Đằng sau một vấn đề giản đơn mà bị xem nhẹ tất có rất nhiều câu hỏi.
Chỉ một niệm thông thì tất cả thông. Trong quá trình không cần suy nghĩ này, chỉ cần thấu suốt một điểm thôi thì rất nhiều câu hỏi ẩn chứa trong đó rốt cuộc đều có thể giải thích được.
Làm thế nào mà Đinh Ninh tu hành nhanh như vậy.
Vì sao Đinh Ninh có thể sống sót khi đồng hành với lão tổ Chu gia!?
Vì sao trong nháy mắt hắn chỉ liếc nhìn qua mà có thể thông hiểu vô số kiếm kinh.
Tại sao Đinh Ninh lại nghiêm túc và bình tĩnh như vậy.
Và tại sao hắn có thể chiến đấu vượt cảnh giới?...
Trong chớp mắt này, trong đầu Hoàng Chân Vệ giống như có vô số người đang tụng kinh, tất cả đều vang vọng cái tên Đinh Ninh và ba chữ Cửu Tử Tằm.
Cả người y như ngưng đọng. Dưới ánh nắng mai càng ngày càng sáng, thì y càng ngày càng cảm thấy hoang đường và nực cười biết bao, cơ hồ muốn khóc lên.
Nhân sinh thực sự buồn cười đến vậy sao!?
Khi ta cất công tìm kiếm lại chẳng được gì, đến khi chuyện đã rồi thì nó lại lặng lẽ xuất hiện trước mặt.
Khi y còn chưa kịp lạc trong tâm tình ấy, thì bỗng có một chiếc lông vũ màu đen nhẹ rơi xuống trước mặt dưới màn nắng sớm.
Cơ thể không ngừng run rẩy, Hoàng Chân Vệ ngẩng đầu lên. Chưa bao giờ y cảm thấy ánh mặt trời rất là chướng mắt như lúc này.
Y nhìn thấy một con chim bồ câu đen đang vỗ cánh, từ hoàng cung bay ra. Con chim mang theo hoàng lệnh.
Y đang trên đường đến hoàng cung, nhưng ý chỉ của Hoàng hậu đã tới trước.
Y gỡ lấy thư tín từ chân chim câu, gỡ ra và giải mật bức mật thư được thông cáo cho các Ti Thủ, sau đó bàn tay y run rẩy càng thêm dữ dội.
Cũng ngay lúc này, Hoàng Chân Vệ nghe thấy một tiếng vang nhỏ vọng ra từ tòa vọng lâu ở đằng xa. Y cứng ngắc quay người lại và nhìn thấy một dải trắng thuần được buông xuống.
Là đồ đệ còn lại duy nhất của Mặc Thủ Thành sau Hoàng đế Nguyên Vũ, Hoàng Chân Vệ đương nhiên biết ý nghĩa của tiếng chuông vang ở trên vọng lâu và băng vải trắng rủ xuống đó mang ý nghĩa gì.
Y biết rằng, cuối cùng thầy đã không thực hiện được lời hứa với mình.
Nói cách khác, sư phụ khôn ngoan hơn y, nhìn xa trông rộng, biết rằng dù y có vào cung cũng không thay đổi được cái gì.
― Thầy ơi!
Y kêu lên trong đau đớn, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, và trên khuôn mặt đau khổ hiện lên những giọt nước mắt trong như pha lê đang trượt dài.
Hết thảy đều không đổi.
Thầy mình đã chết. Ý chỉ của Hoàng hậu đã được ban bố.
Y muốn sư phụ trước khi chết biết rằng một số tai tiếng sẽ không được áp đặt lên người thầy, và thầy xứng đáng được tôn vinh.
Thế nhưng, thầy mình đã không thể nhìn thấy.
Việc mà y muốn làm nhất cũng không thể thành công.
Sau khi chết, thầy mình sẽ phải gánh chịu rất nhiều tội danh, lời phỉ nhổ và sự căm hận vô cùng.
Trong khoảng thời gian đau đớn tột cùng này, y hiểu rằng thầy mình lựa chọn thản nhiên tiếp nhận những điều đó. Tất cả những nỗ lực, trả giá của thầy đều là vì một đế chế vô cùng huy hoàng và to lớn sẽ sinh ra trong tương lai, một đế chế xưa nay chưa từng có.
