Chương 228: Mật thất Tử Dương

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:31:48

Chương 228: Mật thất Tử Dương Ba năm trước, Tả Đăng Phong đã từng đến đây, đó là một buổi sáng mùa xuân, ba năm sau, hắn lại đến nơi này, lần này là một buổi chiều tối mùa hạ. Tả Đăng Phong hồi hộp đi lên núi, nơi này vẫn hoang vu, nhưng sự hoang vu này lại làm Tả Đăng Phong an tâm rất nhiều, vì nó cho thấy ba năm này không có ai đặt chân đến đây. Đi tới ngoài mật thất, mắt phải Thập Tam lại biến thành màu vàng, chứng tỏ đạo sĩ thần bí còn ở bên trong, lúc này sắc trời đã tối, Tả Đăng Phong không nhìn rõ trong đêm, nên đành ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi đến hừng đông. Sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong tìm cơ quan của mật thất, kiệt lực đè xuống mở cửa, cửa đá kẽo kẹt mở ra, trong động vẫn giống hệt trước kia, đạo nhân trẻ tuổi người đầy tro bụi, ngay ngắn ngồi trong mật thất, mặt không biểu tình nhìn hắn. "Xin chào Ôn chân nhân." Tả Đăng Phong chắp tay làm lễ, đạo nhân lần trước đã từng nói ông ta mang họ Ôn. "Xin mời nói." đạo nhân bình tĩnh trả lời. Tả Đăng Phong mừng rỡ, nghe ngữ khí đối phương, có vẻ không trách tội mình lại đến quấy rầy, nhưng Tả Đăng Phong do dự không biết làm sao xin đối phương giúp đỡ. "Là nó giúp cậu chống đỡ thiên kiếp?" không ngờ đạo nhân lại lên tiếng trước tiên. "Dạ phải, là nó giúp tôi tránh một đợt, tự nó nhận một đợt nữa. " Tả Đăng Phong đáp, Thập Tam thân có ba hồn của Kim Long, Thiên Lôi đương nhiên không công kích nó. "Là ai phế tu vi của cậu?" Đạo nhân nhìn Thập Tam, lại hỏi. "Tôi từng dùng pháp thuật của Xiển Giáo, Thanh Lương động phủ Ngọc Hành Tử bảo tôi học trộm pháp thuật nên phế tu vi của tôi." Tả Đăng Phong đáp. "Cậu đến đây làm gì?" Đạo nhân ghé mắt. "Tôi muốn xin Ôn chân nhân truyền cho tôi pháp môn hành khí của quý phái, giúp tôi khôi phục tu vi." Tả Đăng Phong ngần ngừ rồi nói. "Tại sao ta phải đem pháp môn hành khí của bổn phái truyền thụ cho cậu?" Đạo nhân cười nhạt, ba năm trước ông chỉ có thể nhìn thẳng, tình hình bây giờ tốt hơn nhiều, có thể quay đầu được. "Ôn chân nhân từ bi, tôi còn tâm nguyện chưa làm xong, không thể để mất tu vi." Tả Đăng Phong tận lực cầu người, nên dùng ngôn ngữ rất cầu khẩn.. "Ba năm trước cậu còn một giáp (60 năm) dương thọ, bây giờ lại còn chẳng bao nhiêu, có thể thấy ba năm nay cậu giết người vô số." Đạo nhân bình tĩnh nói. Tả Đăng Phong hoảng hốt, đạo nhân nhìn chỉ khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, nhưng pháp thuật cao huyền, thoáng nhìn một cái đã nhìn ra tuổi thọ và sự tình của hắn. "Đa số người tôi giết đều là giặc Oa, sao thọ mệnh lại hao tổn nhiều như vậy?" Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi. "Cậu tập theo pháp môn Xiển Giáo, Xiển Giáo lấy mục tiêu tu chân phi thăng làm chủ, nên dùng pháp thuật Xiển Giáo giết người sẽ bị hao tổn dương thọ rất nặng, nếu thứ cậu tập là pháp môn Tiệt Giáo của ta, thì không hao tổn nhiều dương thọ như vậy." Đạo nhân đáp. "Ôn chân nhân, xin phát lòng từ bi, tôi không cần bí pháp của quý phái, chỉ cần biết pháp môn hành khí là được." Tả Đăng Phong thở dài, lại cầu xin. "Cậu là môn nhân Xiển Giáo, bị phế đi mới nhớ tới môn hạ Tiệt Giáo bị bỏ quên là ta, Tiệt Giáo ta chịu được như thế sao?" Đạo nhân cười nhạt. Tả Đăng Phong cúi đầu, ngữ khí của đạo nhân cho thấy ông có vẻ rất địch ý với Xiển Giáo, ông nghĩ Tả Đăng Phong là đệ tử Xiển Giáo bị từ bỏ, Xiển Giáo không cần nữa, đương nhiên Tiệt Giáo việc gì phải thu lưu. "Lần trước tôi đã từng