Khi lãnh đạo thị sát, thông thường thì đều sẽ không đi loạn lung tung. Đây không phải là nói cán bộ phía dưới cưỡng chế, ngăn cản lãnh đạo, mà là lãnh đạo cơ bản sẽ không tùy ý hành động lung tung. Dù sao thì lãnh đạo cũng không muốn tăng thêm tình hình bất ngờ gì cho việc khảo sát.
Nhưng hành động của Lâm Hải Khôn lúc này có vẻ có chút đặc biệt. Làm như vậy, không chỉ là tăng thêm độ khó khăn cho đội ngũ đảm bảo an toàn của huyện Lê, mà còn nếu chẳng may, trong đám đông có kẻ có dụng tâm gì đó thì khi xảy ra chuyện, Lâm Hải Khôn tự mình chịu tội, thậm chí còn có thể phải trả giá bằng tính mạng, mà đồng thời, cán bộ địa phương huyện Lê cũng gặp họa theo.
Mặt khác, Lâm Hải Khôn làm như vậy, cũng có vẻ hết sức quá đáng, như thế rõ ràng là không tin tưởng sự bố trí của huyện Lê, muốn thám thính những phản hồi không giống mà thôi.
Lúc này, nhân dân của huyện Lê nhìn thấy lãnh đạo lớn như vậy đi đến, cũng đều dừng lại, Lâm Hải Khôn cũng đã bước đến trước mặt một người dân.
Với nét mặt mỉm cười, Lâm Hải Khôn nói rất thân thiết hòa nhã:
- Bác à, đầu tiên, tôi thay mặt chính quyền Đảng ủy khu tự trị cảm ơn sự tiếp đón thịnh tình của mọi người. Đây là sự sắp xếp của chính quyền Huyện ủy sao?
Lời vừa thốt ra, không chỉ sắc mặt của Lưu Văn Thanh thay đổi mà sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng thay đổi. Lâm Hải Khôn đây là ý gì vậy? Theo lý mà nói, một Phó Chủ tịch thường trực của Ủy ban nhân dân khu tự trị không nên đến một chút trí tuệ chính trị này cũng không có.
Hỏi như vậy không phải là nói chính quyền bố trí làm công trình hình tượng sao? Lãnh đạo thị sát, huyện Lê coi như là tốt rồi. Có địa phương, trường học cũng cho nghỉ, đặc biệt còn tay cầm hoa tươi, cầm biểu ngữ, đứng bên đường, bên ngõ chào đón, dành cho lãnh đạo sự hoan nghênh nhiệt liệt, đây cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Thông thường, cho dù là biết có nghi ngờ là cố ý sắp xếp, lãnh đạo cũng sẽ không hỏi nhiều. Lần này Lâm Hải Khôn làm như vậy, rõ ràng ra vẻ có chút quá mức rồi.
Sắc mặt Lưu Văn Thanh cũng có chút khó coi, nếu thật sự xảy ra vấn đề, không những huyện Lê mất mặt mà lãnh đạo thành phố Bá Châu cũng mất mặt.
Trương Sở Bân lúc này cố ý lùi về sau một bước, thấp giọng nói:
- Chấn Bang, xem ra, đây là "lai giả bất thiện" rồi!
Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một cái, nói:
- Lão Trương, chúng ta đi được thẳng, ngồi được vững, sợ gì chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy chuyện cũng không có gì phức tạp.
Lời nói này khiến Trương Sở Bân có chút khó hiểu, lúc này vẫn còn có chút tâm trạng mà nói:
- Chấn Bang, cậu hôm nay làm sao vậy? Ngày thường cậu không có tính cách thế này đâu. Người ta rõ ràng là ức hiếp lên đến đầu chúng ta mà.
