Chương 138: Ứng với ngôi sao

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:32:19

Chương 138: Ứng với ngôi sao Tả Đăng Phong vội vàng muốn đi lên tầng hai vì trong tầng một này, cạnh một ít bộ xương Cự Nhân đều có Cự Phủ, chứng tỏ những Cự Nhân này khi còn sống đều là chiến sĩ, nhưng không có một cỗ quan tài nào, có nghĩa họ khi còn sống địa vị thấp kém, nên không được chôn cất đàng hoàng. "Mớ thi cốt này từng bị ngâm trong nước." Ngọc Phất vừa đi vừa nói. "Kim kê sinh ra rất nhiều hơi nước, có nước không có gì lạ." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp. Ba người nhanh chóng đi qua mé đông, leo lên cầu thang. Giữa hai tầng không hề có cửa ngăn, bước lên tầng hai, ba người đều trợn mắt há mồm. Trong tầng này đều là Kim Ngân Ngọc Thạch quý giá, đa số là vàng, đồ dùng sinh hoạt và đồ trang sức chỗ nào cũng có, Ngọc Thạch, mã não Phỉ Thúy nguyên miếng, các loại đồ vật hiếm quý nằm lộn xộn khắp trên mặt đất. "Mang hết chỗ này đi, đủ cho cậu lập cả một đội quân." Ngọc Phất cười. "Đây rốt cuộc là nơi nào?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhíu mày, hắn đương nhiên sẽ không lập đội quân gì cả. "Bàn đạp vàng, hàm thiếc vàng, roi vàng, ly vàng, những thứ này không nên xuất hiện ở đây, vì nơi này không ai biết cưỡi ngựa, cũng không thể xa xỉ đến mức toàn lấy vàng làm đồ dùng sinh hoạt thế này, những thứ này có thể là chiến lợi phẩm chiến tranh, cũng có thể do thiên tử Chu Triều ban thưởng cho họ." Ngọc Phất nhìn chung quanh. "Có lý." Tả Đăng Phong gật đầu. Năm đó Lô quốc đã từng phái Cự Nhân trợ giúp Chu Vũ vương phạt Trụ, sau khi thành công không thể nào không được ban thưởng. "Thường trong phần mộ hoặc tế đàn, bảo vật sẽ để ở tầng dưới cùng, sao ở đây lại xuất hiện ở tầng thứ hai?" Tả Đăng Phong nhíu mày, cả người mệt mỏi, trong đầu chỉ toàn là dấu chấm hỏi. "Không hiểu, tầng này cũng cao mười trượng, kim tháp quả thật chia làm bảy tầng." Ngọc Phất cũng không thể giải đáp được nghi vấn của Tả Đăng Phong. "A Di Đà Phật, lão nạp hoá duyên cái bình bát (chén ăn của sư) này, cầm rất tiện tay." Thiết Hài đi tới, cầm lên một cái kim bát, ôm vào trong ngực. Tả Đăng Phong và Ngọc Phất thấy vậy đều cười, biết tính Thiết Hài bản chất không tham tài, chỉ là vẫn còn tính trẻ con, lão cho rằng cầm chén vàng đi xin cơm rất là vui vẻ. "Đi lên tầng ba trước, lúc trở về cố gắng lấy thêm một ít." Tả Đăng Phong cất bước lên lầu. Tiến lên tầng ba, ba người lại sửng sốt, mé tây có hơn mười gian nhà tù đúc bằng kim loại, khu vực còn lại chứa đầy những thứ hình cụ đủ loại kiểu dáng kỳ lạ cổ quái. "Tòa kim tháp này ứng với Bắc Đẩu Thất Tinh." Ngọc Phất trầm ngâm ngẫm nghĩ. Tả Đăng Phong quay lại, muốn nghe cô giải thích, đối với Đạo gia điển cố, Ngọc Phất biết rõ hơn hắn nhiều. "Bảy tầng Kim tháp đối ứng Bắc Đẩu Thất Tinh, Tầng thứ nhất đối ứng chính là Bắc Đẩu Thất Tinh thứ bảy - Phá Quân tinh, thuộc thủy, chuyên về nô bộc, chủ công sát phạt. Cho nên tầng một đều là binh lính. Tầng thứ hai đối ứng Bắc Đẩu Thất Tinh thứ sáu - Vũ khúc tinh, chúc kim, chuyên về tiền tài, chủ về tài phú, cho nên tầng hai đều là Kim Ngân. Tầng thứ ba đối ứng Bắc Đẩu Thất Tinh thứ năm - Liêm Trinh tinh, chúc không, chuyên về hình phạt, chủ về liêm trinh nhân chính, cho nên trong này đều là hình cụ." Ngọc Phất phân tích từng cái. "Sao họ lại sắp xếp kim tháp như vậy?" Tả Đăng Phong gật đầu, những điều Ngọc Phất vừa nói hắn đã từng đọc được trong điển tịch Tử Vi Đẩu Sổ Kim Châm đưa tặng. "Mọi người đều biết Bắc Đẩu chủ tử, Nam Đẩu chủ sinh. Người sống đối ứng Nam Đẩu, vong linh ứng đối Bắc Đẩu, đây là phương thức mai táng thông thường, chỉ có điều bố cục của nơi này rất lớn." Ngọc Phất giải thích. "Đi, đi lên tiếp." Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người đi lên, bắt kim kê là việc cấp bách, những chuyện khác có thể từ từ nghiên cứu. "May mắn kim kê đã từng chạy thoát ra ngoài, nếu không lần này nhất định chúng ta đã bị Cự Nhân tầng một công kích." Ngọc Phất đi theo. "Đã thành xương cốt, làm sao công kích?" Thiết Hài tò mò hỏi. "Xác những Cự Nhân kia từng được ngâm trong Dương Thủy do kim kê sinh ra, nên vẫn giữ được đặc tính khi còn sống, nếu người ngoài xâm nhập, sẽ làm họ bừng tỉnh. Sau khi Kim kê trốn ra, tầng một mất đi Dương Thủy, thi thể mới bị hư thối chỉ còn xương cốt. Thực chất những Cự Nhân ở tầng một đó chính là để mang nhiệm vụ bảo vệ kim tháp." Tả Đăng Phong trả lời thay. "Làm sao hai người biết được?" Tả Đăng Phong giải thích làm Thiết Hài càng thêm hiếu kỳ. Tả Đăng Phong cười cười, không đáp. Trên bậc thang có đất, trên đất có dấu chân, dấu chân có hai đôi, đều là dấu chân của con người, cho thấy kim kê đã dẫn chàng trai kia lên tầng trên đỉnh, và nó cũng không hiện ra nguyên hình. Tầng bốn ứng với sao Văn Khúc, trên này có rất nhiều bia đá, thẻ tre, giáp cốt, ghi lại lịch sử Lô quốc. Giống như Tả Đăng Phong từng nghĩ, người nước Lô đều là hậu duệ của hoàng đế, còn Cự Nhân là hậu duệ Xi Vưu bị chiến bại, khu vực này trước đây quả thực thuộc Cửu Lê tộc. Tầng năm ứng với Lộc Tồn tinh, ngôi sao này chủ chưởng tuổi thọ con người. Đến tầng này, không gian không còn lớn, chỉ khoảng hai trượng, bên trong có sáu cỗ quan tài màu vàng, dài hơn một trượng, chiều rộng sáu xích, theo kích thước này thì bên trong đều là thi thể của con người. Phía bắc có một cỗ quan tài, chính giữa có hai cỗ, phía nam có ba cỗ, theo hình tam giác. "Trong quan tài có âm vật tồn tại, nhưng không lợi hại." Tả Đăng Phong nói, từ lúc tiến vào tầng năm hắn đã cảm nhận được ngay trong sáu cỗ quan tài có âm vật tồn tại. Ngọc Phất xoay người đi đến cỗ quan tài gần nhất, mở nắp quan, nhìn vào trong. Tả Đăng Phong tới theo, thấy bên trong có một xác nữ đã khô, theo quần áo và đồ trang sức của thây khô, thì nữ nhân này hẳn là có địa vị tương đối cao trong Lô quốc, điều làm Tả Đăng Phong bất ngờ chính là thây khô tuy đã khô quắt, nhưng vẫn còn sống, nó đang giơ tay phải chậm rãi chụp vào Ngọc Phất. "Đây là thế nào?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phất. Mao Sơn phái giỏi về khống chế âm hồn, Thần Châu Phái giỏi về khống chế âm vật, đối với cái loại này, Ngọc Phất chính là hành gia. Ngọc Phất không đáp, mặt không chút biểu tình đi sang cỗ quan tài thứ hai, lấy tay hất bay nắp quan, trong quan cũng có một thây khô, thây này là nam giới, tứ chi và gương mặt đã khô quắt, sau khi nắp quan bị nhấc ra cũng giơ tay lên muốn bắt Ngọc Phất. Tả Đăng Phong đi theo Ngọc Phất tới cỗ quan tài thứ ba, cái thây nam trong quan tài thứ hai không quan tâm tới Tả Đăng Phong, mà thong thả quay cái đầu khô héo theo Ngọc Phất, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng sinh cơ đã khô kiệt, động tác chậm chạp mà vô lực. Ngọc Phất tiếp tục mở hết các nắp quan tài, Tả Đăng Phong đi theo quan sát, thấy tất cả đều là nam nữ thanh niên, tuy quần áo đã mục cả, nhưng vẫn có thể nhận ra chúng đều đẹp đẽ quý giá, cho thấy những người này khi còn sống địa vị không thấp. "Mấy thây khô này không công kích nam giới." Tả Đăng Phong nói với Ngọc Phất. "Chúng nó cố gắng công kích tôi không phải vì tôi là phụ nữ." Ngọc Phất lắc đầu. "Vậy vì sao?