Chương 217: Bảy cao thủ

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:31:46

Chương 217: Bảy cao thủ Trong chỗ tế tự hướng đông nam có một người, chính là người có địch ý nặng nhất, trên tường mé tây nam Chu Lăng có một, người này tu vi hơi kém hơn, nhưng cũng là hai phần âm dương, mé chính bắc có một, người này có tu vi cao nhất, nhưng địch ý không rõ ràng. "Anh đã làm gì anh trai tôi?" Đằng Khi Anh Tử ném khúc đao gãy, điên cuồng chộp lấy Tả Đăng Phong. "Giết." Tả Đăng Phong đẩy Đằng Khi Anh Tử ra. "A? Tôi phải giết anh!" Đằng Khi Anh Tử chạy tới xác quỷ tử gần nhất, lượm súng ngắn. "Sao cô muốn giết tôi?" Tả Đăng Phong dẫm lên cây súng. "Anh giết anh trai tôi." Đằng Khi Anh Tử cố rút khẩu súng ra. "Anh trai cô giết vợ tôi, tôi giết hắn có gì không đúng?" Tả Đăng Phong không lấy chân ra, hắn muốn xem Đằng Khi Anh Tử có thể hung ác tới trình độ nào. Đằng Khi Anh Tử không làm hắn thất vọng, dùng hết sức rút súng giơ lên, Tả Đăng Phong thấy cô thật muốn giết mình, không chút lưu tình, nhấc chân đá văng cô. "Cô từng giúp tôi vá qua áo choàng, tôi sẽ không giết cô." Tả Đăng Phong nhặt khẩu súng, cất vào trong áo, quay qua nhìn Thập Tam, Thập Tam nhảy lên vai hắn. Tả Đăng Phong lại quay đầu nhìn Tam Xuyên Tố, Tam Xuyên Tố giết thằng bé kia, vốn Tả Đăng Phong định giết cô, nhưng lo lắng các cao thủ đang dò xét chung quanh, Đằng Khi Anh Tử cần giúp đỡ, Tả Đăng Phong liền buông tha Tam Xuyên Tố, chỉ duỗi ngón tay chỉ cô một cái. Tả Đăng Phong xoay người đi về hướng đông, xung quanh có tới ba cao thủ, địch ý thể hiện quá mạnh, hắn phải đi cho nhanh. Tả Đăng Phong vừa động, mé tây nam lập tức bắn ra một thân ảnh màu vàng phóng thẳng về phía hắn, Tả Đăng Phong lập tức nhìn ra đó là một lão tăng hơn 70 tuổi, mặc áo cà sa màu hoàng hồng, dáng người vừa phải, mặt dài hơi gầy, lông mày dài trắng phau, nét mặt giận dữ, tốc độ cực nhanh, tu vi phải gần đạt ba phần âm dương. Tả Đăng Phong không dám dừng lại, tiếp tục vọt gấp về hướng đông, cố gắng kéo cự ly với hai người còn ẩn nấp, nếu không bị ba người vây kín, hung nhiều cát ít. Tả Đăng Phong chạy đi, Tam Xuyên Tố và Đằng Khi Anh Tử đuổi theo, hai cao thủ ở chính Đông và Tây Nam cũng theo đuôi, vẫn tiếp tục duy trì tư thế vây lấy Tả Đăng Phong, nhưng khoảng cách giữa họ không đều nhau, chứng tỏ họ không ước định với nhau vây hắn, Tả Đăng Phong nhíu mày, thế này chứng tỏ ba cao thủ không phải cùng đến, mà mỗi người đều có mưu đồ riêng. Hướng đông Chu Lăng là một bình nguyên rộng lớn, không có vật để che chắn, hai cao thủ kia đành phải hiện thân, hơn năm dặm mé chính bắc là một lão đạo hơn 70 tuổi, mặc đạo bào màu xanh, dáng người nhỏ gầy, thần sắc bình thản, tuy râu tóc trắng muốt nhưng mặt lại không có chút nếp nhăn, di chuyển không hề dùng hết sức, chỉ nhẹ nhàng vung đạo bào là cơ thể đã nhanh nhẹn dời đi, người này địch ý không cao, nét mặt cũng không giận dữ, khiến Tả Đăng Phong yên tâm, vì người nàylà người có tu vi cao nhất trong ba người, nếu ông ta là địch, thì phần thắng là cực nhỏ.. Hướng tây nam cũng là một đạo nhân hơn 70, nhưng mặc quần áo tục gia, lưng đeo một thanh trường kiếm, dáng người khôi ngô, mặt tròn mũi thẳng, có vài phần khí tức quan gia. Cả ba cao thủ đều khoảng bảy mươi, chính vì ở tuổi ấy, nên họ mới có tính nhẫn nại ở bên dò xét mà không mù quáng ra tay, tu vi của Tam Xuyên Tố đương nhiên không phát hiện được ba người này, nếu hắn ở bên ngoài, chắc chắn đã biết ba người này mỗi người tới vào lúc nào. Đáng tiếc là hiện giờ hắn chỉ biết