Sau Bảo Quang quan là Kiếm phường Lư thạch, sau Lư Thạch là Kiếm viện Thanh Sơn.
Cựu viện trưởng của kiếm viện là Nhiếp Ẩn Sơn, thân phận của lão rất đặc biệt, từng một lần làm thống soái chỉ huy quân đội Đại Tần chiến đấu với vương triều Hàn. Trong mắt rất nhiều quan viên Binh Mã ti ở Trường Lăng, nếu lão không bị thương nặng trong trận chiến với Hàn ở núi Cự lang, mất đi một cánh tay cầm kiếm mà phải sớm thoái ẩn, thì lão đã có thể chiếm một chỗ trong Đại Tần Thập Tam Hầu rồi.
Bản thân là một thống soái, nên việc Nhiếp Ẩn Sơn sớm thoái ẩn là điều đáng tiếc. Nhưng với tư cách là hiệu trưởng của Kiếm viện Thanh Sơn, thì lão lại được an nhàn hưởng phúc nhiều năm, hơn nữa còn dạy được một học trò tốt.
Người học trò của lão tên là Ân Tầm, một người từng bị ruồng rẫy trong kiếm viện. Nhưng dưới sự chỉ dạy của lão, trong số đám tài tuấn trẻ trung xưa ở Trường Lăng, y là người đã đột phá cảnh giới thứ bảy với tốc độ phá cảnh có thể được xếp vào năm hạng đầu.
Ân Tầm mạnh nhất là phi kiếm, dù đến thất cảnh vẫn vậy.
Y được Trường Lăng công nhận là, tông sư có phi kiếm quỷ dị hay biến đổi, khiến người ta khó có thể phát hiện ra vị trí nhất.
Mặc dù y tu luyện kiếm pháp, không đi theo hướng quỷ đạo âm u, nhưng tất cả người tu hành Trường Lăng đều quen gọi y là Quỷ Kiếm sư.
Lúc cột sáng nơi Bảo Quang quan phóng lên trời, Nhiếp Ẩn Sơn lập tức liền gọi Ân Tầm đến trước mặt mình.
Lúc này, quân đội vẫn chưa đến Kiếm viện Thanh Sơn và chủ nhân của Kiếm phường Lư Thạch vẫn chưa so kiếm với Mặc Thủ Thành. Tuy nhiên, Nhiếp Ẩn Sơn đã biết Hoàng hậu ban mệnh lệnh gì trong đêm nay. Lão chỉ nói vài câu đơn giản, cho Ân Tầm biết những chuyện đang xảy ra ở Trường Lăng.
Phản ứng đầu tiên của Ân Tầm vô cùng kịch liệt, quanh người y xuất hiện rất nhiều kiếm quang sáng ngời. Đây là dấu hiệu lực lượng được tích súc trong cơ thể không kiềm giữ được thoát ra bên ngoài.
― Đừng làm như họ!
Nhưng mà Nhiếp Ẩn Sơn nhìn y bình đạm khuyên nhủ:
― Thầy gọi con tới là để khuyên ngăn, không muốn con giống như họ.
Ân Tầm tự nhiên không hiểu nổi. Sau khi hít một hơi thật sâu, y mới thốt lên: ― Tại sao?
Nhiếp Ẩn Sơn không trả lời ngay, mà thay vào lại hỏi ngược lại:
― Vậy con nghĩ việc tốt nhất nên làm là gì?
Ân Tầm nhìn lão và đáp:
― Rời khỏi Trường Lăng.
Ngừng lại một chút, y mới tiếp tục lạnh lùng nói:
― Nếu có quá nhiều cứ địa tu hành phản đối, thì tự nhiên bà ta sẽ không thành công.
Nhiếp Ẩn Sơn lắc đầu, biểu:
― Sẽ không có quá nhiều nơi tu hành chống lại.
Nhìn cột sáng vừa mới biến mất kia, Ân Tầm liền cảm thấy lời nói của người thầy mà mình luôn kính trọng và yêu quý thật nực cười.
Y nghĩ đến ba năm trước khi Nguyên Vũ lên ngôi... Chẳng lẽ Trường Lăng hiện tại có thể chịu được màn máu tanh mưa máu nữa hay sao? Dám hứng chịu cơn mưa máu này ư?
