công tác kiến thiết thành phố, cục quy hoạch cũng không nên khắt khe đối với dân chúng, cùng giám sát các công trình này nhằm tăng thêm khả năng giám sát. Đối với việc đích thân sửa chữa công tác quy hoạch biến thành hành vu đánh bóng bản thân nhất định phải kiên quyết ngăn chặn.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hài lòng gật đầu.
Đối với lời khen của Nhiếp Chấn Bang, khiến Trần Diệu có chút hưng phấn. Tuổi của Nhiếp Chấn Bang so với Trần Diệu nhỏ hơn không ít, nhưng về chức vụ Trần Diệu lại là cấp dưới, đây là chuyện không thể có bất cứ tình cảm nào xen vào được
Lập tức, Trần Diệu gật đầu nói:
- Vâng, lời nhắc nhở của Chủ tịch thành phố Nhiếp tôi nhất định sẽ chú ý, lần này dự án bên tập đoàn Chu thị, chúng tôi đã kết hợp với các bộ phận chức năng khác ở cục Xây dựng đã đưa ra quyết định xử phạt hành chính. Không ít công trình sử dụng vật liệu thép không phù hợp cũng đã bị dỡ bỏ.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang bỗng vang lên, anh có hai chiếc điện thoại, một là điện thoại của Chủ tịch thành phố công bố ra ngoài, đây cũng là điện thoại làm việc, bình thường chỉ dùng để liên lạc công việc cùng các cán bộ lãnh đạo khác trong chính phủ.
Ngoài ra còn một chiếc điện thoại di động cầm theo người, số điện thoại này rất ít người biết, toàn bộ đều là những bạn bè riêng như Trần Nhạc, Dĩ Quân, cũng chỉ có vài cấp dưới thân cận như Dương Thanh Sơn và Hoàng Húc Dương biết.
Những người khác cũng chỉ có Lưu Côn và Triệu TInh Long ở thủ đô và mấy người trong nhà là biết chuyện.
Lúc này điện thoại bông vang lên, là đám người Trần Nhạc ở trong thành phố, nghĩ đến đó Nhiếp Chấn Bang trực tiếp bác bỏ suy nghĩ này, điện thoại cố định trên bàn hoặc di động trong tay Hoàng Húc Dương không kêu. Nếu như là người trong thành phố gọi điện tìm mình căn bản không cần phải trực tiếp như vậy.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Diệu đang ngồi trên ghế sô pha, khoát tay nói:
- Cục trưởng Trần, đại khái chính là chuyện đó. Anh về trước đi, có chuyện gì cứ việc tới tìm tôi.
Những câu này chính là để an ủi, tuy nhiên lại rất hiệu quả. Nói như vậy cũng có thể làm cho Trần Diệu như ăn được viên thuốc an thần, làm việc cũng không đố kỵ gì.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang phất phất tay bảo ra ngoài, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, là điện thoại Đổng Uyển gọi tới.
Nhìn thấy số điện thoại này khiến Nhiếp Chấn Bang vội đứng bật dậy, là điện thoại của Đổng Uyển, hiện giờ ba người phụ nữ trong nhà đều đang có thai, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia tiếng của Đổng Uyển vang tới:
- Chấn Bang, anh có đang bận không?
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe được câu này, thở phào nhẹ nhòm, giọng điệu như vậy hẳn là không có chuyện gì rồi, sau đó cũng cười nói:
- Uyển Nhi, em có chuyện gì sao?
Lúc này, Đổng Uyển cũng hạ giọng nói:
- Ừ, Chấn Bang à, mấy ngày nay cơ thể em cảm thấy có chút không thoải mái. Lệ Tuyết nói liệu có phải đã bị động thai không. Em nghĩ về thủ đô ở một thời gian ngắn, an thai bảo vệ một chút, mặt khác Lệ Tuyết đến thủ đô sinh sẽ tốt hơn, ngày dự sinh cũng sắp tới đến nơi rồi, nếu đợi đến lúc trở dạ thì đi không kịp nữa đâu.
- Đi thủ đô chờ sinh?
Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt.
- Vâng, Chấn Bang, anh nghĩ mà xem, anh cũng không cách nào cứ bên cạnh săn sóc chúng em mãi, mà em cùng An Na hiện giờ đang trong hoàn cảnh này, chỉ sợ cũng không thể săn sóc được.
- Tới thủ đô nhất định là thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa anh cũng biết, các Nhiếp bá phụ hiện giờ đều đang ở thủ đô.
Tiếng nói của Đổng Uyển không nóng không lạnh, trước sau đều dịu dàng như một.
Vừa nghe đến lời của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu ra. Quả thật để ở bên săn sóc, có thể mời được người chăm sóc hay không cũng không thể khẳng định, cùng lắm thì có thể để vợ của Hoàng Húc Dương qua chăm sóc một chút. Nhưng Đổng Uyển nói không sao, dù sao đây cũng là đời thứ tư nhà Nhiếp gia, tới thủ đô chờ sinh, Lý Lệ Tuyết nếu có thể nhân cơ hội này được người trong Nhiếp gia chấp nhận, không nghi ngờ gì, như vậy là cách tốt nhất.
