Chương 118: Họ hàng gần sinh sôi nảy nở

Tàn Bào

Phong Ngự Cửu Thu 25-07-2021 12:31:31

Chương 118: Họ hàng gần sinh sôi nảy nở Hồi nãy Thập Tam chỉ thoáng nhìn, nên chỉ nắm đại khái, Tả Đăng Phong hỏi lại, nó cũng không cung cấp được thông tin chi tiết. Trở lại đống lửa, Tả Đăng Phong không còn tâm tư ăn ăn nửa con gà rừng, mà Thập Tam tuy bị chấn kinh không nhỏ, nhưng không bị ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn sạch một con gà rừng, ăn xong chạy đi tản bộ. Tả Đăng Phong không nhàn hạ thoải mái được như Thập Tam, hắn luôn nghĩ không biết con vật trong trận khủng bố đến mức nào mà khiến Thập Tam hoảng sợ đến như vậy. Hắn hiểu rõ Thập Tam, nếu không phải đối phương cực mạnh, nó nhất định sẽ theo tới cùng, nên Thập Tam hoảng sợ không phải vì đối phương lợi hại, mà là bộ dáng chắc chắn rất khó coi, lại thêm là thứ động vật hắn chưa bao giờ gặp qua tăng thêm hắn chưa bao giờ thấy qua, nên hắn mới thấy sợ. Giống như đột nhiên người gặp phải một con rắn xấu xí, nhất định sẽ thấy khẩn trương, nhưng sau đó sẽ không thấy sợ. Thập Tam còn có tâm tư ăn uống chứng tỏ con vật kia dù rất khó coi, nhưng không lợi hại. Nếu như nó cảm giác được đối phương cực độ nguy hiểm, động vật có bản năng xu cát tị hung, chắc chắn đã rời xa khu vực này rồi. Nghĩ thông rồi, Tả Đăng Phong lại thấy sầu, việc cấp bách trước mắt là nghĩ biện pháp phá vỡ tòa trận pháp vô hình, nhưng đến giờ hắn chẳng có một đầu mối nào, lần này vào núi đã mất hơn một tháng, sau này còn tới năm chỗ phải đi, còn rất nhiều nguy hiểm, ai mà biết còn phải mất bao nhiêu thời gian, nhất định phải cố gắng giải quyết. Việc duy nhất Tả Đăng Phong có thể làm là tìm chỗ sơ hở của trận pháp. Hắn không tin trận pháp này không phá được, chỉ cần tìm ra sơ hở của nó thôi. Trận pháp là do con người bày ra, người ta dù có tư duy kín đáo đến mất cũng nhất định phải có chỗ khiếm khuyết. Nhưng Tả Đăng Phong vô cùng rõ ràng đối thủ của mình chính là Khương Tử Nha, người này học từ người trời, chính là nhị đại tổ sư của Kỳ Môn Độn Giáp, trận pháp nơi này chắc chắn là của ông ta, muốn phá trận phải biết trận của chính là hắn bài trí, phá trận của Khương Tử Nha chính là đang đọ sức về trận pháp với ông ta. Mọi người đều biết Khương Tử Nha là môn nhân Xiển Giáo, Tả Đăng Phong tu hành âm dương Sinh Tử Quyết chính là pháp thuật của Xiển Giáo, nói gì hai người cũng là đồng môn, Tả Đăng Phong rất rõ thực lực của mình còn kém Khương Tử Nha rất xa, hắn chỉ mới đạt cảnh giới Chí Tôn, còn Khương Tử Nha đã tiến nhập cảnh giới vô vi, tu vi cao hơn hắn cực nhiều. Ngoài ra, theo tư liệu lịch sử ghi lại, khi Khương Tử Nha rời núi đã bảy mươi tuổi, người già thành tinh, chỉ số thông minh cực cao, tư duy kín đáo. Tả Đăng Phong mới hai mươi mấy tuổi, ba năm trước còn là một con mọt sách trong một huyện thành nhỏ, kinh nghiệm và lịch duyệt kém xa Khương Tử Nha đâu chỉ vạn dặm. Điểm cuối cùng, Khương Tử Nha học là Thiên Triện Văn Sách chính thống, lập trận pháp chính là mười hai đường cô hư pháp, còn hắn hoàn toàn là tự mình lục lọi và lĩnh ngộ, nói trắng ra là chính là đi đường nhỏ, ưu khuyết giữa hai người hoàn toàn đã rõ. Tu vi không bằng người ta, lịch duyệt không bằng người ta, trận pháp không bằng người ta, thì còn phá cái lông gà! Nếu là người khác chắc chắn sẽ bỏ cuộc, nhưng Tả Đăng Phong thì không. Tu đạo một năm đã đột phá thiên kiếp, bằng vào Huyền Âm chân khí đứng ngang hàng với ngũ đại Thái Đẩu, trong vòng nửa năm lĩnh ngộ tinh túy của trận pháp âm dương, những chuyện này khiến Tả Đăng Phong tự tin vào bản thân có