Chương 248: Thổ địa báo mộng
Tại sao con người nằm mơ? Khoa học phương tây giải thích rằng 'chuyện gì ban ngày nghĩ tới thì đêm sẽ mơ', nhưng Đạo gia không cho rằng như vậy, Đạo gia cho rằng giấc mơ là do ba hồn bảy vía của con người bị ngoại giới kích thích mà sinh ra dị động, người tu hành thì khí trong thần đã được ngưng tụ, khi ngủ là chỉ có ngủ, rất ít có tạp niệm sinh ra, bổn mạng nguyên thần cực kỳ vững chắc, nên người tu hành nằm mơ là rất hiếm hoi.
Tả Đăng Phong đã có tu vi điên phong, linh khí tràn đầy, tuy bình thường suy nghĩ rất nhiều vấn đề, nhưng sau khi suy nghĩ thì vô cùng chuyên chú, không thể xuất hiện tạp niệm, nên Tả Đăng Phong biết mình không thể nào nằm mơ, giấc mơ này thực là quỷ dị.
Ông lão thân cao năm thước, mặt tròn đầy đặn, râu dài phất phơ, ăn mặc như một viên ngoại thời nhà Minh, đầu đội mão vàng, chân đi giày tơ, cầm một cây quải trượng đầu rồng, cử chỉ điều độ, thần sắc ung dung.
Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, nên quyết định không thức tỉnh, mà chăm chú quan sát ông lão, Tả Đăng Phong không nghĩ ông lão xuất hiện là từ ý tốt, vì trên đời rất ít người có ý tốt với hắn.
Ông lão tới gần, đứng ngắm nghía đánh giá hắn, Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn lại, tay phải hắn khẽ nhúc nhích, hắn muốn kiểm tra xem nếu mình muốn thì mất bao lâu mới tỉnh dậy, và rút ra kết luận lúc nào cũng tỉnh lại được.
"Ông là ai?" Tả Đăng Phong lạnh lùng, hắn sợ nói to quá làm bản thân tự phát thức tỉnh, nên hắn nói rất nhỏ.
"Lão phu là thổ địa vùng này." Ông lão chắp tay.
Tả Đăng Phong kinh hãi, hắn chưa bao giờ thấy tiên nhân, sâu trong lòng còn ngờ không biết có còn tiên nhân ở trên thế gian hay không, nhưng hôm nay nghi vấn này đã được chứng thực, thế gian thực sự có tiên nhân, thổ địa tuy tiên vị thấp kém, nhưng vẫn là tiên trưởng một phương.
"Xin chào tiên trưởng, không biết tiên trưởng đêm khuya tới có gì chỉ giáo?" Tả Đăng Phong nói, hắn không tin tưởng bất kỳ ai, người này tuy tự xưng là thổ địa, nhưng có rất nhiều người trong đạo môn có pháp thuật chế tạo ảo giác, hiện giờ chẳng có gì chứng minh trên đời có thần, nên Tả Đăng Phong vẫn phải cảnh giác.
"Tả chân nhân ở chỗ lão phu quản lí lại thi đạo pháp, sát sanh hại người, lão phu không rõ lý do, nên đến để hỏi." Ông lão đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, ông lão này quả thực là thổ địa rồi, quần áo thời nhà Minh này, người trong giang hồ ai cũng biết hắn đã từng có vợ, nhưng ông lão này lại không biết, chứng tỏ lão không phải người sống trên dương thế, thứ hai cách nói của ông dùng đúng kiểu ngôn ngữ của thời Minh Thanh, ăn nói lưu loát, ngữ pháp rất có quy tắc, so với những người đóng phim cổ trang dùng ngôn ngữ hiện đại mà cứ cố làm đồ cổ thì khác hẳn một trời một vực.
"Xin hỏi tiên trưởng, hai tòa lăng mộ này là chôn ai vậy?" Tả Đăng Phong hỏi, dù biết ông lão này là thổ địa bản xứ, nhưng Tả Đăng Phong vẫn phải xác nhận lại, người ngoài không ai biết Chu Lăng đã bị Đường triều cải tạo, nếu người này thật sự là thổ địa nơi đây, thì ông ta phải biết rõ chuyện này.
"Lăng ở cung càn là Viên Thiên Cương tuyên chỉ xây lăng mộ cho Lý Kiến Thành, lăng ở cung khôn là Lý Thuần Phong tuyên chỉ xây lăng mộ cho Lý Nguyên Cát, hai mộ này đều nằm bên trên lăng mộ thật của nhà Chu. " ông lão cười, từ lúc xuất hiện, mặt ông luôn hiện nụ cười, chỉ có hỏi thăm, không hề có ý đồ thẩm vấn.
