Chương 223: Đường về nhà

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:31:47

Chương 223: Đường về nhà Tả Đăng Phong định mua một chiếc xe ngựa Đông Hành, nhưng hắn cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu nóng lên, lúc này mới nhớ đã hai đêm chưa hề chợp mắt nghỉ ngơi, do dự một lát, tìm được một nhà trọ vào nghỉ ngơi. Tả Đăng Phong đã trở thành người thường, đêm qua bị cảm lạnh, hắn sốt cao, nằm ở trên giường khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, liên tiếp mấy ngày như vậy, chủ nhà thọ thấy hắn mãi không rời khỏi phòng liền gõ cửa hỏi thăm, Tả Đăng Phong không muốn thấy người ngoài, khóa chặt cửa không tiếp. Đến sáng sớm ngày thứ ba, Tả Đăng Phong đã khá hơn, nên rời khỏi nhà trọ, mua một chiếc xe ngựa đi về hướng đông, trên xe có sẵn đệm chăn v.v.., hắn gây thù hằn quá nhiều, nên chuyên chọn đường nhỏ hoang dã, ngày đi đêm nghỉ, tốc độ thong thả. Trong đầu Thập Tam không hề có khái niệm bị phế tu vi, nhưng nó nhìn ra Tả Đăng Phong không ổn, nên ban ngày nó luôn yên tĩnh nằm sấp trong xe, buổi tối mới ra ngoài đi săn, mang lại ít con mồi cho Tả Đăng Phong đỡ đói. Tả Đăng Phong trước đây rất cực đoan, cũng rất thô bạo, giờ mất đi tu vi, tính nết lại trở nên hiền hòa hơn, ân tình của mọi người trên thế gian hắn đều đã trả xong rồi, hắn không còn nợ nần gì ai hết, hắn chỉ còn nghĩ đến chuyện thực hiện lời hứa của mình 'Bất kể từ nay về sau anh làm gì, hay đi đâu, đến cuối cùng anh cũng sẽ trở về đây, ở bên cạnh em.' Tả Đăng Phong tuy không nợ người, nhưng hắn cảm thấy mình thua thiệt Thập Tam, hôm trở lại Thanh Thủy quan chính là hắn buông tay rời khỏi cõi trần, Thập Tam sẽ ra sao đây, Vu Tâm Ngữ là tất cả của hắn, còn hắn là tất cả của Thập Tam, hắn ra đi, Thập Tam làm sao bây giờ? Tuy Tả Đăng Phong trên đường đi rất cẩn thận, nhưng vẫn gặp phiền toái, còn chưa rời khỏi Thiểm Tây, hắn gặp phải thổ phỉ. "Cây này tao trồng, đường này tao mở, nếu muốn đi qua, trả phí mua đường." Thổ phỉ có ba người, ít nhất có một người từng đọc qua Thủy Hử truyện. Lúc này là lúc sáng sớm, chỗ này cực kỳ vắng vẻ, ba người cầm Cương Đao, dáng điệu hung thần ác sát, dáng vẻ sẵn sàng nói một lời không hợp sẽ lập tức ra tay. Tả Đăng Phong cười khổ, đây chính là gọi là rồng xuống chỗ nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, người một khi rơi xuống khó khăn, cả chó mèo cũng muốn cưỡi lên đầu đi tiểu. "Con lừa không nhìn ngày qua cầu kia, giả điếc đấy hả?" Thổ phỉ chỉ biết mỗi một câu văn vẻ, nhả tới câu thứ hai là dùng tới thổ ngữ Thiểm Tây. "Thập Tam, giết họ." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam. Thập Tam nhảy ra, chỉ sau một lát đã nhảy trở về xe ngựa, Tả Đăng Phong thở dài, may mà còn Thập Tam, bằng không thật sự bị chó khi dễ. Chạy đi, ngủ, ăn cơm, trốn người, chính là toàn bộ sinh hoạt trong mười ngày qua của Tả Đăng Phong. Trong thế gian gì đi nhanh nhất? Chính là lời đồn đi nhanh nhất. Chuyện hắn và Người Nhật Bản đào trộm Chu Lăng lan truyền ra ngoài, hắn trở thành hán gian chính cống. Thanh danh của hắn vốn đã không tốt, làm việc lại cực đoan quái dị, người như vậy làm hán gian chẳng ai thấy kỳ quái. Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đến biên giới Hà Nam, phía đông Hà Nam chính là Sơn Đông, cách nhà tới gần. Đến đêm, Tả Đăng Phong theo thường lệ ở dã ngoại, từ khi tin hắn và bọn người Đằng Khi hợp tác truyền ra, hắn không dám dừng chân trong thành, đối với hắn mà nói ở chỗ nào cũng như nhau, chỉ cần có thể còn sống chạy về Thanh Thủy quan là được. Lúc này trời đã tối, dã ngoại có rất nhiều muỗi, bị muỗi đốt làm Tả Đăng Phong không ngủ được. Đắp chăn thì nóng, không đắp thì bị đốt, vất vả đợi đến gần sáng, nhiệt độ hạ xuống, Tả Đăng Phong mới chìm vào giấc ngủ. "Miêu ~" Tả Đăng Phong vừa mới ngủ đã bị tiếng kêu Thập Tam làm cho bừng tỉnh, Thập Tam bình thường sẽ không gọi, trừ phi có chuyện. Tả Đăng Phong nghiêng người nhìn ra ngoài, dưới ánh trăng, Tả Đăng Phong thấy cách hắn khoảng mười bước có một bóng người mặc áo trắng. Tuy chỉ nhìn thấy hình dáng, nhưng Tả Đăng Phong dựa vào con khỉ trên vai người đó đã biết người đó là ai, nhưng hiện giờ hắn không muốn gặp lại cô. "Cậu bị thương?" Ngọc Phất bước tới. Cô đã phát hiện Tả Đăng Phong có điều không đúng, một là, với bản lĩnh của Tả Đăng Phong, không cần phải dùng xe ngựa thay đi bộ. Thứ hai, Tả Đăng Phong lại không phát giác ra cô đến. "Làm sao chị tìm được tôi?" Tả Đăng Phong ngồi dậy. "Cửu nhi có thể nghe thấy được khí tức của cậu." Ngọc Phất đáp. Con khỉ nhỏ lông vàng trên vai cô ném một hột quả vào Thập Tam, Thập Tam tâm tình không vui, không thèm để ý tới nó. Tả Đăng Phong gật đầu, không nói gì, Ngọc Phất quay lưng về phía mặt trăng, nên hắn không nhìn thấy nét mặt cô. "Ở ngoài tin tức bậy bạ là cậu bị Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân đả thương, có phải như vậy hay không?" Ngọc Phất lại hỏi, cô nghe ra được Tả Đăng Phong không ổn. "Không chết được." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp. Tin đồn có một đặc điểm là không chính xác, nghe nhầm đồn bậy, kết quả chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia, chắc là Tất Phùng Xuân đã tung tin vịt để tự đề cao mình. "Sao cậu lại hợp tác với Người Nhật Bản?" Ngọc Phất hỏi. Tả Đăng Phong và cô giống nhau là thường nội liễm tu vi, nên cô không nhìn ra hắn bị mất tu vi. "Họ bắt hết người thân uy hiếp tôi, tôi tương kế tựu kế giết hết bọn Đằng Khi Chính Nam trong Chu Lăng, tôi là vì để báo thù cho Vu Tâm Ngữ, chứ không phải thực lòng hợp tác với người Nhật. " người trong thiên hạ đều có thể hiểu lầm hắn, nhưng hắn hi vọng có người có thể hiểu chân tướng sự việc. "Sao cậu giết Ngũ Đài Sơn Thiên Hoằng pháp sư?" Ngọc Phất lại hỏi. "Tôi ở phủ Tế Nam phủ lỡ tay đánh chết đồ đệ của ông ấy, ông ấy đuổi theo tới Hàm Dương muốn báo thù, nhưng tôi không giết ông ấy, tôi chỉ đả thương ông ấy thôi." Tả Đăng Phong đáp. "Nhưng Thiên Hoằng pháp sư quả thực đã chết vì Huyền Âm chân khí của cậu." Ngọc Phất nói. "Tôi không giết ông ấy, tôi đóng băng đan điền của ông ấy để ngăn cản ông ấy không đuổi theo tôi nữa. " Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu. Thiên Hoằng pháp sư vì sao chết hắn không biết, nhưng hắn biết nội thương hắn gây ra cho Thiên Hoằng pháp sư không nguy hiểm đến tính mạng. "Phát đạn trên người ông ấy là do cậu bắn?" Ngọc Phất vội hỏi. "Phải." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ gật đầu, không phải hắn làm hắn sẽ không thừa nhận, nhưng là hắn làm hắn sẽ không từ chối. "Cậu có biết không, Thiên Hoằng pháp sư là cao tăng Ngũ Đài Sơn, Ngũ Đài Sơn là Phật Môn đại phái, riêng tăng nhân độ quá Thiên kiếp phải có hơn mười vị, hiện toàn bộ đã xuống núi đi tìm cậu. Cậu ra tay với Trương Thiên Sư đắc tội Chính Nhất Giáo, giết Thiên Hoằng pháp sư đắc tội Ngũ Đài Sơn, giúp Người Nhật Bản làm việc đắc tội tất cả người trong Đạo Môn có lòng yêu nước, rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Ngọc Phất nghiêm nghị. "Tôi ra tay với Trương Thiên Sư là vì giúp giải vây cho Mao Sơn, Thiên Hoằng pháp sư không phải tôi giết, tôi không giúp Người Nhật Bản làm việc." Tả Đăng Phong lắc