Trên đài xem lễ một mảnh xôn xao.
Tạ Trường Thắng khiếp sợ quay sang hỏi Tạ Nhu: "Tỷ, đó là kiếm gì?"
"Kiếm khí như Bồ hoa trắng. . . chân khí cảnh mà lại kích phát ra được sức mạnh còn hơn cả nguyên cảnh hạ phẩm, đó chỉ có thể là Tuyết Bồ Kiếm." Tạ Nhu chậm rãi đáp.
Tạ Trường Thắng và Từ Hạc Sơn liếc mắt nhìn nhau: " Tuyết Bồ Kiếm do thần tượng công phường Cơ Thiên Tuyết của Đại Sở vương triều chế tạo?"
Tạ Nhu gật đầu: "Thực lòng ta muốn biết vì sao thanh kiếm này lại xuất hiện ở đây, lại ở trong tay hắn nhiều hơn."
Tạ Trường Thắng và Từ Hạc Sơn đều quay đầu nhìn Đoan Mộc Luyện ngồi cách đó không xa.
Tuyết Bồ Kiếm ở Đại Sở vương triều nổi danh Danh Kiếm, bản thân thần tượng công phường chính là công phường ngự tạo cho cung đình, chỉ có đệ tử hoàng thất chân chính, mới có quyền yêu cầu Danh Kiếm như vậy.
Nhưng trong mắt Đoan Mộc Luyện cũng vô cùng khiếp sợ.
Lần thí luyện này đã mang tới cho Thanh Đằng Kiếm Viện quá nhiều điều ngoài ý muốn, hắn đương nhiên không biết vì sao một người đệ tử bình thường như Mặc Trần lại có được một thanh kiếm như vậy.
"Cái này không công bằng."
Một giọng nói nặng nề vang lên.
Mọi người quay đầu sang, nhận ra người vừa phát ngôn chính là người ngày thường vô cùng cực ít lời, chỉ lo tu luyện, Hà Triêu Tịch.
"Cái này không công bằng."
Hà Triêu Tịch lặp lại một lần nữa, sau đó nhìn Đoan Mộc luyện: "Chỉ cần một mình sức mạnh của Tuyết Bồ Kiếm đã đủ để đánh bại hầu hết đệ tử tham gia tế kiếm thí luyện. Dù ai là kẻ cầm Tuyết Bồ Kiếm cũng vậy, cái này không quan hệ chút nào tới thực lực của bản thân Tu Hành Giả."
Đoan Mộc luyện biết Hà Triêu Tịch nói đúng sự thật, nhất là trong một nơi như Tế Kiếm hạp cốc, khi chân nguyên của Tu Hành Giả Chân Nguyên cảnh đã tiêu hao, và không thể nào bổ sung được, mà Mặc Trần nhờ có Tuyết Bồ Kiếm, lại lúc nào cũng xuất ra được sức mạnh của Chân Nguyên cảnh.
Nhưng Tế Kiếm thí luyện lại không có chế định nào về phương diện này, trên thực tế kiếm của mỗi người vốn khác nhau, có một số thanh kiếm có diệu dụng đặc biệt, cũng có phân biệt cao thấp, nhưng không ai có được thanh kiếm kinh người như Mặc Trần.
Nên Đoan Mộc Luyện không biết làm sao, đành quay sang nhìn Tiết Vong Hư và Địch Thanh Mi.
"Ngươi thấy sao?"
Chỉ cách một đêm, Địch Thanh Mi đã giảm đi mấy phần lệ khí, tăng thêm mấy phần bình thản, quay sang hỏi Tiết Vong Hư.
Tiết Vong Hư nở nụ cười: "Cái nhìn của ta có lẽ cũng giống với ngươi."
Địch Thanh Mi gật đầu, quay sang nói với Đoan Mộc Luyện: "Không sao cả."