Nhiếp Chấn Bang cũng chợt mỉm cười. Dường như từ sau khi mình đến huyện Lê, theo đó mà tầm mắt của cán bộ toàn huyện Lê đều cao lên, đến quan to cấp bộ tỉnh như Lâm Hải Khôn cũng không sợ hãi gì.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Lão Trương à, lần này cũng là huyện Lê chúng ta làm cho nổi bật quá. Anh nghĩ xem, tốc độ tăng trưởng kinh tế các thành phố, địa phương khác đều dừng ở thời kỳ chỉ có mấy phần trăm. Chúng ta ở đây vừa báo lên không cần biết thế nào đã vượt gấp mười lần so với người khác, đây không phải là tát vào mặt các thành phố, địa phương khác sao?
Trương Sở Bân cũng không phải là ngớ ngẩn gì, lúc này vừa nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói, lập tức liền hiểu ra, nói:
- Chấn Bang, ý của cậu là nói...?
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, tiếp tục chủ đề nói:
- Không sai. Tôi lại cảm thấy Lâm Hải Khôn làm càng đặc biệt, càng quá mức, tính thực sự của số liệu này mới càng mạnh, mới có thể hoàn toàn ngăn chặn được lãnh đạo các thành phố, địa phương khác, thậm chí là miệng của lãnh đạo khu tự trị nữa!
Lời này đã nói rất rõ ràng. Đối với báo cáo tốc độ tăng trưởng kinh tế của huyện Lê, các địa phương khác, thậm chí là lãnh đạo khu tự trị, hài lòng cũng có, hoài nghi cũng có, nhưng có thể chắc chắn là, hâm mộ và ghen tị càng nhiều. Như vậy cần phải có một cuộc điều tra và thẩm hạch nghiêm ngặt xuất hiện.
Sau khi lĩnh hội được tầng ý nghĩa này, trong lòng Trương Sở Bân cũng vui mừng, lập tức cũng đi theo.
Lúc này, người dân được Lâm Hải Khôn hỏi nhíu mày một cái, có chút bất mãn nói:
- Đồng chí này, sao lại không biết nói chuyện như vậy! Cái này còn có sắp xếp sao?
Nhiếp Chấn Bang bước gần đến xem, có chút quen mắt. Những người gõ trống khua chiêng ở đây lúc này đa số đều là người dân xã Cách Mộc đến. Có thể nói, trong dân chúng toàn huyện Lê, người đối với chính quyền tin cậy nhất, cảm kích nhất đều thuộc nhóm người xã Cách Mộc này.
Chính quyền sắp xếp cho họ đều là nhà mới được xây từ gạch nung đỏ, lại phân phối đất trống, không cần lo lắng về rau dưa. Ở khu kinh tế mới bên này, còn cung cấp cơ hội đào tạo. Thanh niên trai tráng, người có sức lao động ở mỗi nhà, mỗi hộ gia đình đều vào nhà máy sản xuất. Bên bảo vệ môi trường còn mời một số người già trên năm mươi tuổi vào làm công tác vệ sinh bảo vệ môi trường. Cuộc sống của từng nhà đều khá giả dần lên. Xe đạp, máy may, tivi, những đồ điện này cũng đều lần lượt cố mặt ở mỗi nhà. Cuộc sống như vậy, là chuyện mà nhân dân xã Cách Mộc có nghĩ cũng không dám nghĩ tới được.
Lúc này, Lâm Hải Khôn hỏi như vậy, có thể không tức giận sao? Lâm Hải Khôn lúc này cũng có chút xấu hổ, lập tức cười nói:
- Ý của bác là, mọi người ở đây đều là tự phát tới đây sao?
Người dân này lại một lần nữa gật đầu khẳng định. Nhìn hết bà con xung quanh một lượt, người này lớn tiếng nói:
- Người lãnh đạo này, ông hỏi chúng tôi những người này thử xem, đâu có ai không phải là tự mình chạy tới chứ. Nghe nói có lãnh đạo lớn trên tỉnh và thành phố đến kiểm tra. Chúng tôi đã sớm tập hợp lại, nhất định phải cho các lãnh đạo một buổi đón chào chấn động lòng người.