đầu đáp trả từng một. "Cậu giúp Đỗ Thu Đình giải vây là xác thực, nhưng trừ cậu ra còn có ai giết chết Thiên Hoằng pháp sư, cậu nói cậu không giúp Người Nhật Bản làm việc, tôi hỏi cậu, cậu có để cho Đằng Khi Anh Tử chạy thoát hay không?" giọng Ngọc Phất rất là kích động. "Chị tới đây để thẩm vấn tôi sao?" Tả Đăng Phong nhíu mày lại hỏi. Hắn vốn không muốn gặp Ngọc Phất là vì tu vi đã mất, đàn ông khi gặp chuyện không vui làm sao có thể không hy vọng tìm được người phụ nữ trấn an, nhưng Ngọc Phất tới đây, ngữ khí vẫn luôn rất nghiêm khắc, không hề trấn an, chỉ có chỉ trích. "Cậu có để cho Đằng Khi Anh Tử chạy thoát hay không?" Ngọc Phất cuối cùng vẫn là phụ nữ, phụ nữ có thể vì người yêu xem người trong thiên hạ là địch, nhưng các cô sẽ không cho phép người trong lòng có phụ nữ khác. "lão Tất Phùng Xuân này thật là biết giữ mồm giữ miệng. " Tả Đăng Phong phì cườihắn biết vì sao Ngọc Phất để ý vấn đề này như vậy, hắn cũng biết Ngọc Phất sẽ không hiểu được lý do hắn làm vậy, nhưng hắn vẫn quyết định nói thật. "Cô ta đã từng giúp tôi vá áo choàng, nên tôi tha cho cô ta." Tả Đăng Phong đáp. "Không hơn? Đây không phải phong cách của cậu." Ngọc Phất lộ rõ vẻ không tin, cô là người thông minh, cô thấy nếu chỉ đơn thuần vá áo đâu đủ làm nguyên nhân Tả Đăng Phong buông tha cho Đằng Khi Anh Tử. Hơn nữa, cô hiểu tính Tả Đăng Phong, biết Tả Đăng Phong là người rất cực đoan, ơn nhỏ thì trả nhỏ, ơn lớn thì trả lớn, chuyện này rõ ràng không hợp với phong cách làm việc xưa nay của hắn, nên Ngọc Phất không tin. "Chị muốn nghe nói thật?" Tả Đăng Phong chớp mắt. Ngọc Phất nhận được tin tức, mạo hiểm đến đây tìm hắn, một người như vậy có tư cách nghe nói thật. "Tôi biết cậu hận Người Nhật Bản thấu xương, nên tôi nghĩ mãi mà không hiểu tại sao cậu lại để cho một cô gái Nhật Bản chạy thoát. " giọng Ngọc Phất rất lạnh lùng. "Ninja Nhật có thói quen bó ngực, năm đó ở Giang Tô lúc cô ta dưỡng thương, tôi từng sờ qua ngực cô ta để xác định thân phận của cô." Tả Đăng Phong nói thẳng ra. Ngọc Phất không nói nữa, Tả Đăng Phong không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ nhìn thấy người cô run run, rõ ràng cô đang rất tức giận. Dù vậy, Tả Đăng Phong vẫn không hối hận vì nói thật, lòng của Ngọc Phất đối với hắn hắn hiểu, phụ nữ thật lòng không đáng bị người đàn ông nói dối. "Tôi vẫn luôn tưởng cậu khác với người ta. " Ngọc Phất ném một bọc nhỏ lên xe ngựa, rồi lăng không xuôi nam. Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn Ngọc Phất rời đi, hắn tuy không còn tu vi, nhưng nhạy cảm tư duy không đánh mất, hắn biết Ngọc Phất nhất định cho là hắn và Đằng Khi Anh Tử đã xảy ra việc bậy bạ, vì nam và nữ một khi đã vuốt ve nhau, việc tiếp theo đâu còn gì trở ngại, đừng nói Ngọc Phất, mà bất kỳ ai cũng đều nghĩ như vậy. Có một số việc vĩnh viễn nói không rõ, hắn vuốt ve ngực Đằng Khi Anh Tử không phải vì phát sinh tình cảm, nhưng hắn nếu nói cho Ngọc Phất hắn dụ cho Đằng Khi Anh Tử say rượu để kiểm tra ngực cô, Ngọc Phất sẽ càng không hiểu, ngược lại sẽ cho là hắn nhân phẩm ti tiện, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bọc nhỏ kia Tả Đăng Phong không mở ra, trong bọc tản ra vị thuốc đậm đặc, Ngọc Phất biết hắn bị thương nên chuẩn bị thuốc cho hắn, những thuốc này là thánh phẩm chữa thương, nhưng hắn lại không dùng được, vì hắn không phải bị thương. "Chị trách oan tôi." Tả Đăng Phong thở dài thì thào, dù sao hai bên nhất định cũng không có kết quả, hiểu lầm cũng không hẳn là không tốt, quên một người đàn ông xấu xa nhanh hơn và dễ hơn quên một người đàn ông tốt nhiều...