Bộ lông của hai chú ngựa cấp cao kéo chiếc xe này có màu trắng bạc rất lạ, lại được tắm chải vô cùng sạch sẽ, nhìn qua sáng bóng như được bôi một lớp sáp.
Thùng xe được chế tạo từ gỗ tử đàn quý hiếm, mỗi góc cạnh đều được chạm trổ, đục hoa văn, phù điêu rồi khảm bằng vàng ngọc, xa hoa đến cực điểm.
Ngay cả người đánh xe cũng là một gã Kiếm sư mặc áo màu bạc hông đeo trường kiếm.
Gã Kiếm sư này dáng người cao to, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua rất thanh tao sang trọng. Mái tóc đen rủ xuống đằng sau lưng nhưng hai bên hơi áp vào, dùng một sợi vải xanh buộc vào giữa, số tóc còn lại được thả tự do nhưng cũng không bị thổi tán loạn đến trước hai gò má. Kiểu để tóc như thế có một vẻ phóng khoáng bất kham.
Nhìn quagã cùng lắm chỉ mới hai mấy tuổi nhưng mỗi một cử động đều cực kỳ vững vàng bình thản. Xe ngựa chạy đến trước mặt quán rượu bèn dừng lại, đỗ dưới cây ngô đồng. Xác định sẽ không ảnh hưởng tới việc đi lại của người khác, người Kiếm sư áo bạc này mới ung dung đi vào quán rượu.
Đinh Ninh nhìn vị Kiếm sư áo bạc sang trọng, bình thản này, lông mày hắn chau lên.
Chỉ liếc qua hình hạc điêu khắc trên chuôi thanh kiếm bạch ngọc của y, hắn đã biết ngay lai lịch của vị khách không mời mà đến này.
Hắn hiểu rất rõ rằng vị khách lạ này có liên quan với tên người Sở đã đến cách đó không lâu.
Con ngõ nhỏ rất ngắn nên dù mọi hành động của người Kiếm sư áo bạc này rất ung dung nhưng khi gã đi vào quán rượu này, xuất hiện trong tầm mắt Đinh Ninh thì vừa khéo Từ Hạc Sơn vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi, bờ môi khẽ nhúc nhích định lên tiếng.
Có điều lúc này ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng đang dừng lại ở trên người vị Kiếm sư kia.
Vì thế ánh mắt của mọi người liền bất giác chuyển lên gã.
Từ Hạc Sơn muốn mở miệng nhưng bị người Kiếm sư này đến cắt ngang nên dĩ nhiên là trong lòng cậu ta không vừa lòng.
Kiếm sư áo bạc liếc mắt một cái thấy không ngờ trong quán lại có nhiều đệ tử như thế nên gã cũng khá ngạc nhiên. Khi gã nhìn sang Trưởng Tôn Thiển Tuyết, trong mắt rõ ràng cũng xuất hiện vẻ rung động.
Dẫu rằng vậy, ở trong khoảnh khắc kế tiếp, gã không có bất kỳ thái độ thất lễ nào, khom người làm lễ với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, cất tiếng nói: "Tại hạ là Trần Ly Mặc dưới trướng Ly Lăng Quân xin ra mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết cô nương."
Gương mặt Từ Hạc Sơn chợt biến đổi.
Cặp lông mày mảnh mai của Nam Cung Thải Thục chau lên như hai thanh kiếm nhỏ.
Tạ Trường Thắng khẽ hừ lạnh.
Phản ứng của nhóm đệ tử không giống nhau nhưng trong ánh mắt đều bất giác dấy lên ít nhiều sát ý.
Vì đây là chuyện liên quan đến vinh nhục của Vương triều Đại Tần.
Ly Lăng Quân chính là gã con tin nước Sở dùng đổi lấy sáu trăm dặm đất màu mỡ của nước Tần.
Trong tương lai, nhất định các thanh thiếu niên anh tài của Trường Lăng này sẽ thành những Tu hành giả tên vang một cõi, gánh nặng trên vai họ dĩ nhiên khác với những kẻ sa cơ thất thế ở phố chợ. Do đó không cần bất cứ lời nào kích động thì trong lòng bọn họ vẫn cứ thế nổi lên địch ý.
