Chương 238: Tử khí điên phong (TB: 'tử' đây nghĩa màu tím)
Tả Đăng Phong không ngờ Thiết Hài lại từ ngàn dặm xa xôi theo tới Ngũ Đài Sơn, trong lòng hắn vô cùng chua xót, hắn vốn đâu làm được gì cho Thiết Hài, lúc hai người ở chung còn hay trêu ghẹo Thiết Hài, không ngờ người điên này lại tới cứu hắn khi đã ở ranh giới sống chết.
Thiết Hài cấp tốc vọt tới, chín chấm trên đầu hiện rõ mồn một, làm Tả Đăng Phong chấn động trong lòng, Thiết Hài là người điên, ông chỉ biết che mặt, lại xem nhẹ chín cái chấm này, phải biết rằng trong thiên hạ, tăng nhân có được chín chấm rất hiếm, ông không ngờ chúng làm bại lộ thân phận của mình.
Tăng nhân vây quanh đài lập tức bước tới chặn lại, nhanh nhất là một lão tăng hơn sáu mươi tuổi, mặc hồng y, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Thiết Hài. Thiết Hài vội vã đáp trả, bốn chưởng đụng vào nhau, Hồng Y lão tăng ngã xuống, kinh ngạc kêu lên "Dịch Cân Kinh!"
Thiết Hài đánh bay những người ngăn cản, chụp lấy Tả Đăng Phong, nhưng Thiên Thần hòa thượng đã kịp tới, xuất chưởng, Thiết Hài lại phải quay sang ứng đối, hai bên đều lùi ba bước, thực lực ngang nhau.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư, ngài làm vậy là có ý gì?" Thiên Thần hòa thượng kêu lên.
Thiết Hài không trả lời, chỉ lo túm Tả Đăng Phong, nhưng các tăng nhân đã kịp xúm lại quanh đài, thấy Thiết Hài nỗ lực cứu người, nên không chút chần chừ, có hai người cùng lúc xuất chưởng, Thiết Hài vung tay, lấy một địch hai, hai Hồng Y tăng nhân cùng lùi lại, Thiết Hài lảo đảo nhưng dừng lại kịp không lùi, tóm lấy vai Tả Đăng Phong vọt lên không, nhưng Thiên Thần hòa thượng đã nhào tới từ trên đánh xuống, ép hai người trở về, hai người vừa rơi xuống đất, chúng tăng Ngũ Đài Sơn lập tức tới bắt lại Tả Đăng Phong, những người khác vây công Thiết Hài, Thiết Hài thấy không cứu được Tả Đăng Phong, nên lách ra một bên đứng thở.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư, đừng làm chuyện hồ đồ, mau rời đi thôi." Trụ trì Thiên Quang bước tới, ông tôi là trụ trì, đương nhiên không thể công kích, Minh Tịnh dù là người điên, nhưng Thiếu Lâm tự chưa bao giờ thu hồi độ điệp của ông, nếu gây khó dễ cho Thiết Hài, chẳng khác gì gây sự với Thiếu Lâm tự.
"A Di Đà Phật, sao ông nhận ra tôi?" Thiết Hài tháo khăn che mặt, vừa nói vừa thở.
"Dịch Cân Kinh Thiếu Lâm ai mà không biết." Thiên Quang hòa thượng đáp.
"Đã nhận ra tôi, vậy không cần che giấu, Tả Đăng Phong là bằng hữu của tôi, các người không thể giết hắn." Thiết Hài chỉ vào Tả Đăng Phong.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư hiểu lầm rồi, Phật Môn từ bi làm đầu, dù Tả thí chủ hại chết Thiên Hoằng sư đệ, Ngũ Đài Sơn không làm gì cậu ấy." Thiên Quang hòa thượng đáp, tuy nói Phật Môn không phân cấp bậc, nhưng lúc trụ trì nói chuyện tăng nhân khác không được xen vào.
"Tả Đăng Phong không giết sư đệ của ông, là lỗ mũi trâu kia giết, các người đang vu oan người tốt." Thiết Hài quay quanh tìm Tất Phùng Xuân, nhưng ông không biết Tất Phùng Xuân, nên chỉ vào một người mặc đồ đạo sĩ, đầu búi đạo kế, người kia dáng vẻ hèn mọn, lại là cao thủ độ quá Thiên kiếp, nên Thiết Hài tưởng nhầm là Tất Phùng Xuân.
"A, con lừa ngốc kia, lại dám ngậm máu phun người." đạo nhân to giọng mắng ngay, mắng xong mới nhận ra phạm vi công kích của mình quá rộng, mắng trùm cả hòa thượng Ngũ Đài Sơn, nên ngượng ngùng trốn vào trong đám người.
"Tả Đăng Phong, Tất Phùng Xuân là tên nào?" Thiết Hài đoán ra mình chỉ nhầm người, nên hỏi Tả Đăng Phong.
