Chương 283: Quan lớn áp trận

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:22

Ngay trong thời điểm mấy ngày này, khi mà Bạch Lực Khắc vẫn luôn tham dự các loại hội nghị rất là sôi nổi thì tại trụ sở làm việc của Thành ủy Bá Châu, trong văn phòng của Bí thư thành ủy Lưu Văn Thanh lúc này, ông ta một tay cầm điện thoại nghe, vẻ mặt thì xanh mét, gật đầu không ngừng. Ông ta đang nghe tiếng mắng chửi, rống giận của Chủ tịch khu tự trị Thiết Lực vang lên từ đầu bên kia điện thoại: - Lưu Văn Thanh, cậu làm ăn cái kiểu gì khống biết. Người phía dưới mà cũng không quản được sao? Không biết thì tôi cũng đã biết rồi. Cậu đi tìm những cái tin tức trong mấy ngày hôm nay về hoạt động của các lãnh đạo trên đài truyền hình Tân Lê và nhật báo Tân Lê đi. Cậu xem đi, rồi đi hỏi Nhiếp Chấn Bang, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì, định phủ quyết quyết định của cấp trên sao? Thật là to gan mà. Hỏi cậu ta một câu, còn muốn làm hay không, nếu không thì cút ngay cho tôi. Lưu Văn Thanh không tự chủ được mà đưa ống nghe dịch ra xa một chút, phía bên trên lỗ tai. Nghe tiếng rống giận cực đại của Chủ tịch Thiết Lực như vậy, cái lỗ tai thật sự là không chịu nổi được. Đợi khi Chủ tịch Thiết Lực xả một tràng mắng chửi xong rồi, Lưu Văn Thanh lập tức nói: - Xin lãnh đạo yên tâm. Tôi lập tức liền tới thành phố Tân Lê, đích thân trấn thủ Tân Lê, đảm bảo đại hội được diễn ra một cách thuận lợi. Sau khi Thiết Lực cúp điện thoại cũng ngồi xuống ghế. Tình hình của thành phố Tân Lê khiến Thiết Lực rất là căm tức. Hơn nữa, chuyện này lại còn là do phía trên thông báo xuống, điều này khiến cho Thiết Lực như đứng đống lửa, như ngồi đống than vậy. Đây rõ ràng là cho thấy rõ, sự bất lực của chính mình rồi. Về sau, lãnh đạo cấp trên còn coi mình như thế nào nữa. Tuy rằng, Thiết Lực hiểu rất rõ, với thân phận của mình, cùng lắm cũng chỉ tới một cái cấp bậc Phó nhà nước là về hưu rồi. Nhưng, cấp Phó nhà nước, ai mà không muốn chứ, Thiết Lực tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Trầm tư một hồi, Thiết Lực qua sang phân phó cho thư ký của mình: - A Địch Lực, cậu ghi nhớ một cái, hai sáu tháng hai, cuộc họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc Tân Lê, hai mươi lăm chúng ta sẽ tới thành phố Tân Lê. Cùng lúc đó, ở thành phố Tân Lê bên này, sau khi nhận được điện thoại của Thiết Lực, vào lúc ban đêm, Lưu Văn Thanh đã yêu cầu Trưởng ban thư ký của văn phòng Thành ủy Lý Khánh Đức thông báo tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê một việc là, ngày mai, Bí thư Lưu sẽ tới thành phố Tân Lê. Một thông báo này vừa được đưa ra, lập tức khiến cho bộ máy lãnh đạo của Thành ủy Tân Lê đều bận rộn lu bù cả lên. Hôm nay đã là hai mươi bốn tháng hai rồi, chỉ có thời gian hai ngày, là diễn ra cuộc họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc thành phố Tân Lê. Lúc này, Lưu Văn Thanh lại tới đây, trong chuyện này, đã lộ ra một sự bất thường không nhỏ... Chỗ giáp ranh giữa thành phố Tân Lê và thành phố Khố. Sau khi ba xã, thị trấn Đại Phong, Hồng Kỳ và Xa Đài sát nhập và thành phố Tân Lê xong, khoảng cách giữa thành phố Tân Lê và Bá Châu liền rút ngắn xuống gần hai mươi km. Ở trước cổng chính phía dưới trụ sở làm việc mới của khu kinh tế mới thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang cùng với bốn lãnh đạo cao nhất các ban ngành của thành phố Tân Lê đã đứng chờ sẵn ở nơi này. Bí thư thành ủy Nhiếp Chấn Bang đứng đầu, đứng ở ngay sát sau đó, bên