Chương 186: Thập Tam Tuyết Sơn
Nếu Tả Đăng Phong nói nghiêm túc thì chẳng có vấn đề gì, mấu chốt là hắn vừa nói vừa cười, giọng điệu và biểu lộ ngược hẳn với nhau, Ngọc Phất giận dữ rút tay ta, mặt trắng không còn chút máu.
"Hết cách rồi, không lẽ chị định bơi ra ngoài?" Tả Đăng Phong vẫn cười, thuận lợi tìm được viên âm nội đan thứ ba làm hắn rất vui vẻ.
Ngọc Phất mới nhớ ra tình cảnh của hai người, đành phải chủ động đưa tay ra.
Tả Đăng Phong cười xấu xa nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngọc Phất, vuốt vuốt ve ve ra vẻ lưu manh, Ngọc Phất biết hắn nói giỡn, bấm vào lòng bàn tay hắn, quả nhiên, Tả Đăng Phong sợ, Ngưng Khí phát lực ném Ngọc Phất về phía bờ bên kia.
Ngọc Phất trên đường xoay người, vận linh khí lướt thêm một đoạn, hạ xuống bờ.
Tả Đăng Phong lại quăng súng máy qua, Ngọc Phất dùng linh khí hứng lấy, sau đó Tả Đăng Phong ném một cục đá, vọt lên, dẫm lên cục đá mượn lực, nhưng hắn không ngờ Ngọc Phất không ném đá tiếp hắn, mà cười xấu xa nhìn Tả Đăng Phong.
"Đừng đùa mà, tôi không muốn rớt xuống nước đâu." Tả Đăng Phong khó khăn lắm mới ổn định thân hình vội hô, mặt nước bên dưới không có nhân ngư, nhưng rơi vào trong nước chắc chắn cảm giác không dễ chịu, nếu bắt buộc thì đành, còn không bắt buộc thì ai mà tự nguyện rớt xuống, lạnh lắm.
Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong khẩn trương, mới ném đá tiếp ứng, Tả Đăng Phong đạp chân mượn lực lướt lên bờ.
"Từ nay đừng đùa kiểu này nữa. " Tả Đăng Phong lắc lắc đầu.
Ngọc Phất bật cười, đi về hướng đông, Tả Đăng Phong xách súng cùng Thập Tam đi theo, hắn để quần áo ở sau căn nhà mé đông.
" Người trong Đạo Môn bình thường không dùng súng, quá ỷ lại vào nó không tốt." Ngọc Phất nói.
"Chúng ta không thể bịt tai trộm chuông, chối bỏ sự tồn tại và uy lực của súng ống, tu hành mà có thêm súng khác gì như hổ thêm cánh." Tả Đăng Phong mặc đạo bào vào, người tu hành sở dĩ không dùng súng vì sợ ỷ lại nó sẽ làm đánh mất cái tâm tu đạo, nhiều năm khổ tu, độ qua thiên kiếp vẫn không thể thoát khỏi đạn găm trúng.
Ngọc Phất gật đầu, Tả Đăng Phong tiếp cận khoa học hiện đại, tư tưởng hắn không cũ kỹ, may mà hắn không quá coi trọng súng ống, vẫn lấy đạo thuật làm chủ, súng ống chỉ là phụ, chính phụ không bị điên đảo.
Hai người thu dọn xong, Tả Đăng Phong trở về chỗ cũ, lấy lại đồng hồ, cùng Ngọc Phất rời khỏi thành cổ, tiến về hướng bắc.
"Chắc chắn cậu chưa bao giờ vứt cái gì đúng không? " Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong lên dây đồng hồ, lúc hắn tháo đồng hồ đem phơi cô có thấy, nhưng sau này cô đã quên mất.
"Tôi già rồi, đương nhiên không thể như con nít vứt đồ bừa bãi." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp, nếu còn đang ở trong thành thị, hắn sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng phần lớn thời gian hắn sinh hoạt ngoài vùng khỉ ho cò gáy, làm bao nhiêu chuyện nguy hiểm, bất kỳ sơ ý chủ quan nào cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
"Nếu chúng ta đi bờ tây, rất có thể không kịp trở về." Ngọc Phất chỉ Lan Thương Giang bên cạnh.
"Nhất định phải đi, dù thế nào cũng phải cho Thập Tam một công đạo." Tả Đăng Phong sờ sờ Thập Tam đang ngồi trên vai.
"Vậy chúng ta đi nhanh đi, tranh thủ đi sớm về sớm." Ngọc Phất nói.