― Trường Lăng bây giờ không còn là Trường Lăng của quá khứ nữa.
Nhiếp Ẩn Sơn nhìn thấu suy nghĩ của y, nở nụ cười khó phân được là vui hay buồn, giảng giải:
― Con có lẽ hiểu rõ, Thập Tam hầu hiện tại là kết quả sau một lần tỉa gọt vào năm đó. Cả Nghiêm tướng và Lý tướng sẽ không phản đối... Từ giữa vài năm trước, Linh Hư Kiếm Môn và Mân Sơn Kiếm Tông đều đã không thèm đếm xỉa đến những chuyện ở Trường Lăng. Hai tông môn này không ra mặt, chính là Rắn mất đầu. Động tác của bà ta càng quyết liệt, thì càng dễ thành công.
― Cuối cùng, Trường Lăng đương nhiên sẽ mất đi rất nhiều người tu hành, thậm chí tổn thất rất nhiều nơi tu hành, thế nhưng, quyền lực sẽ tập trung về Hoàng thành. Đây là chuyện mà không có triều đại nào trước đó làm được.
Nhìn Ân Tầm mang vẻ mặt ngày càng khó coi, Nhiếp Ẩn Sơn chậm rãi giảng tiếp:
― Điểm mấu chốt chính là Hoàng thành tập quyền. Việc này do người đó đề xuất trong giai đoạn đầu của Thương gia biến pháp. Qua nhiều năm, Trịnh Tụ và Nguyên Vũ chỉ dựa theo con đường thống nhất thiên hạ của hắn vạch ra lúc đó mà thôi. Cho dù Nghiêm tướng, Lý tướng hay các vương hầu ... Hầu hết họ đều đồng ý với cách nhìn này, những người không chung nhận thức, không đồng ý đều đã bị thanh trừng, không cách nào leo lên được vị trí cao trong quá trình biến pháp từ những năm đó.
― Cái gì!?
Ân Tầm rốt cuộc không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, thốt lên với giọng điệu không thể tin.
― Vào thời điểm đó, những người kia một mực tụ lại chặt chẽ với nhau để có thể đánh bại quyền quý xưa cũ và thành công biến pháp. Mãi cho đến khi thành lập nên vương triều Đại Tần hùng mạnh như ngày hôm nay... Chính là do dã tâm và quan điểm của người đó khi xưa.
Nhiếp Ẩn Sơn bật cười, cảm khái:
― Ngay cả ở thời đại của U đế, mặc dù lúc đó vạn nước thiên hạ phải thần phục, nhưng khi U đế chết thì vương triều cũng tan rã, các chư hầu công quốc vẫn tiếp tục chinh phạt. Chưa từng có vương triều nào có thể thực sự làm được Thiên hạ nhất thống. Mà ước muốn của người đó không chỉ là thống nhất thiên hạ, mà còn là tập trung hết cả quyền lực vào tay triều đình, một lệnh thông mà thiên hạ thông.
Sau khi ngừng lại mấy nhịp thở, nhìn đứa học trò đang không biết nói gì, lão mới nói tiếp:
― Hắn cho rằng nếu tất cả các nơi tu hành đều hợp về với quân đội, triều đình có thể quản lý quân đội và thần dân đều như nhau. Cho dù một số nơi tu hành mất đi năng lực chủ động tự thay đổi, nhưng chỉnh thể sức mạnh vẫn mạnh hơn rất nhiều so với hiện tại. Dùng trường học làm nơi tu luyện, người trong thiên hạ này ai cũng có thể tu hành, trường học đầy đường. Khi đến lúc thích hợp, bọn họ sẽ lại lựa chọn ra tân tú. Đây là suy nghĩ năm đó của người đó.
Ân Tầm như trước vẫn không nói gì.
Nhiếp Ẩn Sơn lại cười, cười đến xúc động, tiếp tục:
― Chỉ là, chuyện này tự nhiên tương đương với một lần biến pháp. Những năm gần đây, Trịnh Tụ chỉ là không có dũng khí như vậy.
Ân Tầm chợt bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh lại.
Y nhìn thầy mình và nói thật lớn: ― Là Cửu Tử Tằm!
Lần này đến phiên Nhiếp Ẩn Sơn im lặng.