trái là Quyền chủ tịch thành phố Tân Lê, Chu Thần, phía bên phải là Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Thành phố Tân Lê, Hoàng Vĩ. Còn chủ nhiệm Ủy ban thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố là do Nhiếp Chấn Bang kiêm nhiệm. Đứng ở bên cạnh, ngay phía sau đó nữa là Phó Bí thư thành ủy Tạ Dật, Bí thư chính ủy Trần Nhạc, Phó chủ tịch thường trực thành phố Bạch Lực Khắc. Tiếp theo đó, đỗ ngay bên cạnh là một chiếc xa việt dã đa dụng Toyota Pula chuyên dùng để dẫn đường, đèn báo hiệu trên xe cũng đang sáng lấp lóe. Giờ phút này, tất cả ban lãnh đạo đều không nói gì, sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang cũng rất nghiêm túc. Nhìn Chu Thần đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không che dấu được sự đắc ý, Nhiếp Chấn Bang có hơi khỉnh bỉ. Chu Thần này, quá chú trọng vào tác dụng của quan hệ lẫn bối cảnh cá nhân. Cứ như vậy, trong lúc vô hình cũng đã rơi xuống phía hạ phong rồi. Giữa hai người, nếu bỏ đi cái quan hệ kẻ thù truyền kiếp đấy ra thì Chu Thần này, tuy rằng chưa nói được là một kẻ tài năng hay gì, nhưng cũng không phải cái gì tham quan. Chuyện tham ô, nhét tiền công vào túi riêng của mình, hễ là con cháu thế gia thì trên cơ bản cũng đều không làm. Giống như kiểu Chu Thần đó, cùng lắm cũng chỉ là dùng tiền công để ăn uống, giải trí mà thôi. Hơn nữa, nếu đổi sang địa phương khác, với một người có quan hệ nhân mạch rộng lớn như Chu Thần, việc mời chào các xí nghiệp đầu tư vào cũng sẽ rất là được. Trong trường hợp không suy tính gì tới hoàn cảnh địa lý cùng với tài nguyên thì Chu Thần cũng coi như không kém đâu. Đáng tiếc, có sai thì sai ngay ở chỗ, Chu Thần cùng với mình chính là kẻ thù truyền kiếp. Sai thì sai ngay ở viêc, mục đích của Chu Thần tới thành phố Tân Lê không trong sáng, lại càng là có quan niệm bất đồng với của Nhiếp Chấn Bang. Cùng là con cháu thế gia, muốn khiến cho Chu Thần có quan điểm nhận thức giống với bản thân, trước mắt mà nói, còn không quá thực tế, Nhiếp Chấn Bang cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Cho nên, tiễn Chu Thần đi chính là một việc mà Nhiếp Chấn Bang nhất định phải làm. Phía đằng xa, một đoàn xe dưới sự dẫn đường của một chiếc xe cảnh sát đang dần dần chạy tới. Khi xe chuyên dụng của Lưu Văn Thanh đỗ lại ở ven đường, Nhiếp Chấn Bang cùng với liên can lãnh đạo của thành phố Tân Lê đều bước tới chào đón. Lúc này, dù sao còn chưa trở mặt với Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang vẫn là phải tới nghênh đón. Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, sắc mặt Lưu Văn Thanh lạnh lùng, biểu hiện một cách đầy đủ sự uy nghiêm cùng khí độ của một Bí thư thành ủy thành phố cấp địa. Gật đầu khẽ một cái, ông lập tức nói: - Đều tới đây rồi, lên xe quay về đi. Đồng chí Chu Thần lên xe một lát. Nhìn Chu Thần với vẻ mặt đắc ý ngồi lên xe của Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh, giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Thiết Lực này, vì chuyện của Chu Thần, thật đúng là nhọc lòng rồi. Hôm nay để cho Lưu Văn Thanh xuống dưới đây áp trận, còn bày ra cái thái độ như vậy, đây là muốn nói cho các lãnh đạo trong bộ máy Thành ủy Tân Lê rằng, Quyền chủ tịch thành phố Chu Thần là được trên thành phố coi trọng đấy. Nhìn sang cạnh, vẻ mặt Bạch Lực Khắc có chút phức tạp, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói: - Lão Bạch, đi cùng luôn đi... - Bí thư, lúc này đây... Bạch Lực Khắc vừa lên xe liền mở miệng nói ra. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang tự mình lái xe, Bạch Lực Khắc ngồi ở vị trí cạnh ghế lái. Lái xe tiểu Vương cùng với Dịch Quân đều bị Nhiếp Chấn Bang đuổi sang bên chiếc xe chuyên dụng của Bạch Lực Khắc. Chuyện như vậy rốt cuộc có càng ít người biết thì càng tốt. Nghe lời nói của Bạch Lực Khắc, Nhiếp Chấn Bang liền biết được, giờ phút này, Bạch Lực Khắc cũng có hơi sợ hãi rồi. Dù sao, đối nghịch với một Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa, một lãnh đạo cấp Giám đốc Sở, thậm chí, rất có khả năng tiến thêm một bước trở thành cấp Thứ trưởng, đối với một lãnh đạo cấp Cục trưởng nhờ vào việc dính hơi của việc thành phố Tân Lê mà được thăng cấp làm cán bộ cấp Phó Giám đốc sở mà nói, chính là một cái ở trên trời, một cái dưới mặt đất, không sợ thì đó mới là có quỷ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói: - Lão Bạch, đừng có lo lắng làm gì. Tôi tin rằng, ánh mắt của quần chúng nhân dân đều rất tinh tường. Suy nghĩ của lãnh đạo cấp trên, chúng ta cũng không đi suy tính làm gì. Bí thư Lưu gọi Phó chủ tịch Chu lên xe đi, vậy thì cứ mặc bọn họ là được tôi. Chúng ta cứ đường đường chính chính mà làm người, từng bước từng bước mà làm việc. Tôi cũng không tin, cấp trên còn có thể giáng chức chúng ta được. Lão Bạch, tôi tin tưởng rằng, Bí thư Tưởng của Khu tự trị và Chủ tịch Đinh của thành phố vẫn sẽ tin vào chúng ta. Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Bạch Lực Khắc yên tâm hơn một ít. Ý tứ của Nhiếp Chấn Bang cũng đã ẩn hàm một đề xuất ở trong đó. Lưu Văn Thanh thì sao chứ, tôi đây không phải còn có sự ủng hộ của nhân vật số một Đảng ủy Khu tự trị sao? Trên thực tế, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn là đang cáo mượn oai hùm. Tuy nhiên, đám người Bạch Lực Khắc lại tin tưởng đấy. Nếu Bí thư Tưởng và Nhiếp Chấn Bang không có quan hệ gì, vậy thì có thể gặp mặt Nhiếp Chấn Bang hai lần liên tiếp sao? Nghĩ đến đây, Bạch Lực Khắc mỉm cười rồi gật đầu nói: - Bí thư Nhiếp, có lời này của anh, tôi yên tâm rồi. Tôi tin tưởng tổ chức, tin tưởng Bí thư Nhiếp anh. Tôi cũng càng tin rằng, nhân dân sẽ tuyển cho chúng ta một vị Chủ tịch thành phố chân chính làm việc vì nhân dân... Xe chạy thẳng vào trụ sở làm việc của Thành ủy thành phố Tân Lê. Cái tòa nhà cũ nát của huyện ủy huyện Lê ban đầu này, cũng chỉ còn có hai tháng cuối cùng sẽ hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó rồi. Trụ sở làm việc mới của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã được xây dựng xong. Hiện giờ, công tác trang hoàng cũng đã tiến vào giai đoạn kết thúc, đang tiến hành bố trí, sắp xếp bàn ghế làm việc cùng với các trang thiết bị thiết yếu. Hai vị đại quản gia là Trưởng ban thư ký Thành ủy Khúc Phong và Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Mễ Phú Quý trong khoảng thời gian này đều gần như là nhào hết sang phía trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mới bên kia. Trong phòng họp nhỏ của Thành ủy thành phố Tân Lê. Bình thường, đây là nơi tổ chức hội nghị thường vụ thành phố Tân Lê. Nhưng giờ phút này, lại giống như là đang tiến hành cuộc họp thường vụ Thành ủy Tân Lê mở rộng vậy. Bí thư Thành ủy thành phố Bá Châu Lưu Văn Thanh ngồi ở vị trí chính giữa. Bên trái là Bí thư thành ủy thành phố Tân Lê Nhiếp Chấn Bang. Bên phải là Quyền chủ tịch thành phố Chu Thần. Tiếp sau là Tạ Dật và liên can ủy viên thường vụ thành ủy đều lần lượt ngồi cạnh. Xa hơn một chút là các lãnh đạo chức phó của Ủy ban