ngộ tính với tu hành và trận pháp hơn hẳn người thường. Tả Đăng Phong không tự coi nhẹ mình, nhưng hắn cũng không cuồng vọng tự đại, dù có linh khí tu vi khủng bố, hắn vẫn tôn kính Kim Châm, Ngân Quan là Huyền Môn Thái Đẩu, đây là hàm dưỡng của hắn, Tả Đăng Phong tôn kính là tôn kính nhân phẩm chính trực và phong cách làm việc của họ, chứ không phải sùng bái tu vi pháp thuật của họ, nhưng bây giờ dù có ngưỡng mộ hay không thì hắn cũng phải khiêu chiến trận pháp Khương Tử Nha lưu lại. Tả Đăng Phong cũng biết trận pháp Khương Tử Nha lưu lại có uy lực rất lớn, hắn không dám khinh địch, nhưng dù có sợ hãi cũng phải khiêu chiến, không xem thường địch cũng không thể sợ địch. Sáng sớm, Tả Đăng Phong bắt đầu dựng pháp đài, không nhìn thấy trận pháp, thì chỉ có thể nghĩ cách thử trận pháp. Kim kê đã ở trong trận pháp, vậy chắc chắn thành phần kim có nhiều trong trận pháp nhất, ngoài ra kim sinh thủy, chắc chắn thủy sẽ không thiếu, nói cách khác kim và thủy là thành phần bên trong trận pháp, trong đó kim là chủ yếu, nên Tả Đăng Phong quyết định bố trí trận pháp về hỏa để dò xét uy lực của trận pháp ẩn hình. Khoảng trăm bước về phía tây có một khối đá xanh cao chừng ba thước, Tả Đăng Phong lấy nó làm hồi bích. Cái gọi là hồi bích chính là nơi đặt chân mượn lực bay lên của người tu đạo, pháp đài làm bằng gỗ, cao một mét, dài một trượng, hình Tam giác, mỗi góc của hình đều chất rất nhiều củi, Tả Đăng Phong nhóm củi rồi xách Thập Tam chạy ra rất xa. Lửa mạnh dần, Tả Đăng Phong đợi đến khi thế lửa mạnh nhất thì ném một cục đá đánh sụp cây cột chống đỡ pháp đài, pháp đài sụp đổ xuống, lửa gặp đất lập tức kích phát trận pháp, một ngọn lửa trống rỗng thô như sợi xích xuất hiện bắn thẳng về phía trận pháp vô hình, vừa tiếp xúc lập tức bắn ngược trở lại, tốc độ bắn ngược nhanh hơn lúc tới gấp mấy lần, Tả Đăng Phong chưa kịp phản ứng đã bị ngọn lửa bắn văng về hồi bích, một tiếng nổ lớn, tảng đá xanh bị tạc nát bấy. Uy lực trận pháp quá lớn khiến Tả Đăng Phong phải tắc luỡi, may mắn trước đó đã dự liệu trước, trốn ra xa, chứ nếu đứng ngay bên cạnh thì đã tiêu rồi, bị ngay trận pháp mình bố trí nổ chết thì thực là oan uổng. Uy lực hỏa trận không nhỏ, vì ngọn lửa đã khiến ranh giới của trận pháp ẩn hình xuất hiện ba động gợn sóng, gợn sóng này không lớn, nên không ảnh hưởng lớn đến sự vật bên trong trận, nhưng lại giúp Tả Đăng Phong nghĩ ra một ý, nếu bố trí một hỏa trận pháp cực mạnh thì có lẽ có thể phá rách trận, hoặc khiến bên trong đất rung núi chuyển, bức bách người ở bên trong. Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm hồi bích phù hợp, cuối cùng hắn nhìn ngọn núi lớn sau lưng, dùng núi làm hồi bích, quả thực là gan lớn. Ý nghĩ này về mặt lý luận là khả thi, nhưng áp dụng thực sự thì khó khăn. Khó nhất chính là dàn trận, trận pháp này trước khi châm lửa thì phải rời khỏi mặt đất, muốn dùng núi làm hồi bích thì phải dựng một cái giá đỡ cực lớn, muốn làm giá đỡ như thế thì phải mất một tháng, quan trọng nhất là dù có dựng được thì sau khi mồi lửa xong làm thế nào mà kéo đổ cái giá này xuống được, nếu ở gần thì sợ chạy không kịp, mà ở xa thì không kéo nó nổi, nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định bỏ ý tưởng này. Đột nhiên hắn chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ, nếu trận pháp ẩn hình này là trận pháp ngầm, nói cách khác người ở bên trong có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, thì bọn họ đương nhiên có thể nhìn thấy con dã nhân mẹ bên ngoài trận pháp, con dã nhân hoạt động ngay bên ngoài trận pháp, nếu theo tư duy của người thường, nếu người ở bên trong nhìn thấy dã nhân chắc chắn sẽ không bỏ qua, hoặc là ra bắt vào, hoặc là xông ra đuổi nó đi, vậy tại sao bọn họ lại không để mắt tới nó? Còn nữa, nếu người ở bên trong ra được thì ít nhất cũng phải lưu lại dấu vết, nhưng thực sự chung quanh trận pháp lại không có một chút dấu vết nào của con người. Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong nhớ lại bộ dáng của Thập Tam lúc nhìn thấy quái vật, kết hợp hai chuyện lại, hắn rút ra được một kết luận, người ở bên trong không phải là không muốn ra, mà là ra không được. Kết luận này khiến Tả Đăng Phong lạnh gáy. Nếu đúng như vậy, những người kia chính là bị nhốt ở bên trong, suốt ba ngàn năm, trong một không gian chỉ rộng ba trăm dặm, dân số chắc chắn đã sinh sôi nảy nở. Thời gian lâu như vậy xuống, họ hàng gần sinh đẻ với nhau nhất định sẽ đem tới một hệ quả vô cùng nghiêm trọng. Quái vật Thập Tam nhìn thấy rất có thể là hậu duệ đã bị biến đổi do sinh đẻ với họ hàng gần của người nước Lô. "Thập Tam, mấy quái vật trong đó có trông giống người không?" Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Thập Tam đang ngồi chồm hổm bên cạnh. Thập Tam lắc đầu rồi gật đầu, không biết là do Tả Đăng Phong hỏi không rõ ràng hay do nó không biết cách giải thích, nhưng dù là thế nào thì Tả Đăng Phong vẫn phải kiểm tra thêm. "Khương Tử Nha không hư hỏng đến vậy chứ?" Tả Đăng Phong nhíu mày, trận pháp nơi này chắc chắn do Khương Tử Nha bố trí, nhưng ông ta có xấu xa đến mức vậy không? Dã nhân là hậu duệ của cự nhân, có dã nhân ở bên ngoài trận chứng tỏ cự nhân cũng có thể, đương nhiên cũng không ngoài trừ khả năng sau khi trận pháp khởi động vẫn để sót một số cự nhân ở bên ngoài, nhưng khả năng này không lớn, lại nói nếu có chừa lại cự nhân bên ngoài, thì cũng không thể dùng phương thức tạp giao với người thường để lưu lại hậu duệ suốt ba ngàn năm. Cho nên Tả Đăng Phong nghĩ trận pháp này trước đây bố trí có cho phép ra ngoài, nó thật sự là một thế ngoại đào nguyên. Thế nhưng sau này không đi ra được không phải là vì trận pháp có vấn đề, mà là vì người ở bên trong một mực không muốn thông hôn với ngoại giới thông hôn, bao nhiêu năm sinh đẻ cận huyết khiến chỉ số thông minh bị thoái hóa nghiêm trọng, ai cũng biết sinh đẻ cận huyết vừa khiến thoái hóa chỉ số thông minh vừa tạo ra đủ loại dị hình dị dạng, cứ sau một đời mức độ dị dạng lại tăng, đến mức Thập Tam nhìn thấy cũng phải giật mình. Tìm ra được vấn đề, Tả Đăng Phong bèn rời khỏi, đi về phía bắc. Mục đích của hắn là khu vực hoạt động của con dã nhân mẹ. Dã nhân mẹ tồn tại chứng tỏ năm đó không chỉ có một cự nhân rời khỏi khu vực trận pháp ẩn hình, bọn họ đã có thể đi ra, nhất định có giữ trận phù. Cái gọi là trận phù chính là vật do người bố trí trận pháp cấp cho để có thể thoải mái ra vào trận, giống như người lắp cửa bao giờ cũng cung cấp cho chủ nhà cái chìa khóa để mở cánh cửa đó. Chỉ cần tìm được trận phù, là có thể đi thẳng vào trong trận, căn bản không cần phải vắt óc phá trận. Dã nhân có một đặc điểm rõ rệt, là ở trong sơn động, Tả Đăng Phong chỉ cần tìm khắp tất cả các sơn động lớn nhỏ. Đây là chuyện hắn ghét làm nhất, vì hầu như sơn động nào ở đây cũng có chủ, lần nào vào cũng khiến hắn phải kinh hoàng. Cũng may có dũng sĩ Thập Tam không sợ trời không sợ đất đi tiên phong, lần nào cũng là nó đi đầu xông vào đuổi con vật bên trong ra, nhưng nó cũng bị ăn phải hai ba lần thiệt thòi, riết rồi tạo thành thói quen 'ba không đuổi', không đuổi hồ ly, không đuổi linh miêu, không đuổi hoàng thử lang...