Đứng giữa đường là một thiếu niên mặc áo lam dùng một thanh trần (bụi) kiếm ngăn Tịnh Lưu Ly đang lái xe ngựa, tên của hắn cũng rất có ý tứ, gọi là Trần Phù Trần (bụi bặm).
Nhìn Tịnh Lưu Ly ghìm ngựa dừng xe, thiếu niên áo lam khẽ khom người với thùng xe sau lưng nàng, nói:
- Tại hạ Trần Phù Trần, muốn khiêu chiến Đinh Ninh.
Trần Phù Trần từ từ phóng xuất ra một luồng kiếm ý mơ hồ lướt nhẹ qua đám bụi đất trên đường khiến người đi lại hai bên đường cảm thấy người thiếu niên áo lam này bất phàm, khi nghe đến hai tiếng 'Đinh Ninh', xung quanh lập tức xôn xao, vang lên từng tiếng hô kinh ngạc.
Tuy Mân Sơn Kiếm Hội kết thúc đã khá lâu, nhưng cái tên 'Đinh Ninh' này thực sự quá vang dội, lập tức làm cảm xúc mọi người trở nên kích động.
- Trong xe ngựa là người thiếu niên ở quán rượu trong Ngô Đông Lạc?
- Người này là Đinh Ninh, thủ danh tại Mân Sơn Kiếm Hội?
Trong lúc rất nhiều người phát ra âm thanh khiếp sợ, ánh mắt bất giác bị hấp dẫn bởi một cỗ xe ngựa nhìn như rất bình thường thì tấm màn che bên ngoài thùng xe chợt mở ra.
Đinh Ninh từ trong đi ra.
Tất cả mọi người xung quanh đều thấy rõ thần sắc bình tĩnh của người thiếu niên này, lại nhìn thấy bên cạnh eo của hắn đeo một thanh tàn kiếm, lập tức vô số âm thanh vui mừng vang lên, như sóng triều cuốn ra đường phố xung quanh.
Ở Mân Sơn Kiếm Hội, Đinh Ninh đoạt được thủ danh, việc này đối với những người sống trong ngõ hẻm thành Trường Lăng mà nói thì chỉ có trong truyền thuyết, dù hắn có thủ đoạn kinh người như thế nào nhưng thực tế vẫn chưa từng nhìn thấy, lúc này lại có người trên đường khiêu chiến Đinh Ninh, đối với bọn họ, đây là cơ hội tận mắt quan sát Đinh Ninh xuất kiếm.
Đây mới thực sự là thịnh hội trong phố xá.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn chăm chú vào vẻ mặt đầy chiến ý của thiếu niên áo lam, nhất thời không trả lời.
Lông mày Tịnh Lưu Ly cau lại, dùng thanh âm chỉ có nàng và Đinh Ninh mới có thể nghe được, nói:
- Đánh hay không đánh, ngươi nhanh quyết định, nếu không chỉ sợ cửa hàng quanh đây sẽ vì chen lấn mà sụp.
- Đây không phải vấn đề đánh hay không mà là xử trí vấn đề của hắn như thế nào.
Ánh mắt Đinh Ninh vẫn như cũ dừng lại trên người thiếu niên áo lam, cũng dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, chậm rãi nói:
- Cùng ra một kiếm nhưng có rất nhiều loại lựa chọn, trực tiếp giết chết đối phương, hoặc khiến đối phương trọng thương, hoặc ép đối phương quăng kiếm nhận thua. Trong tương lai, sau khi cô trở thành tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông, đây là vấn đề nhất định phải suy tính. Cô đã gọi ta là thầy, hướng ta học tập, trong mắt ta, việc này là một trong những thứ quan trọng sau này cô phải học.
Tịnh Lưu Ly có chút ảo não, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là so kiếm mà thôi, làm sao phải phiền toái như thế, song lại cảm thấy lời của Đinh Ninh rất có đạo lý, vì vậy nàng khống chế cảm xúc của mình, nói khẽ:
- Vậy phải xử lí như thế nào?