Có điều khác với những tên lỗ mãng phố chợ kia, mỗi người trong họ đều hiểu rõ ràng Ly Lăng Quân không phải nhân vật tầm thường.
Ngoại trừ thân phận con trai đế vương, sự từng trải của Ly Lăng Quân thậm chí có thể dùng hai chữ "thê lương" để hình dung.
Mẹ của y vốn là một người cung nữ múa hát trong cung được Sở Đế sủng hạnh mà sinh ra Ly Lăng Quân, nhưng mấy năm sau vì có ngôn ngữ xúc phạm đến Sở Đế nên được ban cho chết.
Để tránh chướng mắt, Sở Đế cấp bừa cho Ly Lăng Quân một miếng đất không ai thèm rồi đuổi tới đó để y rời xa tầm mắt mình. Nghe nói đó là do trong triều có người khuyên can, nếu không với tính tình của Sở Đế nói không chừng sẽ ban một đạo mật lệnh khiến Ly Lăng Quân đi theo người mẹ đã mất.
Dù rằng Ly Lăng Quân đã nhận được miếng đất cực xa vương thành nước Sở, xa đến mức đủ để người ta quên lãng, ấy thế mà lúc vương triều Sở cần một người vương tử làm con tin để đổi lấy thành trì của nước Tần, Sở Đế lại lập tức nhớ đến y!
Ai cũng biết phần lớn kết cục của con tin các nước đều rất thê lương.
Đối với các vị đế vương nắm trong tay mạng sống của vô số quân binh và Tu hành giả thì lúc xảy ra chinh chiến, bọn họ nhất định sẽ không màng tới sống chết của người con trai mình không thích nhất.
Chỉ là một gã người Sở bôn ba mà đến, không có bao nhiêu của cải trong người nhưng trong thời gian chưa tới mười năm ở Trường Lăng, Ly Lăng Quân lại trở thành một đại nhân vật có ảnh hưởng lớn.
Thực khách của y vượt quá ngàn người, trong đó Tu hành giả chiếm mấy trăm.
Không ai hiểu vì sao y lại có thể từ vị trí con chốt thí chầm chậm đứng dậy, leo đến địa vị hiện giờ ở Trường Lăng. Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều có thể khẳng định trên người y có rất nhiều thứ người thường khó có thể với tới.
Đối với nhân vật như vậy, dĩ nhiên nhóm đệ tử các viện mà bản thân mỗi người còn chưa trưởng thành đều mang sự kính sợ trong lòng.
Cùng với việc Trần Mặc Ly thuộc hạ của Ly Lăng Quân lên tiếng, ánh mắt của bọn Tạ Trường Thắng lại lần nữa tập trung vào Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Nhưng khiến mọi người không ngờ được là nàng cũng không nói gì.
Nàng thật giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, chỉ thoáng nhíu mày rồi lại quay người bước ra nhà sau.
Phản ứng đó khiến Trần Mặc Ly cũng ngớ người ra.
Hành động của Trưởng Tôn Thiển Tuyết khiến Tạ Trường Thắng sững sờ, nhưng khi thấy gương mặt mang vẻ xấu hổ của Trần Mặc Ly thì người thiếu niên xuất thân từ vọng tộc Quan Trung này cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cậu ta chợt nở nụ cười, cười đến híp cả mắt và vẻ trào phúng trong mắt càng lúc càng đậm.
"Cứ tưởng lôi Ly Lăng Quân ra là dọa được người ta, tiếc rằng y không phải là vị Hầu gia nào ở Trường Lăng, không thì Trưởng Tôn Thiển Tuyết có lẽ đã để ý rồi."
Đinh Ninh lẳng lặng nhìn Tạ Trường Thắng, cảm giác thấy được dũng khí của cậu thiếu niên kiêu ngạo lắm khuyết điểm này. Đánh giá của hắn về cậu ta liền cao hơn một phần.
Tay Trần Mặc Ly bất giác đặt lên chuôi kiếm.
Chim yến làm sao biết chí thiên nga, hai người không cùng tồn tại trong một thế giới, siêu thoát và tu dưỡng đôi khi chỉ là do lòng không để ý đến. Trong lòng Trần Mặc Ly, ít ra là vào lúc này, những đệ tử này không cùng một đẳng cấp với gã, thế nên trên khuôn mặt tuấn tú của gã không hề có biểu cảm gì, thậm chí chút tức giận cũng không hề có.
