Sau Bảo Quang quan là Kiếm Phường Lư Thạch.
Bên trong Kiếm phường Lư Thạch hiện rất nóng.
Bởi có một người đàn ông cởi trần đang rèn kiếm.
Khi cột sáng nơi đạo quán Bảo Quang xông lên ngút trời, người đàn ông quay người lại nhìn thoáng qua, nhưng tay vẫn không ngừng lại.
Trên tay y là một cây búa màu vàng. Cây búa này nhỏ hơn nhiều so với những chiếc búa được các xưởng đúc kiếm khác sử dụng để luyện sắt đen, nhưng nó lại có vẻ trầm nặng kinh người. Mỗi lần nó đánh vào thân thanh kiếm bị nung đỏ, cả mặt đất kiếm phường liền lập tức rung lắc dữ dội, và hoa văn sắt đen tự nhiên trên kiếm thai bị nung đỏ lại gợn lăn tăn như sóng.
Thời điểm ngay sau ba nhịp thở khi cột sáng trên bầu trời Bảo Quang quan biến mất, thì có một tràng tiếng vó ngựa dập dồn vang lên trên đường phố ngoài Kiếm phường Lư Thạch.
Hơn một chục quan viên Binh Mã ti tiến vào kiếm phường và xuất hiện trước mặt người đàn ông cầm búa.
Gã quan viên cầm đầu muốn nói chuyện. Tuy nhiên, người đàn ông không cho gã cơ hội đó.
Tiết tấu gõ chiếc búa vàng vào kiếm thai đỏ rực đột nhiên nhanh hơn.
Trên mặt đất cũng có một tầng sóng gợn được tạo ra.
Hơn mười gã quan viên Binh Mã ti đều chao đảo, nghiêng trái ngã phải... Họ đều là những người tu hành mạnh mẽ, không thể đứng vững đồng nghĩa với việc chân nguyên trong cơ thể đang chấn động.
Trong ánh mắt của những người này đều hiện lên nét kinh hãi không thể tin nổi.
Bọn họ biết nơi này là vị trí thứ hai sau Bảo Quang quan thì tất có dụng ý, nhưng lại không ngờ chủ nhân của kiếm phường nhỏ bé này lại mạnh đến mức như vậy, trực tiếp chào hỏi bọn họ theo cách này.
― Kỳ thực, ta vẫn luôn muốn lĩnh giáo qua kiếm ý của ngài.
Người đàn ông rèn kiếm không thèm để ý đến những tên quan binh, chỉ ngước nhìn một chỗ trên bầu trời đêm mà nói ra câu này.
Có một tòa vọng lâu ở nơi đó.
Một luồng sức mạnh cường đại đang dựng dục tích tụ* trên tòa vọng lâu đó.
(*Ngôn ngữ game: đang gồng)
Khi y nói xong, cây búa vàng nơi tay đã dừng lại trên kiếm thai đỏ rực, không nhấc lên nữa.
Bởi chỉ sau một đập này thì cây búa đã hoàn toàn bị chấn vỡ, biến thành vô số mảnh vụn màu vàng.
Những mảnh vỡ này không hề bay tứ tung, mà là bị hấp thu hết vào kiếm thai bên dưới theo một lần rung động trên thân kiếm.
Sự rung động trên kiếm làm tan chảy hết những mảnh kim loại này, sau đó sự rung chấn này cũng không bị truyền xuống dưới mặt đất mà trực tiếp tản vào không trung.
Kiếm thai trực tiếp biến mất.
Tuy nhiên, vô số gợn sóng màu vàng thực sự xuất hiện trên không trung, nghênh đón cỗ kiếm ý đã ngưng tụ trên vọng lâu.
Một vách tường căn phòng của kiếm phường giống như giấy mà dễ dàng bị hủy đi, gợn sóng màu vàng kim lao ra, va chạm với kiếm khí vô hình to lớn như va vào bức tường khổng lồ.
"Oanh", có một tiếng nổ lớn phát ra. Giống như có hai ngọn núi cực bự va vào nhau trên bầu trời.
Tòa vọng lâu khẽ rung lên, vị lão nhân ở trên đỉnh tháp nhìn xuống chỗ nơi mình đạp chân.
