Chương 244: Tuyên chiến thiên hạ
"Nghỉ ngơi đủ rồi, đi thôi." Thiết Hài đi đến cầm lấy ấm trà uống nước.
"Xuống dưới ăn cơm đã, ăn xong mua ít lương khô rồi đi." Tả Đăng Phong đứng dậy.
Thiết Hài uống hết trà trong ấm, cùng Tả Đăng Phong xuống lầu.
Trời tối muộn, hai người cơm nước xong, mua ít lương khô đơn giản và rượu đi về phía tây, đi ngang một nhà thợ mộc Tả Đăng Phong dừng lại, bảo thợ mộc làm cho Thiết Hài một cái thùng gỗ thông khí không nắp, để Thiết Hài cõng Lão Đại, khỏi phải xách lồng sắt.
Lão Đại vào thùng gỗ có vẻ rất hưng phấn, ở trong lồng nhìn cứ như tù phạm, thùng này không có nắp, lại còn rộng rãi hơn lồng sắt, có thể nhìn ngắm xung quanh.
"Chúng ta đi Thiểm Tây làm gì?" Thiết Hài hỏi, hai người lướt trong bóng tối, tốc độ không nhanh.
"Đào mộ." Tả Đăng Phong do dự một chút mới trả lời.
"A Di Đà Phật, mộ của ai." Thiết Hài lập tức tụng Phật hiệu.
"Một vương hầu Đường triều, theo tôi suy đoán chắc là thái tử Lý Kiến Thành, trong đó còn có một con địa chi, nhưng là con nào thì tôi không biết." Tả Đăng Phong nói.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài lại niệm Phật, tuy ông rất muốn đi xem, nhưng trong nội tâm có băn khoăn, đào phần móc mộ là chuyện rất đáng khinh thường.
"Đại sư, Phật tổ từng từng nói 'Ta không xuống Địa Ngục ai xuống Địa ngục', trong lăng mộ có rất nhiều Kim Ngân, chúng ta có thể lấy ra cứu tế dân chạy nạn." Tả Đăng Phong nói, hiện cả nước đều nghèo, Hà Nam càng nghèo, Tả Đăng Phong thật có ý muốn cứu tế dân chạy nạn.
"Lời đó không phải của Phật tổ, là của Địa Tạng vương Bồ Tát." Thiết Hài chỉnh.
"Nếu không thì như vầy đi, ông ở lại đây chờ tôi, sau này đi chỗ khác tìm tiếp tôi sẽ gọi ông. " Tả Đăng Phong nói, dù nói thế nào Thiết Hài là Thiếu Lâm cao tăng, lôi kéo Thiếu Lâm cao tăng đi đào mộ vừa làm ảnh hưởng tới danh dự Thiết Hài, vừa là sỉ nhục Thiếu Lâm tự.
"A Di Đà Phật, để lão nạp nghĩ đã." Thiết Hài cau mặt lộ vẻ suy tư.
Tả Đăng Phong nhíu mày, không biết một người điên có thể nghĩ ra cái gì.
"Đệ tử Phật Môn không thể đào phần móc mộ." Một lát sau Thiết Hài lắc đầu.
"Vậy ông trở về chờ tôi đi, tôi đi rất nhanh rồi về liên." Tả Đăng móc hai thỏi vàng đưa cho Thiết Hài.
"Tôi không đi đào mộ với cậu, nhưng tôi có thể đi xem, cậu đi trước đi, từ giờ trở đi hai chúng ta không đi chung với nhau." Thiết Hài tiếp nhận thỏi vàng của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong bật cười, hòa thượng điên này thật không hiểu tình hình, lúc ông chạy tới Ngũ Đài Sơn cứu người thì người ta đã xem hai người là đồng bọn, dù hai người không đi chung, thì người ta biết Thiết Hài ở gần quanh đấy.
"Vậy tôi đi trước, tôi sẽ tới Chu Lăng ở Hàm Dương Thiểm Tây, chỗ đó tìm rất dễ, mấy ngày nữa ông tới vậy." Tả Đăng Phong cười.
"Ờ." Thiết Hài gật đầu, phất tay ý bảo Tả Đăng Phong đi trước.
Tả Đăng Phong không dài dòng, nhún chân lăng không, khuất mắt Thiết Hài lập tức thi triển cương quyết quyết cực tốc vọt đi.