Hơi trầm ngâm một hồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, mọi người ở nhà chờ anh, anh liên lạc với bác một chút, để ông phối hợp đón, ở sân bay Lương Khê chúng ta sẽ thuê trực tiếp một máy bay nhỏ trở về thủ đô.
Sau khi gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang cũng tính toán thời gian một chút, ngày dự sinh của Lý Lệ Tuyết là ngày mốt, mấyn gày này bất cứ lúc nào cũng có thể trở dạ, về bản thân mình thì có xin nghỉ phép một tuần cũng không có vấn đề gì, tuy rằng công tác hiện tại tại thành phố Lương Khê rất quan trọng nhưng cũng không thể hoàn toàn chỉ lo tới công việc. Lý Lệ Tuyết đi theo mình, sau lưng vẫn thầm lặng chịu ủy khuất, lại quản lý gia nghiệp Đằng Long lớn như vậy, lần đầu tiên sinh con nếu nhưng mình cũng không thể ở bên săn sóc thì rất quá đáng.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang bấm số điện thoại của bác cả Nhiếp Quốc Đống, đầu dây bên kia Nhiếp Quốc Đống cũng không hề do dự liền đáp ứng lời của Nhiếp Chấn Bang.
Bác cả đồng ý rồi khiến Nhiếp Chấn Bang rất yên tâm, lấy uy tín của bác cả lại Quân khu Thủ đô, việc nhỏ như vậy đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Sau khi Nhiếp Chấn Bang bấm số điện thoại của Ninh Thủ Thường, dựa theo quy tắc trong thể chế, tới cập bậc cán bộ cấp sở cảu Nhiếp Chấn Bang, nếu không phải có chuyện công tác mà tự tiện rời khỏi vị trí một ngày rưỡi cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng Nhiếp Chấn Bang phải ra thủ đô, còn cần nghỉ phép thêm ít nhất một tuần, nhất định phải chuẩn bị báo cáo xin phép lãnh đạo đơn vi cấp trên.
Căn cứ vào điều này, đơn vị Nhiếp Chấn Bang xin phép hẳn phải là văn phòng Tỉnh ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng nói thế nào đi nữa Nhiếp Chấn Bang cũng khó mà nói, suy nghĩ một chút, Nhiếp Chấn Bang lựa chọn gọi điện thoại cho cấp trên trực tiếp Ninh Thủ Thường.
Bên Ninh Thủ Thường ngược lại cũng không hỏi có chuyện gì, thoải mái đồng ý cho yêu cầu xin phép của Nhiếp Chấn Bang, gác điện thoại, Nhiếp Chấn Bang ngẩng đầu lên nói:
- Húc Dương, mấy ngày này tôi có chút việc riêng phải đến thủ đô vài ngày. Công tác trong thành phố cậu để ý nhiều hơn một chút, có chuyện gì bất thường bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.
Có tiền dễ làm việc, không đến 2 giờ chiều, một hàng 4 người nhà Nhiếp Chấn Bang trực tiếp lái xe vào sân bay quân dụng Lương Khê của thành phố.
Lúc này, một loạt các máy bay chiến đấu hiệu Bombardier được sản xuất bởi CEA đã được chờ đợi trên đường băng. Lúc này, trạm trưởng sân bay là một Đại tá tuổi chừng 50 chạy ra mỉm cười tiếp đón:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, xin chào, xin chào. Thật không ngờ Chủ tịch thành phố Nhiếp lại là cháu trai của Tư lệnh Nhiếp. Tôi tên là Lương Chấn Quân, sau này song phương quân dân chúng ta còn phải liên kết nhiều hơn ha.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng hơi mỉm cười, hiện giờ Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê luôn cật lực thúc đẩy công trình sân bay chuyển đổi quốc phòng, lúc này, quân đội và nhân dân có quan hệ rất tốt cũng là lẽ đương nhiên, sau khi hàn huyên vài câu, Nhiếp Chấn Bang lên tiếng xin lỗi:
- Trạm trưởng Lương, thật ngại quá, ở thu đô còn có chút chuyện khẩn cấp cần xử lý, chờ khi tôi quay lại, nhất định sẽ trở lại đây mời trạm trưởng một chầu.
Leo lên máy bay, hai người huấn luyện tiếp viên liền chạy ra chào đón, Dương An Na kinh ngạc thốt lên:
- Anh Chấn Bang, chiếc máy bay này tốt quá, em thấy nhà chúng ta nên mua một cái mới được.
Dương An Na tuy rằng đã kết hôn, bên ngoài tuy vẫn giữ dáng vẻ của một phu nhân khí chất trầm ổn, nhưng trước mặt những người trong nhà lại thể hiện tính cách như một đứa trẻ.
Bên cạnh, tiếp viên hàng không cũng lên tiếng giới thiệu:
- Thưa ngài, thưa các quý bà, đây là máy bay công vụ chiến đấu dòng Bombadier, ngoại trừ hai thành viên phi công, cũng với hai tiếp viên hàng không còn có thể ngồi được tám người. Ở đuôi máy bay là phòng ăn và nhà vệ sinh, sô pha cỡ lớn này đều là tập hợp từ các khoang ghế hạng nhất đấy ạ, tôi là nhân viên phục vụ suốt chuyến bay, tên Trương Lâm, nếu có bất kỳ điều gì, xin cứ gọi tôi.