Tuy nhiên, y lại không thể bình thản đón nhận.
Âm thanh duy nhất vang lên trong tâm trí y lúc này là lời thầy đã nói:
"Điều duy nhất con có thể làm bây giờ là: lựa chọn."
☆☆☆
Hoàng Chân Vệ lúc này đứng giữa một con phố dài.
Một số thuộc hạ của y không muốn người xung quanh nhìn thấy sự thất thố đó của y nên đã ra tay khiến con phố trở nên vắng vẻ.
Nhưng đứng trên con phố im ắng này, bức tranh trước mặt y lại không ngừng biến hóa.
Y như là đang đứng trước một đống xác chết khổng lồ vào năm đó.
Nhìn thấy một kiếm sư hùng mạnh bất khả chiến bại, người đã lãnh đạo Đại Tần diệt ba vương triều, cuối cùng chết đi, thân thể bị vô số ánh kiếm chém thành tro tàn, cuối cùng ngay cả tro cũng không tồn.
Và y dường như lại đứng trước Ba Sơn Kiếm Tràng.
Dãy núi Ba Sơn khổng lồ cao không thấy đỉnh, giống như một phương trời đất thần thánh đang áp chế y, làm cho y ý thức được mình nhỏ bé đến mức không thở nổi.
Song, khi cuối cùng chuôi kiếm Mạt Hoa bị đứt gãy, lúc kiếm phái Ba Sơn biến mất, y cảm thấy Ba Sơn to lớn kia đột nhiên sụp đổ, và vô số bóng đen đổ ập xuống người mình.
Rất nhiều người vì vương triều ngày càng hùng mạnh này mà đã dành cả cuộc đời của họ cho nó, tận đến lúc chết.
Tuy nhiên, họ đã không nhận được những gì xứng đáng được hưởng.
Ngay vào khoảnh khắc Hoàng Chân Vệ đứng trước cánh cửa của lựa chọn, y liền nhớ đến cái nhìn hấp hối của người đàn ông ở giữa đống xác khổng lồ đó.
Có ai sai không?
Cửu Tử Tằm là sai sao?
Hoàng Chân Vệ càng thêm đau đớn mà nhắm mắt lại, nhưng ánh nắng chói chang vẫn chiếu rọi cảnh vật trước mắt đó của y, đỏ bừng một mảnh.
Suy cho cùng, mọi sự lựa chọn đều xuất phát từ cảm xúc thật trong tim.
Y đã hiểu tường tận ý nghĩa trong lời nói của thầy mình.
Sư phụ của mình đã đưa ra một lựa chọn mà lão nghĩ là đúng và ưa thích.
Nhưng thầy mình sẽ không cản trở sự lựa chọn của bản thân mình.
Bởi vì đó là thầy mình, là người thầy thực sự thương yêu đệ tử.
Hoàng Chân Vệ dùng sức nhắm mắt lại.
Sau đó y mím chặt môi và nghiến răng.
Vì dùng quá sức mà máu chảy ra từ kẽ răng, chảy xuống khóe miệng mà y không hề hay biết...
Khi Hoàng Chân Vệ đưa ra lựa chọn, thì Đinh Ninh đang thản nhiên chuẩn bị hành trang.
Hắn đã thông báo cho Binh Mã ti.
Theo quy định, bất kỳ một người tu hành nào chưa có quân công thì khi tham gia quân đội sẽ là một binh sĩ bình thường. Tuy nhiên, vì thân phận đặc thù và bởi vì thỏa hiệp với Mân Sơn Kiếm Tông, nên hắn được đãi ngộ như một vị tướng lãnh bình thường, được Binh Mã ti phân phối cho ba cỗ xe ngựa, nghênh đón hắn lên đường.
Vì chưa trở về Mặc Viên, nên không có cuộc chia tay đặc biệt nào.
Ngoài ba gã đánh xe được Binh Mã ti phân cho, một người tỳ nữ linh hoạt dáng thô kệch để sai vặt, thì chỉ còn bốn người bọn hắn bao gồm hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết, Nam Cung Thải Thục và Diệp Tránh Nam.
