Chương 240: Vô địch thiên hạ
Tả Đăng Phong không biết tốc độ của mình nhanh đến mức nào, nhưng khi toàn lực thi triển, động tác của mọi người trước mắt hắn trở nên vô cùng thong thả, thong thả đến mức hắn có thể thoải mái ngăn trở cả bầy.
Có tử khí điên phong tu vi làm cơ sở, Huyền Âm chân khí càng thêm âm hàn uy mãnh, chẳng những hàn khí phun ra cực nặng, mà còn không sợ dùng lâu bị khô kiệt linh khí, những làn khí vụ dài đến năm trượng quét ra, chung quanh nhiệt độ hạ xuống, chỉ cần bị quét trúng, lập tức biến thành tượng băng.
Uy lực cực mạnh làm Tả Đăng Phong vừa khiếp sợ vừa sôi trào nhiệt huyết, nhân sinh trên đời ai muốn có loại cảm giác này, những người này đều là những kẻ đòi thẩm phán hắn, bây giờ tới phiên hắn thẩm phán họ.
Huyền Âm chân khí phát ra hàn vụ giống như sợi roi ngựa dài, bình thường muốn dùng một người vây mấy trăm người là không thể làm được, nhưng những người này lại tụ vào thành từng đám, mỗi một lần ra tay là mấy chục người bị ảnh hưởng, đa số lại là người chưa độ quá Thiên kiếp nên đều bó tay, hắn vòng hai vòng, giữa sân chỉ còn lại không tới bảy người, sau ba vòng, chỉ còn Tất Phùng Xuân và đồ đệ của ông ta là còn di chuyển được, nhưng cả người đều run rẩy.
"Ai nha, A Di Đà Phật." Tả Đăng Phong vừa thu tay lại, Thiết Hài đã xách lồng sắt từ xa lướt về, cảnh tượng trước mắt làm ông sợ hãi, lồng sắt suýt nữa rớt khỏi tay.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thiết Hài, tay bắt quyết tụ khí khôi phục linh khí, tuy đã có tu vi ba phân âm dương, nhưng không thể tiêu xài linh khí không ngừng, hắn đã phát ra hơn mười đạo Huyền Âm chân khí, linh khí trong khí hải đã tiêu hao rất nhiều, nhất thiết phải bổ sung.
"Sao lạnh quá vậy." Thiết Hài lùi lại mấy bước, trong sân, người ngồi nằm ngổn ngang, một số người vẫn còn đứng được, nhưng quanh thân người nào tản ra hàn khí.
"Tả Đăng Phong, cậu không định giết hết họ chứ hả?" Thiết Hài buông lồng sắt đi đến đống người ở biên giới sân xem xét, những người này bị băng phong không giống nhau, có người biến thành tượng băng, có người vẫn còn có thể chậm rãi di động.
"Cái gì, ông nói cái gì?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thiết Hài, hắn không nghe rõ Thiết Hài nói cái gì.
"A Di Đà Phật, cậu đừng giết người lung tung." Thiết Hài đổi sang câu khác.
"Ta là vô địch thiên hạ." Tả Đăng Phong nhìn hai bàn tay của mình, thì thào, nửa tháng nay hắn đã từ trên núi rơi xuống đáy vực, rồi lại từ đáhy vực bay vọt lên mây, thay đổi quá nhanh và quá nhiều làm hắn lâng lâng, khó mà tin được.
"Vô địch là cái Bao tay Huyền Âm cơ, cậu mà tháo Bao tay Huyền Âm ra thì chưa chắc thắng nổi tôi." Thiết Hài rất không phục.
"Ừ, phải." Tả Đăng Phong cười với Thiết Hài, Thiết Hài nói vậy vì lòng háo thắng, thực ra dù hắn có tháo Bao tay Huyền Âm xuống thì Thiết Hài không phải đối thủ của hắn, nhưng Tả Đăng Phong không so đo, vì dù sao Thiết Hài nói vậy có một chút lý, vô địch không phải là hắn, mà là Bao tay Huyền Âm trên tay hắn, hắn có thể lợi hại như thế là vì mượn nhờ ngoại vật.