Tiếp đó sau, công tác kiểm tra của Lâm Hải Khôn có vẻ hết sức tùy ý.
Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân cũng không đi sắp xếp nữa. Chuyện của huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang tràn đầy tin tưởng, không gì là không thể xem, cũng không có gì phải giấu diếm.
Trong nhà máy thuộc da Đại Phú Hào huyện Lê bên này, khi đoàn người Lâm Hải Khôn vào nhà máy, lúc này Chu Lạp Phong sớm đã nhận được tin tức cũng từ trong khách sạn Đại Phú Hào bên kia chạy tới.
Ở trong phân xưởng sản xuất của nhà máy thuộc da, trong nhà xưởng rộng rãi, sáng sủa, khoảng trăm công nhân đang bận rộn làm việc, từ chiếc đài nhỏ trong phân xưởng phát ra âm nhạc. Sáng kiến này khiến Lâm Hải Khôn cũng có chút hiếu kỳ, lập tức hỏi:
- Giờ làm việc còn phát nhạc thịnh hành thế này, có ảnh hưởng đến sản xuất không? Chất lượng có thể đảm bảo không? Sản phẩm của các anh chủ yếu là tiêu thụ trong nước hay tiêu thụ bên ngoài.
Đứng bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng bước lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lâm, nguyên tắc của chính quyền chúng tôi là, đối với doanh nghiệp gia nhập, ngoài việc trợ giúp từ chính sách và giúp đỡ cơ sở hạ tầng ra, việc kinh doanh của doanh nghiệp đều là vấn đề của bản thân doanh nghiệp. Cụ thể, doanh nghiệp sắp xếp thế nào, đó đều là việc của bản thân doanh nghiệp. Tôi đã tìm ông chủ Chu của nhà máy thuộc da qua đây. Ông chủ Chu là nhà doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng của Bá Châu chúng tôi, ở thành phố Bá Châu và huyện Lê đều đã khai trương mấy khách sạn sang trọng. Ở thành phố Nam Hải, Việt Đông còn có công ty kiến trúc công trình, nhà máy thuộc da này chính là sản nghiệp của ông chủ Chu.
Chu Lạp Phong cũng lập tức bước đến, cười nói:
- Chủ tịch Lâm, xin chào ngài. Trong làm việc mà phát âm nhạc, đây cũng là chúng tôi học tập từ người Đài Loan. Trong lúc làm việc buồn tẻ, việc mở âm nhạc có thể thư giãn tâm trạng làm việc khẩn trương. Không những không có ảnh hưởng đến sản xuất, mà ngược lại có thể giảm bớt áp lực. Nhà máy chúng tôi sau khi thực hiện phương pháp này, hiệu quả sản xuất không những không giảm mà ngược lại còn tăng cao không ít. Hiện nay, không ít nhà máy trong khu kinh tế phát triển đều học theo cách này của chúng tôi.
Ngừng một chút, Chu Lạp Phong tiếp tục nói:
- Sản phẩm của chúng tôi chủ yếu là lấy tiêu thụ trong nước làm chủ. Trước mắt, nhà máy của chúng tôi cũng chuẩn bị dùng mức lương hấp dẫn để thuê dùng đoàn thiết kế chuyên nghiệp, thiết kế những sản phẩm độc quyền dành riêng cho nhà máy chúng tôi, đi theo định vị cao cấp. Cố gắng trong vòng ba đến năm năm bước vào thị trường quốc tế, tạo nên thương hiệu đồ da của riêng chúng tôi.
Lâm Hải Khôn cười nói:
- Ông chủ Chu, mức lương công nhân của các anh thế nào?