nói với chân nhân tôi không có sư phụ, tuy tôi tập pháp thuật của Xiển Giáo nhưng tôi không phải là đệ tử Xiển Giáo, ba năm trước vợ tôi bị giặc Oa hại chết, ba năm nay tôi luôn một mực tìm kiếp địa chi âm khắp nơi, đến giờ đã tìm được ba viên địa chi nội đan, còn thiếu ba viên nữa là có thể giúp vợ tôi khởi tử hồi sinh, nhưng bây giờ mất đi linh khí tu vi, không thể nào làm tiếp được, hy vọng Ôn chân nhân từ bi chiếu cố, xin truyền thụ phương pháp hành khí của quý phái cho tôiđi." Tả Đăng Phong kể lại mọi chuyện, tuy đạo nhân nhìn trẻ tuổi, nhưng Tả Đăng Phong biết ông ít nhất cũng đã mấy trăm tuổi. Đạo nhân ngẩng đầu đánh giá Tả Đăng Phong, trầm ngâm rất lâu rồi lắc đầu, "Xem khí tức của cậu, cả đời vất vả vì một người con gái, tang vợ ba năm chưa từng đổi lòng, ý chí quá mức kiên cố, thật đáng trân trọng, làm Khiếu Phong Tử ta thật là xấu hổ, tiếc là phương pháp hành khí của Tử Dương quan này của ta có tương thông với pháp thuật của bổn môn, nếu ta nói cho cậu biết pháp môn hành khí, thì chẳng khác gì đem năm thuật quan khí, Ngự Khí Thập Tam quyết của bổn môn truyền thụ cho cậu." "Xin Ôn chân nhân yên tâm, tôi có thể thề với trời, tuyệt sẽ không đem pháp thuật của quý phái truyền ra bên ngoài, chân nhân hành động bất tiện, nếu có chuyện gì cần sai bảo, Tả mỗ xin nguyện ý tận tâm làm thay cho người." Tả Đăng Phong vội vàng, lần trước đạo nhân chỉ nói họ, lần này lại vô ý nói ra đạo hiệu, nên Tả Đăng Phong rốt cuộc biết ông tên đầy đủ là Ôn Khiếu Phong. "Người thân bạn bè đều đã mất, Cửu U dưới suối vàng mới có người." Ôn Khiếu Phong lắc đầu cười nhẹ, "Ta không cần cậu làm giúp gì, nhưng pháp môn hành khí của Tử Dương quan ta không thể truyền thụ cho cậu." "Cầu chân nhân từ bi, tôi tu luyện pháp thuật quý phái nhất định sẽ không lạm sát kẻ vô tội." Tả Đăng Phong cố gắng năn nỉ. "Đàn ông trên đời, giết nhiều người tính là gì, ta không thể truyền cho vậu là vì ta không phải chưởng giáo Tử Dương quan, cũng không phải đệ tử của chưởng giáo, không có quyền tư thụ bí pháp bổn môn, ba năm trước đây đem tụ khí quyết truyền thụ cho cậu đã là phá môn quy rồi." Ôn Khiếu Phong chậm rãi lắc đầu. Tả Đăng Phong vô cùng uể oải, hắn không ngờ pháp thuật Tử Dương quan và hành khí pháp môn tương thông, càng không ngờ Ôn Khiếu Phong coi trọng môn quy như thế, hắn biết Ôn Khiếu Phong không nói dối, vì quy củ Mao Sơn phái cũng chỉ có chưởng giáo có tư cách thu đồ đệ. "Đã như vậy, Tả mỗ không làm ngài khó chịu nữa, xin cáo từ, sau này nhất định sẽ không đến quấy rầy nữa." Tả Đăng Phong ôm quyền nói với Ôn Khiếu Phong, xoay người đi ra mật thất, Ôn Khiếu Phong không nhờ hắn làm gì cả, đã không thể giúp cho người ta, dựa vào gì để nhờ người ta giúp mình. Ôn Khiếu Phong nhìn theo hắn rời đi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì. Tả Đăng Phong đờ đẫn xuống núi, hắn đã thực sử nản lòng thoái chí, hắn không cố cầu nữa, cầu xin người khác làm hắn rất xấu hổ. Trời đã sáng rỡ, nhưng trong lòng Tả Đăng Phong u tối, cầu xin Ngọc Hành Tử tha cho, Ngọc Hành Tử cự tuyệt, cầu xin Ôn Khiếu Phong truyền thụ, Ôn Khiếu Phong cũng cự tuyệt, luân phiên hai lần cầu người đều bị từ chối làm Tả Đăng Phong rất nản lòng, nhưng hắn không thẹn với lương tâm, chuyện nên làm đều đã cố gắng làm, trời không toại lòng người, thì thôi, đi về nhà vậy. Tả Đăng Phong chuyển sang hướng đông, từ nơi này đến Thanh Thủy quan xa hơn hai ngàn dặm, đường về nhà dài dằng dặc, Tả Đăng Phong không tìm chỗ lẩn trốn, mà thẳng hướng đông hành, đã là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, theo