Từ Thiểm Tây đến Hà Nam, hồi trước hắn phải đi một tháng, bây giờ lại đi con đường này, trong lòng Tả Đăng Phong rất cảm khái, lần trước đi có Đằng Khi Chính Nam và công binh Nhật đi đào móc lăng mộ giùm, lần này chỉ có một mình hắn, tới nơi còn phải tìm người đào mở lăng mộ, không chỉ như vậy, Chu Lăng bây giờ đã là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, Hàm Dương đã trở thành trung tâm dòng nước xoáy, hắn chính là đang chui đầu vào xoáy nước đó.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, Tả Đăng Phong đã tới nơi. Lúc này Chu Lăng đã có bộ đội Quốc Dân đảng cảnh giới, bộ đội trú đóng trong gian nhà gỗ dành cho tế tự, số lượng không nhiều, chỉ khoảng hai ba mươi người, kỷ luật rời rạc, chỉ hù được mấy kẻ hại dân hại nước.
Tả Đăng Phong từ sườn đông tiến vào, thấy thông đạo lúc trước đã bị bít, ngôi mộ ở bên cạnh vẫn còn đầy đủ, Tả Đăng Phong đi một vòng bên ngoài, xem có ai đang ở từ phía ngoài đào thông đạo vào hay không.
Đi hơn hai mươi dặm không thấy cái thông đạo nào, cho thấy tạm thời chưa có ai đánh chủ ý với Chu Lăng, có lẽ họ chưa kịp ra tay.
Tả Đăng Phong quay trở lại Chu Lăng, tìm chỗ mát mẻ lấy đồ ra ăn uống, nghĩ nên làm thế nào để an toàn nhất.
Hắn đã vạch ra hai kế hoạch, một là hợp tác với Quốc Dân đảng, để quân đội đào móc Chu Lăng, kế hoạch này rất khó áp dụng, hắn không có gì để trao đổi với Quốc Dân đảng, chỉ có thể cưỡng bức chứ không thể dụ dỗ, Nhật Bản quỷ tử tuy xâm chiếm Trung Quốc, nhưng Quốc Dân đảng vẫn còn là người thống trị thực sự của Trung Quốc, làm kẻ địch với giai cấp thống trị khác gì làm kẻ địch với tất cả người trong thiên hạ.
Kế thứ hai là tìm người đào thông đạo từ xa, vụng trộm tiến vào Chu Lăng, kế hoạch này có chỗ thiếu hụt, chính là nếu thông đạo bị phát hiện, hắn sẽ trở thành bắt ba ba trong hũ, nói bắt ba ba trong hũ không chính xác lắm, vì bây giờ không ai dám bắt hắn, mà người ta sẽ bít thông đạo, nhốt hắn cho đến chết ở bên trong.
Kế hoạch thứ nhất thì khó khăn lớn, kế hoạch thứ hai thì nguy hiểm lớn, nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định đi con đường thứ nhất, dùng thực lực bản thân bức bách Quốc Dân đảng đi mở tòa lăng mộ, biến Chu Lăng thành một cái lôi đài, tuyên chiến với tất cả người tu đạo trong thiên hạ, đến một người hạ một người, xác định vị trí vô địch thiên hạ cho mình.
Tả Đăng Phong biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, Hoa Hạ Thần Châu Linh sơn trải rộng, người có tài năng rất nhiều, hắn có phải vô địch thiên hạ hay không thì khó nói, Trung Quốc có câu tục ngữ 'bắn súng phải bắn chim đầu đàn', ai tới trước thì đánh người đó, Tả Đăng Phong không phải không biết đạo lý này, nhưng hắn không nghĩ ra được biện pháp nào khác, làm chim đầu đàn tung bay ngoài trời còn đỡ hơn là làm con ba ba trong hũ, làm chim đánh không lại còn bỏ chạy được, làm ba ba chạy được đi đâu.
Hắn dám làm như vậy có một nửa nguyên nhân là ỷ vào tu vi điên phong của mình, tu vi này hiện giờ có thể coi là đã đạt tới cảnh giới cao nhất, dùng một chữ đăng phong tạo cực để hình dung là chưa đủ, mà còn mang hơi hướm cảnh giới của tiên nhân trong truyền thuyết, Tả Đăng Phong tin tưởng có tiên nhân tồn tại, nhưng hắn không tin tiên nhân sẽ xuất hiện đối địch với mình, vì theo pháp tắc âm dương hòa hợp, tiên nhân không thể can thiệp vào chuyện trần gian, vì như vậy sẽ làm vi phạm cân đối của đại đạo.
Nhưng nếu tiên nhân thật sự xuất hiện, chắc Tả Đăng Phong điên mất, lúc hắn và Vu Tâm Ngữ gặp nạn có thấy thần tiên nào cứu họ đâu, năm đó tiên nhân không hiện thân, bây giờ càng không tư cách xuống đây ước thúc hắn, nếu tiên nhân xuất hiện làm kẻ địch, hắn sẽ tìm cách bỏ chạy, sau đó giết tất cả những ai hắn gặp, để Thần Châu đại địa máu chảy thành sông, dùng phương thức cực đoan tạo nên một hệ quả nghiêm trọng để cho trên trời nhìn thấy mình đã bị đãi ngộ không công bằng, làm vậy rõ ràng là không đúng, hậu quả nhất định sẽ là phấn thân toái cốt, nhưng dù trong triều đại nào, trong vòm trời nào, dân chúng bần dân đều không có cách giải oan hợp pháp, chỉ có thể dùng tính mạng mình đi gây ra một sự việc nghiêm trọng nào đó, như thế trời cao mới chịu ghé mắt xuống, nếu không sẽ phải chịu hàm oan đến chết.