"Lão tạp mao kia kìa!" Tả Đăng Phong chỉ vào Tất Phùng Xuân, Thiết Hài tuy không cứu được hắn, nhưng có thể kéo dài thời gian thêm một lúc, Tả Đăng Phong quyết không bỏ lỡ.
"Vô Lượng Thiên Tôn." Tất Phùng Xuân lập tức ra vẻ cao thâm rộng lượng.
"Giết hắn đi!" Thiết Hài hô lớn.
Mọi người đã ở đây hai ba ngày, đã sớm phiền bực, chỉ chờ chấm dứt công thẩm, được chia cho ít chỗ tốt, không ngờ bây giờ lại bị Thiết Hài tới quấy, nên thấy ông chỉ vào Tất Phùng Xuân, thì đều um sùm chửi bậy, Thiết Hài ngoảnh mặt ngó lơ.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư, ông nói Tất chưởng giáo là hung thủ sát hại sư đệ lão nạp, có chứng cớ gì không?" Thiên Quang hòa thượng tính tình ôn hòa, không tức giận.
"Chứng cớ không có, có nhân chứng là hắn đấy! " Thiết Hài chỉ vào Tả Đăng Phong.
Lời vừa, đài gỗ hạ(dưới) mọi người lập tức nổ nồi, hung thủ sao có thể phản quá mức làm chứng nhân.
"A Di Đà Phật, Tả thí chủ đả thương làm Thiên Hoằng sư đệ mất mạng, chúng tôi không muốn làm khó cậu ấy, chỉ mong sau này cậu ấy hối cải, làm một người mới, nhiều làm việc thiện, Tất chưởng giáo, Tả thí chủ giao cho các người." Thiên Quang hòa thượng nói một hơi, tục ngữ nói người già thì thành tinh, Thiên Quang hòa thượng không muốn giao du với người xấu, càng không muốn lằng nhằng với người điên, nên dứt khoát ném củ khoai lang phỏng tay cho Tất Phùng Xuân.
"Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Thiên Quang đại sư." Tất Phùng Xuân chắp tay cảm ơn, nhưng trong lòng mắng thầm Thiên Quang hòa thượng cáo già.
"Tốt lắm!" Thiết Hài lập tức tới đài, đám tăng nhân vội nhào lên ngăn trở, Thiết Hài quát, "Không nghe trụ trì các người nói cái gì hả, chuyện này không còn do các người quản nữa!"
Người điên nói chuyện không kiêng kị, một câu này làm cho Thiên Quang đỏ thẫm mặt, tuy ai biết ông không muốn và không làm việc xấu, nhưng chẳng ai dám nói thẳng tưng ra điều ấy như Thiết Hài.
"A Di Đà Phật, Bao tay Huyền Âm Tả thí chủ đang đeo là bảo vật của Bạch Vân Quan, thỉnh Tả thí chủ trả lại cho Tất chưởng giáo." Thiên Thần hòa thượng thấy trụ trì sư huynh bị Thiết Hài trào phúng, không nhịn được.
Thiết Hài đã lôi được Tả Đăng Phong ra, các tăng nhân không được trụ trì hạ lệnh, nên không ra tay với lão nữa.
"Tả Đăng Phong, cậu không sao chứ?" Thiết Hài ân cần nhìn Tả Đăng Phong.
"Đa tạ đại sư, tôi vẫn còn tốt, ông chỉ tới có một mình thôi sao? " Tả Đăng Phong cảm động lão tăng điên điên khùng khùng.
"Ừ, trước giờ tôi chỉ có một mình mà." Thiết Hài gật đầu.
Tả Đăng Phong rất thất vọng, hắn còn tưởng Thiết Hài chỉ lãnh đánh trận đầu, không ngờ chỉ có một mình ông tới cứu, Tả Đăng Phong nháy mắt với ông, "Những bằng hữu khác có tới sau được."
"Đâu có ai khác, này, mắt cậu bị sao kìa. " Thiết Hài nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư, sao ông lại đánh bị thương Hành Điên sư điệt?" Thiên Thần hòa thượng lạnh lùng hỏi, Thiết Hài cứ lo nói chuyện với Tả Đăng Phong không để ý tới ông ta, nên ông tôi bất mãn, kiếm chuyện gây khó dễ Thiết Hài.
"Cái này, cái này..." Thiết Hài không trả lời được, Tả Đăng Phong nhờ ông cản Hành Điên, thì ông cản, cản thì phải ra tay, mà ra tay thì đương nhiên phải gây thương tích.
"A Di Đà Phật, thỉnh Phương Trượng sư bá, Thiên Thần sư thúc lấy lại công đạo cho đệ tử." Hành Điên khom người bước ra khỏi hàng, nói với Thiên Quang và Thiên Thần.