Một vết nứt mỏng xuất hiện trên tảng đá cứng dưới chân lão.
Tia sáng trong đồng tử của lão mờ đi, xuất hiện những đường máu hằn lên nếp nhăn nơi khóe mắt.
― Không hổ là người đã bảo vệ Trường Lăng nhiều năm. Hủy một thanh kiếm đã được tôi luyện nhiều năm như vậy mà vẫn không thể địch lại.
Người đàn ông cởi trần tôn kính nói ra câu này và phun máu.
Không chút do dự, y quay người bỏ đi.
Y bước dần xa khỏi tòa vọng lâu, bức tường trước mặt dường như không tồn tại, bị dòng khí do cơ thể y sinh ra dễ dàng xé toạc.
Tuy nhiên, mới chỉ vừa đi qua một con phố, y đã dừng lại.
Bởi dưới gốc cây hòe bên đường trước mặt, có một thanh niên đang đợi đó.
― An Bão Thạch?
Người đàn ông cởi trần chỉ cau mày, thì đã biết người thanh niên này là ai.
Gây cho người ta cảm giác như đám mây phiêu nhiên dừng ở trên mặt đất, người thanh niên cúi đầu thi lễ với người đàn ông cởi trần, nói:
― Mạc Yết tiền bối nếu đã thử qua Thủ Thành kiếm, chắc sẽ không muốn bỏ qua một kiếm của Linh Hư Kiếm Môn. Sư trưởng trong tông ta cũng rất ngưỡng mộ kiếm ý của tiền bối, nếu ta bỏ lỡ thì ta cũng sẽ hối hận.
Người đàn ông ở trần đột nhiên bật cười.
Y đưa ngón tay ra chỉ vào An Bão Thạch, cười đến mức thân thể phải rung lên.
― Một trong hai vị thiên tài được công nhận ở Trường Lăng, quái vật mạnh nhất trong lịch sử Linh Hư Kiếm Môn, không ngờ lại nguyện ý làm chó. Uổng phí biết bao tâm huyết của Linh Hư Kiếm Môn.
Trong tràng tiếng cười như vậy, vẻ mặt của An Bão Thạch không đổi, nhưng ánh mắt của hắn càng thêm vẻ kiêu ngạo.
― Mọi người đều có cái nhìn khác nhau. Ta chỉ quan tâm... làm thế nào để kiếm ý của mình mạnh hơn thôi.
― Thử hỏi nếu không có Hoàng hậu, ta làm sao có nhiều cơ hội để thỏa thích thả ra kiếm ý, đâu ra nhiều cơ hội giao thủ mặc kệ sống chết với nhiều tông sư như vậy?
Nghe được những lời này của hắn, người đàn ông liền dừng cười, biết tên quái vật này thực là quái vật, là loại cuồng si tu hành kiểu khác giống như Tô Tú Mạc vậy.
― Ngươi và Trịnh Tụ đúng là hợp rơ. Hai người đều đủ lãnh khốc. Theo như lời ngươi, bất kỳ ai cũng chỉ là công cụ để nâng cao kiếm ý của ngươi.
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt y lại trở nên cổ quái, y chậm rãi nói tiếp:
― Nhưng vì ngươi xưng ta một tiếng tiền bối, ta nhắc nhở ngươi một câu rằng, việc tu luyện của Trịnh Tụ đã bị đình trệ không tiến kể từ khi Nguyên Vũ lên ngôi. Bà ta hiện tại chính là tương lai của ngươi.
An Bão Thạch chăm chú suy tư trong thời gian một nhịp thở.
Sau đó hắn nói với người đàn ông cởi trần:
― Vậy thì ít nhất ta phải đến một bước kia đã.
Người đàn ông nhẹ nhàng ho khan một cái, rồi nói:
― Ra tay vào lúc này cũng xem như công bằng.
Nói xong, từ trong cơ thể của y lại lần nữa phóng ra một cỗ kiếm ý kinh người.
Vô số hạt, mảnh sáng mang theo khí tức bản mạng chợt hiện ra trong không gian xung quanh y và An Bão Thạch, như thể có vô số mạt sắt được tạo ra khi rèn đập kiếm vậy.