Giới luật của trời cao đều là do máu tươi đổi được, nhưng máu tươi này không phải của tham quan ô lại, mà chính là của những dân chúng bình dân nghèo khổ, không chỗ giải oan.
Tả Đăng Phong ăn xong, cõng thùng gỗ lên, đi thẳng về phía doanh trại quân đội ở hướng đông nam của Chu Lăng, Thập Tam đi theo sau.
"Kẻ nào?" binh sĩ tuần tra nhìn thấy hắn.
"Anh thấy tôi giống người nào?" Tả Đăng Phong không hề dừng bước.
"Áo choàng ngắn rách nát, con mèo to, á..." binh sĩ tuần tra kinh hãi nhìn hắn, chạy ngược về doanh trại, "Đội trưởng! Tàn Bào đến! Tàn Bào đến!"
Anh ta hét quá to làm tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy, chạy tới, giương súng nhắm thẳng vào Tả Đăng Phong.
"Một người nổ súng, tất cả những người còn lại đều sẽ bị chôn cùng." Tả Đăng Phong tiếp tục bước về phía doanh trại, sau khi Âm Dương Sinh Tử Quyết bị phế hắn chuyển sang dùng trực giác của bản thân, vì tu vi tăng cao nên trực giác rất nhạy cảm, một con kiến cách xa trăm bước còn nhìn thấy rõ.
"Mau hạ súng, mau hạ súng xuống!." Một viên tướng vội vẫy tay với mọi người, người có thể làm tới quan chức đương nhiên đều không phải người ngu, đều biết lui biết tiến.
"Người anh em, không không không, đại ca, chúng tôi với anh đâu có thù oán gì." Viên tướng dừng cách Tả Đăng Phong khoảng mười bước.
"Nếu tôi muốn giết các người thì đã sớm ra tay rồi." Tả Đăng Phong đáp.
"Đại ca, anh muốn các huynh đệ làm việc gì, xin cứ phân phó." Viên tướng nói.
Đồ dùng bên trong chỗ Tế Tự đã bị dọn đi rồi, ở lầu một hiện giờ là chỗ để dành cho quân đội nghỉ ngơi, trên bàn còn đang chơi mạt chược dở dang, trên mặt đất vung vãi đầu mẩu thuốc lá và vỏ đậu phộng.
"Này, viên tướng kia, anh tên gì?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Tôi tên Chu Tam Tài, là trung đội trưởng." người kia không dám đi theo vào trong phòng.
"Ai là người quản lý các người?" Tả Đăng Phong chỉ vào một chiếc chiếu tương đối sạch sẽ, Thập Tam nhảy lên nằm xuống.
"Là đại đội trưởng, tên là..."
"Tư lệnh tên gì?" Tả Đăng Phong cắt ngang lời của đối phương.
"Chúng tôi là một đội độc lập, chỉ có đoàn trưởng, không có tư lệnh." Chu Tam Tài đáp.
"Chính quyền nào quản lý chỗ này?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Cơ quan quản lý hành chính Hàm Dương." Chu Tam Tài đáp.
"Sai một người gọi đoàn trưởng của các người và người của cơ quan quản lý kia tới đây cho tôi, tôi có việc muốn thương lượng với họ, nếu không tới, tôi sẽ đi giết họ." Tả Đăng Phong cười khẽ.
"Tôi tự mình đi liền." Chu Tam Tài lập tức xoay người.
"Đợi chút, trả lại cái này cho anh." Tả Đăng Phong lướt tới, rút súng ngắn của viên trung đội trưởng, ngưng khí đem bẻ cong nòng súng, rồi trả lại cho người kia.
Chu Tam Tài run rẩy nhận súng ngắn, quay đầu bỏ chạy, đám quân nhân bỏ chạy theo, tuy Tả Đăng Phong không ra tay, nhưng năng lực thể hiện ra đã làm họ sợ.
Tả Đăng Phong không cản, đây mới chỉ là bắt đầu, phía sau sẽ còn một hiệu ứng dây chuyền nữa, sự tình sẽ càng lúc càng lớn, sớm muộn gì sẽ có rất nhiều người tu hành tới can thiệp.
Tả Đăng Phong bước ra lan can, nhìn đám quân nhân đang nối đuôi nhau bỏ chạy bên dưới, kêu to, "Đừng chạy hết, ở lại ba người cho tôi!"