Vấn đề này vừa nói ra, không những nhân viên công tác phụ trách thẩm hạch của tổ điều tra đều mở rộng lỗ tai, mà bên cạnh, không ít quan sát viên của thành phố địa khu khắc cũng căng tai ra. Nhà máy cái gì, đều là chuyện nhỏ, thu nhập này mới là chuyện lớn. Đây mới là số liệu quan trọng để đánh giá trình độ kinh tế huyện Lê.
Chu Lạp Phong vốn là người thông minh, lúc này vừa nhìn là biết điệu bộ này không giống, lập tức, Chu Lạp Phong cười nói:
- Chủ tịch Lâm, thứ cho tôi thất lễ. Vấn đề này tôi thấy, các vị lãnh đạo có thể tủy ý hỏi công nhân của tôi. Lời của họ còn có sức thuyết phục hơn tôi.
Nói xong, Chu Lạp Phong dặn dò mấy giám đốc bên cạnh, nói:
- Thông báo qua loa một tiếng, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi một lát.
Thế này cũng tốt, giống như là nghỉ ngơi giữa giờ của học sinh đi học. Vừa nói nghỉ ngơi, không ít người đều dừng công việc. Từ chỗ ngồi đứng lên, có người duỗi tay duỗi chân, có người đi nhà vệ sinh.
Đoàn người tổ điều tra lúc này mới vào trong phân xưởng. Trong phân xưởng vô cùng sạch sẽ, sắp xếp, phân loại ngay ngắn trật tự.
Vừa nhìn là biết có điều lệ quản lý chế độ quy củ, nghiêm khắc.
Lâm Hải Khôn tùy ý chọn mấy người công nhân, cười hỏi:
- Đồng chí, tôi có thể hỏi mọi người một vấn đề không? Mọi người mỗi tháng có thể nhận được bao nhiêu tiền?
Bên cạnh, một cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi, trên mặt có chút tàn nhàng, kẹp bím tóc đuôi sam, dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói:
- Tôi vừa mới đến làm, mỗi tháng lương tạm thời chỉ bốn trăm tệ, cộng thêm tiền trích phần trăm (ăn theo sản phẩm), làm việc một tháng khoảng năm trăm tệ. Lương của trưởng ca so với tôi cao hơn, cô ấy một tháng có thể lấy được tám, chín trăm tệ.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh động. Ở khu Tây Bắc có lương cao thế sao? Hiện nay, ở Tây Bắc, một chủ tịch xã cho dù là cộng thêm trợ cấp công tác vùng biên, một tháng cũng chỉ là bốn trăm tệ, cũng đủ sống đầy đủ rồi. Nhưng ở đây, một trưởng ca, giống như là tổ trưởng của một nhóm công nhân nhỏ mà lại có thể lấy được tám, chín trăm.
Bên cạnh, trưởng ca cũng mỉm cười, dường như không phải là bộ dạng rất hài lòng, nói:
- Ông chủ Chu nói, làm nhiều được nhiều, phân phối theo lao động, không có sự phân biệt đối đãi vùng miền. Làm kinh doanh chính là làm lương tâm. Mức lương công nhân này là theo mức của khu vực phát triển duyên hải phía Đông để phát. Bây giờ, các doanh nghiệp khác ở khu kinh tế mới chúng tôi cũng đều là giá này. Nếu không căn bản không tuyển được người.
Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang bản thân cũng không rõ lắm, không ngờ Chu Lạp Phong tâm tư muốn báo đáp quê hương lại đem mức lương công nhân của huyện Lê kéo lên như vậy.
Bên cạnh, Lâm Hải Khôn lúc này cũng cười nói:
- Lần này đến đây khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi. Vốn dĩ, tôi cứ tưởng phát triển kinh tế huyện Lê chỉ là thổi phồng quá lên thôi. Bây giờ xem ra có lẽ là thực sự. Sắp đến trưa rồi, không cần tăng thêm phiền phức cho doanh nghiệp huyện Lê, mọi người đến Huyện ủy trước.