"A Di Đà Phật." Thiên Quang chắp tay trước ngực, khẽ gật đầu với Thiên Thần. Ông vốn không muốn tham dự nhiều vào việc này, nhưng Hành Điên là đệ tử Thiên Hoằng, sư phụ chết, sư bá và sư thúc nếu không ra mặt cho ông ta, sẽ làm các tăng nhân khác thất vọng.
"Hành Điên hãy tạm lui ra, đểo lão nạp lĩnh giáo tuyệt học Thiếu Lâm của Minh Tịnh Đại Sư." Thiên Thần hòa thượng phất tay, chúng tăng rút ra ngoài, Thiết Hài không cản, đứng tại chỗ chuẩn bị so đấu với Thiên Thần hòa thượng, Thiên Thần hòa thượng đã dùng từ "Lĩnh giáo tuyệt học Thiếu Lâm ", thì dù thế nào Thiết Hài phải ứng chiến, nếu không sẽ làm mất mặt mũi Thiếu Lâm tự.
Hai người vào thế, vì danh dự môn phái, hai người ra tay đều dùng toàn lực, sau chưởng thứ nhất, mỗi người đều thối lui ba bước, chưởng thứ hai đều thối lui chín bước, chưởng cuối cùng cả hai thổ huyết bay ngược về sau. Thần thông Ngũ Đài Sơn không hề thua kém võ học Chí Tôn Dịch Cân Kinh, hai người đối nhau ba chưởng, thế lực ngang nhau, lưỡng bại câu thương.
Thiết Hài rơi xuống đất lập tức nhảy dựng lên, chùi vết máu ở khóe miệng cười ha ha, chỉ vào Thiên Thần hòa thượng đang bò dậy: "Ngươi thua!", nói chưa trọn câu, đã lại phun ra một búng máu, cả hai đều bị thương nghiêm trọng, Thiết Hài gượng chống dậy trước nên làm tăng thêm thương thế.
"A Di Đà Phật, Minh Tịnh Đại Sư, kính xin rời đi thôi." Thiên Quang hòa thượng nói, ông không hề muốn người của mình đấu pháp với Thiết Hài, đấu pháp với người điên, thua thì xấu hổ, mà thắng lại không vinh.
"Đại sư, ông đi đi, chuyện ở đây để tôi xử lý." Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài đang nghiêng ngả.
"Tôi mà đi, họ sẽ giết cậu." Thiết Hài nhìn quanh, bọn Tất Phùng Xuân đang rất hăm hở nhìn họ.
"Tôi mạng lớn, không chết được đâu." Tả Đăng Phong cười nhạt, linh khí của hắn đã đủ, đang kích phát thiên kiếp, lúc độ kiếp quanh người sẽ có thiên lôi, không cần Thiết Hài ở cạnh, hắn đã an toàn.
"Là ý gì?" Thiết Hài thắc mắc.
"Mau đi nhanh lên!" Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn trời đang nhanh chóng tụ mây đen, hồi trước lần đầu ứng thiên kiếp, lôi vân tụ rất chậm, nhưng lần này tốc độ lại cực nhanh, độ dày của lôi vân gấp mấy lần lúc trước.
Lôi vân tụ nhanh, Thiên Lôi đánh xuống nhanh, người trong sân còn chưa kịp hiểu chuyện gì, một đạo thiên lôi sáng ngời đã đánh xuống, bổ thẳng vào Tả Đăng Phong, Thiết Hài được hắn báo động, đã nhảy ra ngoài, các tăng nhân bị thiên lôi hất bay còn tưởng Tả Đăng Phong làm bậy quá nên bị Thiên Khiển.
Các đợt thiên lôi đánh xuống rất lẹ, một đạo vừa xong, đạo khác theo sát, chỉ trong chớp mắt đã đánh xong ba đạo, Tả Đăng Phong biết còn ba lượt Thiên Lôi nữa, vừa nghĩ xong, trong mây đen đã vang dậy tiếng sấm, ba đạo lôi quang thoáng hiện, Tả Đăng Phong nghiến răng chịu đựng, hai phân âm dương chính là tu vi tử khí theo Tiệt Giáo, chỉ cần có tử khí tu vi, những người ở đây không ai có thể ngăn được hắn.
Trong khoảng khắc sáu đạo thiên lôi đều đánh trúng đích, mỗi đạo đánh xuống đều làm trọc khí trong cơ thể hắn giảm bớt một phần, cảm giác nhẹ nhàng lại trở về, Tả Đăng Phong tưởng độ kiếp đã xong, ai ngờ giữa thiên không lại vang lên tiếng sấm, đạo Thiên Lôi thứ bảy ầm ầm rơi xuống, uy lực cực lớn, khiến cả phế phủ hắn như bị nghiền ra, làm Tả Đăng Phong vô cùng kích động.
Hai phân âm dương tử khí tu vi khi độ kiếp nhiều nhất chỉ xuất hiện sáu lần Thiên Lôi, nếu quá sáu lần, nghĩa là đã bước ba phân âm dương tử khí điên phong...