Những làn nguyên khí như nước chảy chui vào trong tay áo của xa phu.
Bánh xe lại hạ xuống đất, làm tóe lên bụi bặm, hai con ngựa màu xám cũng trở về hình dạng ban đầu, tiếp tục chạy về phía trước, xa phu cũng chẳng buồn đi tới kiểm tra thi thể của hai tu hành giả Đại Tề.
Núi rừng chìm vào tĩnh mịch, mọi sinh vật ngàn trượng quanh đó đều đã chết hết, sau khi chiếc xe ngựa biến mất không lâu, một đám khói đen từ trong núi rừng tuôn ra.
Hắc khí đậm dần, tụ thành một cái bóng đen.
Đấy là một người nam tử trung niên mặc hắc bào, tóc đen dài chấm đất chia làm ba túm cột ở sau lưng, hắn lặng lẽ cảm thụ kiếm ý ở trong không khí, chậm rãi đi qua những chỗ con du long vàng của Phương Hướng bay qua.
Hai con mắt đen kịt hầu như không tròng trắng lấp lóe ánh hào quang.
Sau đó hắn khom người, hành trọng lễ với hai tu hành giả đã mất mạng, khẽ nói: "Vì Đại Tề!"
***
Cách Lộc Sơn hội minh chỉ còn hơn hai mươi ngày, nhưng cả bốn vị Đế Vương đều đích thân tham dự, nên việc tranh đấu và thăm dò, đương nhiên đã sớm bắt đầu.
Một nam nhân ăn mặc kiểu văn sĩ bình thường, nhưng khí tức trên người đã hòa vào một thể với núi rừng chung quanh, hiển nhiên cảnh giới đã đạt đến mức phi phàm, đang bước lên một đỉnh núi.
Trong số mấy chục đỉnh núi đối diện với Lộc Sơn, đây là đỉnh thấp bé nhất.
Tuy là thấp bé, nhưng cũng vẫn cảm ứng được rõ hướng đi của Thiên Địa Nguyên Khí trên đỉnh Lộc Sơn khi tới Lộc Sơn hội minh.
Hơn nữa chỗ thấp như vậy, sẽ chẳng có mấy ai hứng thú để ý tới.
Nhưng khi lên đến đỉnh núi, người văn sĩ biến sắc, dừng bước.
Vì trên mặt đất, nơi giao giữa rừng và lùm cây, có một vết kiếm nhàn nhạt.
Vết kiếm này chỉ cắt đứt lớp cỏ trên mặt đất, ngay cả lớp đất bên dưới cũng còn chưa chạm tới, nhưng rơi vào trong mắt hắn, lại trở thành một bức tường cao sừng sững không thể vượt qua.
Một vết kiếm nhàn nhạt, nhưng vô cùng rõ ràng, và dài như vô tận, đi thành một vòng vây quanh ngọn núi, không hề gián đoạn một chút nào cả, nghĩa là người nào đó chém ra một kiếm, phân giới rừng cây và lùm cây của cả ngọn núi ra với nhau.
Ranh giới này không phải là đường thẳng, luôn có những chỗ chuyển hướng, nhưng người kia chỉ chém ra đúng một kiếm mà thôi.
Văn sĩ trung niên không biết tông sư đến cỡ nào mới thi triển ra được một kiếm như vậy, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh giới cường đại như vậy, nhưng hắn biết người đó lưu lại vết kiếm này, chính là báo cho mọi người biết hắn đã chiếm cứ đỉnh núi này.
Văn sĩ trung niên lùi lại, ngẩng đầu lên, trong lòng đầy kính sợ, Lộc Sơn hội minh chưa bắt đầu, mà hắn đã thấy được ngọn núi cao trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy.
***
Nhờ biến pháp và sự hỗ trợ của những Tu Hành Giả vô song, Nguyên Vũ Hoàng Đế làm cho giới quyền quý yếu đi, tiêu diệt Tam Triều, sau đó tạo nên một cuộc gió tanh mưa máu trong nước, vô số Tu Hành Giả của Đại Tần vương triều chết đi, quân đội cường đại tiêu vong, cả một tông môn khổng lồ Ba Sơn Kiếm Tràng cũng hoàn toàn biến mất theo dòng lịch sử.
Thừa lúc nguyên khí Đại Tần đại thương, Đại Sở vương triều đánh bại quân Tần, buộc người Tần phải cắt Dương Sơn quận, để tránh cho chiến tranh không còn xảy ra, bốn Đại Vương Triều mạnh nhất thiên hạ ký kết một minh ước không xâm phạm lẫn nhau, cứ mỗi chín năm sẽ được ký lại một lần ở Lộc Sơn.
Truy cứu về nguyên nhân, dù Đại Tần vương triều đánh thua Đại Sở, nhưng vẫn đứng ngang hàng ký minh ước với Sở, Yến, Tề tam triều, là vì những Tu Hành Giả kinh tài tuyệt diễm của Đại Tần vương triều đã làm cho họ quá khiếp sợ, cộng với Đại Tần vương triều cục diện chính trị ổn định, Nguyên Vũ Hoàng Đế với Hoàng Hậu, và hai thừa tướng tạo thành một tam giác vững chắc, khống chế toàn bộ Đại Tần vương triều vô cùng chặt chẽ, vô tiền khoáng hậu.
Nên dù không phải là sợ, nhưng ba vương triều cường đại đều vô cùng cảnh giác và kiêng kị Đại Tần vương triều.
Chỉ khi đến minh hội, kết quả mới là chắc chắn, chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ có bao nhiêu Đại Tông Sư ẩn thế xuất hiện chung quanh Lộc Sơn, đến lúc đấy mới biết.