Đối với vô số dòng họ ở Trường Lăng mà nói, vô luận là hưng hay suy thì dù sao Ly Lăng Quân cũng chỉ là kẻ từ ngoài tới, dù nhóm đệ tử này có nói khó nghe hơn nữa thì gã vẫn sẽ không để ý.
Thế nhưng hôm nay Trưởng Tôn Thiển Tuyết chính là người mà Ly Lăng Quân nhất định muốn có, đây là chuyện trọng đại trước giờ chưa có. Gã phải có một không gian yên tĩnh để nói chuyện nên gã phải làm gì đó.
"Mới mấy tuổi đầu không lo học kiếm cho tốt lại đâm đầu đi làm mấy thứ linh tinh."
Thần sắc gã vẫn thế không hề đổi, cũng không thèm liếc nhìn Tạ Trường Thắng mà chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu như thế.
Tuổi của Tạ Trường Thắng rất nhỏ.
Cậu ta và Đinh Ninh cao tương đương nhau và cũng khá gầy gò, áo bào gấm trên người cũng có vẻ hơi rộng, lúc bình thường mỉm cười chỉ có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả.
Nhưng cậu ta lại là Tu hành giả.
Nghe được những lời đó của Trần Mặc Ly, tất cả những người hiểu tính tình của Tạ Trường Thắng ở xung quanh đều thoáng ngừng thở.
Hơi lạnh tỏa ra trong không khí.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tạ Trường Thắng như thể có sương lạnh đọng lại. Cậu ta trầm mặc mấy hơi thở, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Mặc Ly lắc đầu mà nói: "Ta hy vọng kiếm của ngươi khiến ta cảm thấy ngươi có tư cách nói mấy lời này."
Trần Mặc Ly mỉm cười.
Gã không nói gì thêm.
Song một luồng hơi thở quái lạ chợt từ trên người gã phóng ra.
Trong quán rượu chợt nổi gió lên.
Hô hấp của nhóm đệ tử đều dừng lại.
Trần Mặc Ly vẫn đứng yên nhưng thiên địa nguyên khí dâng lên bên ngoài người gã càng lúc càng mãnh liệt.
Xuy xuy xùy...
Sau cùng, xung quanh thân thể gã như có thêm vô số ống thông gió rất nhỏ bé, vô số thiên địa nguyên khí vô hình thổi ra bên ngoài lất phất. Mặc dù trong mắt Tu hành giả thì tốc độ phun ra này đã cực kỳ êm đềm nhưng sức mạnh mạnh mẽ vẫn khiến cho bàn ghế xung quanh gã di chuyển ra xa.
Ánh mắt Tạ Trường Thắng trở nên lạnh hơn, khuôn mặt cũng bất giác dần tái đi.
Áo khoác trên người cậu ta và tất cả các đệ tử bay phất phới trong gió.
Đây là đệ Tứ cảnh.
Chỉ có Tu hành giả đến đệ Tứ cảnh mới có thể dung nguyên tồn khí, trong lúc tu hành thường ngày dung hợp một bộ phận thiên địa nguyên khí vào trong chân nguyên của bản thân, biến cơ thể mình thành một chiếc bình có thể chứa đựng một ít thiên địa nguyên khí.
Lông mi Nam Cung Thải Thục liên tục rung động, trong lòng cô bé rất bực tức nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, hơi thở trên người Trần Mặc Ly dần yếu bớt.
Trong người gã phát ra âm thanh rất lạ như thể có một con đập được đắp lên.
"Ta lớn tuổi hơn các ngươi nên nếu dùng cảnh giới chèn ép chắc hẳn các ngươi sẽ không chịu phục."
Trần Mặc Ly bình tĩnh nhìn nhóm đệ tử Trường Lăng này, lạnh nhạt nói: "Trong số các ngươi lợi hại nhất là ai? Ta sẽ áp chế tu vi của mình bằng cảnh giới của kẻ đó. Chỉ cần kẻ đó thắng được ta thì ta sẽ xin lỗi và rời đi. Nhưng nếu ta thắng thì mời các ngươi lập tức rời đi cho."