"Thời tiết lạnh giá của Tuyết Sơn không ảnh hưởng gì tới Thanh Phù Trùng chứ?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không đâu, yên tâm đi." Ngọc Phất lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật đầu, đạp chân mượn lực, bay vút hướng bắc, Ngọc Phất đi song song, trước mắt hai người phải tìm cách vượt qua Lan Thương giang, đến chỗ giao giữa Lan Thương giang và Nộ Giang.
Hai người đi dọc theo bờ sông, độc trùng độc thử rất nhiều, may mà càng đi nhiệt độ càng thấp, độc trùng hành động chậm chạp, không đủ tạo nên uy hiếp với hai người.
Vừa đi, Tả Đăng Phong vừa nghĩ tình huống ở tây bờ. Đầu tiên có thể khẳng định, địa hình ở đó không hiểm ác bằng ở đây, một là vì ở đó có rất nhiều núi tuyết, nhiệt độ rất lạnh, không có nhiều độc trùng, hai là đó là nơi chủ nhân cũ của Thập Tam từng ở, người trong Đạo Môn trời sinh có tính ưa sạch sẽ, chỗ chọn để thanh tu sẽ không có uế vật khắp nơi.
Tả Đăng Phong biết Thanh Phù Trùng ít ngày nữa sẽ quay lại, bất kể là một hay hai con, thì cũng sẽ trở về, nhưng hắn vẫn quyết định đi sang mé tây, một là vì địa hình ở đó dễ chịu hơn, chỉ cần sang sông là có thể tăng nhanh tốc độ, hai là vì đã có Thập Tam chỉ đường, hai người không cần mù quáng tìm kiếm, thời gian ba năm ngày miễn cưỡng cũng đủ.
Hai người từ sau giờ ngọ xuất phát, vì không phải vừa đi vừa tìm đường nên tốc độ rất nhanh, đến đêm, hai người đã lướt được ba bốn trăm dặm, vẫn không tìm thấy khu vực nào sông hẹp giúp có thể đi thông sang bờ bên kia, nhưng Tả Đăng Phong không sốt ruột.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, xà trùng chung quanh đã thiếu rất nhiều, địa thế cũng đạ bớt hiểm ác, hai người tìm được một sơn động nghỉ chân, Tả Đăng Phong nướng cá, Ngọc Phất không ăn lương khô nữa, vì lương khô mang theo đã không còn bao nhiêu, cô sợ bờ sông bên kia khó tìm thấy đồ ăn, nên để dành lại.
"Tôi đi tắm, tí nữa sẽ về." Ăn tối xong, Ngọc Phất nói với Tả Đăng Phong.
"Đi sớm về sớm." Tả Đăng Phong gật đầu, cách chỗ họ đặt chân khoảng hai dặm về hướng đông nam có hơi nóng phả tới, hai người từng đi qua chỗ đó, ở đó có một suối nước nóng rất sạch sẽ, thường suối nước nóng đều ở dưới chân núi lửa, xà trùng rất ghét nước nóng, nên Tả Đăng Phong rất yên tâm để Ngọc Phất đi một mình, mà dù hắn có lo lắng, cũng không thể đi theo.
"Có muốn đi luôn không, có thì mang Thập Tam theo." Ngọc Phất nghĩ nghĩ nói.
" Được." Tả Đăng Phong đứng dậy, Ngọc Phất chẳng có ý đồ mập mờ gì cả, nếu không cô đã không bảo Tả Đăng Phong mang Thập Tam theo, suối nước nóng không nhỏ, hai người có thể chọn góc khuất, chẳng nhìn thấy nhau, mà vẫn có thể giúp nhau chiếu ứng, dù sao nơi hoang dã này cũng chẳng phải phòng tắm nhà mình.
Hai người tách ra tắm rửa, tắm nước nóng có tác dụng trừ độc, Tả Đăng Phong tắm xong thì tắm cho Thập Tam, thường chó mèo hay có bọ hoặc rận, nhưng Thập Tam không có, vì nó có độc, rận bọ không dám cắn nó.
Tả Đăng Phong giặt quần áo, phơi lên tảng đá bờ suối, rồi xách đạo bào ra định giặt luôn, nhưng vừa để tới mặt suối lại nhớ ra trên áo có dính máu của Vu Tâm Ngữ, nếu giặt sẽ làm mất vết máu đó, những thứ Vu Tâm Ngữ để lại cho hắn không nhiều, mất cái nào chính là mất hẳn cái đó.