nó đi thôi. Từ lúc rời khỏi Tử Dương quan, Tả Đăng Phong bắt đầu uống rượu, trên người hắn còn một thỏi vàng, đủ làm lộ phí đi về và làm tiền uống rượu. Liên tiếp ba ngày, Tả Đăng Phong hôm nào cũng uống rượu, mỗi ngày đều vừa uống vừa đi đường, hắn tuy rất uể oải, nhưng không oán hận ai, nhân sinh trên đời mấy ai không gặp khó khăn, mấy ai tránh được ủy khuất, nhưng không thể vì gặp rủi ro mà oán trời trách đất, Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện trong ba năm nay, trong lòng thầm bi thương, bị Đằng Khi Chính Nam nổ súng đả thương, một mình một người gian nan tiếp tục sống, không có sư phụ dạy bảo lại đi học pháp môn dành cho phái nữ khiến suýt nữa bỏ mạng, vất vả độ quá Thiên kiếp lại bị Ngọc Hành Tử phế bỏ linh khí tu vi, hắn không liên lụy cho ai, nhưng lúc gặp không may lại không có một người ở bên, chỉ có Thập Tam mãi mãi không rời đi theo hắn. Không có linh khí tu vi, Tả Đăng Phong chính là người thường, hắn không thể rút hàn khí từ Bao tay Huyền Âm ra để điều hoà âm dương trong người, nên chỉ sau một tháng, hậu quả đã xuất hiện, cả người hắn khô nóng, đổ mồ hôi không ngừng, nhưng Tả Đăng Phong không đi chữa trị, vì hắn biết thầy thuốc trị không được, hắn chỉ có thể đi nhanh hơn, trở về Thanh Thủy quan càng sớm càng tốt. Để đi nhanh hơn, Tả Đăng Phong quyết định lại mua một con ngựa, nhưng hắn đi đến chợ lại không mua được ngựa, vì hắn mặc áo choàng ngắn của mã phu, nên bị trộm mất tiền. Không tiền không có cơm ăn, cũng không có phòng trọ để ngủ, cộng thêm hai lần cầu xin người đều bị cự tuyệt, đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự ái của hắn, hắn đương nhiên sẽ không đi ăn xin, trên người hắn còn có một khẩu súng lấy của quỷ tử lái xe, trên đường gặp hai người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, hắn chẳng nghĩ ngợi gì nổ súng, hai người kia chẳng có oán cừu gì với hắn, nhưng hắn cần tiền để trở về với Vu Tâm, vì tâm nguyện cuối cùng này, hắn chuyện gì cũng làm ra được. Tả Đăng Phong không ngờ trong người hai người kia có ba thỏi vàng và một phong thư, Tả Đăng Phong tiện tay mở thư ra xem, xem xong không nhịn được cười ha ha, thật là người không may thì uống nước lạnh cũng bị buốt răng, hai người bị hắn bắn chết lại là người của Bát Lộ quân, đang đi mua thuốc trị thương cho đồng chí, như thế rất tốt, người trong Đạo Môn, người trong Phật Môn, người Nhật Bản, Bát Lộ quân, phe nào hắn cũng đã đều đắc tội. "Nếu bây giờ thấy người của Quốc Dân đảng, lão tử cũng sẽ giết không tha." Tả Đăng Phong như bệnh tâm thần ngẩng đầu lên trời cười mắng, Thập Tam nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại nổi điên rồi. Có tiền, Tả Đăng Phong lại mua xe ngựa thay cho đi bộ, sợ hướng bắc có người mai phục, hắn đi lệch hơn mười dặm về hướng nam, ngày đi đêm nghỉ, đi được hai ngày, đến tối lại gặp tăng nhân trung niên áo hồng, đứng ngay giữa đường cản hắn. Tả Đăng Phong không chút do dự lên cò súng, người kia mắt uẩn tinh quang, không hỏi cũng biết là cao thủ độ quá Thiên kiếp, không dùng súng thì chẳng còn cách nào, phát súng đầu tiên Tả Đăng Phong bắn trúng vai trái, phát thứ hai bị kẹt, súng lục đùi gà hay bị cái lỗi này. Tả Đăng Phong xoay tay cố sửa súng, tăng nhân đã bay tới, vung tay đánh bay súng lục của hắn, nắm lấy hắn ném bay ra ngoài. Tả Đăng Phong đã từng nhiều lần lăng không bay vút, nhưng chưa bao giờ bay hướng đầu xuống đất, chỉ thấy bên tai gió thổi ù ù, mắt hoa lên, hắn tưởng mình sắp ngã, thì cảm giác có người tiếp được mình...