Chương 157: Thiên sư hịch văn
Từ người nhà vốn dùng cho người, nhưng Tả Đăng Phong đã không còn tình cảm với hai chị và anh rể, chuyện mẹ hắn mất không chỉ là lỗi của hai anh rể, mà hai chị gái của hắn cũng có phần. Lần trước hắn ghé về đã cho hai chị vài thỏi vàng, cũng không định đòi lại, vì nghĩ sẽ cùng sống với Vu Tâm Ngữ, không ngờ Vu Tâm Ngữ mất, bây giờ hắn chỉ còn lại Thập Tam, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ Thập Tam làm gì cho mình, chỉ cần Thập Tam luôn ở bên cạnh là hắn an tâm.
Đến hừng đông, Tả Đăng Phong dẫn Thiết Hài và Thập Tam xông pha Thượng Hải lần nữa, chuyện đầu tiên phải làm là cắt tóc cho Thiết Hài, sau khi cạo trọc, chín lỗ nhang trên đầu lão càng hiện rõ, chứng tỏ địa vị cực cao của lão trong giới tăng nhân.
Tả Đăng Phong cũng cắt tóc, tóc đã tới bả vai, ảnh hưởng tới tầm mắt, không cắt không được.
Cắt tóc xong Tả Đăng Phong nhìn mãi vào gương. Đã hơn hai năm hắn không không cắt tóc, cắt rồi lại làm hắn nhớ tới cảm giác ngày xưa làm ở phòng văn hóa, hắn vốn là văn nhân, chưa bao giờ nghĩ có một ngày trở thành cao thủ Huyền Môn, ba năm qua, hắn thực đã thay đổi quá nhiều.
Cắt tóc xong, Tả Đăng Phong lại dẫn Thiết Hài ăn cơm tây, xem phim, ngồi xe hơi, hắn cố ý làm như vậy, để Thiết Hài lầm tưởng Thượng Hải chỉ có vài trò chơi như vậy mà thôi, chơi xong rồi thì cần phải đi.
Tiếp theo là chuẩn bị vật dụng để sau này dùng, bây giờ là ba người hợp tác cùng làm, không giống ngày trước hắn chỉ có một mình, nên lương thực cần dùng sẽ rất lớn, còn phải chuẩn bị chăn đệm cho Ngọc Phất, dù cô lợi hại thế nào cũng là phụ nữ, phụ nữ thì phải được ưu đãi.
Trời vừa bước sang năm, nhiệt độ còn rất lạnh, chỗ Bộc Quốc và Mâu Quốc chắc chắn còn lạnh hơn, nên hắn phải chuẩn bị áo bông cho Thiết Hài, không thể để lão cứ phá quần phá áo, dù lão tu vi cao, cũng không thể không thấy lạnh.
Tả Đăng Phong vạch ra cả một danh sách, dầu muối gia vị khá nhiều, bánh quy trái cây cũng vậy, đệm chăn cho Ngọc Phất, chiếu cho hắn và Thiết Hài mỗi người một cái, hắn không mua gạo, vì đường quá xa, không cần cái gì cũng phải đeo theo từ Thượng Hải.
Tả Đăng Phong đeo thực phẩm, vai vác Thập Tam, tổng cộng khoảng hai trăm cân, vũ khí trang bị do Thiết Hài đeo, cũng cỡ hai trăm cân, Ngọc Phất không thể đi tay không, cô sẽ mang đồ quân dụng, nặng không quá năm mươi cân.
"Sao cậu không mua cho mình mộ bộ đồ mới?" Thiết Hài vui vẻ nhìn quần áo và giày mới trên người mình.
"Tôi không cần." Tả Đăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều, những thứ cần thiết đều đã chuẩn bị, nai nịt gọn gàng, giết Đồng Giáp xong lên đường lúc nào cũng được.
"Quanh năm suốt tháng cậu chỉ mặc mỗi một bộ này, ờ, ai vá giúp cậu thế?" Thiết Hài chỉ miếng vá trên áo choàng của Tả Đăng Phong.
"Tôi nhức đầu, đừng hỏi nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn đang đau đầu không biết làm sao ở chung với Ngọc Phất, mà câu hỏi của Thiết Hài lại khiến hắn nhớ tới Đằng Khi Anh Tử.
"Thế mà cũng đau đầu?" Thiết Hài ngạc nhiên, người đã qua Thiên kiếp đều khí tức thông suốt, không thể nào bị nhức đầu.
"Vì tôi nghĩ rất nhiều chuyện." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
"Xe tới trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu đương nhiên thẳng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Thiết Hài đáp lại.
Tả Đăng Phong vốn định châm chọc lão ăn nói như con nít, nhưng ngẩng đầu thấy nét mặt điên điên của Thiết Hài thì khẽ cười, không nói gì nữa.
Hai người đột nhiên cùng quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuy trời chạng vạng tối, âm thanh ngoài đường vô cùng huyên náo, nhưng hai người vẫn rất mẫn cảm nghe ra được tiếng xé gió phi thân.