nhân dân thành phố, các ủy viên thường vụ thành ủy khác cùng với những người đứng đầu các ban ngành thành phố đều ngồi ở đằng sau. Có người cũng chỉ là xách một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh chiếm một ví trí. Cũng không có biện pháp nào cả. Phòng hợp lớn của thành ủy thành phố Tân Lê thì không ra nổi cái hình dạng của một phòng họp. Tới hội trường của Thành ủy thì lại có vẻ trống trải quá rồi. Hơn nữa, ý tứ của đám người Nhiếp Chấn Bang là, Lưu Văn Thanh cùng lắm cũng chỉ là triệu tập bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy, bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố tiến hành mở một cuộc họp quy mô nhỏ, ai biết đâu rằng, không ngờ Lưu Văn Thanh lại muốn mở một hội nghị thành ủy mở rộng. Nhìn mọi người chung quanh một lượt, Lưu Văn Thanh liền trầm giọng nói: - Các đồng chí, lần này tôi tới thành phố Tân Lê, chính là chuyên môn vì lần hội nghị Hội đồng nhân dân cùng Mặt trận tổ quốc này. Đi thẳng vào vấn đề, Lưu Văn Thanh không chút nào che dấu mục đích của mình tới Tân Lê. Trực tiếp nói ra, chính mình tới đây, chính là vì lần tuyển cử này của thành phố Tân Lê mà đến. Điều này khiến cho liên can cán bộ, lãnh đạo của thành phố Tân Lê đều ngây ngẩn, có chút kinh ngạc. - Các đồng chí, thành phố Tân Lê chính là thành phố cấp Phó Giám đốc Sở đầu tiên trong lịch sử khu tự trị Tây Bắc chúng ta, cũng là thành thị tươi trẻ nhất của chúng ta. Trung ương Đảng, nội các Chính phủ, Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Viên đều coi trọng cao độ đến sự nghiệp xây dựng và phát triển của thành phố Tân Lê. Lúc này đây, chính là thời kỳ mấu chốt đầu tiên của chúng ta khi tuyển chọn ra Chủ tịch thành phố đầu tiên của thành phố Tân Lê. Tôi hy vọng, và cũng tin tưởng rằng, cán bộ lãnh đạo của thành phố Tân Lê, các đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, cũng đều sẽ có suy nghĩ kỹ càng, nắm vững chính trị, lấy đại cục làm trọng. Lưu Văn Thanh chậm rãi nói ra, đưa Tân Lê lên một tầm cao mới với sự coi trọng cao độ của Trung ương. Và, cuối cùng Lưu Văn Thanh còn nhấn mạnh vào hai việc, phải nắm rõ chính trị, phải lấy đại cục làm trọng. Dường như, đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê nếu không tuyển cử theo ý đồ của cấp trên thì chính là những người không để ý tới đại cục vậy. Cái việc chụp mũ này, khiến Nhiếp Chấn Bang cũng phải nhíu mày lại. Dừng một lát, Lưu Văn Thanh lại tiếp tục nói: - Các đồng chí, Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê lần thứ nhất sắp được diễn ra, nhưng cũng đã nhận được sự coi trọng cao độ của lãnh đạo khu tự trị. Ngay trước lúc tôi tới đây, tôi đã nhận được điện thoại của chính quyền khu tự trị, đó là đồng chí Chủ tịch khu tự trị Thiết Lực Oanh Nhã Đề. Ngày mai đồng chí sẽ đến thành phố Tân Lê, tham dự buổi đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần thứ nhất của thành phố Tân Lê vào lúc chín giờ sáng ngày mai. Nghe được lời nói của Lưu Văn Thanh, hai hàng lông mày của Nhiếp Chấn Bang đều nhíu chặt lại. Xem ra, Lý Quốc Hoa là quyết tâm muốn cho Chu Thần đắc tuyển rồi. Một cuộc tuyển cử của một thành phố cấp Phó Giám đốc Sở, nói thực ra, có Trưởng ban Tổ chức cấp trên hoặc là Phó Bí thư thành ủy áp trận cũng coi như là chuyện lớn rồi. Hiện giờ, thậm chí ngay cả Bí thư thành ủy đều đến đây, này còn chưa đủ, còn có cán bộ cao cấp của tỉnh bộ tới áp trận. Cái chiêu này, quả thật cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút trở tay không kịp.