Tả Đăng Phong đau lòng, không phải vì vết máu, mà vì hắn đã quên nó, trước đây lúc nào hắn cũng nhớ, nhưng hôm nay lại quên, chứng tỏ hắn đã bắt đầu quên Vu Tâm Ngữ, tiếp xúc lâu với Ngọc Phất, tâm tình của hắn đã lặng lẽ thay đổi, hình bóng Vu Tâm Ngữ càng lúc càng nhạt, còn ưu điểm của Thôi Kim Ngọc càng lúc càng rõ ràng.
"Anh chỉ là người bình thường, đã là người thường thì ai có vấn đề gì thì anh cũng có, nhưng anh nhất định sẽ không buông thả bản thân, anh sẽ không bao giờ cô phụ em." Tả Đăng Phong thì thào, hắn chưa bao giờ nghĩ trong xương tủy mình có dòng máu cao thượng, bản tính đàn ông hắn cũng có, nhưng hắn khác với những người đàn ông khác ở chỗ hắn không cho mình viện cớ để phản bội của mình, không cho mình lý do để tìm quên, hắn không nghĩ như vậy là cao thượng, chỉ là dùng tình yêu đáp lại tình yêu, hắn nghĩ đối với phụ nữ, chẳng cần phải thêu hoa thêu lá làm gì to tát, chỉ cần có thể đối xử công bằng, trả giá cân xứng với những gì người kia đã dành cho mình là được, công bằng không phải là trao đổi ngang hàng không tình cảm, mà đầy tình cảm, mang ý nghĩa "Anh không phụ em.'
"Cậu nói gì?" Bên kia suối vang lên tiếng Ngọc Phất, hai người không nhìn thấy nhau, nhưng có thể nghe được tiếng nói của nhau.
"Tôi nói chuyện với Thập Tam." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
Ngọc Phất không nói gì nữa, mà chuyển sang tạo nên tiếng nước róc rách đầy khiêu khích, chọc thẳng vào tim Tả Đăng Phong, hắn thầm tắc luỡi, tính cố chấp của mình đã gần như trở thành bệnh, nếu là người thường chắc đã sớm chạy qua đó rồi, Tả Đăng Phong rút ra được một kết luận quái dị, những người làm nên chuyện vĩ đại đều là kẻ điên.
Thập Tam không thích tắm rửa, nhưng lại rất khoái tảng đá ấm áp ở bờ suối, nên đến khi hai người mặc quần áo tử tế bước đi nó vẫn cứ ì ra, Tả Đăng Phong đành phải quay lại vác nó trở về, cô nam quả nữ ở chung một chỗ rất dễ gặp chuyện không hay, Thập Tam ở bên cạnh, Ngọc Phất sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Trở lại sơn động, Tả Đăng Phong nằm xuống nghỉ ngơi, Ngọc Phất ngồi thẳng lưng đả tọa Luyện Khí, cô vừa tu luyện pháp thuật bổn môn vừa tu luyện pháp thuật do Tả Đăng Phong thuật lại, cô rất khó hiểu vì hai loại pháp thuật có vẻ nghịch hẳn nhau này lại không chút nào xung đột, cô thầm sợ hãi sự cao thâm của pháp thuật kia, nhưng cô không biết hai loại pháp thuật vốn có xung đột, sở dĩ hiện tại chưa xảy ra vì Tả Đăng Phong đã căn cứ vào tình hình của cô, đã điều chỉnh Âm Dương Sinh Tử Quyết.
Nếu Ngọc Phất biết, cô sẽ còn phải sợ tư duy của Tả Đăng Phong, đáng tiếc cô không biết, trên thực tế đừng nói cô, ngay cả Tả Đăng Phong cũng không biết hành động sửa chữa Âm Dương Sinh Tử Quyết này của mình là vô cùng kinh thế hãi tục.
Sáng sớm hôm sau, hai người đứng dậy tiếp tục đi, đến giữa trưa đi được thêm mấy trăm dặm, địa thế giờ đã bằng phẳng, hai người phát hiện dấu vết hoạt động của con người, trong sơn đạo có bẫy của thợ săn, chứng tỏ gần đây có người ở, hai người cũng không thấy ngạc nhiên, vì hai người đã lên tới khu vực thượng du của Tam Giang, cách đó không xa là có thể đến bờ tây Lan Thương Giang.
Nơi này không chỉ có một ngọn Tuyết Sơn, Tả Đăng Phong đã cẩn thận quan sát, phát hiện dãy núi tuyết liên miên từ nam đến bắc tổng cộng có mười ba ngọn.