"Người vất vả rồi." Tả Đăng Phong mở cửa sổ cười với Ngọc Phất, Ngọc Phất theo theo Thanh Phù Trùng tới, Thanh Phù Trùng đi cửa sổ, đương nhiên cô không thể đi bằng cửa chính.
"Vô Lượng Thiên Tôn, đại sư, ông tới hồi nào?" Ngọc Phất mặt trắng bệch không còn chút máu, vừa vào trong phòng đã chắp tay chào Thiết Hài, đạo bào xanh trên người đầy bụi bẩn, trong tay cầm một bọc nhỏ, chắc là để đồ của phụ nữ.
"Mấy ngày rồi, đang chờ cô, A Di Đà Phật." Thiết Hài nói một nửa mới nhớ ra đối phương đang chào mình, nên lập tức bổ sung A Di Đà Phật.
"Ngọc Chân... Sao chị tới sớm vậy?" vẻ mặt của Ngọc Phất khiến Tả Đăng Phong phải đổi cách xưng hô.
"Tôi vốn đã lên đường đi đông tiến, ở Hồ Nam gặp Thanh Phù Trùng, những chuyện trong giáo cậu không nên dính vào." Ngọc Phất ôm cái bọc ngồi xuống sô pha, câu này của cô chứng tỏ cô đã biết chuyện của Kim Châm, biết hắn làm cái gì ở Mao Sơn phái.
"Chị nghe được chuyện hồi nào?" Tả Đăng Phong rót một chén trà cho Ngọc Phất.
"Ba hôm trước, thiên sư phủ phát thiên sư hịch văn, hủy bỏ tôn vị nhân sư của Thu Đình." Ngọc Phất nhận tách trà, đáp. Thiết Hài thấy hai người một hỏi một đáp chen miệng vào không lọt, nên đi tới bên giường chơi với Thập Tam.
"Tôi cũng đoán như vậy, họ gán tội gì cho Đỗ Chân Nhân?" Tả Đăng Phong ngồi xuống cạnh Ngọc Phất, chuyện hôm đó lẽ ra có thể xử lý thích đáng, nhưng Kim Châm đã làm tung mọi chuyện.
"Trái khiến bề trên. Lời này một câu hai nghĩa, tôi vừa nhìn thấy hịch văn là đã biết có cậu tham gia." Ngọc Phất nói.
"Bọn họ không nói Đỗ Chân Nhân là hán gian?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không, ít nhất trong hịch văn không nói." Ngọc Phất gật đầu, thì ra cô cũng biết những chuyện Đỗ Thu Đình đã làm.
"Nếu không thì thế này đi, chị tới Mao Sơn xem Đỗ Chân Nhân, tôi với Minh Tịnh Đại Sư đi Vân Nam trước." Tả Đăng Phong nghẫm nghĩ.
"Tôi đi phía đông không phải vì đi Mao Sơn." Ngọc Phất đang định uống trà, nghe Tả Đăng Phong nói thế thì nhíu mày để chén trà xuống.
Tả Đăng Phong khẽ cười không dám nói gì nữa, phụ nữ kiên định hơn đàn ông, các cô mà đã để ý tới ai thì sẽ không dời sang người khác.
"Đồng Giáp hiện đang ở Thượng Hải, tôi muốn trước khi lên đường giết lão trước, chị thấy thế nào?" Tả Đăng Phong đổi đề ta, hắn nhìn ra Ngọc Phất không muốn nói tới Đỗ Thu Đình.
"Đây đâu phải phong cách của cậu!" Ngọc Phất khó hiểu nhìn Tả Đăng Phong, Đồng Giáp quả thực là hán gian, ai cũng có quyền giết, nhưng cô biết Tả Đăng Phong không phải loại người yêu nước, nên không hiểu vì sao Tả Đăng Phong lại muốn giết Đồng Giáp.
"Có một cô gái cởi hết quần áo dụ cậu ấy, nên cậu ấy nhận lời cô ta giết Phiên Tăng kia." Thiết Hài thò miệng vào.
Ngọc Phất cau mày, Tả Đăng Phong thực hận không thể đá văng lão điên này ra ngoài.
"Đại sư, chuyện thế nào ông đều thấy hết từ đầu tới cuối, kể lại cho Ngọc Chân Nhân nghe đi." Tả Đăng Phong xoay người đi ra cửa sổ, nhìn xuống đường cái.
"Tối hôm kia tôi đi theo Thanh Phù Trùng tới đây, thấy cô kia không chút hổ thẹn dụ dỗ cậu ta, cô ta ở trong lòng mà cậu ta vẫn không loạn, cố gắng ngọ nguậy, đúng rồi, cậu ấy chưa cởi quần áo." Thiết Hài giản lược chi tiết.
Tả Đăng Phong nghe thế là biết hỏng rồi, nguyên muốn trông cậy Thiết Hài nói mình trong sạch, ai ngờ Thiết Hài nói năng linh tinh như thế.
