Tục ngữ có một câu nói rất hay, phụ nữ khi sinh ra trời đã ban sẵn cho họ có ba phần tửu lượng. Mọi người vẫn thường lưu truyền một truyền thuyết rất cảm động về khả năng uống rượu của phái đẹp. Bất luận bạn là người phụ nữ của gia đình hay là người phụ nữ tham gia các công tác công tác xã hội thì đối với tất cả những người phụ nữ biết uống rượu mà nói, họ đều đáng sợ. Mà không, nói là đáng sợ thì cũng không đúng nên gọi là một sự đồng điệu. Phàm là những người phụ nữ thích uống rượu đặc biệt là những người chủ động uống thì tửu lượng phải liệt vào hàng cao thủ hay nói một cách khác dễ hiểu hơn, tửu lượng của họ còn tốt hơn đa phần nam giới.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng nâng ly lên và nói:
- Chủ nhiệm Hùng, khách sáo rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, nhấp môi rồi lập tức đặt chiếc ly lại trên bàn.
Điều này khiến Hùng Phượng thoáng một chút bối rối. Trong những mối quan hệ như thế này nếu đã đích thân mời rượu thì người được mời phải uống cạn. Bất luận là cán bộ của ủy ban trung ương hay cán bộ của thành phố Vọng Hải cũng đều như vậy. Nhưng lần này Nhiếp Chấn Bang chỉ nhấp môi rồi đặt xuống khiến cho Hùng Phượng hơi lúng túng.
Nhiếp Chấn Bang liền cười và nói:
- Chủ nhiệm Hùng, cô đã là một chủ nhiệm văn phòng của thành phố Vọng Hải chúng ta tại thủ đô nên việc làm cầu nối và xây dựng các mối quan hệ đến các bộ ban ngành trung ương là đều dựa cả vào văn phòng của cô. Lần này thành phố Vọng Hải có đạt được thành quả gì hay không thì phải trông cậy vào tài năng của Chủ nhiệm Hùng rồi.
An Quốc Vũ ngồi bên cạnh cũng thêm vào:
- Chủ tịch Nhiếp nói rất đúng. Tài năng của Hùng chủ nhiệm đây không thua kém bất kì một đấng mày râu nào, có thể nói đây là một nhân vật huyền thoại của thành phố Vọng Hải chúng ta, không ít chính sách của thành phố Vọng Hải đều là công lao của chủ nhiệm Hùng đấy.
Bản thân là một thư ký trưởng, An Quốc Vũ đương nhiên là hiểu rất rõ suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Còn đối với Hùng Phượng, ông cũng nắm bắt được không ít thông tin. Khi Thạch Nghị Vũ còn đương chức là do một tay ông ta cất nhắc Hùng Phượng. Ở Vọng Hải cũng có không ít tin đồn nói rằng: Hùng Phượng và Thạch Nghị Vũ có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Vừa rồi, Nhiếp Chấn Bang đã rất thẳng thắn bày tỏ lại thêm những lời này của An Quốc Vũ có lẽ là đã kích động được tinh thần của Hùng Phượng.
Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh mặc dù nghe ra thì chẳng có gì to tát nhưng trách nhiệm của nó thì không thể xem thường.
Nơi đây một mặt là cầu nối giữa cán bộ ủy ban trung ương và địa phương một mặt là nơi truyền đạt tất cả các thông tin mới nhất về thành phố. Vì thế chủ nhiệm văn phòng đại diện là một vị trí khá đặc biệt.
Nhiếp Chấn Bang và An Quốc Vũ kẻ tung người hứng khiến cho sắc mặt Hùng Phượng có chút khó coi. Cô vẫn biết rằng trong thời kì mà Thạch Nghị Vũ còn đương chức thì Vọng Hãi không ngừng nhận được sự hỗ trợ và các chính sách ưu đãi nhưng hiện tại Vọng Hải giống như một đưa bé bị bỏ rơi. Tất nhiên sự việc gì thì bên trong cũng có nội tình của nó nhưng Hùng Phượng cũng hiểu rõ hơn ai hết là chính bản thân bà đã không nhiệt tâm hết sức.
Hùng Phượng vẫn luôn cho rằng Nhiếp Chấn Bang chẳng qua là gặp may. Trong cục diện thay đổi của thành phố Vọng Hải rồi thừa cơ đắc thắng nhưng xem ra không phải như bà vẫn nghĩ. Một người trẻ tuổi như thế mà có thể đảm nhiệm trọng trách là chủ tịch thành phố Vọng Hải thì thật không hề đơn giản. Định hình lại một chút cô nói:
- Thưa chủ tịch, bên Ủy ban cải cách và phát triển quốc gia, văn phòng của chúng tôi vẫn luôn tìm cách liên lạc nhưng thực sự là quá khó với chúng tôi vì không có cách nào có thể tiếp cận hoặc liên lạc với họ nhưng tôi có thể giới thiệu ngài với đồng chí Quách Chính Bình hiện đang đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục chính sách.
