Chương 305: Yêu ma quỷ quái
"Để tôi tránh đi, khỏi làm liên lụy cậu" Ngọc Phất nói.
"Không cần, chị lên tảng đá kia ngồi chơi, xem tôi đánh." Tả Đăng Phong chỉ hòn đá xanh trên bờ sông.
Ngọc Phất gật đầu, bước đi.
Đối phương đã tới, đầu tiên là một lão đạo và một lão đạo cô, sau đó là hai mươi mấy đạo nhân đủ loại.
"Vô Lượng Thiên Tôn." lão đạo tuổi khoảng bảy mươi, mặc áo rộng, cầm phất trần, kiểu dáng trang phục cho thấy lão là tôn sư một phái, và vừa vội đuổi tới đây sau khi đi thuyết pháp.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Tả Đăng Phong chắp tay đáp lễ, đánh giá lão đạo và đạo cô, người này tuổi chừng năm mươi cao thấp, tướng mạo bình thường,, trong mắt có tức giận, thần sắc âm lãnh.
Tả Đăng Phong chỉ nhìn hai người này, vì chỉ có họ là có tu vi tử khí điên phong, những người còn lại chỉ là sĩ tốt.
"Xin hỏi tiểu đạo trưởng là môn hạ môn phái nào?" Lão đạo không gây chuyện ngay, mà hỏi môn phái của Tả Đăng Phong.
"Tàn bào Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong mỉm cười đáp lại.
Lão đạo hơi cảm thấy ngoài ý muốn, vì ông hỏi môn phái của Tả Đăng Phong, mà Tả Đăng Phong lại đi trả lời danh hào và tên của mình.
"Hứa chân nhân, người này là cao thủ mới nổi danh tương đương ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu, không môn phái." một đạo nhân trung niên đứng sau lưng lão đạo nhỏ giọng giải thích.
"Chỉ là một đám yêu ma quỷ quái, dám nhận xằng là Huyền Môn Thái Đẩu." đạo cô hừ lạnh lên tiếng, ngữ khí khinh thường.
"Tiểu đạo trưởng, trận hỏa hoạn kia là do cậu gây nên phải không?" Lão đạo hỏi.
", bà nói ai là yêu ma quỷ quái?" Tả Đăng Phong không trả lời lão đạo, mà chỉa mũi dùi vào đạo cô, hắn vốn không cho Ngọc Phất né tránh, vì chính là lo Ngọc Phất tự thẹn tu vi không đủ, làm vướng chân hắn, giờ lão đạo cô này lại cay nghiệt đem mấy người Kim Châm Ngân Quan đánh đồng với tiểu quỷ yêu nghiệt, sẽ làm Ngọc Phất thêm phần tự thẹn.
"Ngươi mắng ai?" Lão đạo cô lập tức đỏ bừng mặt, thực mũi của bà cũng không to lắm, chỉ là hơi to một tí so với phụ nữ bình thường mà thôi, nhưng bà vẫn luôn coi đó là điểm yếu của mình
"Chẳng những lỗ tai của bà không dùng được, đầu óc cũng phản ứng chậm độn, thật không biết làm sao bà lại tu luyện được tới ba phân âm dương." Tả Đăng Phong cười nhạt.
"Trẻ con chưa ráo máu đầu, không biết trời cao đất rộng." đạo cô vừa nói vừa cất bước tiến lên.
"Ngọc Bình chân nhân bớt giận, đợi hỏi rõ nguyên do rồi mới tính." Hứa lão đạo nghiêng người nửa bước, cản đạo cô. Tuy Tả Đăng Phong tuổi không lớn lắm, nhưng biết bà là ba phân âm dương còn dám mỉa mai, đương nhiên là hắn yên tâm đã có chỗ dựa vững chắc.
hừ một tiếng, dừng lại.
"Tiểu đạo trưởng, trận hỏa hoạn kia có phải do cậu làm không?" Hứa lão đạo chuyển sang Tả Đăng Phong.
"Ông ăn sáng bằng cái gì?" Tả Đăng Phong cười hỏi ngược lại.
Câu trả lời làm lão đạo càng thêm hồ đồ, câu trước Tả Đăng Phong tuy đáp không đúng vào trọng tâm câu hỏi, nhưng tốt xấu cũng còn dính được tí rìa cạnh, còn câu này hoàn toàn chẳng ăn nhập gì tới vấn đề ông hỏi, ông thầm nghĩ không biết đầu óc của Tả Đăng Phong có vấn đề gì không.
"Hứa chân nhân là tu vi ba phân âm dương tử khí điên phong, hẳn hiểu được đạo lý âm dương hòa hợp, mặt trời lặn thì mặt trăng mới mọc lên, tôi với ông không quen biết, sao tôi lại phải trả lời câu hỏi của ông, muốn tôi trả lời, cũng được, chúng ta trao đổi, ông muốn biết hỏa hoạn đó có phải do tôi đốt hay không, còn tôi muốn biết sáng nay ông ăn điểm tâm bằng cái gì." Tả Đăng Phong cười.