"Xin trả lời tiên trưởng, Tả mỗ vốn không muốn đụng tới mạng ai hết, nhưng những người này cứ tới cản trở Tả mỗ đào lăng, gió đã thổi tới, không thể trách Tả mỗ dựng thẳng đao." Tả Đăng Phong thấp giọng.
"Sao Tả chân nhân lại phải tìm địa chi?" ông lão hỏi.
"Tả mỗ muốn tìm sáu viên nội đan âm địa chi để cứu vợ sống lại." Tả Đăng Phong đáp.
"Tìm đủ sáu viên nội đan có thể cứu người chết sống lại hay sao? " Thổ địa ngạc nhiên, có vẻ ông không hề biết chuyện này.
"Xin hỏi tiên trưởng, bên trong lăng mộ ở cung càn là địa chi nào vậy? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Một con thanh long bốn chân." Thổ địa trả lời.
Tả Đăng Phong uể oải, long không phải thứ hắn muốn tìm, hắn muốn tìm âm chúc thổ ngưu.
"Ông trời có đức hiếu sinh, Tả chân nhân sát phạt vô độ, e sẽ bị thiên phạt, ngài hãy mau rời đi thôi." Thổ địa khuyên.
"Tiên trưởng đến để cản Tả mỗ?" Tả Đăng Phong tăng âm lượng, hắn đã từng quỳ gối dập đầu xin ông trời cho Vu Tâm Ngữ sống lại, nhưng có ai để ý đến hắn đâu, nên hắn rất địch ý và oán khí với tiên nhân.
"Tả chân nhân nói quá lời, lão phu khả năng nhỏ bé, không thể nhúng tay vào việc dương gian, hôm nay báo mộng chỉ ngài, chỉ là vì không đành lòng nhìn thấy thương sinh, càng không nhẫn tâm nhìn thấy Tả chân nhân lạc lối không biết đường về, muốn chết già cũng không được." Thổ địa lắc đầu.
"Tiên trưởng có thể liệu biết hậu sự?" Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Chuyện đã xảy ra thì có thể biết một ít, nhưng tiên đoán chuyện tương lai thì không thể." Thổ địa lại lắc đầu.
"Tiên trưởng có thể đưa Tả mỗ vào trong lăng không, nếu thật sự trong lăng là Thanh Long, Tả mỗ sẽ lập tức rời đi." Tả Đăng Phong đề nghị, hắn không tin thần tiên, dù thổ địa dáng vẻ rất nhân hậu, nhưng cũng vẫn có khả năng nói dối để lừa hắn rời đi.
"Tả chân nhân đã có tu vi điên phong, là thân thể bán tiên, hồn phách xuất khiếu đâu phải là việc khó, bản thân có thể tự làm được mà, sao lại phải làm khó xử lão phu." Thổ địa thở dài.
Tả Đăng Phong cau mày, thổ địa nói người có tu vi điên phong co hồn phách xuất khiếu là thật, nhưng hắn không có pháp môn đó, hắn không có môn phái, không có sư phụ, có ai dạy hắn chuyện đó đâu, càng không ai chỉ cho hắn phải làm như thế nào, nếu bảo bình thường người có tu vi như hắn có mười thành pháp thuật thì hắn chỉ có chưa tới ba thành.
"Xin hỏi tiên trưởng, trong lăng mộ này có bao nhiêu cơ quan?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Việc này thứ cho lão phu không dám lắm miệng, hy vọng Tả chân nhân có lòng thương người, đừng làm tổn thương nhân mạng." Thổ địa công lắc đầu.
"Việc này Tả mỗ tự có chừng mực, đa tạ tiên trưởng đã dạy bảo, xin chào tiên trưởng." Tả Đăng Phong ngưng thần tự rời khỏi giấc mơ, người phàm đạt tới tử khí điên phong đã là đạt tới mức cao nhất, còn thổ địa là tiên nhân cấp thấp nhất, nên hai người hơn kém nhau không nhiều, thổ địa không đủ sức khống chế Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió và tiếng côn trùng xung quanh, tiếng binh lính đào móc Chu Lăng, tiếng động cơ xe hơi, bỗng có một cảm giác như đã trải qua mấy đời, nhưng thổ địa báo mộng là thật vì Thập Tam vẫn đang nhìn về phía từng có ông ta.