Qua lời nói của Hùng Phượng cũng thấy được thái độ thẳng thắn của cô chẳng qua là một đảng viên trong hàng ngũ Đảng cộng sản thì phải tuân thủ quy định đã được đề ra. Sự việc lần này không hề nhỏ một chút nào nên cần phải có Thứ trưởng ra mặt mới có thể giải quyết được. Trầm ngâm một chút Nhiếp Chấn Bang chậm rãi nói:
- Chủ nhiệm Hùng, lần này nhờ đến Vụ trưởng Quách e rằng không khả quan. Lần này chúng ta tới đây chính là vì nhân dịp quy hoạch hệ thống đường cao tốc quốc gia. Chí ít phải mời được một phó bộ trưởng giúp đỡ mới được. Chủ nhiệm Hùng, cô có ý kiến gì không?
Giọng nói nhỏ dần, trên khuôn mặt còn để lộ sự e dè, khó xử, im lặng một chút, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, nếu như ngài đã đưa ra đề xuất của mình thì đối với văn phòng đại diện chúng tôi đây cũng được xem như là sự đôn đốc công việc. Tôi sẽ cố gắng thử xem sao.
Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Việc này phải phiền tới chủ nhiệm Hùng rồi. Tôi xin kính một ly trước, chúc cho Hùng chủ nhiệm mã đáo thành công.
Làm như vậy, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không có ý làm khó cho Hùng Phượng. Mặc dù Hùng Phượng vẫn có chút suy nghĩ là mình không có công cũng có sức nhưng nhìn chung Nhiếp Chấn Bang có vẻ không hài lòng đối với tác phong làm việc của Hùng Phượng. Người phụ nữ này cho Nhiếp Chấn Bang một cảm giác rất khó tin. Mượn cơ hội này để xem xét một chút, nếu như có thái độ đúng đắn với công việc thì việc cô ta đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm văn phòng đại diện này quả là một sự lựa chọn không tồi, đây chính là một cách quản lí cấp dưới. Làm người thì không ai hoàn hảo cả, dù cái này hay cái khác thì mỗi người đều có khuyết điểm riêng của mình chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, tự đi trên chính con đường của bản thân là được rồi. Nước quá trong ắt sẽ không có cá.
Xong xuôi cơm tối cũng đã tám giờ rồi. Lúc này trời đã tối, bước ra khỏi đại sảnh của hội trường, Hùng Phượng vội chạy tới chào hỏi:
- Thưa chủ tịch và các vị lãnh đạo, phòng đã chuẩn bị xong rồi. Các vị đi đường vất vả nên lên phòng nghỉ ngơi trước, các vị thấy thế nào?
Nhiếp Chấn Bang lúc này liền cười và nói:
- Anh Lưu, anh An các anh về trước nghỉ ngơi đi. Tôi muốn nhân dịp này về thăm con một chút, đứa bé gần sáu tháng tuổi rồi mà tôi chưa có dịp gặp nó lần nào, thật không đáng mặt làm cha.
Nhìn dáng Nhiếp Chấn Bang xa dần, Hùng Phượng cũng lấy làm lạ, chẳng phải nói Nhiếp Chấn Bang là người Yến Bắc sao? Nhanh chóng quay sang An Quốc Vũ hỏi nhỏ:
- Trưởng ban thư ký An, nhà của chủ tịch Nhiếp ở thủ đô sao?
An Quốc Vũ lúc này cũng nhìn chằm chằm vào Hùng Phượng. Cô là một người thông minh, có năng lực phán đoán tốt nhưng câu hỏi này vào thời điểm hiện tại có vẻ không thích hợp. Nhưng thôi, cũng xem như là có nhiều năm làm việc cùng nhau, nên chia sẻ với cô ấy một chút còn hiểu hay không thì tùy cô thôi.
An Quốc Vũ liền gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Hùng, cô còn không biết sao? Nhiếp chủ tịch đơn vị đầu tiên mà anh ấy công tác chính là đoàn trung ương. Sau đó lại đến Ủy ban kỉ luật trung ương công tác. Vợ của anh ấy là người thủ đô, thì đương nhiên có nhà ở thủ đô rồi.
Sau khi nhìn theo An Quốc Vũ dưới sự hướng dẫn của của các nhân viên văn phòng đại diện bước vào thang máy, vẻ mặt của Hùng Phượng lộ rõ vẻ trầm tư suy nghĩ. Xuất thân của Nhiếp Chấn Bang quả không đơn giản. Giờ đây thái độ của Hùng Phượng đối với Nhiếp Chấn Bang đột nhiên có sự thay đổi.
Khoảng cách từ khách sạn của thành phố Vọng Hải về đến nhà của Nhiếp Chấn Bang cũng rất xa. Vì việc hắn trở về nhà một cách đột ngột khiến cả nhà ai cũng bất ngờ và vui sướng.
