Q5 - Chương 44: Bước tường vô hình

Kiếm Vương Triều

Vô Tội 25-10-2023 20:38:41

Máu đỏ tươi liên tục phun lên cao tưởng như vô cùng tận. Dù đã chạy rất nhanh nhưng Lệ Tây Tinh không cách nào ngăn cho máu tươi không phun lên áo bào đang mặc. Rất nhiều thiếu niên tài tuấn ở Trường Lăng cảm thấy Lệ Tây Tinh sau khi trờ lại Trường Lăng là một quái vật khác người, đó là bởi khi y trở về Trường Lăng nhưng vẫn mặc áo bào dày bằng da lông. Đám thiếu niên tài tuấn kia có biết đâu đây là bản năng hình thành trong máu tanh. Trường Lăng vừa mới vào mùa thu thì bên này đã vào mùa đông. Sau nửa tháng nữa, chính là lúc những cơn mưa tuyết bắt đầu trút xuống. Trong một năm, thời tiết ở đây hơn nửa năm là rất lạnh. Quan trọng hơn là, máu tươi sau khi thấm vào quần áo, quần áo sẽ trở nên ướt và lạnh hơn, làm cho người mặc trở nên khó chịu. Áo bào bằng da lông dày tuy thô sơ nhưng không những chống được rét lạnh mà quan trọng hơn là không cho máu tươi không ngừng phun ra không thể thấm vào bên trong áo bào. Máu tươi sền sệt như nước đường chảy xuống bên ngoài áo bào Lệ Tây Tinh, mặc dù đây đã là bản năng, là thói quen nhưng mỗi khi gặp hoàn cảnh này, trong lòng y vẫn không khỏi nảy sinh cảm giác chán ghét. Y không cố gắng cưỡng ép tinh thần của mình quên đi cảm giác này, bởi vì trong trạng thái giết chóc quá độ, người ta sẽ quên đi rất nhiều thứ. Trong tiểu đội trinh sát khoảng trăm người này của nước Ô Thị, ngoại trừ ba người phía trước, tất cả những người còn lại đều đã ngã xuống, trong đó có một người tu hành cực kỳ nguy hiểm cũng đã bị y dùng một kiếm giết chết. Tiếp theo, không ai có thể đào thoát khỏi y quá phạm vi ba mươi trượng. Tình trạng này và dự đoán ban đầu của y không khác gì nhau. Nhưng khóe miệng y bất chợt có cảm giác rung rung, ánh mắt vốn lạnh lùng kiên định vậy mà nhanh chóng hiện ra tâm trạng lo sợ. Y cảm nhận được mặt đất đang rung động! Y trở tay đâm một kiếm chuẩn xác vào tim một quân sĩ nước Ô Thị từ phía sau đánh tới. Chỗ trái tim người quân sĩ vọt ra máu tươi phun lên người y, y gắng ngẩng cao đầu nhìn về phía xa. Trời đã sắp hoàn toàn tối, phía xa nhiều thêm một đường chân trời mới! Một cơn gió lạ không phải tự nhiên mà thành thổi qua cánh đồng hoang vu, làm cho đám cỏ khô bắt đầu chuyển động như sóng lúa. Lúc Lệ Tây Tinh ngẩng đầu lên, Hồ Kinh Kinh cũng lần nữa dừng lại. Đây là một đội kỵ quân, một đội kỵ quân dàn thành hàng ngang giống như sóng biển từng lớp từng lớp cuốn tới, cho nàng cảm giác nhìn không ra "lớp sóng" cuối cùng ở đâu. Đây là phần lớn đội kỵ quân kia! Ngừng thở, trái tim đột ngột co rút lại, đẩy máu tươi đi khắp các nơi trong cơ thể, trong đầu nàng chỉ còn tiếng vó ngựa ầm ầm rung động theo gió truyền tới. Đáng ra trước khi đại bộ phận đội kỵ quân tới sẽ có hai tiểu đội đi trước trinh sát. Đây không phải chỉ là do kinh nghiệm và ước đoán của Lệ Tây Tinh mà là y đã từng điều tra qua, hơn nữa, theo tốc độ bình thường, đội kỵ quân này phải tới khi trời hoàn toàn tối thì mới có thể đến đây. Có vô số khả năng dẫn tới thái độ đến khác thường của đại bộ phận đội kỵ quân, nhưng Lê Tây Tinh biết mình và Hồ Kinh Kinh không có thời gian để suy nghĩ về những khả năng này. Kỵ quân nước Ô Thị dàn hàng ngang kéo tới, không chỉ là có thể nhanh chóng biến hóa trận hình mà còn có tác dụng hợp lại thành một mũi tên cùng lúc xuyên phá, trong tình trạng đang chiếm ưu thế, bản thân việc này đã là một hình thức thị uy công khai. Loại trấn thế