Thổ địa báo mộng vốn mang ý muốn khuyên hắn ngừng giết chóc, nhưng trên thực tế lại tạo ra tác dụng ngược lại, vì sau khi biết có tiên nhân tồn tại, Tả Đăng Phong càng thêm quyết tâm tìm cho được sáu viên âm nội đan, đã thật có tiên nhân trong truyền thuyết tồn tại, vậy thì truyền thuyết lục âm bất tử cũng có lẽ không sai.
Lần này, Tả Đăng Phong cảm nhận được rất rõ ích lợi của sức mạnh, nếu là trước kia, thổ địa đã chẳng thèm tới báo mộng cho hắn, nhưng bây giờ, hắn đã có thể tùy ý quyết định sự sống chết của thế nhân, nên thổ địa công phải kiêng kị hắn ba phần, chỉ sợ con người không có năng lực, nếu đã có, chắc chắn sẽ được người khác tôn trọng.
Tả Đăng Phong và Thập Tam đến chỗ đào móc, binh lính vẫn còn đang làm, nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại, Tả Đăng Phong kêu mọi người nghỉ ngơi, Ngưu Đại Toàn cho chuyển rượu và đồ ăn tới, mời Tả Đăng Phong uống rượu, Tả Đăng Phong lắc đầu từ chối, hắn đã sớm có thói quen không ăn đồ ăn của người khác.
Nghỉ ngơi xong, mọi người lại làm tiếp, Tả Đăng Phong không hoàn toàn tin lời của thổ địa, hắn muốn tận mắt nhìn thấy mới tin.
Thời gian sau đó, không còn ai tới quấy nhiễu, người trong đạo môn không ai tới quấy rầy như Tả Đăng Phong từng tưởng tượng, thậm chí quân đội cũng không có động tĩnh, giữa trưa ngày tiếp theo, Tả Đăng Phong đang ở trên tường rào nghỉ ngơi, một chiếc xe jeep từ xa chạy tới, Tả Đăng Phong tinh mắt, xe chưa tới gần, hắn đã nhận ra người trong xe, trong lòng rất nghi ngờ, sao cô ta lại tới đây.
Xe jeep chạy đến ngoài tường dừng lại, lái xe trên xe không xuống, Kỷ Toa mặc quân phục bước xuống, ngoắc tay vẫy Tả Đăng Phong.
"Cô tới đây làm gì?" Tả Đăng Phong nhảy xuống. Kỷ Toa đeo quân hàm thượng tá, quân phục được chỉnh sửa rất vừa vặn, lồi lõm đầy đủ.
"Nhớ anh." Kỷ Toa cười, nụ cười cực kỳ hấp dẫn.
"Cô nhớ cái gì của tôi?" Tả Đăng Phong cười xấu xa.
"Anh cứ nói đi." Kỷ Toa nhìn vào chỗ hiểm của Tả Đăng Phong, cô đã tiếp xúc nhiều lần với hắn, hồi ở trong khách sạn ở Thượng Hải còn từng náo loạn quý phi ra tắm, nên cô mới dám nói chuyện kiểu này với Tả Đăng Phong.
"Nói nghiêm túc đi, cô tới làm gì?" Tả Đăng Phong không cười nữa.
"Đến khuyên anh, để anh khỏi giết 'lão đại đầu trọc' của chúng tôi." Kỷ Toa cười tươi như hoa, con gái xấu khi cười còn bớt xấu, huống chi những cô gái đẹp khi cười thì càng đẹp.
Tả Đăng Phong hiểu ra ngay, thì ra cô ta là bị cấp trên sai tới, đặc vụ rất nhiều, nhưng người có quen biết thân thuộc với hắn thì chỉ có Kỷ Toa.
"Nói thẳng ý muốn của mấy người." Tả Đăng Phong lạnh lùng.
"Cái gì mà ý muốn của chúng tôi, anh biết tôi mất bao nhiêu công sức mới làm cấp trên đồng ý kế hoạch của tôi không?" Kỷ Toa làm nũng với Tả Đăng Phong.
"Cô cởi đồ còn chưa ăn thua, chớp mắt với tôi thì làm được gì, nói mau ý muốn của cô đi." Tả Đăng Phong cười, tâm tình của hắn đang rất tốt, dựa vào thần sắc và cách ăn nói của Kỷ Toa, hắn đoán ra chính phủ quốc dân đã lựa chọn phương pháp trung dung.
"Anh làm thế này rất ảnh hưởng tới uy tín của chính phủ, thế này, chúng tôi sẽ giúp anh đào mở Chu Lăng, anh mau lấy thứ anh cần rời nhanh khỏi đây..."