- Đồ vật trong cái lầu uống trà mà hắn đi ra đều rất quý, người bình thường tiêu phí không nổi. Mặc dù hắn đi ra từ cái lầu uống trà kia, quần áo trên người cũng coi như đẹp đẽ quý giá nhưng sắc mặt, cử chỉ lại có chút câu nệ, khi đi ra lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm, điều này nói lên hắn không phải xuất thân từ người nhà phú quý. Cô hãy nhìn mặt mũi, tay chân và da thịt hắn đều hơi thô ráp, không giống loại con cháu hàng ngày được bổ dưỡng, bảo dưỡng. Lúc hắn tự xưng Trần Phù Trần, ngữ khí cực kỳ tự nhiên bình tĩnh, điều đó cho thấy đó là tên thật của hắn, tu vi của hắn rất cao, dùng tên thật nhưng ở thành Trường Lăng lại không có danh tiếng, điều này cho thấy hắn đến từ bên ngoài thành. Lại nhìn ánh mắt của hắn nóng bỏng đến cực điểm, trên mặt phô bày khát vọng nhanh chóng thành danh... Nhìn nhiều như vậy, đại khái có thể đoán ra, hắn hẳn là một tên khổ tu bên ngoài đã lâu, một thiếu niên xuất thân bình thường khát vọng đến Trường Lăng thành danh, có lẽ không biết Trường Lăng xảo trá, bị người khác lợi dụng.
Đinh Ninh nhẹ giọng nói những thứ này, sau đó nói tiếp với Tịnh Lưu Ly:
- Đã hiểu rõ những vấn đề này, đối với hắn động kiếm như thế nào, đều tùy vào cô. Cô phải hiểu một điểm, động kiếm ở Trường Lăng, tuyệt đối không thể chỉ suy nghĩ vấn đề trước mắt ai mạnh hơn ai.
Càng nghe, khuôn mặt Tịnh Lưu Ly càng ngưng trọng, nàng cảm thấy trước kia dường như có rất nhiều chuyện mình không hề để ý, hoặc có thể nói thân phận được chỉ định làm tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông đời sau vô tình khiến nàng trở nên không để ý đến quá nhiều chuyện.
Bởi vì có một số việc tựa hồ không cần chính nàng phán đoán, tự nhiên sẽ có đám người Đàm Thai Quan Kiếm nói cho nàng kết quả phán đoán.
- Mặc kệ ta có cần tự mình phán đoán hay không, đối với mỗi việc, riêng bản thân ta nhất định phải có suy đoán của mình.
Nàng hít sâu một hơi, gật đầu nói.
Đinh Ninh cười cười, không nói gì nữa.
Lúc khóe miệng Đinh Ninh nở nụ cười, lông mày Trần Phù Trần bỗng nhiên nhướn lên.
Kiếm ý của y đã sớm xao động bất an, sở dĩ y có thể kiên nhẫn chờ đợi một thời gian ngắn vừa rồi là vì ánh mắt bình tĩnh của Đinh Ninh, tuy vô hình nhưng có lực chấn nhiếp khó tả với y.
Theo quan sát của y, Đinh Ninh thành danh ở Mân Sơn Kiếm Hội, chính mình lại yên lặng vô danh, y cần đạp lên thanh danh của Đinh Ninh để nổi tiếng. Lúc này thân phận của y chỉ là hậu bối, chờ đợi cũng là bình thường.
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, là người trong thành nghe được tin đến đây xem chiến còn chưa đủ nhiều... Đối với y mà nói, người đến xem trận chiến này càng nhiều, đồng nghĩa với việc sau này người truyền bá thanh danh thay hắn càng nhiều.
Mà lúc này, dòng người khắp các đường phố xung quanh đến càng lúc càng đông, đợi một thời gian ngắn nữa, chỉ sợ chỗ động tay cũng không có.
Lông mày của y chau lên, môi hé mở, kiếm trong tay cũng khẽ nâng, định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh nhìn y, lên tiếng:
- Ngươi có tư cách gì khiêu chiến ta?