trùng kích này có thể dễ dàng hình thành vòng vây hình tròn. Dù là người tu hành Thất cảnh bị khốn ở giữa ba nghìn kỵ quân như vậy cũng không có khả năng sống sót, huống chi là người tu hành cỡ như y và Hồ Kinh Kinh. Y nhất định phải đưa ra lựa chọn. Nhưng khiến y không ngờ là Hồ Kinh Kinh còn đưa ra lựa chọn sớm hơn y. Phía sau y, cách đó không xa, sau lưng ba lính kỵ quân nước Ô Thị có rất nhiều cây cỏ khô héo đột ngột phát ra ánh sáng như mộng ảo. Những cây cỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng óng lấp lánh như bảo thạch, Lê Tây Tinh trở nên ngây người. Y không rõ Hồ Kinh Kinh muốn làm gì. Ánh sáng màu vàng lan ra khắp thảo nguyên. Giữa ba nghìn kỵ quân nước Ô Thị có một kỵ binh có dáng người khác so với các kỵ bịnh khác, thậm chí có thể nói là gầy hơn. Lưng gã mang năm thanh loan đao, chuôi đao làm từ linh cốt nhuốm màu đỏ máu, tản mát ra nguyên khí trời đất. Hai bên gã có bốn kỵ sĩ, eo đeo không phải là binh khí mà tấm thuẫn màu đỏ đồng có kích thước rất lớn. Người kỵ binh này đeo mặt nạ, mặt nạ được làm từ xương đầu của hổ. Xương đầu hổ đến răng cũng không nhổ xuống tạo ra hung sát khí kinh người. Gã cũng đã nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên thảo nguyên. Sâu trong mắt gã lập tức toát ra nét khó hiểu, cổ gã phát ra thanh âm đơn giản. Đội kỵ quân vốn đang chạy với tốc độ tối đa đột ngột đi chậm lại. *** Ánh vàng trên ngọn cỏ ngày càng đậm, rồi từng tia từng tia dần chui ra ngoài. Một luồng khí mạnh mẽ mà huyền ảo hình thành phía trên đám cỏ, trong mắt người tu hành, nó như một tấm gương lớn trong suốt lơ lửng giữa thảm cỏ xanh. Xoẹt! Theo cây cỏ lắc lư, một đạo kiếm quang lấp lánh màu vàng vượt qua khoảng cách cực hạn của phi kiếm trực tiếp chém qua người lính kỵ binh của nước Ô Thị. Ba lính kỵ binh bị chém đứt ngang người, máu tươi phiêu tán bay khắp nơi. - Cô muốn làm gì? Lê Tây Tinh đến tới gần Hồ Kinh Kinh. Sở dĩ y có thể nhanh chóng tới gần Hồ Kinh Kinh, không chỉ bởi y như con sói lao thẳng xuyên qua cây cỏ chạy tới mà Hồ Kinh Kinh cũng chạy hết sức lại chỗ y. Tinh quang màu vàng trên cây cỏ chưa tiêu tán, dư vị kiếm ý cường đại trên người Hồ Kinh Kinh còn chưa tiêu tán khiến cho lá khô xung quanh cô không ngừng bị cắt đứt. - Vẫn còn hai kiếm. Hồ Kinh Kinh nhìn Lê Tây Tinh cả người là máu, thở hổn hển nói: - Ta muốn đánh cuộc một lần. Lệ Tây Tinh nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng, đã rõ ý của Hồ Kinh Kinh rồi trầm mặc lại. Giết ba binh sĩ bình thường kia mà phải dùng một kiếm "xa xỉ" như vậy là vì nàng muốn toán đại quân cảm thấy nơi này có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ. - Chưa nói tới việc hai người chúng ta chưa chắc đã thoát được, nếu hai chúng ta có thể chạy thoát khỏi toán đại quân này thì bọn chúng vẫn có thể tìm được nhóm tàn quân của ta rồi giết tất cả bọn họ. Hồ Kinh Kinh biết y đã hiểu nên hít sâu một hơi rồi nói tiếp: - Đây là lựa chọn của ta, ngươi có thể đi trước. Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái. Y dùng ánh mắt của một con sói vẫn luôn nhìn trong thảo nguyên này, giọng vẫn giữ thói quen lạnh lùng, không nói bất cứ lý do gì, chỉ đơn giản nói: - Ta đánh cuộc cùng cô một lần. Nói xong, y rút ra một thanh kiếm khác, một tiểu kiếm được buộc lại. Thanh kiếm này màu đen tuyền, không phản xạ chút ánh sáng nào, hòa vào cảnh sắc ban đêm. Hồ Kinh Kinh cảm thấy có một cỗ cảm động dâng lên, chỉ một động tác kia của y, nàng đã biết bản thân lúc này nên làm gì. Nàng xuất kiếm. Nàng cắn răng, làm cho chân nguyên trong cơ thể lần nữa trở nên cuồng bạo. Chân nguyên cuồng bạo xông qua kinh mạch nàng, khiến cho kinh mạch vốn đã đến cực hạn nhanh chóng xuất hiện rất nhiều vết rách. Khóe miệng nàng trào máu ra. Trong lỗ chân lông của cơ thể bắt đầu dồn hơi máu. Thân kiếm màu vàng trong tay nàng tỏa ra hào quanh màu vàng lấp lánh, triệu hoán nguyên khí trời đất xung quanh rót vào bên trong những nhánh cây cỏ. Những nhánh cỏ kia giống như những tiểu kiếm, rễ cây bình thường dùng để hấp thụ chất dinh dưỡng trở thành kinh mạch, bắt đầu hấp thụ nguyên khí trời đất, sau đó, ngọn cỏ nở rộ. Lệ Tây Tinh xuất kiếm. Một đạo kiếm quang màu đen xuất hiện trước người Hồ Kinh Kinh. Sau đó, trong mảnh thảo nguyên sáng lên này có một loại lực lượng vô hình như mũi tên bay ra ngoài, trong khoảnh khắc, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với các loại mũi tên khác. Đạo kiếm quang màu đen ngay lúc chém xuống hóa thành rất nhiều tơ mỏng như lông trâu màu đen mắt thường khó thấy. Hồ Kinh Kinh cảm nhận được kiếm ý trong đạo kiếm này, ánh mắt nàng tràn ngập sự khó tin. - Đây là kiếm ý Hắc Mao Phong của Thiên Thiết Kiếm Viện. Lệ Tây Tinh không nhìn nhưng dường như đoán được rất rõ suy nghĩ trong lòng nàng, lạnh lùng nói: - Trước khi bị trục xuất khỏi Trường Lăng, ta đã là đệ tử trẻ tuổi nhất trước giờ của Thiên Thiết Kiếm Viện. Một tràng kinh sợ kêu to trong ánh sáng lờ mờ cuối cùng của hoàng hôn. Trong ba nghìn kỵ binh, gã kỵ binh đeo mặt nạ xương đầu hổ duỗi hai tay ra phía trước như đang cầu nguyện, năm thanh loan đao trên lưng gã bay lên như phi kiếm, nháy mắt biến thành năm vòng huyết nguyệt phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt. Năm vòng huyết nguyệt này bay ra nhanh chóng chặn phần lớn khiếm sợi màu đen phóng tới. Xoẹt, xoẹt, xoẹt... Đám kiếm sợi màu đem phủ xuống tạo ra từng chùm huyết vụ. Mười mấy kỵ binh và ngựa dưới thân đồng loạt ngã xuống đất. Những kiếm sợi đâm thủng cơ thể bọn hắn tạo ra miệng vết thương rất nhỏ, bọn hắn thâm chí còn không cảm thấy đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó, khi đi xuyên bên trong cơ thể tạo ra đuối vết thương rất lớn. Lệ Tây Tinh nhìn khóe miệng đang không ngừng nhỏ máu của Hồ Kinh Kinh, y hít sâu một hơi rồi nói: - Còn một kiếm. Hồ Kinh Kinh ho khan. Với tu vi của nàng, có thể thi triển ra đạo bí kiếm này của Bảo Quang Quan là đã cần gần như tất cả chân nguyên. Nếu như muốn đối phương tin tưởng nơi này còn có mấy người tu hành mạnh mẽ, nàng phải làm theo lời trước đó Lệ Tây Tinh đã nói, mỗi kiếm chém ra đều không được giống nhau. Mỗi kiếm đều không giống nhau, đối với nàng lúc này mà nói là phải làm sao cho kiếm sau mạnh hơn kiếm trước. Làm còn có lựa chọn, thời điểm chưa làm còn có thể khẩn trương, nhưng nếu không còn lựa chọn, người ta ngược lại sẽ trờ nên thả lỏng. Lúc này, Hồ Kinh Kinh chính là như thế. Vì vậy, tuy đang không ngừng ho khan nhưng nàng không hề giữ lại, đem toàn bộ chân nguyên mình có ép vào kinh mạch. Nắm kiếm trên tay nàng càng sáng như muốn hoàn toàn hóa thành ánh sáng. Tinh quang màu vàng trên ngọn cỏ cũng được gọt giũa đến cực hạn, giống như dầu từ bên trong tuôn ra. Lệ Tây Tinh hạ kiếm trong tay xuống. Từng cỗ kiếm ý huyền ảo nương theo thân thể y đồng thời điên cuồng tuôn mạnh ra ngoài. Hồ Kinh Kinh mở to hai mắt để nhìn. Nàng cảm thấy bầu trời trên cao như nhiều thêm một bức tường vô hình.