Hà Triêu Tịch sững sờ, há hốc mồm, đang muốn lên tiếng, Địch Thanh Mi đã nhìn gã: "Quy củ là quy củ, quy củ đã định ra tuyệt không thể sửa, hơn nữa dù Mặc Trần có được thanh kiếm như vậy, ta cũng có thể khẳng định, trong hạp cốc vẫn có người có thể chiến thắng hắn. Cũng nhờ Mặc Trần có được thanh kiếm như vậy, càng cho thấy những người kia hơn hắn biết bao nhiêu. Để những người như vậy chiếm ba cái ghế sau cùng, ta cho rằng đó mới là chuyện tốt. Ban thưởng của Tế kiếm thí luyện, sẽ mang tới hỗ trợ rất lớn cho họ."
Mọi người trên lễ đài im bặt, suy ngẫm câu nói của Địch Thanh Mi.
Hai chân mày đang cau lại của Hà Triêu Tịch chậm rãi buông ra, hắn khẽ khom người hành lễ với Địch Thanh Mi, không dị nghị gì nữa.
***
Đêm tối lại bao phủ Tế Kiếm hạp cốc.
Bên trong Tế Kiếm hạp cốc, thế giới lại trở nên an bình.
Trong đêm tối, nhiều người xem lễ đứng dậy, tụ tập trở về lễ đài.
Một làn khói báo động dấy lên, những bông hoa lửa lượn lờ trên trời cao, thập phần mỹ lệ.
Một tên đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện bắt đầu chạy thật nhanh trong bóng tối.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng.
Theo quy tắc tế kiếm thí luyện, người nào tới cửa ra của Tế Kiếm hạp cốc đầu tiên, lấy được thanh chi ngọc phách đặt ở ngay lối đi, sẽ được coi là người thắng trận.
Người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện này trước khi đi vào khu vực chỉ định, đã đi thăm dò nhiều tuyến đường khác nhau, tìm ra được con đường an toàn nhất.
Tuy nhiên hắn cũng đã hao phí rất nhiều thể lực, nên đã rất mệt, hắn chạy đi vì niềm tin, nghĩ rằng mình sẽ là người đến cửa ra sớm nhất.
Nhưng khi đến cách cửa ra không còn xa, hắn bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt vô cùng khiếp sợ và khó hiểu.
Vì tối qua, ở đây rõ ràng có một lối đi, nhưng bây giờ, lối đi ấy đã biến mất, thay vào đó là một bức tường đằng vô cùng dày đặc.
Hắn ngây người.
Hắn tới sát lại, nhìn kỹ, muốn xác định mình không phải nhìn lầm.
Cũng ngay khi còn cách mấy bước đó, bức tường đằng đang yên lặng cũng động, mấy chục sợi dây leo cùng lúc bắn ra.
Người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện kinh hô, kiếm quang chém ra, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, những chùm lửa không ngừng tuôn ra.
Mấy chục sợi dây leo công kích hắn, không ngờ đều là loại thô đằng cứng rắn như sắt!
Kiếm trong tay hắn bị hất văng đi, trong ánh mắt tuyệt vọng của hắn, mấy chục sợi dây leo bay tới, cuốn hắn thành cái bánh chưng.
Một sư trưởng của Thanh Đằng Kiếm Viện từ bên trên bay xuống.
Những sợi dây leo đang quấn quanh người đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện lỏng ra, để người sư trưởng mang hắn đi, dĩ nhiên hắn đã mất tư cách tiếp tục tham gia thí luyện.
Một lúc sau, màn sương đã trở về yên tĩnh lại xao động, hình dáng cao to của Tô Tần hiện ra.
Hắn dừng ngay tại chỗ tên đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đã dừng, nơi ban ngày chưa hề xuất hiện bức tường đằng.