Ân Tầm tiếp tục với giọng lạnh lùng:
― Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn tồn tại nhưng không đủ năng lực cầm đầu. Cửu Tử Tằm đứng đầu quần long. Chính vì bà ta sợ Cửu Tử Tằm, sợ rằng nhiều người tu hành ở Trường Lăng sẽ bị Cửu Tử Tằm lợi dụng. Bà ta muốn dùng hết khả năng để biến toàn bộ vương triều Đại Tần thành thùng sắt giang sơn, dù Cửu Tử tằm có mạnh đến mấy cũng khó làm gì được. Một người làm sao có thể chống lại được cả một triều.
Bất chợt, Nhiếp Ẩn Sơn lại khẽ thở dài: ― Chỉ là đáng tiếc...
Lúc này Ân Tầm có chút tức giận không hiểu, vặn hỏi:
― Bà ta đã được định sẵn để thành công, tại sao lại là điều đáng tiếc?
― Đáng tiếc bà ta vẫn bị chậm mất nhiều năm.
Nhiếp Ẩn Sơn nhìn y nghiêm túc lắc đầu, và giải thích:
― Năm mà Ba Sơn Kiếm Tràng bị diệt mới là thời cơ tốt nhất. Nhiều cứ địa tu hành ở Trường Lăng đã bị giết sạch, đặc biệt là toàn bộ triều đình đã bị tẩy trừ qua một lần, không có suy nghĩ nào khác. Chỉ tiếc lúc đó người đó một người một kiếm tiến nhập Trường Lăng, giết quá nhiều người tu hành của bà ta và Nguyên Vũ, Yên Tâm Lan của kiếm phái Ba Sơn cũng chọn cách làm tương tự. Cho nên khi đó, bà ta và Nguyên vũ không có đủ cường giả để dùng, nếu lại mạnh tay làm ra chuyện này, e rằng ba triều Sở, Yên, Tề sẽ liên minh lại với nhau.
― Hiện tại đã muộn nhiều năm như vậy, không ít người đã sinh ra ý khác. Bà ta lần này thành công càng dễ dàng, nhưng có nhiều người không thích bà ta cũng không chết đi, về sau sẽ có càng nhiều tai họa ngầm. Cái thùng sắt giang sơn này, còn chưa phải là thùng sắt như ý.
― Mặc dù hồi đó bà ta đã thành công giết chết người đó, nhưng người đó đã dựa vào thanh kiếm của mình mà giết rất nhiều người của bà ta như vậy, lại để lại Cửu Tử Tằm, phải mất nhiều năm sau bà ta mới có thể làm được như vậy. Theo thầy, nếu lấy một trận chiến toàn cục để luận, cả hai mỗi bên chỉ thắng một ván mà thôi.
Ân Tầm biết sư phụ mình từng là thống soái toàn quân, cái nhìn và độ cao tự nhiên rất khác với những tông sư bình thường. Lúc này y đã hoàn toàn hiểu rõ thầy mình chỉ yêu cầu y chấp nhận mệnh lệnh của Trịnh Tụ, không phản kháng, nhưng mà y lại chợt cảm thấy khuất nhục và rối ren trong lòng.
Nhiếp Ẩn Sơn nhìn người học trò cưng từ từ cúi đầu nhưng đôi môi lại đang run rẩy, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y.
Lão khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng nơi bầu trời đêm, nhẹ giọng bảo:
― Rốt cuộc là dựa theo đại nghĩa, xây dựng nên một đế quốc trường tồn chưa từng có, hay là con cảm thấy bất công, cảm thấy hành vi của người khác quá đáng khinh nên muốn chiến đấu một lần? Trường Lăng những ngày đó, nhiều người cũng đưa ra những lựa chọn khác nhau, nhưng thực ra, quyết định cuối cùng chỉ là dựa theo khí phách và tình cảm của bản thân họ.
― Con là học trò mà ta một tay dạy dỗ...
Nhiếp Ẩn Sơn lại quay đầu, nhìn về phía Ân Tầm, bộc bạch:
― Nếu con muốn chiến, ta cũng mong con chiến vì triều đình, vì người thân và bạn bè. Tốt hơn hết là con nên kiềm chế bản thân lại, không tham gia vào những ân oán giữa bà ta và người khác. Nhân sinh vốn như một cuộc chiến, ở đâu mà không phải chiến đấu chứ!