Chương 252: Ngàn năm ăn ý

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:32:19

Chương 252: Ngàn năm ăn ý Những viên gạch bọn Ngưu Đại Toàn đào ra rất lớn, không phải loại gạch của thời Đường triều, hẳn là của thời Minh Thanh, loại gạch đời sau này làm Tả Đăng Phong đâm ra hoài nghi bốn chữ khắc trên đồng tiền, thời gian chuyển dời, tuế nguyệt thay đổi, muốn giữ lại thứ gì đó từ hơn một nghìn năm trước qua bao nhiêu biến cố tới hiện giờ, trừ phi Viên Thiên Cương dự toán được tất cả biến cố đời sau, nếu không không thể nào làm được. Nhìn bên ngoài, con người ai cũng có một cái đầu mọc thêm tứ chi, chẳng có gì khác nhau, nhưng chẳng có ai nghĩ giống ai cả, nếu phân loại con người dựa theo tư duy và tri thức, chắc chắn sẽ có cách biệt rất lớn, Viên Thiên Cương là kỳ tài ngàn năm có một, tương truyền là do Thiên Cương tinh ứng thế, chính là người trời, nên có thể thôi diễn dịch lý cho ngàn năm sau cũng không phải là không khả năng. Thời Đường triều, một thước bằng 30 centimet, so với hiện giờ thì hơi xê xích, bốn xích là một mét hai, cũng không phải là sâu lắm, Tả Đăng Phong còn đang nghĩ ngợi đã nghe thấy âm thanh leng keng, đây là tiếng cuốc chạm vào đá, đồng thời tiếng Ngưu Đại Toàn la lên, "Đại ca, phía dưới có phiến đá." Tả Đăng Phong bước tới cúi xuống nhìn, bọn Ngưu Đại Toàn đào cái hố đường kính hơn một mét, phiến đá xanh bên dưới còn rộng hơn kích thước hố, trên mặt đá có rất nhiều dấu vết đục đẽo, chứng tỏ nó không phải do tự nhiên tạo thành. "Đào rộng thêm ra." Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn. Ngưu Đại Toàn gật đầu, cùng thủ hạ tiếp tục đào khoét, một lát sau cũng đào tới mép phiến đá. Phiến đá này dài hai thước, rộng năm thước, mọi người dừng lại không dám đào nữa, một lần kim long xuất hiện đã làm họ sợ bể mật. "Tránh ra." Tả Đăng Phong đi tới trước, ý bảo mọi người rời đi, cũng nói với Kỷ Toa, "Lùi lại phía sau". Mọi người lập tức lùi lại rõ xa, chỉ còn một mình Thập Tam đứng bên cạnh Tả Đăng Phong, Thập Tam gan lớn, chẳng sợ cái gì, Tả Đăng Phong phóng linh khí hất văng phiến đá, bên dưới lộ ra một khu vực hình vuông, bốn bề lót đá xanh, bên trong chất đống đầy đĩnh vàng. Đĩnh vàng xuất hiện thời Đường triều sơ kỳ, trước đó vàng không được đúc thành đĩnh, vàng vốn bị ô xy hóa rất chậm, tuy đã qua cả ngàn năm, nhưng vẫn loang loáng chói mắt. "Nha, nhiều vàng quá, A Di Đà Phật." Thiết Hài hiếu kỳ lướt tới gần nhìn thấy. Tiếng hô của Thiết Hài làm đám binh lính cũng chạy tới xem, ai nấy hoan hô mừng rỡ, người đông chen chúc lấn nhau, suýt nữa không khống chế được. "Làm phản hả, đứng theo thứ tự!" Ngưu Đại Toàn móc súng lục nổ một phát cảnh cáo, mọi người lập tức trở nên trật tự hẳn. Tả Đăng Phong cách không tóm lấy một đĩnh vàng, ước lượng phải nặng cả sáu bảy cân, dựa theo cách tính cân lượng của thời Đường, một đĩnh vàng này hẳn là một trăm lượng. Đĩnh vàng trong tay Tả Đăng Phong nặng, nhưng trong lòng hắn càng nặng hơn, hắn không tin Viên Thiên Cương có thể tính toán chuẩn tới như thế, khẽ ngoái đầu với Ngưu Đại Toàn, "Phân phát vàng cho các huynh đệ." Mọi người lập tức sôi trào, Ngưu Đại Toàn cắt mấy huynh đệ thân tín bắt đầu chia vàng, ai nhận vàng rồi cũng đều luôn miệng cảm ơn, không ai sinh thêm lòng tham, vì đĩnh vàng nặng sáu bảy cân đã đủ làm họ mãn nguyện. Binh lính được phân chia trước, người bị thương cũng có phần, người đã chết thì không, sau đó mới tới trung đội trưởng, cuối cùng chỉ còn lại một đĩnh vàng lớn nhất, đĩnh vàng này