Mặc dù đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói việc mua một căn hộ lớn tại thủ đô là một chuyện hết sức đơn giản nhưng để bà nội một mình sống ở đây sẽ khó tránh khỏi sự cô đơn, lạnh lẽo cho nên hắn đã cho vợ cùng cô con gái sáu tháng tuổi của mình tới sống ở đây.
- Sao anh về một cách đột ngột vậy? Cũng không gọi điện thoại gì cả.
Đồng Uyển tay bế đứa nhỏ nói.
Nhiếp Trị Bình con gái Nhiếp Chấn Bang cũng sắp tròn sáu tháng tuổi rồi, đôi mắt đen cứ nhìn khắp xung quanh, nhìn thấy ông ngồi phía trước nó rất hiếu kỳ.
Lúc này A Na vừa bước ra liền bắt gặp Nhiếp Chấn Bang đang ngồi đó, trên khuôn mặt hiện rõ nét sung sướng:
- Ôi, anh về rồi sao?
Nhiếp Chấn Bang hôn nhẹ lên trán mỗi người một cái rồi mỉm cườ bước vào phòng khách nói:
- Ừ, nghe nói lần này chính phủ chuẩn bị có một dự án mở đường cao tốc. Thành phố Vọng Hải chúng ta từ đường biển, đường sắt đến hành không cái gì cũng tốt chỉ duy nhất đường quốc lộ là còn nhiều yếu kém. Vì vậy, về thành phố lần này anh muốn xem có được cơ hội phát triển không?
Lúc này, bà nội của Nhiếp Chấn Bang từ trong bước ra. Bà đã sắp chín mươi tuổi rồi nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang bà cười và mắng yêu:
- Cái thằng này, giống hệt ông nó hồi xưa, hễ mở miệng ra là nhắc đến chuyện công việc. Công việc nhiều đến thế cơ à, về đến nhà thì cũng nghỉ ngơi đã chứ.
Nghe bà nội nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang làm bộ vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Bà nội phê bình rất đúng, con xin tiếp thu, không nên ở nhà bàn những việc cơ quan.
Sau khi ngồi nói chuyện với bà nội khoảng nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ chăm sóc sức khỏe dìu bà về phòng nghỉ ngơi, tuổi bà đã cao rồi nên làm sao mà so được với sức khỏe của bọn trẻ.
Cái hiên nhà phía Đông là nơi Nhiếp Chấn Bang từng ở đã được kết cấu lại thành một căn phòng. Ở giữa là một phòng khách, hai bên trái phải mỗi bên có bốn phòng, một phòng đọc sách và ba phòng ngủ.
Đứa bé được bảo mẫu ru ngủ. Nhiếp Chấn Bang ngồi cạnh bên vợ mà lòng trào dâng một cảm giác hạnh phúc, thư giãn. Có lẽ kể từ khi vợ ông mang thai đến nay, chắc cũng gần hai năm rồi hai người không có được những phút giây tĩnh lặng ngồi bên nhau như vậy.
Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của nội, Nhiếp Chấn Bang vội hỏi Uyển Nhi và A Na:
- Ông cụ bên nhà dạo này có khỏe không?
Nói đến đây sắc mặt của hai người có vẻ dịu lại, A Na nói:
- Hai ông bà bên nhà sức khỏe không được tốt. Dạo trước ông bà sống ở viện dưỡng lão được một thời gian ngắn nhưng sức khỏe càng ngày càng yếu. Do các chức năng của cơ thể đã dần lão hóa, đây cũng là quy luật tự nhiên không cách nào có thể thay đổi được.
Nghe những lời này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng có chút thổn thức. Còn nhớ khi cụ Đổng và cụ Dương đã qua đời nửa năm trước. Đây là một đả kích đối với hai nhà Đổng, Dương. Bên nhà họ Đổng chịu sự ảnh hưởng không hề nhỏ, còn đối với nhà họ Dương thì có đỡ hơn một chút. Với cục diện như hiện tại của thành phố thì bố vợ của Dương Thắng Lợi rất có cơ hội thăng qua tiến chức vào những vị trí quan trọng trong thành phố. Vào lúc này, cụ Dương qua đời. Đối với Dương gia thật không có chút ảnh hưởng nào sao?
Sau đó mọi người lại trao đổi một chút về thủ đô, về các câu chuyện của câu lạc bộ vương triều. Những chuyện như thế này không cần thiết phải kể thật tỉ mỉ. Tục ngữ có câu: Tiểu biệt thắng tân hôn. Xa nhau lâu như vậy, tình cảm của A Na đương nhiên là rất mãnh liệt. Một đêm có thể khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm nhận được hết sự sung sướng và đau khổ. Đau khổ ư? Một điều hết sức tự nhiên của mỗi người.