ba người đều có ý bất lợi với mình, không biết mục đích thật sự của họ là gì, họ có liên quan gì đến nhau hay không. Lão tăng có vẻ giận dữ nhất, nhào thẳng về phía hắn, Tả Đăng Phong không tăng tốc đào tẩu, một là vì hắn mang quá nhiều đồ nặng, không chạy nhanh được, hai là hắn không biết vì sao lão tăng nổi giận, tuy hắn đi cùng với người Nhật Bản nhưng không phải là hán gian, hắn không thẹn với lương tâm. "Đứng lại!" lúc còn cách Tả Đăng Phong hơn trăm trượng, lão tăng giận dữ gầm lên. Tả Đăng Phong dừng lại, quay đầu lại đứng chờ, lão tăng lướt tới, dừng lại cách hắn hơn một trượng. "Ông muốn làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi, nếu đối phương hô một câu A Di Đà Phật, có lẽ hắn sẽ khách khí một chút, nhưng đối phương đã vô lễ, hắn cũng sẽ không khách sáo. "Cậu chính là Tàn Bào?" Lão tăng nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở Thập Tam trên vai Tả Đăng Phong. "Tôi chính là Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong nghiêm nghị, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hắn sẽ không vì đối phương có tu vi cao hơn mình mà sợ hãi. "Tốt lắm, tôi hỏi cậu, mấy hôm trước, ở phủ Tế Nam, cậu có từng lấy mạng một nhà sư trẻ hay không?" Hoàng y lão tăng cao giọng hỏi. Tả Đăng Phong lập tức biết nguy rồi, hôm đó vì cứu hồn phách của bà già, hắn đã ném một viên ngói, vô tình dùng lực mạnh quá giết mất hòa thượng trẻ tuổi đang thi pháp, lão tăng này chắc là sư phụ của người kia, tìm tới đây để báo thù cho đồ đệ. Nhưng ngay lúc này, sau lưng Tả Đăng Phong vang lên tiếng súng, Tả Đăng Phong cảm thấy đầu vai đau xót, quay qua nhìn, thấy Đằng Khi Anh Tử đang từ xa chạy đến, súng cầm trong tay, súng ngắn vốn để bắn gầm, khoảng cách hai người lại xa, nên bắn không chuẩn, không làm bị thương tới gân cốt của Tả Đăng Phong. Lúc Tả Đăng Phong quay đầu, Thập Tam cũng nhảy ra, vọt về Đằng Khi Anh Tử i, Tam Xuyên Tố hoành đao trước ngực, đợi Thập Tam tiến tới là chém. Tả Đăng Phong vội lách tới, đá vào trước ngực Tam Xuyên Tố, Tam Xuyên Tố nghiêng người nhưng không tránh thoát, sườn trái cước thổ huyết bay ngược. "Cô nghe cho rõ, anh trai cô giết vợ tôi, tôi giết lại anh trai cô, đó là chuyện đương nhiên!" Tả Đăng Phong trở tay đoạt súng của Đằng Khi Anh Tử. Đằng Khi Anh Tử kêu khóc om sòm, nhào tới túm kéo, điên rồ như một người đàn bà chanh chua. Tả Đăng Phong bất đắc dĩ, lại đành nâng chân đạp cô một phát văng ra. "Cô không trả thù được đâu, đi đi." Tả Đăng Phong nói. Đằng Khi Anh Tử là Người Nhật Bản, nơi này là khu vực do người trong nước khống chế, nếu cô bị bắt, chắc chắn phải chết. "Chắc chắn anh sẽ phải hối hận." Đằng Khi Anh Tử cuối cùng cũng nhận ra mình không làm được gì, trợn mắt hô lớn, cùng Tam Xuyên Tố bị thương đi về hướng đông. Tả Đăng Phong không ngờ hoàng y lão tăng không hề có dấu hiệu lại ra tay với Tam Xuyên Tố, song chưởng vung ra, Tam Xuyên Tố ngã xuống đất bị mất mạng. "Nếu còn dám trợ Trụ làm ác, lão nạp nhất định lấy mạng cô." Hoàng y lão tăng lạnh giọng nói với Đằng Khi Anh Tử. Tả Đăng Phong định tức giận, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy sao phải tức giận, này là do nhất định lúc trước lão tăng nhìn thấy Tam Xuyên Tố giết hại người Trung Quốc, nên mới giết cô ta để trừ hại cho dân, nhưng chắc ông không biết Đằng Khi Anh Tử là Người Nhật Bản, nên mới nói câu trợ Trụ làm ác. Đằng Khi Anh Tử trở thành người cô đơn, hiểu tình cảnh trước mắt, nên không nói gì, chạy nhanh về hướng đông, trong lòng chỉ có một ý nghĩa, là nhất