Chương 182: Con rùa khổng lồ

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:31:40

Chương 182: Con rùa khổng lồ Tả Đăng Phong vẫn tưởng cái đảo này chìm dưới nước, chỉ lồi lên mặt nước một phần nhỏ, nhưng đến sát gần mới nhận ra nó hoàn toàn nổi trên mặt nước, dưới nước không gì cả, vì nó không phải là đảo, mà là một con rùa cực lớn. Rùa to mấy trượng Tả Đăng Phong từng thấy rồi, nhưng rùa bự tới hai dặm thế này thì đây quả là lần đầu tiên, xung kích thị giác khiến hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng hắn không còn đường lui, lại thêm nhân ngư thấy đuổi không kịp, ném thủy mâu vào hắn, buộc hắn phải từ dưới nước nhảy lên con rùa. "Tao cho mày đuổi!" Trên lưng rùa không biết vì sao có rất nhiều đá và đất, Tả Đăng Phong lượm ngay một hòn ném vào nhân ngư vừa thò đầu lên làm hắn chảy máu đầu, Tả Đăng Phong làm vậy thuần túy chỉ muốn hả giận, hắn biết hành động này sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên, nhưng hắn vẫn muốn làm, những kẻ không biết tốt xấu không đáng phải giữ hòa khí. Hành động Tả Đăng Phong làm nhân ngư rất giận, lao nhao nhảy ra khỏi nước ném thủy mâu vào hắn, Tả Đăng Phong đã thoát khỏi nước nên đã khôi phục tốc độ phản ứng vốn có, nên hễ bất cứ nhân ngư nào nhoi lên đều bị đá đập trúng đầu, một kích tất trúng, nhất kích tất sát. Nước trong hồ nhuốm hồng, Tả Đăng Phong vô cùng cao hứng, đây là khoái cảm báo thù, nếu họ bỏ chạy đi hết, hắn mới bị nghẹn giận trong bụng. Sau khi vài ngư nhân mất mạng, nhân ngư không dám ló ra khỏi mặt nước nữa, giúp Tả Đăng Phong có thời gian thoải mái xem xét nơi này. Mai rùa này khác mai rùa đen, mai rùa đen hơi cong, còn mai rùa này hơi bẹp, trên mai rùa bình thường có vân còn mai này không, hơn nữa con rùa này còn là rùa cái, vì mai rùa cái tròn hơn mai rùa đực. Rùa có giáp bụng và giáp lưng (cái mai), đảo này chính là mai lưng nó, đất đá trên mai đương nhiên là do người Bộc Quốc đổ lên, để làm tăng sức nặng cho con rùa, trầm cứng dưới nước, buộc nó phải cố định ở đây, không di chuyển đi đâu được, đất đá tổng cộng cũng phải ngàn cân, nên dù nó phiêu phù trong nước cũng không bơi được sang chỗ khác. Trên đảo trừ hoa cỏ, còn có cây to, Tả Đăng Phong nhảy lên một cây đại thụ đưa mắt nhìn ra xa, tìm Ngọc Phất, thấy cô chưa trở về, chỉ có Thập Tam đứng trên bờ lo lắng nhìn hắn. "Thôi Kim Ngọc." Tả Đăng Phong ngưng khí hô lớn. "Chuyện gì?" tiếng Ngọc Phất đáp lại từ xa, cự ly vài dặm không thể ảnh hưởng hai người ngưng khí phát ra tiếng, thanh âm vừa truyền ra, Ngọc Phất đã xuất hiện trên một nóc nhà. "Cậu ở đó làm gì?" Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong đang ngồi xổm trên ngọn cây trong đảo. "Nhân ngư đuổi tôi tới đây, đảo này là một xác rùa rất bự. " Tả Đăng Phong hét vang trả lời. "Từ từ đừng vội, tôi qua tới ngay. " Ngọc Phất vội vàng lướt xuống nóc nhà chạy tới bên hồ.. "Đám chết tiệt này không biết kiên nhẫn, dám công kích tôi." Tả Đăng Phong chỉ đám nhân ngư đang bơi xung quanh mai rùa, tính nhân ngư hung hãn, đã bị đả thương thì quyết không bỏ, "Ném lựu đạn sang đây cho tôi!" Tả Đăng Phong hét to với Ngọc Phất, Ngọc Phất đang ở bờ đông, cách hắn khoảng hai dặm, nếu vận linh khí, hoàn toàn có thể ném đồ sang cho hắn. "Ừ." Ngọc Phất xoay người lao về hướng nam, lát sau cõng thùng gỗ quay lại, ném