Lời vừa nói ra, khắp nơi đều yên tĩnh.
Lập tức, đường phố bốn phía đang lộn xộn ngay cả một tí thanh âm đều không có.
Trong thời tiết nóng bức, những người đến xem cuộc chiến bị nhét chung một chỗ, vậy mà không có một tí huyên náo, theo bản năng cảm thấy lời Đinh Ninh nói cũng đúng.
Trần Phù Trần hơi ngạc nhiên.
Lúc trước, y chỉ cảm thấy tu hành giả ở Trường Lăng cao ngạo, hơn nữa trong truyền thuyết, tu hành giả của Trường Lăng nổi tiếng dũng mãnh, chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ khiêu chiến nào, lảng tránh khiêu chiến đều bị coi là nhu nhược và bị người khác xem thường, cho nên y chưa bao giờ cân nhắc vấn đề này.
- Tu vi của ta đã tới Ngũ cảnh.
Sau khi ngẩn người, y hít sâu một hơi, nhìn Đinh Ninh, nói ra một lý do y cho rằng có sức thuyết phục nhất.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Không thiếu tu hành giả đang xem chiến, bọn họ tự nhiên biết rất rõ việc thiếu niên áo lam chỉ bằng chừng ấy tuổi mà tu vi đã đến Ngũ cảnh là có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng khuôn mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn thoáng qua Trần Phù Trần, nói rõ ràng:
- Vậy thì sao? Một ít đối thủ trong Mân Sơn Kiếm Hội ta gặp cũng đã sớm qua Ngũ cảnh.
Trần Phù Trần cứng đờ.
Rất nhiều tu hành giả xung quanh cảm thấy thiếu niên áo lam hoàn toàn có đủ tư cách khiêu chiến Đinh Ninh cũng sửng sốt.
- Muốn khiêu chiến ta, ít nhất cũng phải ở Trường Lăng có chút thanh danh. Ngươi nóng vội.
Đinh Ninh cũng không cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ, hắn nhìn Trần Phù Trần rồi nói tiếp:
- Nếu ngay cả thị nữ của ta ngươi cũng đánh không lại thì có tư cách gì khiêu chiến ta?
- Cái gì?
Nghe những lời này của Đinh Ninh, xung quanh vang lên đầy tiếng kinh hô, ánh mắt Trần Phù Trần và toàn bộ những người khác đột nhiên tập trung vào Tịnh Lưu Ly.
Thân thể Trần Phù Trần khẽ run.
Y cảm nhận được mình bị miệt thị, không khỏi phẫn nộ.
- Nếu ta thắng thị nữ của ngươi?
Y hít sâu một hơi, ưỡn ngực, sau đó rất trực tiếp nói ra:
- Sau đó đánh một trận với ngươi được hay không?
- Nếu ngươi có thể đánh thắng nàng, ta liền tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
Đinh Ninh mỉm cười, ngồi ở mái hiên tại giao lộ.
Nụ cười nhạt nhẽo của hắn lại khiến Trần Phù Trần càng thêm phẫn nộ, lửa giận trong mắt dường như muốn bốc cháy lên.
- Ta khiêu chiến cô trước.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Tịnh Lưu Ly, nói từng chữ một, đồng thời chậm rãi giơ lên thanh kiếm vẫn đang nắm chặt.
Kiếm của y giấu trong vỏ kiếm bằng gỗ.
Chuôi kiếm của hắn chế tạo từ một loại ngọc thạch nào đó, giờ phút này theo khí tức của hắn bắt đầu khởi động, trên chuôi kiếm màu xám nhạt dường như có một đường mây màu trắng dài hẹp muốn bay ra.
Nghe lời nói của y đầy tức giận và hàn ý nhưng Tịnh Lưu Ly ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một chút.
Nàng chỉ nghiêm túc và tỉnh táo nhìn chuôi trần (bụi) kiếm trước người hắn, giống như muốn từ trong những tầng bụi đất hơi mỏng kia nhìn ra đóa hoa, đồng thời giọng nói của nàng cực kỳ bình thản:
- Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi.