Chương 121: Ngọc trâm phượng hoàng
"Ta thắng, lần này tâm phục khẩu phục chưa?" Một lát sau, Thiết Hài rơi xuống cạnh Tả Đăng Phong, quay sang nói to với Ngọc Phất. Vừa nghe, Tả Đăng Phong hiểu ngay Ngọc Phất lại lừa gạt Thiết Hài đấu khinh công.
"Lục địa phi hành thuật của lão chẳng tiến bộ chút nào." Ngọc Phất rơi xuống, trừng mắt nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong hiểu ý gật đầu, mỉm cười đáp lại.
"A Di Đà Phật, ngay cả Kim nhạn xuyên vân của phái Toàn Chân còn chưa phải đối thủ của ta, Ưng Dực của phái Thần Châu cô càng không thể so được." Hàng mi dài của Thiết Hài tung bay, lão chỉ vào thanh phù trùng đang bay vòng vòng trước mặt Tả Đăng Phong, "Nếu không phải nó bay quá chậm, ta đã cách xa cô cả ba trăm dặm rồi."
"Ba trăm dặm? Lần trước tôi đuổi theo ông mấy tháng cũng có khi nào cách xa tới ba trăm dặm đâu, tôi không thua, chúng ta là tới nơi cùng lúc." Ngọc Phất cười xấu xa lắc đầu.
"A, vậy cũng nói được à?" Thiết Hài ngạc nhiên há miệng.
"Lần này tôi dùng chính là pháp thuật khinh thân Tử Vân truy nguyệt nhanh nhất của Đạo gia, đâu phải dùng Ưng dực, ông làm thắng tôi được." Ngọc Phất vừa nói vừa nhét nắm xương trong tay vào trong ngực.
"Nói linh tinh, Tử Vân truy nguyệt của Đạo gia cùng với Hồng hộc lướt ảnh của Xiển Giáo và Ngự Khí lăng không của Tiệt Giáo đã sớm thất truyền, Sao cô biết được?" Thiết Hài kêu to.
"Dù sao tôi cũng không thua." Ngọc Phất thản nhiên.
"Hai người lại so đấu khinh công?" Tả Đăng Phong mỉm cười nói vớiThiết Hài.
"Đúng vậy a, A Di Đà Phật, lần trước không ai thấy, cô ấy không phục. Lần này cậu nên làm chứng cho tôi, lão nạp thắng rồi." Thiết Hài vội kéo tay áo Tả Đăng Phong.
"Được, tôi làm chứng cho ông." Tả Đăng Phong gật đầu.
Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong mỉm cười, ý khen hắn phản ứng nhạy bén.
"Đi, đi thôi, đi tìm con khỉ." Thiết Hài nôn nóng.
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn Ngọc Phất, hắn chưa nghe Ngọc Phất thông báo, không biết Ngọc Phất dùng kế này để gạt Thiết Hài.
"Đi thôi, lên đường đi." Ngọc Phất gật đầu, ý bảo đi rồi từ từ nói.
Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ lên, thùng gỗ rất nặng, Thập Tam nhảy lên nhảy xuống làm Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Tôi cõng cái thùng đó giúp cậu." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong nhíu mày, liền xung phong muốn giúp đỡ.
"Ông mang giúp tôi con mèo đi." Tả Đăng Phong lắc đầu, trong thùng đựng đầy lựu đạn, không thể để hòa thượng điên cõng.
Thiết Hài vui vẻ đến đứng cạnh Tả Đăng Phong chờ đợi, lão cũng rất hứng thú với Thập Tam.
Tả Đăng Phong liếc Thập Tam một cái, Thập Tam liền nhảy từ vai hắn sang vai Thiết Hài, Thiết Hài chờ Thập Tam ngồi vững, liền quay đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ về phía tây, Thiết Hài lăng không vọt đi trước.
"Đa tạ Ngọc Chân Nhân." Tả Đăng Phong thấy Thiết Hài đi rời, quay sang cảm ơn Ngọc Phất.
"Trên đường nói đi." Ngọc Phất nói xong nhún người vọt đi, Tả Đăng Phong đuổi theo0.
"Khó tới mức nào?" Ngọc Phất giành quyền hỏi trước, cô biết Tả Đăng Phong gọi cô là có việc muốn nhờ.
"Năm đó đi theo Khương Tử Nha phạt Trụ có tám chư hầu lớn, trong mỗi chư hầu này đều có một trong mười hai địa chi, Hồ Nam là nước Dung, vật họ có chính là con khỉ dương chúc của người, con vật đối ứng với nó chính là âm chúc kim kê ở chỗ này, ba ngàn năm trước nước Dung và nước Lô quốc xảy ra chiến tranh, nước Dung am hiểu dụng độc, nước Lô lại có nhiều cự nhân, kết quả nước Lô thắng, nhưng công chúa và một ít cao thủ dụng độc của nước Dung sống sót. Khương Tử Nha vì bảo vệ nước Lô không bị độc hại trả thù, nên bày ra một trận pháp chu vi ba trăm dặm để bảo vệ họ." Tả Đăng Phong nói giản lược, cũng không nói tất cả, vì lượng tin tức quá lớn, Ngọc Phất cần phải có thời gian lý giải.
"Hậu nhân nước Dung am hiểu dụng độc thì biết rồi, nhưng chuyện cự nhân là sao?" Ngọc Phất trầm ngâm một lát rồi hỏi.
"Cự nhân là người thân cao hơn trượng, rất khỏe, nhưng chỉ số thông minh không cao, tôi nghĩ những cự nhân này chỉ là nô lệ, có địa vị cực thấp trong nước Lô." Tả Đăng Phong nói. Kẻ có đầu óc là người cai trị, kẻ có sức lực là người bị trị, đạo lý đó từ xưa không thay đổi.
"Cậu phát hiện ra cái gì?" Ngọc Phất gật đầu.
"Tôi phát hiện di tích thành trì của nước Dung, còn phát hiện trận pháp vây khốn con khỉ cửu dương, trận pháp chỉ dùng nguyên lý dương kim sinh âm thủy trong ngũ hành, lập trong một cái hố trời. Vì địa chấn, ngọn núi giữa hố trời nghiêng ra bờ hố, nên con khỉ mới chạy thoát." Tả Đăng Phong không giấu diếm Ngọc Phất điều gì.
"Thì ra là vậy, vậy bây giờ trận pháp kia là như thế nào?" Ngọc Phất rơi xuống đất nhún chân mượn lực, Tả Đăng Phong cũng làm tương tự.
" Năm đó Khương Tử Nha bố trí trận pháp là để bảo vệ người nước Lô không bị độc hại, phạm vi trận pháp đạt đến ba trăm dặm, con âm chúc kim kê ở bên trong trận, nhưng trận pháp này ẩn hình, chính là dùng phương thức của Thập nhị cô hư pháp, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách phá trận." Tả Đăng Phong đáp.
"Tôi cũng đoán được cục diện này, đáng tiếc Đỗ Thu Đình đã ra khỏi nhà, anh ấy am hiểu vấn đề này hơn tôi." Ngọc Phất lắc đầu.
"Đỗ đại ca ra khỏi nhà? Đi đâu?"
"Không rõ, tôi hỏi thăm môn nhân, ai cũng ngập ngừng, ấp úng."
"Không sao, tôi đã kiếm được mấy tấm trận phù, có thể thoải mái ra vào trận pháp, thực ra tôi mời người tới không phải là để phá trận." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"A?" Ngọc Phất nhìn qua.
"Người nước Lô ở bên trong trận sinh sôi nảy nở, không có quan hệ với người bên ngoài, nhiều năm như vậy khiến huyết mạch bị biến hóa nghiêm trọng, đã biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Tôi sợ vào một mình nếu gặp phải khó khăn không có ai giúp đỡ, nên mới mạo muội mời người tới." Tả Đăng Phong nói.
"Mạo muội? Cậu nói chuyện với tôi cần khách khí như vậy sao?" Ngọc Phất lộ vẻ không vui.
"Cầu người tới giúp thì phải khách khí chứ, đúng rồi, tôi có món quà tặng lại cho người." Tả Đăng Phong giữ Ngọc Phất lại, móc cây trâm phượng hoàng ra đưa cho cô.
Ngọc Phất cầm lấy cây trâm, đánh giá một lát rồi ngẩng lên nhìn Tả Đăng Phong, trên mặt lộ ra ý cười.
"Tôi đi hỏi rồi, ông chủ tiệm nói vật này là trước kia do công chúa mang, cực kỳ hiếm thấy, rất đáng giá, tặng người coi như trả công." Tả Đăng Phong đùa.
"Ông chủ tiệm không nói với cậu ý nghĩa của việc tặng trâm ngọc cho phụ nữ à?" Ngọc Phất cười hỏi.
"Nói điều đó làm gì, đây là ngọc trâm, chứ đâu phải ngọc thoa." Tả Đăng Phong ngạc nhiên. Tả Đăng Phong cũng hiểu biết một chút về trâm, hắn thấy ngọc trâm này chỉ có một đầu nhọn, chẳng phân biệt thẳng hay xiên, còn ngọc thoa là có hai đầu nhọn.
"Ngọc trâm là để tặng hồng nhan tri kỷ, ngọc sai là tặng vợ chính, thôi, người không biết thì không trách, tôi nhận." Ngọc Phất cất ngọc trâm vào trong ngực, lớp áo lót bên trong đạo bào của cô có cả chục cái túi nhỏ.