từng quả lựu đạn cho Tả Đăng Phong. "Cậu ném một khối đá ra làm chỗ mượn lực, tôi ném thêm một khối nữa, mượn lực hai lần là về tới đây." Ngọc Phất ngưng khí, nói to. "Không cần vội, để tôi quan sát chút đã." Tả Đăng Phong lắc đầu. "Vậy cậu xem nhanh lên, một đám súc sinh có gì mà coi." Ngọc Phất nói, hai người vừa nói vừa không ngừng động tác trên tay. "Không cho nổ chết chúng trong lòng tôi không thoải mái." Tả Đăng Phong giận dữ, cõng cả thùng lựu đạn từ ngàn dặm xa xôi tới đây chẳng phát huy được chút công dụng nào, địa chi đã không còn ở nơi này, thì dùng để nổ cá báo thù vậy. Ngọc Phất lắc đầu cười, Tả Đăng Phong đôi khi lý trí đến đáng sợ, đôi khi lại cực kỳ hồ đồ, nhưng dù có hồ đồ, Ngọc Phất cũng chẳng thấy có gì không tốt, Tả Đăng Phong vốn không phải người không thú vị, hắn sống mệt mỏi như vậy đều vì vai gánh trách nhiệm, bức hắn thành dạng này mà thôi. "Chị có tìm thấy cái gì không? " Tả Đăng Phong hỏi. "Không gì đặc biệt, trình độ văn minh hồi đó không cao, không thấy văn tự cổ đại nào cả. " Ngọc Phất nói. "Vậy thành cổ âm dương này tuyệt đối không phải người Bộc Quốc kiến tạo." Tả Đăng Phong nói, thời cổ đại, văn minh chủ yếu tập trung ở khu Trung Nguyên, người nơi này chẳng tiếp cận được mấy. "Tiếp theo làm gì?" Ngọc Phất gật đầu hỏi. "Cho nổ một vòng rồi nói." Tả Đăng Phong ngoắc tay, ý bảo Ngọc Phất tiếp tục ném lựu đạn. "Ý tôi hỏi cậu là sau khi rời khỏi đây thì làm gì tiếp?" Ngọc Phất giải thích. "Đi sang phía tây nhìn một cái, xem thân thế Thập Tam." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Một lát sau, Ngọc Phất đã ném sang hai mươi quả lựu đạn, Tả Đăng Phong rút ngòi từng quả ném vào trong hồ, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, những đóa hoa máu nở bung trong nước, nhân ngư đều kinh hãi né ra xa. Báo thù được, đã hết giận, Tả Đăng Phong quay người đi vào phía trong đảo. Phạm vi hai dặm không lớn, Tả Đăng Phong nhanh chóng tìm thấy một tấm bia đá cao hơn một trượng ở giữa đảo nhỏ, thời gian đã qua quá lâu, chữ viết trên bia đều đã bị phong hóa, không còn chữ nào còn lại, Tả Đăng Phong chỉ có thể cười khổ lắc đầu, chắc chắn tấm bia này ghi lại quá trình xây thành cũng như lai lịch mai rùa và nhân ngư, nhưng bây giờ manh mối đã hoàn toàn bị cắt đứt. Một lát sau, Tả Đăng Phong rời khỏi đảo nhỏ, làm theo cách Ngọc Phất, về tới bờ hồ. "Có phát hiện gì không?" Ngọc Phất hỏi. "Cây cối trên đó xanh tốt vì được hơi nước từ mai rùa tẩm bổ, chẳng quan hệ gì tới Khương Tử Nha hay chủ nhân Thập Tam, nên ở đây không có trận pháp." Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài, có thể phát ra hơi nước không chỉ có địa chi, mai rùa này lớn như thế, không hỏi cũng biết khi còn sống cũng rất có đạo hạnh. "Có dấu vết gì giúp tìm ra thủy chúc âm trư không?" Ngọc Phất hỏi vấn đề mấu chốt. "Năm đó Khương Tử Nha mang nó đi, nhưng không đem trở về, căn cứ việc Thập Tam thất bại sau này, tôi nghĩ Khương Tử Nha chưa giết nó, mà giam nó lại ở đâu đó. Khương Tử Nha năm đó được phong Tề quốc, rất có thể ông ta giấu nó ở vùng biên giới." Tả Đăng Phong lắc đầu, chuyến đi Vân Nam này cũng không coi là vô công. "Vậy bây giờ đi thôi." Ngọc Phất nói, còn phải đi lên hướng bắc, vượt Lan Thương giang sang bờ tây, không có thời gian dư dả. Tả Đăng Phong gật đầu, dọn dẹp thùng gỗ. Chuyện Bộc Quốc năm đó chỉ có thể dự đoán, muốn biết có thật hay không thì phải tìm ra thêm manh mối, việc cấp bách trước mắt là mau chóng xử lý chuyện Thập Tam, sau đó chạy về xử lý chuyện cá nhân. Tả Đăng Phong thu dọn đồ đạc, Ngọc Phất chạy về tường thành gom chăn đệm v.v.., đi sang mé tây đến Tuyết Sơn, nhất định cực kỳ lạnh. "Đi thôi." Ngọc Phất rơi xuống bên người Tả Đăng Phong. "Chờ một chút." Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, xoay người đi đến nhà đá bên cạnh, mang theo một thi thể. "Cậu muốn làm gì?" Ngọc Phất nhíu mày. "Xem xem chúng ta đi sang phía tây có thấy nguy hiểm gì không. " Tả Đăng Phong rút dao găm. "Là sao?" Ngọc Phất không hiểu. "Tôi muốn xem nội tạng người này có hư thối hay không, nếu bị hư thối, chứng tỏ người này không thể sống lại được, chứng tỏ chủ nhân cũ Thập Tam đạo pháp cũng không thông thần, nếu nội tạng còn hoàn hảo, như vậy chứng tỏ đạo nhân Tiệt Giáo chẳng khác thần tiên, pháp thuật cao siêu, không chừng đến giờ vẫn còn sống. Nếu ông ta chết rồi thì còn đỡ, nhưng nếu còn sống, chúng ta đi qua đó chính là đi chịu chết." Tả Đăng Phong nghiêm túc. Ngọc Phất gật đầu, góc độ suy nghĩ Tả Đăng Phong lúc nào cũng quái dị. Ngọc Phất không phải người hiểu biết nông cạn, lúc Tả Đăng Phong mở thi thể, cô không hề dời mắt, một lát sau cô thở phào, vì nội tạng và khí quan thi thể đã khô quắt, mặt ngoài không bị hư thối là vì độc tính làm cho. "Có thể kiểm nghiệm thử xem ông ta bị độc gì không?" Tả Đăng Phong ném dao xuống, hắn biết những người này chết vì động vật độc tính, nhưng không biết cụ thể loại độc nào. "Tôi thử lại lần nữa." Ngọc Phất gật đầu, bước tới kiểm tra, dùng nhiều cách khác nhau, lông mày cau chặt. "Sao rồi?" Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. "Loại độc chất này tuy tôi chưa hề từng thấy, nhưng tôi có thể xác định nó là của động vật, và động vật này mang thuộc tính kim. " Ngọc Phất nghiêm túc. "Không phải thuộc tính mộc?" Tả Đăng Phong rất kinh ngạc, thủy chúc âm trư phải diễn sinh ra độc vật mang tính mộc, sao ở đây lại có độc mang tính kim? "Không phải. Ngân châm biến thành màu vàng, chứng tỏ độc vật tính kim, tôi dùng độc phù Thần Châu phái để kiểm tra, loại độc chất này hẳn là một loài chim có thể hình rất lớn. " Ngọc Phất đáp. Tả Đăng Phong trầm ngâm ngẫm nghĩ, một lát sau thì nghĩ ra. "Bản thân Chu Triều có bốn địa chi mang tính thổ, trong Ngũ Hành thổ sinh kim, Khương Tử Nha rất có thể đã mang theo một con độc vật thuộc tính kim do địa chi tính thổ diễn sinh ra tới đây, độc vật này hẳn là loài chim. Khương Tử Nha muốn mang thủy địa chi đi, độc vật do nó diễn sinh ra nhất định sẽ ngăn cản, hai bên xảy ra chiến đấu, trong Ngũ Hành kim khắc mộc, nên cuối cùng con chim giết chết con độc vật kia, độc vật kia chết, độc tính lan ra trăm dặm, cỏ cây lan tràn, nhưng cư dân trong thành chết không phải vì độc do độc vật này gây ra, mà do độc của con chim thuộc tính kim. " Tả Đăng Phong chậm rãi. "Hi vọng con chim độc kia do dương chúc địa chi diễn sinh ra, nếu không thì tôi sẽ phiền to." Ngọc Phất lắc đầu cười khổ. "Đằng Khi tìm sáu con địa chi dương, trong đó có một con rất khó tìm, long, nội đan con chuột lại nằm trong tay tôi, nếu con chim độc do dương chúc địa chi diễn sinh ra, vậy hắn thật sự quá xui xẻo, đến Trung Quốc thực sự không may."