"Cố gắng ngọ nguậy?" giọng Ngọc Phất đầy ngờ vực, Tả Đăng Phong muốn thoát khỏi ai thì chỉ cần đạp một cước, đâu cần phải 'cố gắng'?
"Cậu ấy không hề có hành động nào vượt qua cấp bậc lễ nghĩa, còn mặc nguyên quần áo, lão nạp có thể làm chứng." Thiết Hài nói cực kỳ trịnh trọng.
Tả Đăng Phong nghe vậy, trong lòng cũng an tâm một ít, xem ra Thiết Hài không phải điên nặng, vẫn còn biết nặng nhẹ.
"Sao ông lại phải làm chứng cho cậu ấy?" Ngọc Phất cười nhạt.
"Vì cậu ấy mua cho lão nạp quần áo và giày mới." Thiết Hài rất thành thật, khiến Tả Đăng Phong muốn ói máu.
"Đại sư, ông dẫn Thập Tam ra ngoài mua ít thức ăn đi, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy." giọng Ngọc Phất đã bình tĩnh trở lại.
Thiết Hài làm theo, ôm lấy Thập Tam đi tới cửa sổ, chìa tay với Tả Đăng Phong.
"Làm gì?" Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nhìn lão điên gây họa mà còn biết này.
"A Di Đà Phật, lão nạp không có vật gì ngoài thân." Thiết Hài chắp tay.
"Con mẹ nó, ông còn mặt mũi đòi tiền?" Tả Đăng Phong dở khóc dở cười rút ra mấy đồng đại dương đưa cho Thiết Hài, Thiết Hài cầm lấy, ôm Thập Tam nhảy ra cửa sổ.
Ngọc Phất nở nụ cười, tiếng cười lành lạnh.
"Hồi trước lúc đi Tế Nam tìm hung thủ, ngẫu nhiên gặp quân đặc vụ, cùng hợp tác với họ vào nơi thí nghiệm của quỷ tử, giết hơn mười tên quỷ tử từng tới Thanh Thủy quan, lần này tới Thượng Hải để tìm đồ lặn nước, không ngờ gặp lại cô đặc vụ kia, cô ấy đồng ý cung cấp đồ lặn cho tôi, đổi lại, tôi giúp họ giết hán gian, Đồng Giáp là do hán gian mời tới làm hộ vệ, hắn không phải mục tiêu chính." Tả Đăng Phong kể lại vắn tắt câu chuyện cho Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong nói nhưng không hề quay đầu nhìn Ngọc Phất, vì hắn không biết Ngọc Phất tiếp nhận thế nào.
"Cô đặc vụ đó đúng là có ý kia, nhưng tôi không làm gì cả. " Tả Đăng Phong nói thêm.
"Cậu không đẩy cô ta ra." Ngọc Phất hừ lạnh.
"Tôi là chưa kịp đẩy, trời đất chứng giám, tôi không có chút tà niệm nào với cô ta hết." Tả Đăng Phong vô cùng nghiêm túc.
Ngọc Phất khẽ cười, không phải cười nhạt nữa, mà là cười đắc ý. Tả Đăng Phong xoay người lại nhìn, thấy Ngọc Phất quả thực đang đắc ý.
"Cậu rất thông minh, nhưng không đủ kinh nghiệm, chúng ta chỉ là bạn bè, đâu cần phải giải thích mấy chuyện này với tôi. " Ngọc Phất tươi tỉnh.
Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, Ngọc Phất nói thế khác gì vạch trần hắn, hắn nóng lòng giải thích chứng tỏ trong lòng hắn, Ngọc Phất có một vị trí đặc thù, vô tình để lộ ý nghĩ thực sự trong nội tâm của hắn.
"Tâm ý của chị tôi hiểu chứ, nhưng tôi đã nói chúng ta không có khả năng" Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.
"Người ta chết vì mạnh miệng, tôi cũng không thừa dịp mà lợi dụng." Ngọc Phất cười nói.
"Chị đã làm chuyện đó rồi. Lần này tôi không đưa chị đi đâu, chị về Thần Châu Phái đi." Tả Đăng Phong cố gắng nói thật nghiêm khắc, nhưng không thành công.
Bỗng vang lên tiếng đập cửa, nam nữ độ gõ mạnh nhẹ khác nhau, Ngọc Phất vừa nghe đã biết là phụ nữ, hừ lạnh một tiếng đứng dậy đi ra mở cửa.
"Bình tĩnh, đừng ra tay mà. " Tả Đăng Phong vội ngăn, hai cô này mà đụng nhau chắc chắn sẽ có chuyện.
"Cô đặc vụ kia, cô bao nhiêu tuổi mà làm chuyện đó còn không biết thẹn? " Tả Đăng Phong vừa nói xong, đã vang lên tiếng Ngọc Phất nghiêm nghị răn dạy ngoài cửa.
Tả Đăng Phong vội đứng lên đi ra, vừa nhìn thấy, vội hô: "Mau để xuống đi, đây là người mang nước nóng đến..."