Tả Đăng Phong cười xấu hổ, cái gọi là hồng nhan tri kỷ theo lời Ngọc Phất đâu phải chỉ là bạn bè giữa nam nữ đơn thuần, mà là đã tiến thêm một bước quan hệ thân mật. Tả Đăng Phong rất ít khi tặng phụ nữ cái gì, nên không biết có nhiều quy củ như vậy, may là Ngọc Phất đã nói ra, nếu không sau này sẽ buồn bực và xấu hổ.
"Sao người tìm được Thiết Hài?" Tả Đăng Phong đuổi kịp Ngọc Phất.
"Tôi không tìm lão, chỉ ngẫu nhiên gặp thôi. Lão cả ngày chạy đông chạy tây đâu có làm gì, vì thích Cửu nhi nên chạy xuống phía nam tìm một con tương tự. Con có màu giống thì hình dạng không giống, con có ngoại hình tương tự thì lão lại bảo đầu quá to, lúc xuống núi tôi gặp lão đang cãi nhau với người ta ở ngoài thôn, bảo người ta lừa lão." Ngọc Phất cười.
"Lừa gạt thế nào?"
"Lão loanh quanh ở phương nam rất lâu, ai cũng biết lão muốn tìm một con khỉ nhỏ màu vàng xinh xắn, có mấy tên thợ săn vô lương nhuộm vàng mấy con khỉ thường bán cho hắn, hắn nuôi một thời gian ngắn phát hiện con khỉ càng ngày càng lớn, màu lông cũng thay đổi, nên quay lại cãi nhau với người ta, bắt người ta trả lại mười lượng hoàng kim."
"Ở đâu ông ấy có nhiều tiền như vậy?" Tả Đăng Phong cũng phì cười.
"Lão là cao tăng Thiếu Lâm tự, bối phận rất cao, võ công lại tốt, người trong giang hồ muốn lôi kéo làm quen với lão ở đâu mà chẳng có."
"Nên người mới giả vờ đấu khinh công, và bảo giúp ông ấy bắt khỉ lừa ông ấy tới đây?"
"Vốn tôi chỉ định đấu khinh công để dụ ông ấy rời đi, nếu không ông ấy cứ luẩn quẩn ở đó trước sau gì cũng sẽ phát hiện ra chỗ ở của Thần Châu Phái chúng tôi. Sau đó trên đường tôi mới nghĩ có thể đưa ông ấy qua hỗ trợ."
"Hi vọng ông ấy đừng gây thêm chuyện là được rồi. " Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá Thiết Hài đang chạy nghiêng ngả phía trước. Lão cố ý chạy nghiêng ngả, để xem Thập Tam có thể ngồi vững trên vai mình hay không, không ngờ Thập Tam cũng nghiêng theo lão mà không rớt. Tả Đăng Phong lắc đầu, không ai dám nghi ngờ khả năng của Thiết Hài, nhưng cũng không ai tin tưởng Thiết Hài phục tùng sự chỉ huy của người khác.
Ba người đều là cao thủ đã độ qua Thiên kiếp, tốc độ cực nhanh, đến rạng sáng đã chạy tới nơi. Tả Đăng Phong dẫn hai người tới sơn động đã phát hiện thi cốt Cự nhân.
"A Di Đà Phật, đã đến giờ tụng kinh." Thiết Hài vừa rơi xuống đất lập tức khoanh chân ngồi, bắt đầu đả tọa niệm kinh.
Tả Đăng Phong dở khóc dở cười nhìn lão, lúc niệm kinh trông lão rất trang trọng nghiêm túc, nhưng mấy vết cào trên trán đã phá hủy hình tượng đại đức cao tăng của lão. Những vết cào đó là của Thập Tam, Thiết Hài cố ý chạy nghiêng chạy ngả đã chọc giận Thập Tam, trong cơn tức giận nó đã nhảy lên đầu lão, cào một cái.
"Ngọc Chân Nhân, người đến đây xem." Tả Đăng Phong buông thùng gỗ, dẫn Ngọc Phất đi vào sơn động.
Ngọc Phất nhìn thấy thi cốt cũng rất kinh ngạc, rõ ràng cô cũng chưa từng thấy cự nhân nào to lớn như vậy. Ngoài ra, màu bạc sáng bóng của thi cốt cũng đầy kỳ quặc.
"Có phải là trúng độc không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không phải." Ngọc Phất lắc đầu. Cô là cao thủ dụng độc, nhìn là biết ngay, không cần kiểm tra.
"Vậy tại sao thi cốt lại biến thành như vậy?" Tả Đăng Phong khiêm tốn thỉnh giáo, tuy Ngọc Phất chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng kinh nghiệm giàu hơn hắn nhiều.
"Có lẽ do đồ ăn hắn đã ăn khi còn sống." Ngọc Phất ngẫm nghĩ rồi đáp.
"Tôi lo nhất chính là những con bên trong trận cũng có xương giống thế này, nếu quả thật là như vậy, thì rất khó giết chết chúng." Tả Đăng Phong lầm bầm, đây cũng là nguyên nhân chính hắn mang theo nhiều lựu đạn.
"Rất có thể như vậy..."