đè trên một cái hộp ngọc hình vuông, Ngưu Đại Toàn ôm lấy đĩnh vàng, ngạc nhiên nói với Tả Đăng Phong "Phải khoảng 30 cân." Tả Đăng Phong toát mồ hôi lạnh, từ lúc phân tới trung đội trưởng hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi, Viên Thiên Cương chẳng những đoán được hắn sẽ cho phân vàng, mà còn đoán được số người tham gia đào Chu Lăng, ngay cả cấp bậc cũng tính ra được, căn cứ số người và cấp bậc, chuẩn bị đầy đủ hoàng kim, người này có còn là người hay không??? Tả Đăng Phong hít sâu, cách không cầm lấy hộp ngọc, hộp ngọc hơi dẹp, màu xanh lá cây, chiều dài hai mươi centimet, rộng mười centimet, cao năm centimet, kết cấu cài nắp, cái nắp và cái hộp sau nhiều năm bị vàng đè nặng nên gắn vào nhau vô cùng chặt, Tả Đăng Phong mở, phát hiện bên trong là một bộ trang sức bảy món bằng vàng và đá quý vô cùng tinh mỹ, gồm Phỉ Thúy, hổ phách, đồi mồi, kim cương, mã não, linh châu, Mặc Ngọc, thời Đường công nghệ chế tác đồ trang sức đã đạt tới trình độ rất cao, bộ trang sức bảy món này chẳng những sở dụng tài liệu cực kỳ xa hoa, mà kỹ thuật chế tác cũng vô cùng cao cấp, thành phẩm vô cùng tuyệt hảo, có một không hai, giá trị liên thành. "Đẹp quá!" Kỷ Toa nhìn thấy bộ trang sức không khỏi bật thốt, phụ nữ gặp đồ trang sức, đừng nói đêm tối, có bịt kín mắt họ cũng nhìn thấy. Tả Đăng Phong xoay người nhìn cô một cái, đóng nắp lại đưa cái hộp cho cô, những vật này vốn là Viên Thiên Cương chuẩn bị cho cô. Kỷ Toa nhận chiếc hộp, ánh mắt nhìn Tả Đăng Phong thay đổi, cảm động và biết ơn, Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, đồ trang sức thật sự là khắc tinh của phái nữ, đừng nói Kỷ Toa, ngay cả Dao Trì Thánh Nữ, thấy thứ này bảo cởi đồ ra chắc cũng cởi. "Anh không giữ lại cho người phụ nữ anh yêu à? " Kỷ Toa cảm động quá nên nói năng lộn xộn. "Đối với cô ấy, tôi là lễ vật tốt nhất rồi, cầm đi, chính là Viên Thiên Cương chuẩn bị cho cô đó." Tả Đăng Phong đáp. "A Di Đà Phật, ông ta cho tôi cái gì?" Thiết Hài thấy thạch thất đã trống không, nhịn không được buột miệng hỏi, không phải ông tham tài, mà chỉ là cảm thấy mất mát. "Ông đâu phải đồng bọn với tôi, làm gì mà có." Tả Đăng Phong bĩu môi. Thiết Hài á khẩu không trả lời được, câu này là do ông nhắc tới nhắc lui, không ngờ bây giờ Tả Đăng Phong lại lôi ra chế giễu ông. "Đi đi, huynh đệ, trên đường chú ý an toàn." Tả Đăng Phong quay sang nói với Ngưu Đại Toàn, Ngưu Đại Toàn ôm chặt đĩnh vàng to trước ngực như đồng tử giữ của. "Đại ca, anh không vào trong à, bọn tôi cảnh giới cho anh." Ngưu Đại Toàn quay đầu chỉ thông đạo dẫn vào lăng mộ. "Không cần vào, đúng rồi, khoan đi vội, lấp thông đạo lại đi." Tả Đăng Phong lắc đầu. Ngưu Đại Toàn lập tức chỉ huy mọi người đi lấp thông đạo, mọi người được chia vàng, đã sớm có lòng muốn đi, nhưng không ai dám làm càn trước mặt Tả Đăng Phong, đành cầm công cụ đi làm. "Anh thật không vào?" Kỷ Toa nghi ngờ hỏi. "Không vào, trong đó không có thứ tôi muốn tìm." Tả Đăng Phong lắc đầu, Viên Thiên Cương dùng Khai Nguyên thông bảo huyễn ra Kim Long là muốn nói cho hắn biết địa chi trong lăng mộ là long chứ không phải ngưu, nếu cả điều ấy cũng không hiểu ra được, thì Tả Đăng Phong không phải là Tả Đăng Phong. "Tôi đã lấy đủ rồi, anh thực không thấy tiếc?" Kỷ Toa cẩn thận hỏi, cô sợ Tả Đăng Phong nghĩ cô lòng tham vô độ. "Viên Thiên Cương quả thực là người trời, đã sớm tính ra được tất cả mọi chuyện hôm nay, nên mới lưu lại hoàng kim và bảo vật cho chúng ta, quan trọng nhất là ông ấy đã nói rõ trong mộ không có vật tôi muốn, người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng, huống hồ cơ quan trong đó nhất định là rất nặng nề, tôi muốn phá trận phải rất khó khăn, không cần phải đi mạo hiểm." Tả Đăng Phong nghiêm mặt lắc đầu. "Tuy ông ta dự liệu được tình huống hôm nay, nhưng không cách khắc chế được anh, nói cách khác không phải ông ta chuẩn bị lễ vật là vì kính anh, mà điều đó cho thấy ông ta sợ anh ba phần, nếu quả thật anh muốn vào lăng, ông ta đâu ngăn anh được." Kỷ Toa nói. Tả Đăng Phong nhìn Kỷ Toa, Kỷ Toa nói không sai, trong lòng Tả Đăng Phong cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu tự hắn nói ra thì có khác gì tự thổi phồng mình, nhưng người ngoài có thể nhìn thấu điều này, Tả Đăng Phong trong tiềm thức cảm thấy như gặp được tri âm, dù người tri âm này hắn không ưa, nhưng đặc biệt lúc này hắn cũng không thấy ghét cô. "Đáng tiếc, không được sinh ra cùng một thời kỳ, nếu không chúng tôi đã có thể làm bạn." Tả Đăng Phong cảm thán, tuy Viên Thiên Cương chỉ để lại bốn chữ "Hạ đào bốn xích", nhưng đã dùng hành động thực tế biểu lộ thái độ tôn trọng của mình đối với Tả Đăng Phong, đây là sự ăn ý giữa cường giả với cường giả, Viên Thiên Cương không hổ là sư phụ Lý Thuần Phong, cảnh giới cao hơn Lý Thuần Phong một bậc. "A Di Đà Phật, cậu thật không vào hả?" Thiết Hài tuy ngoài miệng nói không muốn đi vào Vương Lăng, nhưng trong lòng thì hiếu kỳ muốn vào, thấy mọi người bắt đầu lấp thông đạo, thì nóng ruột. "Tôi không vào cũng biết bên trong có cái gì." Tả Đăng Phong phẩy tay. "Tôi không tin." Thiết Hài lắc đầu nguầy nguậy. "Không tin ông vào coi đi, trong tầng thứ nhất nhất định có một con chim đá cực to." Tả Đăng Phong cười. "Tôi đi vào xem." Thiết Hài rất không phục, thả người lao đi. "Nhớ nín thở." Tả Đăng Phong dặn. "Làm sao anh biết bên trong là cái gì?" Kỷ Toa hỏi, nét mặt rất kính nể, cô tin Tả Đăng Phong nhất định không nói lung tung. "Tôi đã từng đi lăng mộ Lý Nguyên Cát bên kia, trong đó có Huyền Vũ, Bạch Hổ, nên trong mộ Lý Kiến Thành phải là Chu Tước và Thanh Long, sắp xếp như vậy không phải là tùy ý, vì Lý Kiến Thành trước khi bị giết là Đông cung thái tử, trong ngũ hành, Chu Tước tính hỏa, Thanh Long tính mộc, mộc sanh hỏa, chính là điềm lành, Huyền Vũ trong lăng Lý Nguyên Cát là thủy, Bạch Hổ là kim, kim sinh thủy, cũng là điềm lành, địa vị Lý Nguyên Cát cao hơn Lý Kiến Thành, nên mộ ở hướng Tây Bắc, còn Lý Kiến Thành ở hướng Đông Nam." Tả Đăng Phong giải thích, trước khi vào lăng hắn đã chuẩn bị tất cả, Viên Thiên Cương có thể đoán trước hậu sự là thật, không thể ngăn cản hắn cũng là thật, giống như một người biết ngày mai trời sẽ mưa, nhưng không thể cản được trời mưa. Kỷ Toa liên tục gật đầu, cô tuy không phải Người trong đạo môn, nhưng phàm là người Trung Quốc thì đều biết tứ thánh, Ngũ Hành và lịch sử Đường triều. Tả Đăng Phong lo cho Thiết Hài, nên đi tới thông đạo, Thập Tam và Kỷ Toa theo sau, chưa tới nơi, Thiết Hài đã nhảy ra, hưng phấn. "Cậu đã đoán sai, ha ha." Thiết Hài cười khoái chí. "Không thể nào." Tả Đăng Phong nhíu mày. "Trong đó đúng là có một con chim, nhưng không phải bằng đá, mà bằng đồng." Thiết Hài hăm hở. Tả Đăng Phong không khỏi mỉm cười, thật có Chu Tước là đủ, làm bằng cái gì thì đâu quan trọng, hắn chẳng cần phải tranh cãi với Thiết Hài. Bầu trời đã bắt đầu hửng sáng, đám binh lính ôm vàng trong người đều vội muốn rời khỏi nơi này, tiền tài điều khiển khiến công việc lấp thông đạo hoàn thành nhanh chóng.