Chung Nam sơn đại khái phân thành bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc, mỗi khu đều có rất nhiều người tu hành, có người của Chung Nam sơn, cũng có người bên ngoài vào mượn chỗ để tu luyện, và mỗi khu vực đều có một người chủ sự riêng. Hứa lão đạo này chính là động chủ Triều Dương động của Chung Nam sơn, tu vi tinh thâm, là người đứng đầu Nam Sơn, địa vị cao cả, chưa bao giờ bị châm chọc khiêu khích như thế này, nên dù ông tu vi tinh thâm, Luyện Khí thành công, nhưng cũng không nhịn được lòng tức giận.
"Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo có biết thuật tích cốc, bảy ngày mới cần ăn một lần, hôm nay chưa hề ăn uống." Hứa lão đạo nhíu mày một hồi lâu, mới chắp tay.
"Vậy cơn hỏa hoạn kia chính là do tôi đốt." Tả Đăng Phong cũng cho đối phương một đáp án dứt khoát.
"Trận pháp cũng là do cậu lập? " Hứa lão hỏi, vốn ông đã được nghe cư dân kể lại lửa là do một người mặc 'áo choàng rách rưới, đầu tóc rối bù' đốt, nên giờ hỏi lại chỉ là muốn nghe Tả Đăng Phong chính miệng thừa nhận mà thôi.
"Hỏa hoạn kia thì liên quan gì tới các người?" Tả Đăng Phong hỏi lại.
"Làm nhiễu loạn vận số của Chung Nam sơn." Mũi lão đạo phập phồng.
"Trận pháp đó là tôi bố trí." Tả Đăng Phong gật đầu cười.
"Sao cậu lại bày trận phóng hỏa?" Hứa lão đạo lại hỏi.
"Tôi không câu hỏi, nên sẽ không trả lời câu hỏi của ông." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp. Câu trả lời của lão đạo đã chứng minh suy đoán của hắn, hỏa hoạn ở ngay giữa thành sẽ ảnh hưởng tới địa khí Chung Nam sơn.
"Chúng ta đi thôi." Tả Đăng Phong vẫy tay gọi Ngọc Phất.
"Đứng lại, ngươi giết người phóng hỏa, tội không thể tha thứ, hôm nay ngươi không được đi đâu hết." lão đạo cô chắc đã tới thời kì hết kinh nguyệt, nên tính tình cực kỳ nóng nảy.
"Các người dựa vào cái gì đòi quản tôi, bà là quan gia hay là đương sự?" Tả Đăng Phong biết đối phương sẽ không để cho mình rời đi, thản nhiên xoay người nhìn cô.
"Kẻ đại ác, ai cũng có quyền giết." đạo cô giận dữ hừ lạnh.
"Danh không chính tất ngôn không thuận, vô cớ xuất binh chính là vô đạo, tôi quả thật có làm chuyện không đúng, nhưng các người vốn dĩ không quyền quản lý tôi, nếu các người nhúng tay, chính là dùng vũ lực khi dễ tôi." Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Khi dễ ngươi thì sao? Xem chiêu." đạo cô bị Tả Đăng Phong chọc giận, kêu to một tiếng, rút trường kiếm bên hông đâm tới.
"Phách, phách." Tả Đăng Phong ra tay sau mà tới trước, tay phải vung cho đối phương hai cái cái tát, "Cho bà khi dễ tôi, cho bà khi dễ tôi này, phách, phách."
Bốn bàn tay đánh xuống, làm cho đạo cô hồ đồ, bà ta đoán ra Tả Đăng Phong có một chút tu vi, nhưng không ngờ Tả Đăng Phong lại có tu vi không thua kém gì mình, càng không ngờ thân pháp của hắn lại quỷ dị như thế.
Bốn cái tát chẳng những làm cho đạo cô hồ đồ, mà cả đám người vây xem cũng sửng sốt. Ngọc Bình đạo cô là một trong bốn vị chủ sự của Chung Nam sơn, tu vi tinh thâm, rất uy nghiêm, nhưng hôm nay vừa ra tay lại bị người ta tát, thực là không thể tưởng tượng được.
"Hai ba mươi người định khi dễ một mình tôi sao?" Tả Đăng Phong hô lớn, hắn biết khi đạo cô tỉnh lại sẽ xông tới phản kích, nên trước khi bà kịp hoàn hồn, la to trước.
Lúc này người buồn rầu nhất chính là Hứa lão nói, Tả Đăng Phong sắp xếp chọc giận Ngọc Bình đạo cô, làm bà buột miệng nói muốn khi dễ hắn, một việc vốn là chính nghĩa lại trở thành khi dễ người, hơn nữa hay ỷ số đông đi khi dễ.
"Bổn tọa hôm nay không lấy mạng ngươi thề không làm người!" đạo cô rốt cục nổi điên, hét to, đánh tới Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhoáng một cái, hư ảnh và người thật liên tiếp hiện ra, làm mọi người hoa cả mắt, hắn vung Huyền Âm chân khí, chỉ một chiêu đánh thẳng vào ngực đạo cô, làm bà văng ngược ra, rơi xuống đất.
Chiến sự chỉ trong chớp mắt là chấm dứt, các đạo nhân đều khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm, không chỉ họ, ngay cả Tả Đăng Phong cũng không ngờ thân pháp của hắn lại nhanh tới mức đó, hắn đã vô tình sử dụng Tử Dương quan Ngự Khí huyễn hình quyết, đây là pháp môn do hắn suy nghĩ tu chỉnh gần đây, hôm nay vô ý thi triển, không ngờ lại làm tốc độ tăng lên hơn gấp đôi.
"Trước khi nói chuyện thì phải động não, đừng có tự làm mình mất mặt." Tả Đăng Phong phì cười, tuy hắn đã thi triển được Ngự Khí huyễn hình quyết, nhưng đốc mạch lại có một luồng khí bị kẹt, chứng tỏ Ngự Khí huyễn hình quyết của hắn là chưa chính xác hoàn toàn.
"Cậu tu luyện pháp thuật Tiệt Giáo?" Hứa lão đạo ra hiệu cho một nữ đạo nhân tới xem vết thương của Ngọc Bình đạo cô.
"Nói hươu nói vượn, tôi tập luyện chính là bí pháp Xiển Giáo Âm Dương Sinh Tử Quyết, thế nào, Hứa chân nhân, ông cũng muốn ăn hiếp tôi sao?" Tả Đăng Phong nhướng mày hỏi.
Hứa lão đạo chau mày, không trả lời, xoay người nhìn Ngọc Bình đạo cô đang cố gắng đứng dậy. Môi đạo cô trắng bệch, mi mắt phủ sương lạnh, dưới ánh sáng mặt trời nhìn thấy rõ quanh người có một lớp hàn khí.
"Vô Lượng Thiên Tôn, cậu tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại có dị thuật, tay mang lợi khí, bần đạo không cản được cậu, cậu đi đi." Một lúc sau, Hứa lão đạo mặt không lộ vẻ gì nói, người có tuổi luôn cẩn thận chu toàn, cảnh tượng thê thảm của Ngọc Bình đạo cô cho thấy tu vi của Tả Đăng Phong cao hơn họ, hôm nay chắc chắn không thể giữ được Tả Đăng Phong, nên biện pháp ổn thỏa nhất chính là để cho hắn rời đi, nếu không chính là tự rước lấy nhục.
Tả Đăng Phong cảm thấy rất bội phục lão đạo, không phải bội phục tu vi của lão, mà bội phục sự khéo léo của ông. Hứa lão đạo tuy nói quá rằng hắn có dị thuật và lợi khí, nhưng không phải để tìm cớ để cho ông ra tay, mà còn quang minh chính đại thừa nhận tài nghệ của ông không bằng người, đánh không lại người ta thì khẳng khái nhận thua, cho thấy ông có khí độ.
"Ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu không phải yêu ma quỷ quái, hành tẩu giang hồ không nhất định đều là những người nông cạn, kẻ ẩn cư sơn dã không thấy được mới chính là thế ngoại cao nhân." Tả Đăng Phong hừ lạnh, xoay người đi về phía Ngọc Phất.
Ngọc Phất mỉm cười, Tả Đăng Phong ứng phó rất tốt, có dũng có mưu.
"Đi thôi." Tả Đăng Phong nói.
Ngọc Phất gật đầu, theo Tả Đăng Phong lăng không mà đi.
"Khoan đã, cái này giải bằng cách nào?" tiếng Hứa lão đạo vang lên từ bên dưới.
Tả Đăng Phong cúi đầu xuống nhìn, thấy Hứa lão đạo chỉ vào đạo cô đang run rẩy.
"Cởi hết đồ ra, nhận dương khí buổi trưa bốn mươi chín ngày." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi cười xấu xa, nói xong, xoay người đi thẳng hướng đông.
"Sao cậu lại nói dối là tu luyện Âm Dương Sinh Tử Quyết?" Ngọc Phất hỏi.
"Chị bảo nếu họ lan truyền ra ngoài, hậu quả là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi lại.
"Cậu muốn báo thù!" Ngọc Phất đột nhiên hiểu ra. Nếu việc này lan truyền ra ngoài, Thanh Lương động phủ sẽ nghĩ Tả Đăng Phong chưa hủy hết Âm Dương Sinh Tử Quyết, sẽ tới tìm hắn.
"Đúng, hôm đó tôi đã cầu khẩn mọi cách, Ngọc Hành Tử vẫn tiếp tục phế tu vi của tôi, cơn tức này tôi không muốn mang vào trong quan tài..."