Một cuộc chia ly như vậy có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng với Đinh Ninh thì tình cảnh rời thành thị như thế này lại là sự nhẹ nhõm.
Cho nên bất kỳ Cành mọc trên cành nào đương nhiên sẽ khiến hắn không vui.
Vì vậy việc ngăn cản khi hắn chuẩn bị lên xe ngựa, khi hắn nhìn thấy một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt, thì sắc mặt hắn đột nhiên biến lạnh, như bị phủ lên một tầng sương giá.
Nam Cung Thải Thục vốn là con nhà tướng, đã từng thấy rất nhiều cuộc viễn chinh kiểu như này, nên cô đã lo liệu hết những thứ cần mang theo, khiến ba gã binh lính đánh xe của Binh Mã ti rất khâm phục.
Vào lúc cô đang kiểm tra một số loại thuốc dự phòng, thì cảm nhận được khí tức lạ lùng kia, cô quay lại nhìn.
― Là An Bão Thạch?
Chỉ thoạt nhìn qua, cô liền quay sang Đinh Ninh cách đó không xa mà nhẹ giọng hỏi.
Người thiếu niên đang tới có dáng người không cao lắm.
Nhưng cảm giác mà hắn ta mang đến lại cao hơn bất kỳ tài tuấn trẻ tuổi nào mà Nam Cung Thải Thục từng thấy.
Ngay cả cảm giác mà Tịnh Lưu Ly tác động lên cô cũng không mạnh mẽ bằng.
Đinh Ninh chưa từng chính thức nhìn thấy An Bão Thạch, nhưng lại biết người thiếu niên trông như đám mây bay lơ lửng trên bầu trời này chỉ có thể là An Bão Thạch.
― Ta tới là muốn nói cho ngươi một số chuyện.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào và cũng không có lễ nghi, An Bão Thạch đi đến nơi chỉ cách Đinh Ninh vài bước chân rồi dừng lại, mỉm cười với hắn và bảo:
― Tịnh Lưu Ly đã bại trong tay ta.
Đinh Ninh nhìn hắn ta mà không đáp.
― Bây giờ ngươi là đối thủ duy nhất của ta. Ta hy vọng sau khi thắng cung nữ họ Dung, ngươi sẽ không lười biếng. ― Hắn ta mỉm cười với Đinh Ninh và tiếp tục:
― Và ta cũng sẽ đi đến biên quan Đông Hồ.
― Ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông lỏng à? ― Đinh Ninh chăm chú đối mặt với hắn ta mà hỏi lại.
An Bão Thạch cười nói: ― Sẽ không là rất tốt.
Nam Cung Thải Thục và Diệp Tránh Nam nghe vậy thì đồng thời cau mày, đều không vui.
Cái vẻ không thích của hai người không phải vì An Bão Thạch kiêu ngạo và tự phụ, mà là vì phản ứng của Đinh Ninh. Bọn họ đều cảm thấy hắn đáp lại câu này có vẻ yếu thế, không có lợi hại như trước đây.
Nhưng mà, tiếp đó, Đinh Ninh lại bồi thêm một câu:
― Chỉ là ta lười biếng thì liên quan (quái) gì đến ngươi?
An Bão Thạch hơi giật mình.
― Đối thủ của ngươi là Tịnh Lưu Ly.
Đinh Ninh không hề để mắt đến An bão Thạch nữa mà bắt đầu lên xe, nói hết ý:
― Tịnh Lưu Ly sẽ đánh bại ngươi, căn bản không cần ta.
Đến lượt An Bão Thạch cau mày, thật sâu.
Nhưng hắn ta không cãi, chỉ đáp nhẹ:
― Đã vậy thì hẹn gặp lại ở biên quan Đông Hồ.
Nam Cung Thải Thục bật cười.
Cô cũng bắt đầu lên xe, sau đó đồng thời nghiêm túc nói với An Bão Thạch:
― Đừng cứ lải nhãi cái gì biên quan Đông Hồ như là cựu binh lão tướng rồi ấy. Ngươi chắc hiểu rằng đây vẫn còn là cơ mật của Binh Mã ti.
An Bão Thạch không quan tâm đến sự khiêu khích này, mà chỉ cười nhẹ rồi quay người bỏ đi.
Thế là ba cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển và thong thả rời khỏi Trường Lăng.