"Cậu định làm gì mấy người này?" Thiết Hài hỏi.
"Tôi phải thẩm vấn một chút, ông xuống sườn núi Mã gia chờ tôi, ông biết sườn núi Mã gia ở đâu rồi đúng không?" Tả Đăng Phong muốn đẩy Thiết Hài đi, ông mà ở lại sẽ không cho hắn giết người.
"Biết, chỗ lần trước hai chúng tôi gặp nhau, í, còn những hòa thượng này thì sao?" Thiết Hài quay đầu chung quanh.
"Ta không làm khó các tăng nhân, ông tới sườn núi Mã gia chờ tôi, ông đi từ từ thôi, trong người còn bị thương đó." Tả Đăng Phong dặn.
"Tôi đâu có bị thương, tôi chờ cậu cùng đi." Thiết Hài mơ hồ cảm giác có điều gì không đúng.
"Không cần, ông cứ đi trước đi, nếu không tăng nhân Ngũ Đài Sơn lại tính toán sổ sách này lên đầu ông, mất công Thiếu Lâm tự lại gặp chuyện." Tả Đăng Phong chỉ đám người đứng nằm lộn xộn.
Thiết Hài tuy điên, nhưng rất coi trọng Thiếu Lâm tự, nếu không không phải che mặt đến cứu, thấy Tả Đăng Phong nói như vậy, vội vàng xách lồng sắt chạy đi.
Thiết Hài đi rồi, Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Tất Phùng Xuân, Tất Phùng Xuân vẫn còn có thể nhúc nhích, thấy Tả Đăng Phong đi về phía mình, thì sợ hãi, lảo đảo lùi về phía sau.
Tả Đăng Phong không nhiều lời, vung tay, Huyền Âm chân khí đóng băng đầu ông ta, hắn đạp một cái, cái đầu băng vỡ tan, báo thù là báo thù, không cần phải nói nhảm.
Đầu sỏ gây tội đã chết, Tả Đăng Phong không giết thêm ai nữa, mà cúi đầu tìm kiếm, lôi ra bốn người, bốn người này gồm người phụ nữ trung niên từng cho hắn uống nước, một tiểu đạo nhân từng dẫn xe ngựa vào trong bóng râm cho hắn tránh ánh nắng mặt trời, một người đàn ông trung niên từng căng vải trên lồng giam che mưa cho hắn, và một đạo cô lớn tuổi dù nhìn hắn rất giận dữ nhưng từng lén nhét bánh bao cho hắn.
Hồi nãy khẩn cấp, Tả Đăng Phong không kịp tách họ ra, nên họ bị trúng băng phong, bây giờ hắn dẫn họ ra, truyền dương khí cho họ để giải âm khí, bắt đầu từ người phụ nữ trung niên.
"Trong Chu Lăng không phải mai táng Chu Văn Vương và Chu Vũ vương, tôi có lấy vật phẩm mai táng bên trong thật, có để cho cô gái Nhật chạy thoát, nhưng tôi không phải là Hán gian." Tả Đăng Phong nói với người phụ nữ, tuy người này có tham gia thẩm vấn hắn, nhưng Tả Đăng Phong không hận bà.
"Cậu muốn thế nào?" người phụ nữ không chút nào sợ hãi, người tốt và người xấu kỳ thật rất dễ phân biệt, người không sợ chết có bảy thành là người tốt, người sợ chết có bảy thành là người xấu.
"Người nào là do chị đưa tới, chị chỉ đi, tôi giải hàn khí cho mọi người rời đi." Tả Đăng Phong đáp.
Người phụ nữ kinh ngạc, há miệng định nói, nhưng thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong lạnh lùng thì không nói nữa, xoay người đi tìm đồng bạn của mình.