An Bão Thạch vươn tay xẹt ngang qua không khí, tư thế như thể đang phóng ra một thanh kiếm, nhưng không ai có thể nhìn thấy kiếm ý của hắn đi đến chỗ nào.
Tiếp đó, trong con ngươi của hắn ánh lên vẻ khiếp sợ.
Sau đó, thân thể hắn giống như một thanh kiếm thai bị gõ đập, chấn động rung lắc không biết bao nhiêu lần.
Máu túa ra từ lỗ mũi và khóe miệng của hắn.
Người đàn ông cởi trần dừng động tác, y lắc đầu, rồi ngã ra sau.
Sau chốc lát trầm mặc, An Bão Thạch mới cúi đầu về phía tòa vọng lâu ở xa xa, sau đó hắn cũng khom người hành lễ với người đàn ông ở trần đã tắt thở.
Hắn cảm ơn vị lão nhân trên vọng lâu và xin lỗi người đàn ông ở Kiếm phường Lư Thạch.
Hắn không ngờ rằng người đàn ông này có thể phá vỡ kiếm ý của mình ngay cả khi bị thương nặng như vậy. Điều đó có nghĩa là kiếm ý của hắn không đủ mạnh.
Một vị tướng quân mặc giáp đen nghiêm nghị đứng sau lưng Mặc Thủ Thành đang mỏi mệt. Dù không nói gì, nhưng hơi thở nặng nề của y khiến Mặc Thủ Thành hiểu y đang nghĩ gì.
Mặc Thủ Thành khẽ thở dài và biểu:
― Ta biết ngươi cảm thấy không công bằng, nhưng đối với sự lựa chọn của ta, An Bão Thạch không thể chết được... Hơn nữa, ngay cả An Bão Thạch còn không thèm quan tâm, thì ta còn để ý người Trường Lăng nghĩ gì hay sao?
Vị tướng quân lạnh lùng khẽ run lên, cúi đầu chào Mặc Thủ Thành rồi nói: ― Tiên sinh đại nghĩa!
***
― Sao người có thể quyết định làm như vậy!?
― Như Hạc trạch nhi ngư*(**), đây là dao động nền tảng quốc gia!
(*) Vì lợi ích trước mắt
― Mệnh Trời quy về Trường Lăng. Sở dĩ Trường Lăng chúng ta tài tuấn xuất hiện lớp lớp, là bởi những cứ địa tu hành không bị ước thúc, những người tu hành ở đó đều gia nhập quân đội vì quân công, đây là thuận theo tự nhiên... Việc người làm bây giờ là tự hủy căn cơ... Thật là quá điên rồ!
Ở sâu trong cung điện, nơi hàng lang yên tĩnh ngày xưa giờ đứng đó mười mấy vị quan viên.
Hoàng hậu đứng trên bậc thềm ngọc bích, lạnh lùng nhìn những vị quan viên không muốn sống đó và lắng nghe những câu nói giận dữ này.
― Theo cái nhìn của các ngươi là làm dao động nền tảng quốc gia, nhưng theo ta đó chỉ là nỗi đau nhất thời.
― Nếu không biến cách, mệnh Trời sao có thể quy về Trường Lăng!?
― Các ngươi đừng quên rằng, năm đó Thương gia đã chủ trì biến pháp, cải tổ nội chính (cải cách về quyền quý xưa cũ).
― Đây là Vạn lưu hợp dòng*, đâu ra việc lấy đá hủy nền móng?!
(*) Tập hợp lực lượng các nơi về cùng một chỗ
― Ta sở dĩ làm như vậy, là vì làm cho Đại Tần mạnh mẽ hơn mà thôi!
― Các ngươi nên hiểu rằng quyết định của ta sẽ không thay đổi, cũng nên minh bạch những gì mà tất cả các ngươi cần làm là: lựa chọn.
― Đại Tần dùng kiếm lập quốc, nói nhảm là thứ vô dụng nhất!
Bà ta lắng nghe một hồi lâu, sau đó chỉ đơn giản nói ra những lời này, sau đó xoay người đi về thư phòng của mình...