Vừa nghe thấy những lời này của Đổng lão, trên mặt của Nhiếp Chấn Bang nhẹ nhàng như trút được gánh nặng vậy. Nói thật, dù là với thân phận Nhiếp Chấn Bang, dù là cháu nuôi của Nam lão, nhưng, ở trước mặt một người như Đổng lão, cảm giác áp lực vẫn rất lớn.
Hiện giờ, Đổng lão nói như vậy, liền tỏ vẻ muốn bỏ qua chuyện này rồi. Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là như trút được gánh nặng vậy. Bên cạnh, Đổng Uyển cũng có vẻ rất kích động, trong ánh mắt cô lóe ra một tia trong suốt. So sánh với Nhiếp Chấn Bang, cảm xúc của Đổng Uyển lại càng sâu hơn, lời nói của ông cụ, càng làm cho Đổng Uyển cảm động.
Lập tức, Đổng Uyển cũng thấp giọng nói:
- Ông nội, cháu xin lỗi!
Một câu xin lỗi, nói ra biết bao nhiêu chua xót trong lòng. Nói ra được bao nhiêu áy náy và bất đắc dĩ trong lòng Đổng Uyển đối với Đổng gia. Ông cụ tỏ ra có chút mệt mỏi, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, không cần phải một bộ sắp khóc như vậy. Ông mệt rồi, cần nghỉ ngơi thôi.
Đây là lời đuổi khách của Đổng lão rồi. Nhiếp Chấn Bang cũng liền đứng dậy, gật gật đầu, sau đó ngước nhìn Đổng Uyển bên cạnh, lập tức nói:
- Uyển nhi, em ở lại với ông nội đi. Anh về trước.
Sau khi rời khỏi Đổng gia, Nhiếp Chấn Bang lái xe đi ra Tây Sơn, vừa rẽ vào trên đường lớn, phía trước, đã có một chiếc Rolls-Royce đứng ở ven đường, đèn báo hiệu lóe lên. Dương An Bang xuống xe.
Vừa nhìn thấy Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang liền chậm rãi dừng lại, đỗ xe song song với chiếc Rolls-Royce. Còn về vấn đề có chắn đường đi hay không thì Nhiếp Chấn Bang thật ra không có để ý. Con đường này, vốn chính là quốc lộ chuyên dụng, xe dân dụng tới đây rất ít, cũng không sợ gây ra ùn tắc giao thông.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang liền đoán được, chuyện lần này, chỉ sợ không đơn giản như vậy:
- Lão Nhị, có chuyện sao?
Sự nghiệp của Dương An Bang, Nhiếp Chấn Bang cũng biết rất rõ. Tập đoàn Ốc gia phát triển được lớn mạnh như hiện giờ, trừ khi là có việc rất cần, Dương An Bang mới có thể xuất hiện ở chỗ này vào cái thời gian sớm như vậy. Rất rõ ràng, Dương An Bang hôm nay là cố ý đứng ở đây chờ chính mình. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện mình đến Đổng gia.
Vẻ mặt Dương An Bang có chút phức tạp, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Lão Tam, đừng trách người anh như tôi đây không có nhắc nhở cậu. Ông cụ nhà tôi hôm nay rất tức giận, thế cho nên mới bắt tôi đứng ở đây chặn cậu lại. Tới nhà của tôi một chuyến đi. Chuẩn bị tâm lý cho tốt, lúc này, cơn tức của ông cụ không nhỏ đâu.
Nhiếp Chấn Bang gật đầu, lập tức nói:
- Anh có về không, anh không về vậy thì tôi đi trước đây!
Khởi động xe, Nhiếp Chấn Bang đi lên trước. Sau khi ra tới trạm kiểm soát quốc lộ Tây Sơn, xe lại chuyển đầu chạy sang một hướng khác, thẳng tới Dương gia.
Chuyện này, ngẫm lại liền rõ ràng. Chuyện mình trở về cũng không phải bí mật gì. Đi thì đi đường hàng không dân dụng. Chỉ cần chú ý một chút, chắc chắn sớm đã có thể biết rồi. Mà hành trình của mình, cũng không phải bí mật gì. Vừa về tới thủ đô đã đi Đổng gia. Chuyện này, tất nhiên sẽ chọc giận tới Dương gia, nhất là chọc giận tới Dương lão rồi.
Bất kể như thế nào, trong vụ đào hôn lần này, Dương gia cũng đã bị ảnh hưởng khá lớn. Đầu tiên, đó là Nhiếp gia chính mình lựa chọn kết thông gia với Dương gia, mà Nhiếp Chấn Bang lại đào hôn, đây là đã đánh thẳng vào thể diện của Dương gia. Sai khi trốn rồi, vừa về lại thủ đô thì nơi đầu tiên tới lại là Đổng gia. Cho dù là có mục đích gì, chuyện này cũng đã khiến Dương gia mất mặt lần nữa. Cái gọi là, tượng đất cũng đã có ba phần tự trọng, huống hồ là ông cụ của Dương gia.
Khi Nhiếp Chấn Bang tới Dương gia, lúc này, trong đại viện Dương gia cũng đã bày ra khí thế trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi. Dương lão ngồi ở vị trí thủ tọa trong phòng khách, ở bên cạnh, là bà cụ của Dương gia. Bên cạnh nữa, là Dương Thắng Lợi. Phía sau có ba anh em Dương An Quốc, Dương An Bang, Dương An Quân đứng thành một hàng, Nhưng, chỉ có độc Dương An Na là không thấy đâu.
Cái tư thế này, vừa nhìn đã hiểu. Dương lão và vợ là ông bà nội của Dương An Na, Dương Thắng Lợi là cha ruột, phía sau là ba ông anh ruột.
Tất cả đều là những người thân nhất của An Na.
Giống như kiểu "Tam đường hội thẩm" vậy (tức cuộc xét xử, phán xét với người phán xét gồm 3 bên có địa vị quan trọng, một kiểu phán xử quan lại thời xưa của Trung Quốc), Nhiếp Chấn Bang đi vào phòng khách, lập tức cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên trên người mình.
Đứng trong phòng khách, Nhiếp Chấn Bang cũng không ngồi xuống, cúi người chào:
- Ông nội Dương, bà nội Dương, Bác Thắng Lợi!
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, thái độ cũng có chút bất mãn, bà cụ Dương ngồi ở bên cạnh liền mở đầu:
- Chấn Bang à, có chuyện gì với cậu vậy, cậu nói xem. Cái thằng bé này, Na Na của nhà chúng tôi, nhưng lại không chịu lấy ai ngoài cậu ra. Còn cậu thì sao hả, đầu tiên là đào hôn, giờ lại tự mình đến Đổng gia. Chuyện này khiến Na Na nhà chúng tôi rất đau lòng đấy.
Thái độ của Dương An Quốc lúc này cũng không phải quá nóng nảy. Cùng lăn lộn trong chính giới, ở một mặt ý nghĩa nào đó, Nhiếp Chấn Bang cũng là một đối thủ. Nếu như có đám cưới hỏi này, vậy cũng không có lợi gì cho chính mình cả.
Trong đám con cháu quý tộc, hễ là bước vào con đường chính trị, chỉ cần có chút năng lực, không có người nào là không muốn trèo lên đỉnh cả, Dương An Quốc cũng không ngoại lê. Lúc này anh ta liền lên tiếng:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu làm như vậy thực sự là không hay rồi, quá là vô trách nhiệm đấy. Cậu làm như vậy, có phải vì cảm thấy Dương gia chúng tôi dễ bắt nạt phải không?
Đầu tiên là bà cụ lên tiếng, tiếp theo, Dương An Quốc cũng tỏ thái độ rồi, xem ra, Dương gia đã có sự chuẩn bị sẵn rồi đây. Nói những lời như vậy, chắc chắn cũng là chủ ý của Dương lão. Dù sao, lấy thân phận của Dương An Quốc hay lời của Dương lão thì đây là hai khái niệm hoàn toàn không hề giống nhau. Những câu này mà do Dương lão nói thì liền biến thành Dương gia ức hiếp Nhiếp Chấn Bang, khó tránh khỏi bị nói thành ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu để truyền ra ngoài, sẽ khiến người ta có cảm giác như Dương gia đang ép Nhiếp Chấn Bang cưới Dương An Na vậy. Giờ lại là do Dương An Quốc nói, như vậy sẽ chỉ là anh trai vì đau lòng em gái nên mới làm vậy.
Nhiếp Chấn Bang nhíu mày một cái, lập tức nhìn Dương lão nói:
- Ông nội Dương, lựa chọn của cháu, không có bất luận ý gì khinh thường Dương gia. Ở vấn đề hôn nhân, thái độ của cháu chính là, để cho Đổng Uyển và An Na hai người họ tự quyết định. Bất kể như thế nào, cháu cũng sẽ không tham gia vào. Cho dù tiền đồ sau này của cháu ra sao, cháu vẫn giữ nguyên thái độ này, bởi cháu không muốn Đổng Uyển hay An Na bị tổn thương. Đây chính là câu trả lời của cháu.
Nghe được lời này của Nhiếp Chấn Bang, Dương lão liền đứng lên, có chút giận dữ nói:
- Không muốn bất cứ ai bị tổn thương? Nhưng, cậu đã bao giờ thử nghĩ qua chưa, hành động bây giờ của cậu chính là đang làm tổn thương An Na nhà chúng tôi đấy. Dùng chính tiền đồ chính trị của mình để bồi thường, Nhiếp Chấn Bang, cậu đúng là kẻ si tình đấy. Càn quấy, hoang đường.
- Với trình độ hiện giờ của cậu, tôi còn thực lo lắng khi giao An Na cho cậu đấy. Với một người như cậu, về sau không biết chừng, đi theo cậu chỉ khiến An Na nhà chúng tôi sẽ phải chịu khổ nhiều mà thôi.
Xem điệu bộ này của Dương lão, dường như muốn đuổi người đi rồi.
Nhiếp Chấn Bang cảm thấy cũng có chút hoảng sợ. Lời của Dương lão rất sâu sắc, sâu đến tận xương tủy. Hành động của mình quả thật giống như là của kẻ chỉ thích mỹ nhân mà không cần giang sơn vậy. Cái suy nghĩ này là điều tối kỵ trong quan trường. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng không quan tâm. Người đàn ông sống ở trên đời, có cái nên làm, có cái không nên làm. Những khổ sở của đời trước, Nhiếp Chấn Bang không muốn lại giẫm lên vết xe đổ.
Đối với sự nhìn nhận của bản thân về quyền lực, Nhiếp Chấn Bang cũng không kém hơn người khác. Đời trước, cái lịch sử mà chính mình phải mặc cho người khác định đoạt, đó là chuyện Nhiếp Chấn Bang không muốn hồi tưởng lại. Đời này, nếu hôn nhân của mình đã bị áp đặt mà lại còn liên lụy đến một người con gái khác, cho dù vượt qua được cái ranh giới đạo đức này thì tư tưởng của mình cũng sẽ có vấn đề.
Nhiếp Chấn Bang cũng bướng bỉnh nói:
- Ông nội Dương, cho dù ông nói như thế nào, thì cháu cũng không thể đứng ra lựa chọn được. Chẳng sợ là con đường chính trị của cháu phải dừng lại ở cái cấp bậc này, cho dù từ hôm nay trở đi cháu có bị khai trừ ra khỏi Đảng, khai trừ công chức, cháu cũng vẫn giữ nguyên thái độ này. Việc bắt cháu lựa chọn, cháu không làm được. Một kẻ si tình cũng được, không quả quyết cũng được. Thái độ của cháu chính là như thế. Đổng Uyển và An Na, cháu sẽ không vì lựa chọn người nào mà buông tay người kia. Cháu tôn trọng sự lựa chọn giữa bọn họ.
Nghe lời nói cố chấp cùng với nhìn vẻ mặt quật cương của Nhiếp Chấn Bang, ngồi ở bên cạnh, Dương An Bang cũng kinh hãi. Lá gan của lão Tam quả là quá lớn, dám ở trước mặt ông nội mạnh miệng như vậy, nói mấy câu nhún nhường thì cậu sẽ chết sao. Dương Thắng Lợi cũng có chút ngạc nhiên, con gái mình coi trọng người này, thật đúng là không phải quật cường không thôi đâu. Ông cụ giờ phút này cũng đứng lên, chỉ ra ngoài cửa, tức giận nói:
- Cút, cậu cút ngay cho tôi. Coi như nể mặt Nhiếp lão nên tôi không làm khó cậu. Lập tức biến mất khỏi mắt tôi, cút về Tây Bắc của cậu đi!
Đối với lời nói của Dương lão, Nhiếp Chấn Bang cũng không hề hoảng sợ, cứ như lời nói đó không dành cho mình vậy, vô cùng thản nhiên, đầu tiên là hắn cúi đầu một chút, sau đó nói:
- Ông nội Dương, bà nội Dương, bác Thắng Lợi, các an hem, khiến mọi người phiền phức rồi, cháu xin phép đi về.
Đợi cho Nhiếp Chấn Bang rời khỏi, Dương An Na không biết khi nào đã có mặt trong phòng khách, hốc mắt ngấn nước, thấp giọng nói:
- Cháu cảm thấy, anh Chấn Bang nói rất đúng. Cho dù là anh ấy chọn cháu hay chị Đổng Uyển, cháu nghĩ chúng cháu đều sẽ rất đau lòng. Đặc biệt là chị Đổng Uyển, đến bản thân cũng dành hết cho anh ấy rồi. Ông nội, cháu thấy anh Chấn Bang làm vậy là rất đúng.
Dương Thắng Lợi bên cạnh có chút nghi ngờ nhìn Dương lão:
- Cha! Hôm nay cha đang định làm cái gì vậy?
Tính cách của Dương lão, làm một đứa con trai cả nên cũng hiểu rất rõ, ông cụ thuộc dạng người có tính tình rất tốt. Cho dù là đối với một người không vừa mắt thì nhiều nhất cũng chỉ không thèm để ý tới mà thôi, tuyệt đối sẽ không kích động như thế.
Nghe Dương Thắng Lợi nói như vậy, Dương lão cũng hài lòng gật gật đầu, tán thưởng nói:
- Thắng lợi à, con có thể nhìn thấu được điểm này là rất tốt. Trong đời thứ hai của Dương gia, cha thấy, cũng chỉ có con là có tư cách tiến vào bộ Chính trị thôi.
Nói xong, ông cụ cũng cười nói:
- Nhiếp Chấn Bang, tên nhóc này gan cũng to thật, đúng là khiến cha phải giật mình. Hiện giờ Nhiếp lão vẫn còn đang nổi nóng, có giúp nó hay không vẫn còn chưa chắc được. Nhưng vậy mà nó cũng dám quật cường chống đỡ với cha, điều này cũng gián tiếp chứng minh sự si tình của đứa nhỏ này đối với cô bé của Đổng gia và An Na nhà chúng ta. Thôi vậy, rốt cuộc là ai, cha cũng không quản nữa. Để cho An Na và cô bé Đổng Uyển kia tự chọn. Cha nói rồi, hôn nhân của An Na là do nó tự lựa chọn. Nói được sẽ làm được. Chuyện này các con cũng đừng quản. Để tự chúng quyết định đi.
Nói xong, Dương lão nhìn sang Dương An Bang bên cạnh, nói:
- An Bang, cháu và Nhiếp Chấn Bang quan hệ cũng khá tốt. Thằng nhóc này đột nhiên trở về, chắc chắn không đơn thuần chỉ vì vậy. Cái gì có thể giúp đỡ, hãy giúp nó một chút. Còn nữa, hôn sự của cháu và cô bé nhà Tiếu gia, cũng nên tính đi thôi, đừng nghĩ không trong vòng thể chế thì ông sẽ không tìm cháu.