Tả Đăng Phong dùng phương pháp tương tự, cứu ba người còn lại, nói họ đưa đồng bạn ra để hắn cứu luôn, bận rộn nửa ngày, rốt cục cứu sống hơn sáu mươi người.
"Tôi không phải người tốt, nhưng tôi không phải Hán gian, tôi chưa bao giờ có ý muốn hại ai, nhưng quyết không cho phép người khác hại tôi." Tả Đăng Phong nói với họ.
Hiện giờ trong mắt mọi người, Tả Đăng Phong đã trở thành yêu ma, không ai dám nói chuyện với hắn, mọi người đều im lặng rời đi.
Nhưng đi được một quãng, đạo cô lớn tuổi quay lại, nói với Tả Đăng Phong một câu làm hắn sững sờ, 'Vô Lượng Thiên Tôn, con trai, bị ủy khuất đừng giết người lung tung, mau về nhà đi. '
Tuổi đạo cô sàn sàn mẹ hắn, một chữ 'con trai' làm Tả Đăng Phong xúc động, hắn bị oan ức rất lớn, còn thiếu chút nữa mất mạng, nhưng hắn chẳng có ai để thổ lộ, cha mẹ mất rồi, người yêu chết, thân nhân tan tác, không có bạn bè, hắn chỉ có một mình cô đơn, hắn muốn về nhà, nhưng hắn chỉ muốn trở về một ngôi nhà có người yêu đang mỉm cười nhìn hắn chứ không phải gặp chiếc quan tài lạnh như băng.
Lão đạo cô không biết một câu nói ấy của bà đã giúp cứu vớt mấy trăm nhân mạng, một hồi sau, Tả Đăng Phong xoay người rời đi, hắn không giết những người này, hắn còn sống không phải để giết người.
Đi được vài bước, hắn quay trở lại, những người này có một số đã từng nhục nhã hắn, những kẻ đó đều là kẻ bại hoại của đạo môn, không giết thì không thể làm tan nỗi uất ức trong lòng.
Tả Đăng Phong cho họ chết nhẹ nhàng, hắn không bị tâm lý vặn vẹo, không lấy tra tấn và tàn sát để tìm niềm vui, những người còn lại Tả Đăng Phong đều tha, trong người họ ai còn dính một chút hàn khí, sẽ được dương khí trong cơ thể từ từ trung hoà, khoảng mười ngày sau là có thể hoạt động lại bình thường.
Lúc này đã là hai giờ chiều, mặt trời rất độc, tử khí lên đến đỉnh cao làm Tả Đăng Phong phải điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể. Mỗi người khi có được năng lực mạnh mẽ thì trong lòng đều sinh ra biến hóa, Tả Đăng Phong vậy, hắn không biết từ bây giờ nên đối nhân xử thế ra sao, hay làm sao áp chế được sự cuồng vọng và những tính cách xấu xa do năng lực mạnh mẽ mang lại.
Tả Đăng Phong đi bộ xuống trấn nhỏ dưới núi, bỏ tiền mua quần áo, trong lòng hắn rất không yên, hắn có cảm giác như không phải đang nhìn con người mà đang nhìn con kiến, cao thủ hai phân âm dương tử khí còn tiếp không nổi một chiêu của hắn, mấy người thường này chỉ cần búng ngón tay.
Con người sống trên đời cần phải có cái gì đó ước thúc, nếu một người mất đi sự ước thúc, những mặt trái xấu xa từ trong xương sẽ sai khiến hắn muốn làm gì thì làm, đi phá hủy, đi nô dịch, may một hồi sau, Tả Đăng Phong bình tĩnh lại được, nhân sinh trên đời cần phải làm việc tốt, không thể đi thương tổn người khác, hắn thấy tự hào vì mình đã nghĩ ra được như vậy, nhưng sự cường đại của bản thân làm hắn tự đặt ra cho mình một điều kiện tiên quyết để làm người tốt.
Đó chính là 'Không chọc ta, ta sẽ không giết ngươi, không cản đường của ta, ta không giết ngươi.'