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên. Ngọc Phất không đáp, mà rút trong lòng ra một ống trúc màu lục đưa cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cầm lấy, thây khô trong quan tài lập tức xoay cánh tay về phía hắn. "Những thây khô này đều bị trúng loại cổ độc này mà chết." Ngọc Phất nói. "Trong này là cái gì?" Tả Đăng Phong lắc ống trúc, phát hiện bên trong hình như là bột phấn hay gì đó. "Là mệnh cổ(sâu độc), một loại cổ độc đồng quy vu tận, dùng tóc của người thi thuật luyện chế, phàm trúng loại cổ độc này, người thi thuật và người trúng độc sẽ bị buộc chặt sinh tử vào nhau." Ngọc Phất đáp. "Loại cổ độc này là do Thần Châu Phái tự nghĩ ra à?" Tả Đăng Phong hỏi. "Không phải, Thần Châu Phái không chuyên về dụng độc, là do tôi nghiên cứu bí truyền độc thuật Miêu Cương." Ngọc Phất lắc đầu. "Người dùng độc kia rất có thể là người của nước Dung." Tả Đăng Phong đoán. "Đương nhiên, chỉ là loại mệnh cổ này luyện chế từ tóc của người thi thuật, nên người luyện chế và mệnh cổ khác nhau, thì độc tính cũng khác nhau, nên lẽ ra chúng nó không thể cảm nhận được mệnh cổ trong người tôi, trừ phi..." Ngọc Phất nhíu mày. "Trừ phi cái gì?" "Trừ phi người thi triển pháp thuật này có quan hệ huyết thống với tôi." Ngọc Phất nghiêm nghị. "Lúc trước ở một sơn động bên ngoài trận pháp, tôi từng phát hiện người Dung Quốc để lại rất nhiều dụng cụ đựng độc vật, có thể thấy khi bọn họ đuổi đến đây thì trận pháp đã có rồi, hoặc nói cách khác là nơi này không thể bị người Dung Quốc hạ độc. Trên mũ sáu người đều có ghi tên của họ, tất cả đều là họ Cơ, quần áo có phẩm chất tốt như vậy, nói rõ họ là quý tộc, cho nên tôi đoán những những người này đều là chủ những thành nhỏ bên ngoài Đô thành, sau khi bị trúng độc mới được đưa về đây, người hạ độc rất có khả năng là chủ nhân của cây phượng trâm tôi tặng cho người. Nếu là như vậy, thì người chính là hậu duệ của quý tộc Dung Quốc." Tả Đăng Phong cẩn thận phân tích. "Vậy có phải cậu nên gọi tôi một tiếng Kim Ngọc công chúa hay không?" Ngọc Phất cười. "Nếu người muốn, tôi sẽ gọi ngay một tiếng Kim Ngọc Mãn Đường. Những người này làm sao bây giờ?" Tả Đăng Phong nhìn những thây khô, chép miệng. "Họ đã chết rồi, chỉ là cổ độc còn sót lại trong người thôi, không cần bận tâm." Ngọc Phất xoay người đi tới cầu thang ở hướng đông. Tầng sáu ứng Cự Môn tinh, mang tính thổ, chủ về thị phi thiện ác. Tầng này càng thêm nhỏ hẹp, bên trong chất đống rất nhiều mai rùa, thời cổ đại, rùa đen được coi là vật cát tường, ngoài ra mai rùa còn được dùng làm linh vật xem bói, thứ này dùng để xem bói đương nhiên không có linh, cái gọi là thị phi thiện ác chỉ là ý niệm của người đương quyền mà thôi. Tả Đăng Phong không ở tầng này lâu, mà rất nhanhđi lên tầng bảy. Lên tới tầng bảy, phát hiện nơi này bố trí như một phòng ngủ, kim kê biến thành cô gái đang ngồi trên cái giường ngọc nằm ngay giữa tầng, bình tĩnh nhìn mấy người Tả Đăng Phong. Bắc Đẩu Thất Tinh ngôi sao thứ nhất tên Tham Lang tinh, ngôi sao này chủ về đào hoa, hay còn gọi là Sắc tinh. Kim kê vì vậy biến thành một cô gái rất yêu mị, để ứng với ngôi sao này, chỉ là cô gái hiện giờ hoàn toàn khác với cô gái nó biến ra trước kia, yêu mị hơn gấp mấy lần. Ba người xếp thành một hàng ngăn đường đi, kim kê đương nhiên không còn chỗ trốn, nhưng Tả Đăng Phong cũng không ra tay ngay. Hắn chỉ biết tìm đủ sáu con vật âm thì sẽ có khả năng giúp Vu Tâm Ngữ thịt xương hồi hồn, nhưng hắn không biết dùng chúng như thế nào.