***
Một hàng ít nhất mười luồng xe ngựa không nhanh không chậm chạy về phía Lộc Sơn, những chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài hết sức bình thường, nhưng bên trong thùng xe thì được khắc cực nhiều phù văn, phù tuyến phức tạp, những đường phù văn, phù tuyến này tỏa ra một vầng sáng, tạo thành một tầng ánh sáng mỏng bao phủ cả mặt trong thùng xe, nhưng không hề phát ra chút Thiên Địa Nguyên Khí nào.
Tu Hành Giả ngồi bên trong phần lớn đều là người trẻ tuổi, mặt mày cao ngạo.
Đến một chỗ rẽ, trong một chiếc xe, một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng non nớt kéo rèm xe, nhìn ba chiếc xe ngựa màu đen ở phía sau cách hơn mười dặm, nói với hai thiếu niên ngồi đối diện: "Ba cái xe kia từ hồi rời khỏi Trường Lăng đều luôn đi theo chúng ta."
Trong hai thiếu niên này, một người có gương mặt trứng ngỗng thanh tú, nét mặt ôn nhuận như ngọc, mái tóc được cột bằng một dải lụa, trong mái tóc có sương mù mờ ảo bốc lên, khiến cái đầu của hắn như một ngọn núi màu đen giữa mây mù lượn quanh.
"Để ý chúng làm cái quái gì."
Hắn kiêu căng cười khẩy: "Nếu cũng là từ Trường Lăng đi ra, thì đương nhiên cùng đi chung một đường, không chuyện gì cả, chắc là một thị tộc hoặc tông môn thực lực không đủ mạnh, muốn đi ké nhờ chúng ta mở đường, tránh trên đường gặp phải phiền toái."
Ba thiếu niên này không biết, trong ba chiếc xe ngựa đen kia, chính xác là ở trong chiếc xe cuối cùng, người ngồi bên trong chính là Đinh Ninh và Phù Tô.
Chiếc xe của họ nhìn cực kỳ bình thường, nhưng bên trong thùng xe lại rất rộng rãi, được phủ lông mềm rất quý hiếm.
Nên dù đường đi rung xóc, nhưng người ngồi bên trong lại rất thoải mái dễ chịu.
Đối với Tu Hành Giả, xe ngựa là phòng ngủ và nơi tu hành lưu động, nhưng ngựa kéo thì cần phải được nghỉ ngơi và thay đổi, ngay cả đồ ăn và nước uống dự trữ trong xe cũng cần phải thay đổi.
Lúc đoàn xe đi gần tới một huyện thành, từ trong luồng xe chính giữa vang ra tiếng của Chu gia lão tổ,"Tối nay ở trong thành này nghỉ ngơi."
"Đây là Quan Trung Lược Dương huyện, chỗ này chỉ còn cách nhà của Thẩm Dịch sư đệ không xa." Đinh Ninh vui vẻ nói với Phù Tô.
Phù Tô từ khi ra đời chưa bao giờ rời khỏi Trường Lăng, nên nhìn thấy cảnh đồng quê hoàn toàn khác biệt với Trường Lăng, nghĩ cả một vùng trời đất bát ngát như thế này đều thuộc về Đại Tần, trong lòng hắn rất vui, hắn mỉm cười: "Cũng là gần nhà của Tạ Nhu."
Đinh Ninh nhíu mày: "Đúng vậy."
Phù Tô nhìn hắn, lắc đầu: "Ngươi thực không thú vị chút nào, kiếm lấy một lời nói tiếp chuyện với người ta cũng không chịu."
Đinh Ninh cũng nhìn hắn lắc đầu: "Đùa giỡn cái kiểu này, người ác mới cần thú vị."
Phù Tô không cam lòng: "Tạ Nhu có chỗ nào không tốt?"
Đinh Ninh quay đi: "Là ta không tốt."
Phù Tô giật mình, nhớ lại tất cả Tu Hành Giả Trường Lăng đều biết tình huống cơ thể của Đinh Ninh, thì cảm thấy chua chát, một lúc sau, hắn an ủi: "Nhưng mà vẫn có biện pháp."
Đinh Ninh gật đầu: "Biện pháp có lẽ là có, nhưng ta phải hết sức tận dụng thời gian."
Phù Tô đương nhiên không hiểu được ẩn ý của Đinh Ninh, hắn ngẫm nghĩ: "Ngươi nói đúng, ngươi biết cái gì là chính, cái gì là phụ rõ hơn ta nhiều."
Xe ngựa chạy vào trong thị trấn, dừng lại trước một khách sạn.
Lúc vừa mới bước xuống xe ngựa, cả người Đinh Ninh bỗng cứng đờ.
Phù Tô thấy hắn khác thường thì xoay người nhìn theo ánh mắt hắn, cả người cũng sững lại vì sửng sốt.
Vì ở gốc cây xanh ngay trước cửa khách sạn, có một chiếc xe ngựa cũng vừa dừng lại, người từ trong xe ngựa đi ra, là một thiếu nữ dong dỏng, tú lệ.
Cô vừa vặn cũng vừa quay qua, nhìn thấy Đinh Ninh, cả người cũng cứng đờ nốt.
"Chẳng lẽ cô gái này là Tạ Nhu?"
Chỉ trong nháy mắt, Phù Tô đã kịp phản ứng, buột miệng thốt lên: "Không lẽ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy?"
"Sao ngươi lại ở đây?"
Cô gái có chút do dự, nhưng vẫn chủ động đi tới, hỏi Đinh Ninh.
Đinh Ninh hít sâu.
Nhìn nét mặt Tạ Nhu, hắn biết đây chỉ là trùng hợp, vô cùng trùng hợp.
"Ngươi ở đây làm gì?" Hắn không trả lời câu hỏi của Tạ Nhu, mà hỏi ngược lại.