Xác định bức tường đằng đã hoàn toàn chặn kín lối ra, cảm nhận được thiên địa nguyên khí bên trong đám dây leo đang bị xói mòn một cách chậm chạp, hắn an tâm ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gần như cùng một lúc đó, Đinh Ninh cũng đã đi tới một chỗ khác của bức tường đằng này.
Hắn cảm nhận được sự thay đổi của Thiên Địa nguyên khí xung quanh rõ ràng hơn cả Tô Tần, hắn thậm chí còn cảm giác được hai đầu của bức tường đằng đang kéo dài ra, như muốn vươn tới gắn vào vách núi hai bên, với tốc độ này, bức tường đằng sẽ không biến mất cho đến giữa trưa.
Nên hắn chọn một tảng đá lớn sạch sẽ ngay gần đó nằm xuống, nhắm mắt ngủ, chờ mặt trời mọc.
***
Trời dần sáng.
Bóng tối dần nhạt đi, khi ánh rạng đông đầu tiên rọi xuống sơn cốc, những đệ tử trên đài xem lễ tỉnh dậy, buột ra những tiếng thét kinh hãi.
Những tiếng thét ấy cũng đánh thức những đệ tử còn đang ngủ say.
Những người kia tỉnh dậy, sau đó... cũng tham gia thét lên.
Vì màn sương màu xanh nhạt đang bắt đầu tiêu tán.
Những cây dây leo đang xanh um tươi tốt dây leo, bắt đầu trở nên khô héo, những chiếc lá thi nhau rơi xuống.
Cả Tế Kiếm hạp cốc trở nhiên sáng sủa, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Chỉ có lại bức tường đằng dài rộng và dày như bức tường thành đang vắt ngang hai đầu hạp cốc.
Trước bức tường kín mít không một kẽ hở ấy, có bảy bóng người.
Đinh Ninh, Nam Cung Thải Thục, Trương Nghi, Tô Tần, Mặc Trần, và hai người đệ tử của Thanh Đằng Kiếm Viện, Liễu Ngưỡng Quang và Mộ Lưu Niên.
Bảy người cũng đã nhìn thấy nhau, thì ra họ cách nhau không xa, hai người gần nhất cách nhau chỉ hơn mười trượng.
"Xem ra đã tới lúc hoàn toàn kết thúc." Đinh Ninh duỗi lưng, nhìn quanh.
"Đúng vậy, rốt cuộc cũng tới lúc đó." Tô Tần nở một nụ cười khó hiểu.
Ánh mắt hắn đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Mặc Trần.
Sau đó hắn đi về hướng Mặc Trần.
"Hắn muốn làm cái gì?"
"Trước đối phó kẻ yếu nhất trong mắt hắn, như thế chỉ còn lại có sáu người." Cố Tích Xuân lạnh lùng lên tiếng: "Trương Nghi, Đinh Ninh và Nam Cung Thải Thục ba người đó rõ ràng là cùng một phe, hắn đối phó kẻ yếu nhất trước, sau đó có lẽ sẽ tới dụ hai người còn lại về cùng phe với mình."
Tạ Trường Thắng và Từ Hạc Sơn nhìn nhau, hai người tuy đều ghét Cố Tích Xuân, nhưng họ cảm thấy hắn đang nói đúng.
"Tiếc rằng Mặc Trần không phải quả hồng mềm như hắn tưởng."
Tạ Trường Thắng mừng rỡ lên tiếng.
Nhưng sự tình không phải diễn ra như vậy.
Thấy Tô Tần đi về phía mình, Mặc Trần ngẩng đầu lên, truyền chân khí vào trong tiểu Kiếm.
Khí tức khủng bố từ tiểu kiếm tuôn ra, khiến mái tóc đen của hắn bay múa hỗn loạn.
Tô Tần dừng bước ngay lập tức, mắt lấp lóe hàn mang.
"Ta là muốn chiến đấu với Đinh Ninh." Mặc Trần nói, rất nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Tô Tần giật mình, nhếch mép: "Ồ, hay lắm."