định phải sống, chỉ có còn sống mới có thể báo tin ra ngoài. Hoàng y lão tăng mặc dù là người trong Phật môn, nhưng phong cách làm việc dứt khoát, không chút từ bi, cao tăng Phật Môn có dạng Bồ Tát hiền lành khuyên người, cũng có Kim Cương chuyên hàng ma trừ yêu. "Vì sao không trả lời câu hỏi của lão nạp, đệ tử lão nạp có phải do cậu giết hay không?" Hoàng y lão tăng cao giọng ép hỏi. "Thập Tam, lên miếu chỗ ăn tuyết sâm chờ ta." Tả Đăng Phong không trả lời lão tăng, cúi đầu nhìn Thập Tam. Đại chiến trước mắt khó tránh khỏi, Thập Tam ở lại đây rất nguy hiểm. Thập Tam nhu thuận chạy đi, nó biết ở lại sẽ gây thêm gánh nặng cho Tả Đăng Phong, miếu kia cách đây hơn trăm dặm, bọn Đằng Khi và Tả Đăng Phong từng dừng chân ở đó. Hoàng y lão tăng không cản Thập Tam rời đi, tuy tính ông quyết liệt nhưng không làm khó một con súc sinh. "Tôi không giết đồ đệ của ông." Tả Đăng Phong đáp. "Đồ nhi đã báo mộng báo cho lão nạp, chính là cậu lén ra tay lấy mạng nó, cậu làm việc trái lương tâm còn nói dối không nhận?" Hoàng y lão tăng nổi trận lôi đình. "Bắt gian phải bắt cả đôi, bắt trộm phải bắt quả tang, đừng có vu khống, ông đưa chứng cớ ra đi. " Tả Đăng Phong hừ lạnh, hắn tin lão tăng nói báo mộng là có thật, nhưng thứ đó không thể dùng làm bằng cớ. "Cậu! Cậu! Cậu! Uổng cho cậu là một nhân vật thành danh, sao lại vô sỉ như thế?" Hoàng y lão tăng không ngờ Tả Đăng Phong xấu xa như thế, giận dữ run cả người. "Nếu ông có thể đưa ra chứng cớ, tôi lập tức thừa nhận là tôigiết, nếu ông không có chứng cớ, thì tôi không thừa nhận, nếu ông cứ cố áp đặt, tôi sẽ dùng súng bắn ông cho coi." Tả Đăng Phong hiện có hai khẩu súng, một giấu trong áo, một trên tay, điềm xấu mãnh liệt làm hắn vô cùng khẩn trương, nên lấy nhiều súng để đề phòng bất trắc, ở đây không có súng máy, nếu không hắn đã lấy ra rồi. "Đồ nhi của lão nạp đã được siêu độ đi, làm sao có chứng cớ?" Hoàng y lão tăng bắt đầu Ngưng Khí hộ thân, ba phần âm dương vẫn phải sợ súng ngắn, đây là điều người tu đạo bất đắc dĩ phải thừa nhận, nhưng lá chắn linh khí của tu vi ba phần âm dương sẽ giảm được rất nhiều uy lực của viên đạn, đây là điều đáng mừng của người tu đạo. "Không có chứng cớ, ông quyết định cố áp đặt hay sao?" Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam dần dần chạy xa, ngưng thần cảm giác vị trí hai người ở chính bắc và Tây Nam, thấy hai người không quá phận tới gần, chứng tỏ suy đoán của hắn là chính xác, một hòa thượng hai đạo sĩ này tuy tuổi không lệch nhau mấy, nhưng không phải cùng một nhóm. "Được! Đã vậy mặc kệ đồ nhi của lão nạp do ai giết chết, cậu giúp cường đạo đào móc tổ lăng, làm trái lương tâm, vong tổ, vẽ đường cho hươu chạy, hành vi động ác, người nào cũng có quyền giết!" Hoàng y lão tăng vận linh khí, khiến không khí ba thước chung quanh dao động. Tả Đăng Phong nhíu mày, tăng nhân không có con, đồ đệ chẳng những kế thừa y bát, hay người chăm lo cho sư phụ khi về già, giết đồ đệ của hòa thượng khác gì giết con của tục nhân, đây là đại thù, xem điệu bộ này, hôm nay không ra tay thì không được. Mặc dù ra tay, nhưng trước khi ra tay phải động não, tình thế hiện giờ dị thường hung hiểm, chung quanh còn có hai cao thủ đang xem cuộc chiến, không thể vội lộ ra đòn sát thủ, nhưng lão tăng này tu vi tinh sâu, dù có toàn lực ứng phó cũng còn khó thắng, phải làm thế nào mới đúng? Tả Đăng Phong biết mình đã làm sai, nhưng hắn không thể khoanh tay chịu chết, cho nên, hắn nổ súng. Hắn biết làm vậy là không quang minh chính đại, nhưng hắn phải còn sống...