Dù sao cũng là tiếp viên hàng không của máy bay chuyên phục vụ công vụ, với chất lượng như thế này cũng không hề tầm thường rồi, hơn nữa đối phương có thể phối hợp với sân bay quân dụng để đáp xuống, chứ không phải bản thân anh miệt thị với tiếp viên hàng không như thế này.
Máy bay cất cánh rất nhanh, bởi vì phải ưu tiên phụ nữa có thai, ba người đều áp dụng tư thế nửa nằm. Tuy nhiên, chiếc máy bay chuyên dụng vững vàng lại khiến Nhiếp Chấn Bang nảy lên một vài suy nghĩ, với tài lực của bản thân, đừng nói là máy bay chuyên dụng mấy triệu đồng, dù là máy bay Boeing hàng tỷ đô la hay máy bay Airbus cơ lớn cũng hoàn toàn không vấn đề gì.
Sau này bản thân có phải công tác dài ngày ở ngoài, có một chuyến chuyên cơ như vậy, bất kể là cho mình hay cho ba nữ nhân trong nhà đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Khoảng 5h chiều, chiếc máy bay trầm ổn đáp xuống sân bay quân dụng phía nam thuộc ngoại ô, bên này Nhiếp Chấn Bang đã sớm liên lạc xong, Lý Lệ Tuyết được trực tiếp sắp xếp nhập viện vào khoa sản của bệnh viện Quân đội. Đổng Uyển và Dương An Na cũng đều muốn về xem.
Bệnh viện quân đội, ngoài phòng sinh ở khoa sản, không ít người của Nhiếp gia đang ngồi đây chờ đợi, thân là ba nội, Diệp Thục Nhàn cũng từ Yến Băc vội vàng trở về, Nhiếp Tử Ngư lúc này cũng đứng bên cạnh, anh cả Nhiếp Gia Lương và chị dâu cũng đang đứng chờ.
Dương An Na và Đổng Uyển đều ngồi bên cạnh, Dương An Bang và Đổng Võ của Đổng gia cũng ngồi bên. Còn Nhiếp Chấn Bang giờ phút này đang đi tới đi lui trước phòng sinh.
Người chị lớn Nhiếp Quốc Bình lúc này cũng cười mắng:
- Tiểu tử thối này hiện giờ cũng biết lo lắng rồi sao. Yên tâm đi, sinh con không có nguy hiểm gì lớn đâu, kiểm tra báo cáo trước khi sinh của Lệ Tuyết và đứa nhỏ không có vấn đề gì. Cậu đang điển hình của hỗn loạn tâm lý cá nhân đó
Bên cạnh, Dương An Na cũng thè lưỡi:
- Mẹ ơi, đây đúng là dọa người mà, tôi cũng không dám sanh em bé đâu.
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Tử Ngư ở bên cạnh liền trêu trọc:
- An Na thân yêu của tôi ơi, chị dâu đáng thương ơi, cậu đang sợ sao? Nghe nói sinh con rất đau, hơn nữa dáng người cũng sẽ bị thay đổi đó?
Hai cô bé này từ nhỏ đã là bạn học, Nhiếp Tử Ngư đương nhiên cũng quen thuộc, Dương An Na lúc này mới hiểu ra, lông mi dựng đứng lên:
- Được lắm, Nhiếp Tử Ngư, cậu dám dọa tôi, có tin không ngày mai tôi sẽ phong thanh ra, đem cô em chồng xấu xa cậu gả đi nơi khác.
Nhiếp Chấn Bang rất khẩn trương, dù sao cũng là con đầu lòng, bản thân mình sẽ trở thành cha sao? Hơn nữa lại không thể cho Lý Lệ Tuyết một Dương An Nah phận, đứa nhỏ liệu có giống mình không? Các sauy nghĩ lẫn lộn trong lòng, có cảm giác lo được lo mất.
Xiết chặt bàn tay, bên ngoài thì cắn răng nói thầm nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, mặc kệ có bao nhiêu người ngăn cản, cùng lắm là khỏi làm chức quan này, cũng không thể để đứa nhỏ bị một chút ủy khuất nào hết.
Vừa lúc đó, trong phòng sinh vang lên một tiếng khóc ráo riết, ngay sau đó, bác sỹ bước ra, lấy khẩu trang xuống, gương mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, chúc mừng, chúc mừng, là thiên kim tiểu thư, ba cân ba lạng, hai mẹ con đều bình an vô sự. Hiện giờ y tá đang giúp đứa nhỏ tắm rửa, sau khi xử lý sau sinh cho phụ sản là hai mẹ con có thể xuất viện rồi.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang bỗng ngồi bệt xuống đất, lúc này giống như thực hiện một chiến dịch gian khổ, trong miệng lẩm bẩm liên hồi:
- Tôi làm cha rồi, tôi làm cha rồi!